[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm

Chương 63 : Chuẩn bị hôn sự

Người đăng: 

.
Gió xuân hây hẩy, hoa mẫu đơn nở rộ, thời tiết càng lúc càng ấm áp, phần lớn người trong thôn là nông dân chuyên trồng hoa nên khung cảnh trở thành cảnh tượng trăm hoa đua nở, ong bướm bay múa, đẹp đẽ vô cùng. Lý Mân vui vẻ thay bộ váy áo màu đỏ, áo khoác ngoài bằng lụa màu trắng, trang điểm thật xinh đẹp, dạo vài vòng trong thôn với Hồ Lân ca ca. Đương nhiên bọn họ không đi dạo, phơi nắng cho vui mà còn để thông báo cho mọi người biết, Hồ Lân đã không còn là biểu ca của nàng, giờ hắn là vị hôn phu của nàng. Lo lắng như khói mù trong lòng Lý Mân đã tán đi, nàng khoác tay Hồ Lân ca ca, cảm giác như có được sự chúc phúc của cả Đại Đường, cười đến nỗi sắp không khép được miệng. Trong lòng Hồ Lân cũng rất vui sướng. Hắn đã trải qua ba kiếp với Lý Mân nhưng vẫn chưa từng có một hôn lễ chân chính, bây giờ được bái đường thành thân một cách đường hoàng với Lý Mân, hỏi sao hắn không vui sướng? Hắn vừa dắt tay Lý Mân, vừa bàn bạc chuyện hôn lễ với nàng. Lý Mân có Hồ Lân đã cảm thấy vạn sự đầy đủ, cũng chẳng muốn quan tâm gì nữa, nàng tùy ý đáp: “Chàng và cha mẹ sắp xếp là được, ta nghe theo mọi người.” Trong lòng Hồ Lân tính toán, muốn bắt đầu làm một bộ giường tốt để đặt trong phòng của hai vợ chồng. Hai người nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến gần nhà Bạch Tú Nhi mà không hay biết. Lý Mân ngẩng đầu, nàng nhìn thấy trước cửa nhà Bạch Tú Nhi có không ít người, còn có tiếng gào khóc thấp thoáng truyền ra từ trong nhà, nàng vội kéo một người cùng thôn để hỏi thăm: “Nhà họ Bạch có chuyện gì vậy?” Người đang đứng vây quanh mồm năm miệng mười trả lời: “Nhà chồng của con gái lớn Bạch gia tới đây báo tang, nói là nàng ta đã ngã vào nhà xí chết đuối.” Lý Mân: “…” Tuy nàng giận vô cùng chuyện Bạch Tú Nhi vứt bỏ mình để chạy trốn một mình, nhưng khi nghe nàng ta đột nhiên qua đời, hơn nữa còn chết theo cách như vậy, trong lòng nàng vẫn thấy khó chịu, sự vui sướng tràn trề lúc nãy biến mất, trở thành nỗi buồn rười rượi không muốn lên tiếng. Hồ Lân nhìn nàng, đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, hắn vội nói: “Mân Nương, hai chúng ta sắp thành thân rồi, việc này rất không may mắn, đi thôi!” Đầu óc Lý Mân đơn giản, lập tức bị Hồ Lân thuyết phục: “Ừ, ca ca nói cũng đúng.” Đôi vợ chồng tương lai ngọt ngào nắm tay nhau rời đi. Sau khi ăn cơm tối, Lý Thuận Chương và Hồ thị giữ Lý Mân và Hồ Lân ở lại để bàn bạc chuyện hôn lễ. Ý của Lý Thuận Chương là muốn xây một tòa lầu nhỏ ở hậu viện để làm nơi ở mới cho Hồ Lân và Lý Mân. Ý của Hồ thị thì khác, bà cho rằng xây nhà tốn quá nhiều thời gian, không bằng cứ bố trí phòng của Hồ Lân thành hôn phòng trước, tương lai có thời gian mới tính chuyện xây nhà mới. Trước giờ Lý Thuận Chương quyết định việc lớn, Hồ thị quyết định những việc khác, việc hôn phòng cho hai người bỗng không thể thống nhất được, đành để cho Lý Mân và Hồ Lân tự quyết. Lý Mân không muốn nghĩ nhiều, nàng vươn tay chọt lưng Hồ Lân: “Ca ca, chàng nói đi, ta nghe theo ý chàng.” Lý Thuận Chương và Hồ thị lập tức nhìn về phía Lý Mân giống như vừa nhìn thấy một bông hoa hiếm: hai vợ chồng họ cũng không đến nỗi ba phải như vậy, sao đẻ ra con gái lại thế? Hơn nữa hình như còn ba phải hơn? Hồ Lân cười tít mắt nhìn Lý Mân: “Mân Nương, nàng cứ nghĩ thử xem.” Lý Mân bĩu môi nghĩ ngợi. Hồ Lân bèn nói: “Xây nhà rất chậm, gian phòng hiện tại cũng được, nhưng về lâu về dài sẽ không thuận tiện…” Lý Mân và hắn có tâm linh tương thông, nàng lập tức hiểu ẩn ý của Hồ Lân. Nàng chờ hắn nói xong, suy nghĩ một lát rồi nói với cha mẹ: “Cha, nương, xây nhà quá chậm, không bằng chúng ta thành thân trong phòng của ca ca trước, sau đó ca ca và phụ thân lại xây nhà ở hậu viện.” Đây cũng chính là suy nghĩ của Hồ Lân, thực sự hắn không muốn kéo dài ngày thành thân của hắn và Lý Mân, làm vậy đúng là vẹn cả đôi đường. Hồ thị: “…” Lý Thuận Chương: “…” Mân Nương đúng là bị Tiểu Lân ăn đến sít sao a, may mà đứa nhỏ Tiểu Lân này có tính ổn trọng, hơn nữa lại rất yêu thương con bé, không khiến cho hai vợ chồng chúng ta lo lắng. *********** Thời tiết đang là cuối xuân đầu hè, trong gió đêm thoang thoảng mùi lá cây mới nhú và hương thơm của hoa mẫu đơn, khiến người ta say. Hồ Lân nằm trên giường nhưng ngủ không say. Khi tiếng bước chân của Lý Mân truyền tới, hắn lập tức tỉnh lại. Lý Mân xốc chăn mỏng của hắn rồi chui vào, người nàng co thành một cục trong lòng Hồ Lân. Hồ Lân vòng tay ôm nàng. Lý Mân thì thầm: “Ca ca, ta sợ.” “Sợ cái gì?” – Hồ Lân ôm nàng chặt hơn. Lý Mân vùi mặt vào trong lòng hắn, thấp giọng đáp: “Mấy ngày trước Bạch Tú Nhi còn cùng ta tới đê Lạc Thủy chơi, nhưng chỉ qua mấy ngày nàng đã không còn nữa, trong lòng ta rất khó chịu, rất sợ hãi…” Hồ Lân biết Lý Mân được nuông chiều quá mức từ nhỏ, lá gan cực kì bé. Hắn nhẹ vỗ lưng nàng, dịu dàng an ủi: “Mân Nương, sau khi gả cho ta, một đời một kiếp này ta đều ở bên nàng, chăm sóc nàng, nàng không phải sợ hãi.” Lý Mân nghĩ ngợi rồi nói: “Ca ca, tương lai nhất định ta phải chết trước chàng…” Tay Hồ Lân đang vỗ lưng nàng lập tức cứng đờ tại chỗ: “Tại sao nói vậy?” Lý Mân: “… Ta sợ sau này nương và phụ thân đều đi rồi, chàng cũng đi, một mình ta không nơi nương tựa sẽ thực đáng thương…” Hồ Lân ôm nàng vào ngực, thật lâu sau mới nói: “Ta sẽ luôn bảo vệ nàng, đời đời kiếp kiếp. Ta cam đoan!” Lý Mân cười ngọt ngào: “Ca ca, nói chuyện phải giữ lời đó.” Hồ Lân: “Ừ, nàng cũng phải đời đời kiếp kiếp đợi ta đến tìm nàng, không được gả cho nam nhân khác, cũng không cho phép thích nam nhân khác.” “Biết, biết” – thân thể mượt mà đầy đặn của Lý Mân xoay tới xoay lui trong lòng Hồ Lân. Hồ Lân nhanh chóng bị khiêu khích, toàn thân nóng lên. Hắn kéo tay Lý Mân để lên vật đang phấn chấn bừng bừng của mình, nàng lập tức không dám nhúc nhích: “Ách, ca ca, chúng ta vẫn nên đợi đến đêm tân hôn đi, dù sao cũng chỉ bảy tám ngày nữa, đến lúc đó không có máu xử nữ thì mất mặt lắm…” Hồ Lân hôn trên tóc nàng, thấp giọng nói: “Mân Nương, vậy nàng phải giúp ta.” “Giúp thế nào?” – trí tò mò của Lý Mân luôn rất mạnh. Giọng Hồ Lân khàn khàn: “Muội muội ngốc, ca ca dạy cho nàng…” Hắn nắm bộ phận kia của mình, hướng dẫn tay Lý Mân: “Nàng dùng miệng…”(Kui:lược bỏ 3000 chữ, *cười dê*) Lý Mân thẹn quá, nàng chui tới cuối giường, cả người cuộn thành trái cầu, vẫn không nhúc nhích. Hồ Lân cũng nhích tới, dịu dàng cầu xin. Lý Mân không nỡ thấy hắn chịu khổ, đành phải nghe lời phối hợp. Buổi sáng hôm sau Lý Mân tỉnh lại đã thấy Hồ Lân đang rửa mặt. Nàng nằm nghiêng trên giường, nói với Hồ Lân: “Ca ca, chàng biết ta thích nhất cái gì ở chàng không?” Hồ Lân quay đầu nhìn nàng. Lý Mân cười đến xán lạn: “Ta thích nhất cái eo xinh đẹp của chàng…” Hồ Lân: “…” Hắn đang bị Lý Mân chòng ghẹo sao? Sau khi ăn sáng, Hồ Lân đưa Lý Mân vào thành Lạc Dương, tìm thợ mộc để xem giường. Giường này là mấy ngày trước Hồ Lân đưa Lý Mân tới để chọn. Lý Mân thấy thế nào cũng được nên cuối cùng vẫn do Hồ Lân quyết định, hắn bảo thợ mộc đóng một chiếc giường gỗ bách khắc hoa hồng. Giường làm xong, Hồ Lân và Lý Mân đều rất hài lòng — đương nhiên, chỉ cần Hồ Lân hài lòng, Lý Mân cũng sẽ hài lòng. Hồ Lân trả bạc, dặn thợ mộc đưa giường tới nhà, sau đó đưa Lý Mân đi tản bộ. Khi đi ngang qua Hương Mãn Lâu, Lý Mân phát hiện Hương Mãn Lâu đóng cửa. Nàng hiếu kỳ bèn hỏi: “Ô, Hương Mãn Lâu đang làm ăn tốt như vậy sao lại đóng cửa?” Hồ Lân dắt tay nàng, chậm rãi đáp: “Thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo, không phải người ta vẫn nói thế sao? Làm nhiều chuyện xấu, sớm muộn cũng có ngày bị quả báo!” “…” – Lý Mân nghe không hiểu bèn hỏi: “Ca ca, rốt cuộc Hương Mãn Lâu bị làm sao?” Hồ Lân nhếch miệng, nhìn nàng cười, cặp mắt hồ ly màu xanh sâu thẳm giống như bảo thạch dưới ánh mặt trời, đẹp đến không gì sánh được. Lý Mân nhìn đến ngây ngốc, quăng thắc mắc vừa nãy lên chín tầng mây: “Ca ca, chàng thật là đẹp.” “Biết ta đẹp thì phải đối xử với ta tốt một chút, không được nghĩ đến nam nhân khác, nếu không ta liền…” – Hồ Lân kéo tay Lý Mân đi về phía trước, miệng nói liên miên không dứt. Lý Mân nhìn Hồ Lân ca ca vừa xinh đẹp vừa thần kỳ, trong lòng ngọt như được ăn mật, liên tục gật đầu đồng ý.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang