[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm

Chương 62 : Ác giả ác báo

Người đăng: 

.
Thượng Thụy Anh kéo nha hoàn Như Họa chạy một đoạn xa, thở hồng hộc, tới khi thấy xe ngựa đã chuẩn bị từ trước đang đỗ ven đường mới dừng bước, chậm rãi đi tới. Thượng Thụy Anh đã mua chuộc Bạch Tú Nhi, trước tiên sắp đặt tay sai của cha giả dạng kẻ cướp chờ trong rừng hòe, để Bạch Tú Nhi dẫn Lý Mân tới, sau đó bọn họ sẽ chạy trốn, để Lý Mân ở lại. Nàng ta sẽ trở về thành Lạc Dương, để Bạch Tú Nhi chạy về thôn rêu rao chuyện Lý Mân bị làm nhục, khiến Lý Mân mất hết danh dự, không còn mặt mũi gả cho Hồ Lân, để nàng ta thừa cơ chen vào. Bây giờ kế hoạch đã thành công một nửa, chỉ còn chờ Bạch Tú Nhi trở về thôn khóc lóc kể lể, cầu cứu và rêu rao. Tâm trạng Thượng Thụy Anh rất khoái trá, vui vẻ ngồi xe ngựa trở về. Đến tối, Thượng Thụy Anh vẫn không thấy thuộc hạ trở về báo cáo. Nàng ta chờ đến tận bình minh nhưng những kẻ giả dạng cướp đó cũng không trở về. Thượng Thụy Anh biết đã có chuyện xảy ra. Nàng ta tự trấn an mình, sai người đi vào rừng hòe để tìm nhưng không thể tìm thấy cái gì. Đến sáng hôm sau, Thượng Thụy Anh tới một gian ở lầu hai Hương Mãn Lâu để chờ Bạch Tú Nhi. Dựa theo giao hẹn, nàng ta sẽ đưa cho Bạch Tú Nhi một trăm lạng bạc, đưa trước năm mươi lạng, năm mươi lạng còn lại đợi đến ngày thứ hai sau khi làm xong chuyện sẽ tới Hương Mãn Lâu để nhận nốt. Thượng Thụy Anh đợi nửa ngày cũng không thấy Bạch Tú Nhi đến. Nàng ta không nhịn được, dặn người ở lại Hương Mãn Lâu để coi chừng, còn mình thì mang theo Như Họa, ngồi xe đi tìm Bạch Tú Nhi. Thượng Thụy Anh lấy thân phận là bạn của Bạch Tú Nhi để tới nhà nàng ta nghe ngóng tình hình. Nhưng ngoài dự đoán của nàng ta, Bạch Tú Nhi không có ở nhà mẹ đẻ, người trong nhà nói nàng ta vừa từ đê Lạc Thủy về đã vội vã về nhà chồng rồi. Thượng Thụy Anh vội hỏi: “Vậy Mân cô nương của nhà Lý Mẫu Đơn…” Tứ muội của Bạch Tú Nhi thuận miệng trả lời: “Vừa thấy Mân Nương cùng Hồ Lân ca ca của nàng ta đi dạo trong thôn đó.” Trong lòng Thượng Thụy Anh biết kế hoạch có sơ suất, nàng ta là người luôn cẩn trọng, vì vậy không hoảng loạn mà ra lệnh cho phu xe nhanh chóng đánh xe tới nhà chồng của Bạch Tú Nhi. Nhà chồng Bạch Tú Nhi ở thôn bên cạnh, là nhà họ Từ. Từ thôn của Lý Mân tới nhà chồng Bạch Tú Nhi ở thôn bên cần đi qua một rừng cây tùng. Thượng Thụy Anh ngồi trong khoang xe, trong lòng thầm suy nghĩ cách đối phó. Như Họa ngồi cạnh nàng ta. Phu xe cho xe ngựa tiến vào con đường nhỏ trong rừng tùng. Rừng tùng này đã có từ thời Tam Quốc, trải qua mấy trăm năm sinh trưởng đã trở nên um tùm tươi tốt, hình thành một khu rừng rậm che lấp cả ánh mặt trời. Xe ngựa vừa tiến vào rừng tùng, Thượng Thụy Anh ngồi trong xe bỗng cảm thấy toàn thân lạnh run, khó chịu vô cùng. Nàng ta lấy áo khoác bao lại thân mình, xốc rèm cửa phía trước, giục phu xe: “Nhanh lên—-” Tiếng của nàng ta phút chốc im bặt, chỉ biết ngây ngốc nhìn về phía trước —– phu xe vẫn đang vung roi đánh xe, bốn con ngựa vẫn đang chạy phía trước, nhưng, đầu phu xe đâu? Phu xe không có đầu, phần trên cổ trơn nhẵn, máu tươi không ngừng tuôn ra ngoài. Thượng Thụy Anh ghê tởm đến thiếu chút nôn ra, vội dùng tay trái bịt miệng. Như Họa ngồi cạnh nhìn thấy thế, thét lên chói tai. Lúc này phu xe không đầu vẫn đang điều khiểu xe như cũ. Thượng Thụy Anh có lá gan lớn, nàng ta lặng lẽ buông rèm xuống, trong đầu xoay tít mù, suy nghĩ cách đối phó. Thượng Thụy Anh chưa nghĩ ra cách gì bỗng cảm thấy trên đỉnh đầu có gió. Nàng ta ngẩng đầu nhìn, phát hiện nóc xe đã biến mất từ bao giờ, chạc cây tùng hiện ra, che lấp bầu trời xanh thấp thoáng bên trên. Thượng Thụy Anh lập tức căng thẳng, muốn tìm hiểu tình hình xung quanh. Nàng ta đứng lên, bỗng từ trên trời rơi xuống hai sợi dây thừng buộc thành thòng lọng, một cái tròng lên cổ nàng ta, một cái tròng lên cổ Như Họa, bắt đầu được kéo lên trên. Thượng Thụy Anh phản ứng rất nhanh, lập tức bắt lấy dây thừng, nhưng dây thừng được kéo với tốc độ ngày càng nhanh, chẳng mấy chốc đã nhấc nàng ta ra khỏi toa xe. Xe ngựa tiếp tục đi, Thượng Thụy Anh lại bị treo lên chạc cây tùng cao nhất, hô hấp dần trở nên khó khăn. Nàng ta kiệt lực giãy dụa, đá đạp lung tung, mắt thấy phu xe không đầu điều khiển xe ngựa dần đi xa. Như Họa giật giật mấy cái, lập tức bị treo chết tại chỗ. Thượng Thụy Anh đã từng giết người, nhưng nàng ta không ngờ khi cái chết đến sẽ chậm chạp và thống khổ như vậy. Đau đớn và thống khổ đến vậy nhưng cái chết cứ như đang cố tình chậm bước, từ từ, từ từ mà đến. Sau khi giãy dụa trọn một canh giờ, Thượng Thụy Anh rốt cục đến giới hạn sinh mệnh, mất đi ý thức. Sau khi nàng ta nhắm mắt lại, đầu và cổ lập tức chia lìa, rơi xuống đất khiến bụi tung mù mịt, tạo ra hai tiếng trầm đục. ********** Sau khi Bạch Tú Nhi được gả đến nhà họ Từ thì thấy trên có cha mẹ chồng, dưới có dì chồng, giữa có ba chị em chồng, không được tự do, không có tiền, còn phải hầu hạ cha mẹ chồng cực kỳ khổ sở. Khi nàng ta và dì chồng đang đi dạo trong thành Lạc Dương đã nhìn trúng một đôi trâm chạm hình phượng nạm ngọc đỏ có tơ rủ bằng vàng trong một tiệm trang sức, nhưng cây trâm này những một trăm lạng bạc, mà trong túi nàng ta chỉ có mười một lạng, nàng ta chỉ đành thất vọng ra về. Bạch Tú Nhi hỏi xin chồng thì bị chồng mắng. Nàng ta giận dữ bỏ về nhà mẹ đẻ, gặp được Lý Mân. Trên đầu Lý Mân có một cây trâm phượng nạm ngọc cực đẹp, giống hệt với cái mà Bạch Tú Nhi thích kia. Bạch Tú Nhi vừa đố kỵ vừa ao ước, hỏi một lúc thì biết là do Hồ Lân tặng cho Lý Mân. Sau khi trở lại nhà chồng, ngày ngày Bạch Tú Nhi bị lòng ghen tị gặm cắn lương tâm. Nàng ta nghĩ tới những đồ trang sức và quần áo đẹp đẽ của Lý Mân hồi trước, còn nhà nàng ta thì bảy chị em phải tranh giành mấy thứ đồ rẻ tiền sơ sài. Nàng ta nghĩ tới Lý Mân có gia đình giàu có, cha mẹ yêu thương, còn cha mẹ mình thì ghét con gái, chỉ một lòng muốn sinh con trai. Nàng ta nghĩ tới biểu ca tuấn mỹ, dịu dàng săn sóc của Lý Mân, còn trượng phu mình thì thô lỗ không hiểu tâm lý… Khi Thượng Thụy Anh tìm tới Bạch Tú Nhi, nàng ta bật cười, ra giá rành mạch : “Một trăm lượng!” “Đồng ý!” – Thượng Thụy Anh cũng cười rất đắc ý. Nhưng khi thấy Lý Mân bị đám đàn ông kia bao vây, Bạch Tú Nhi phát hiện nàng ta đã đánh giá lực thừa nhận của bản thân quá cao. Nàng ta không cầu cứu, không báo tin, chỉ lựa chọn trốn tránh. Nàng ta chạy về nhà mẹ đẻ, cầm đi một ít đồ rồi nhanh chóng như một làn khói trở về nhà chồng ở thôn bên. Một ngày mùa xuân sau giờ Ngọ, ánh nắng ấm áp, mùi hoa nồng nặc khiến người mệt mỏi muốn ngủ. Người trong nhà họ Từ đều đang ngủ trưa. Bạch Tú Nhi vốn muốn ngủ nhưng lại cảm thấy muốn đi vệ sinh một chuyến. Nhà vệ sinh ở Từ gia rất sơ sài, chỉ là một mặt phẳng đào lỗ hình hồ lô, miệng hồ lô có xếp hai cục gạch làm đá đặt chân. Thân hồ lô chính là hố rác, phân để trồng rau của nhà họ Từ đều lấy từ nơi này. Bạch Tú Nhi vén váy, cởi quần, vừa ngổi xổm xuống thì cảm thấy một lực mạnh mẽ đánh úp tới. Thân thể nàng ta không tự chủ ngửa ra sau, nàng ta giãy dụa muốn bắt lấy điểm tựa nhưng không bắt được gì. “Ùm ùm” hai tiếng, nàng ta ngã vào hố rác. Bạch Tú Nhi giãy dụa kêu to, nhưng hố rác vốn không sâu bỗng biến thành vực sâu không đáy, nàng ta giãy dụa mà không ra nổi. Nàng ta kêu hét đến muốn rách cổ họng nhưng cũng chỉ phí công, tiếng hét của nàng ta không hề phát ra tiếng. Nàng ta bị vây trong phân, nước tiểu và giòi bọ, rốt cuộc chìm xuống. Mà tất cả những việc này Lý Mân đều không biết. Nàng giận Bạch Tú Nhi và Thượng đại tiểu thư kia đã vứt mình để chạy trối chết nhưng cũng chỉ oán thầm trong lòng, thề sau này không thèm để ý Bạch Tú Nhi nữa. Nàng hận những tên bắt cóc trong rừng hòe nhưng cũng không dám báo quan, sợ bọn chúng tới đuổi tận giết tuyệt người nhà mình, mất nhiều hơn được. Lý Mân chỉ là một thiếu nữ bình thường như bao người khác, cũng giống như mọi người, nàng cho rằng ‘người không đụng đến ta, ta không đụng đến người’ , ‘nếu người đụng đến ta, ta nhường một bước’. Hiện tại Lý Mân cảm thấy, lần này nàng tìm được đường sống trong chỗ chết đã là được ông trời phù hộ lắm rồi, bởi vậy nàng rất thỏa mãn, đang vui vẻ chuẩn bị hôn sự cùng Hồ Lân ca ca. Đúng vậy, sau khi trải qua biến cố này, Lý Mân muốn thành thân với Hồ Lân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang