[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm

Chương 61 : Kinh biến trong rừng hòe

Người đăng: 

.
Bờ sông Lạc Thủy cuối tháng ba, hoa đào hồng hoa mận trắng, ong bướm bay múa, đúng là một cảnh ngày xuân khiến lòng người vui vẻ. Lý Mân đi cùng Bạch Tú Nhi, chẳng bao lâu đã đến bờ Lạc Thủy. Sau khi hai người đến đê Lạc Thủy, dưới ánh nắng buổi sáng, Lý Mân tìm trong đám cỏ mãi mà chẳng thấy Vòng Nhi mọc chỗ nào, trong lòng thất vọng vô cùng. Bạch Tú Nhi cười an ủi: “Mân Nương, từ sau khi ta thành thân, vì phải chăm sóc cha mẹ chồng mà khó có dịp về nhà mẹ đẻ. Hai chúng ta đi dạo cùng nhau một lát được không?” Lý Mân nhìn cảnh hoa đào màu phấn hồng ngập tràn tầm mắt, nàng nhớ lại mấy năm trước cũng cùng đám Bạch Tú Nhi dạo chơi ở nơi này, trong lòng sinh ra chút cảm khái, bèn cùng Bạch Tú Nhi đi dạo trên đê. Hai người đi không bao xa, có tiếng ‘lộc cộc’ truyền tới từ phía sau, một chiếc xe ngựa đang chạy về hướng bọn họ. Lý Mân nhìn thoáng qua, nàng thấy đó là một cỗ xe bốn ngựa đẹp đẽ quý giá làm bằng gỗ được mạ vàng khảm ngọc. Xa ngựa chạy vượt trước các nàng một đoạn không xa thì dừng lại. Phu xe xuống mở cửa, một nha hoàn có thân hình cao gầy, dung nhan xinh đẹp nhảy xuống. Nha hoàn một chân đạp trên toa khách, một tay dìu đỡ người từ trong xuống xe. Lý Mân nhìn cỗ xe đẹp đẽ và bốn con ngựa quý, nàng nghĩ trong xe nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc, vì vậy đi chậm lại, nhìn về phía xe ngựa không chớp mắt. Chỉ thấy một bàn tay to vươn ra từ trong xe, cầm lấy tay nha hoàn. Lý Mân sửng sốt: chẳng lẽ trong xe là một nam tử? Nàng tập trung nhìn, chỉ thấy một nữ tử có thân hình cao lớn, trang điểm diễm lệ đang cầm tay nha hoàn, khom người xuống xe. Đến lúc này, trong lòng Lý Mân vẫn ôm một chút hy vọng được nhìn thấy mỹ nhân. Nhưng khi nữ tử ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tú Nhi, Lý Mân hoàn toàn thất vọng. Tóc ‘nàng ta’ quấn hình đám mây, trên đầu cài đầy trâm ngọc, lấp la lấp lánh dưới ánh mặt trời suýt chút nữa làm mắt Lý Mân hỏng luôn. Mắt ‘nàng ta’ to, lông mi dày, làn da nâu nhạt nhưng được phủ một lớp phấn và son đỏ; yếm đỏ thấp thoáng trong lớp áo màu trắng để lộ chút ngực lờ mờ, nhưng lưng dài vai rộng, thân hình cao lớn; hai cánh tay gân guốc, hai đùi chắc dài, hẳn là luôn vận động… Lý Mân xin thề, đây tuyệt đối là nam giả nữ, hơn nữa là một vị nam tử anh tuấn giả gái! Nàng còn đang nhìn đến phát ngốc, Bạch Tú Nhi đã mỉm cười tới đón: “Không phải Thượng đại tỷ đây sao?” Thượng đại tỷ khẽ mỉm cười, nàng ta nhìn Lý Mân đứng sau Bạch Tú Nhi, chuyện trò với Bạch Tú Nhi mấy câu xong thì hỏi: “Vị này là…” Bạch Tú Nhi nhiệt tình giới thiệu đôi bên với nhau. Lý Mân vừa nghe thấy người kia là đại tiểu thư của Hương Mãn Lâu đã muốn bôi dầu vào chân chạy trối chết. Nhưng Bạch Tú Nhi tán dóc với vị Thượng Thụy Anh đại tỷ này đến quên trời, Lý Mân buộc phải đứng cạnh. Khi nàng tới gần quan sát thì phát hiện, tuy vị Thượng đại tỷ này anh tuấn mạnh mẽ nhưng hai cái lộ ra trước ngực kia là hàng thật giá thật, khi nàng ta cười lớn hay vung tay, hai luồng bánh đúc cũng rung rung theo. Thượng đại tỷ làm người anh tuấn, tác phong cũng hào hùng, nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn trời, cảm khái nói một câu: “Đã giữa trưa rồi a!” Bạch Tú Nhi cười như một đóa hoa: “Đúng a đúng a!” Thượng đại tỷ vung tay: “Lên xe, tỷ mời khách!” Lý Mân vội lên tiếng: “Thật ngại quá a, cha mẹ đang ở nhà chờ tiểu muội về dùng cơm trưa.” Thượng đại tỷ nghe vậy, liếc xéo Lý Mân rồi ra vẻ hung ác: “Sao vậy, không muốn nể mặt tỷ đây sao?” Trước giờ Lý Mân là loại “ngươi mềm ta cứng, ngươi cứng ta mềm”. Khí thế khiến người ta sợ hãi của Thượng đại tỷ đã dọa nàng ngoài mặt thì yên nhưng trong tim thì run rẩy, nàng vội cười làm lành: “Thực ra tiểu muội…” Thượng đại tỷ mất bình tĩnh, cánh tay rắn chắc vươn ra xách Lý Mân lên, nhét vào trong toa xe, sau đó cũng lên xe. Bạch Tú Nhi và nha hoàn kia cũng lên theo. Bạch Tú Nhi ngồi gần Lý Mân, Thượng đại tỷ và nha hoàn xinh đẹp ngồi đối diện Lý Mân. Xe ngựa bắt đầu đi, tốc độ càng lúc càng nhanh. Không hiểu sao, dường như Thượng đại tỷ rất có hứng thú với Lý Mân, cặp mắt như mắt bò nhìn Lý Mân chòng chọc, nhìn từ đầu đến chân, sau đó lại nhìn từ chân lên đầu. Lý Mân giống như con chuột nhỏ lọt vào móng vuốt mèo, trong lòng nơm nớp lo sợ, đành để mặc cho Thượng đại tỷ quan sát. Gió xuân thổi tốc rèm xe bằng lụa trắng, Lý Mân lén nhìn, nàng phát hiện xe ngựa đã rời khỏi con đường lớn trên đê Lạc Thủy, đang tiến vào rừng cây hòe rậm rạp. Trong lòng nàng kinh hoảng, nàng có tinh thần ham học hỏi nên đã tìm hiểu được không ít chuyện bí mật trong khuê phòng. Nàng biết giữa người với người có thể phát sinh nhiều loại quan hệ, có nam cùng nữ, có nam cùng nam, cũng có nữ với nữ. Ánh mắt Thượng đại tỷ nhìn nàng như thể muốn lột sạch quần áo của nàng vậy, khiến Lý Mân không thể không nghi ngờ: chẳng lẽ Thượng đại tỷ đã nhìn trúng ta? Lý Mân biết dung nhan mình chỉ tầm trung, thua xa Bạch Tú Nhi, vì vậy nàng cảm thấy ánh mắt của Thượng đại tỷ rất kỳ quái, đồng thời rất lo lắng cho trinh tiết của mình, trong đầu suy nghĩ tìm cách thoát thân. Lý Mân chưa kịp nghĩ ra kế hoạch gì, từ phía trước bỗng có tiếng kim loại va vào nhau truyền tới. Xe ngựa đột ngột dừng lại, trong tiếng ngựa hí có tiếng người ồm ồm vang dội: “Hà hà, gặp được Đông Phách Nhật ta, các ngươi còn không mau xuống xe chịu trói?” Lý Mân biết bọn họ đã gặp phải cướp, nàng sợ đến suýt ngất xỉu. Cuối cùng nàng nhổ xuống cây trâm tơ vàng có hình con bướm mà sáng nay Hồ Lân cài lên búi tóc nàng, nắm trong tay, hướng mũi trâm ra ngoài. Vẻ mặt Bạch Tú Nhi cũng là kinh hãi vô cùng, nàng ta dựa người trên thành xe run lẩy bẩy. Chỉ có Thượng đại tiểu thư là trấn định, rất khí phách chuẩn bị xuống xe, khi nàng ta xuống còn xách Bạch Tú Nhi và Lý Mân theo. Sau khi thả Bạch Tú Nhi và Lý Mân xuống, Thượng đại tỷ thủ thế với mấy tên cường đạo cầm đao trước mặt, sau đó uy vũ tung một chưởng. Thừa dịp đó Lý Mân kéo Bạch Tú Nhi chạy, nhưng Bạch Tú Nhi lại hét lên một tiếng, té ngã trên mặt đất, khiến Lý Mân cũng ngã theo. Một tên cướp trẻ tuổi đi về phía họ, vác Lý Mân lên vai. Bạch Tú Nhi thừa cơ chạy mất. Bạch Tú Nhi chạy đi rồi, tình thế lập tức thay đổi. Thượng đại tỷ đang khua tay múa chân bỗng kéo nha hoàn xinh đẹp chạy mất, phu xe cũng nhảy xuống xe chạy đằng sau bảo vệ hai người bọn họ, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn mỗi Lý Mân xui xẻo ở lại. Lý Mân bị ném trên một bãi cỏ cao rậm rạp, nàng nhìn rừng cây hòe mọc xung quanh kín kẽ không một khe hở, sau đó nhìn mấy kẻ bắt cóc có vẻ mặt hung thần ác sát, cao to vạm vỡ. Trong lòng nàng biết thế là xong rồi, nàng lặng lẽ nắm chặt cây trâm tơ vàng trong tay, trong đầu xuất hiện hình ảnh Hồ Lân, cảm thấy càng đau đớn hơn. Mấy tên bắt cóc cười thô tục, vây quanh Lý Mân bắt đầu muốn cởi áo của nàng. Lý Mân khẽ nhắm mắt, nàng nắm chặt cây trâm, nhắm lồng ngực đâm xuống. ********** Hồ Lân cùng Lão Hòe và Cao Thụ Văn tới phủ công chúa Thọ Hưng, sau khi dỡ hai chậu mẫu đơn xanh đặc biệt của Lý gia xuống xe thì ngồi trong phòng thu chi của phủ công chúa để chờ nhận bạc. Hắn đang ngồi bỗng thấy tim đập gấp gáp — hắn cảm thấy nội đan bên trong cơ thể Lý Mân đang dao động kịch liệt. “Ta đi trước có việc!” – Hồ Lân nói với Lão Hòe và Cao Thụ Văn, sau đó vội vã chạy đi, hắn tới đằng sau một cây đại thụ thi triển phép di hình hoán ảnh, thân hình nhanh chóng biến mất. Trâm vàng trong tay Lý Mân vừa định đâm vào tim thì tên bắt cóc trẻ tuổi lúc nãy vác nàng đã hành động, một tay gã bắt được tay nàng, liếc nhìn nàng, sau đó cậy ngón tay nàng đoạt đi trâm vàng. Gã đè hai đùi đang đá đạp lung tung của nàng, sau đó cởi quần, ném một bên, trâm vàng cũng bị ném trên quần. Sau đó gã xoay người, nâng hai chân Lý Mân lên, kéo nàng về phía gã. Trong lúc đó, những tên bắt cóc còn lại cũng cởi quần, vây thành vòng tròn quanh nàng. Tên bắt cóc trẻ tuổi xé váy Lý Mân ‘roẹt’ một tiếng, tiếp đó xé quần lót Lý Mân, ném Lý Mân lên mặt đất. Lý Mân run rẩy cuộn tròn người. Tên bắt cóc trẻ tuổi dường như là thủ lĩnh của đám người này, gã cười tít mắt: “Ngươi đếm xem chúng ta có mấy người, nhìn cho kỹ bộ dạng của đàn ông thế nào, đến âm phủ còn có cái báo cáo cho Diêm Vương! Hà hà!” Mấy tên bắt cóc vây quanh cũng cười ha hả. Lý Mân nhớ tới cảnh đập đầu vào tường tự tử trong kịch, lúc đó nàng nghĩ: va vào cây chắc hiệu quả cũng không kém? Nàng nhìn cây gậy đen thui dữ tợn trước mắt, tập trung sức lực đá một cái. Thấy dáng vẻ khiếp sợ nhu nhược của Lý Mân, gã bắt cóc trẻ tuổi càng hứng trí, bỗng gã bị Lý Mân đá trúng, kêu thảm một tiếng, ôm bụng ngồi xổm xuống. Lý Mân chạy, muốn lao đầu vào cây đại thụ gần đó. Nhưng không có đau đớn xảy ra như nàng tưởng, Lý Mân lao vào một vòng tay ấm áp. Nàng được bế lên, nhận ra cặp mắt quen thuộc. Lý Mân thì thào: “Ca ca…” Mấy tên bắt cóc kia nhặt đao thép trên mặt đất xông tới. Hồ Lân ôm Lý Mân, nhẹ nhàng nói: “Lý Mân, nhắm mắt lại.” Lý Mân nghe lời nhắm mắt lại. Hồ Lân nhẹ thổi vào tai, nàng lập tức mê man. Hồ Lân bị vây quanh nhưng vẫn thong dong đặt Lý Mân trên bãi cỏ. Hắn xoay người nhìn mấy gã tráng hán trần truồng, bật cười lạnh lẽo. *********** Khi Lý Mân tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trong phòng ngủ, Hồ Lân đang ngồi cạnh giường nhìn nàng. Vừa thấy Hồ Lân, Lý Mân kêu lên “Ca ca”, sau đó nhào vào lòng Hồ Lân. Toàn thân Lý Mân còn đang run rẩy, Hồ Lân ôm chặt nàng, thấp giọng an ủi: “Mân Nương, đừng sợ, đừng sợ. Ca ca sẽ bảo vệ nàng..” Sau đó Hồ thị bưng một chén canh nóng tới. Bà thấy con gái tỉnh lại, nói vẻ oán trách: “Đang yên đang lành sao lại té xỉu trong rừng? May mà có ca ca ngươi đi đón ngươi, nếu không sẽ khiến chúng ta sợ muốn chết!” Sau đó bà nói tiếp: “Con gái nhà họ Bạch không biết tại sao chạy về một mình, bỏ ngươi lại đó, hơn nữa cũng không tới nhà chúng ta báo một tiếng, cứ thế thu dọn rồi về nhà chồng rồi.” Lúc này Lý Mân đã cảm thấy tốt hơn nhiều. Nàng uống hết chén thuốc an thần mà Hồ thị đặt ở đầu giường. Hồ Lân ngồi ở cuối giường, nhìn Lý Mân không chớp mắt, dường như chỉ cần hắn chớp mắt, Lý Mân sẽ biến mất. Tay hắn thò vào trong chăn, nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân trần của Lý Mân. Lý Mân bị hắn vuốt đến nỗi tê ngứa khó nhịn, nàng dần khôi phục tinh thần, dùng chân đá đạp lung tung. Hồ thị đã nhìn thấy động tác nhỏ của hai người từ sớm nhưng giả vờ không thấy, bà nói xong thì tìm cớ đi xuống lầu. Đợi Hồ thị xuống lầu rồi, Hồ Lân cởi áo ngoài, vén chăn lên nằm xuống giường, ôm Lý Mân. Lý Mân cuộn người trong lòng Hồ Lân, nghĩ ngợi rồi kể lại chuyện xảy ra trong rừng. Khi nghe đến hành vi của Thượng đại tiểu thư và Bạch Tú Nhi, bàn tay Hồ Lân đang nhẹ vuốt trên lưng Lý Mân bỗng trầm xuống. Lý Mân nói xong thì hỏi: “Ca ca, mấy kẻ xấu đó giờ ở đâu?” Hồ Lân hít ngửi tóc Lý Mân, thấp giọng trả lời: “Cả đời này bọn chúng sẽ không hại người được nữa.” Đúng vậy, Hồ Lân đi một ngày đàng học một sàng khôn. Lần này hắn không dùng huyết chú mà dùng thần chú biến mấy tên đó thành bùn máu, vĩnh viễn chôn trong rừng cây hòe, làm phân bón cho những cây hòe tính âm kia. Về phần Thượng đại tiểu thư và đồng lõa Bạch Tú Nhi, bọn họ cũng không thoát được. Trước giờ Hồ Lân là người có thù tất báo, huống chi, người bị thương tổn lại là Lý Mân mà hắn yêu nhất
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang