[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm

Chương 60 : Sắp đặt hôn sự(16+)

Người đăng: 

.
Hồ Lân nghe vậy, lập tức sửng sốt, hắn đứng lên nhìn Lý Thuận Chương, đột nhiên có một loại cảm giác giống như tự lấy đá đập chân mình. Trong đầu hắn nhanh chóng tính toán, suy nghĩ cách đối phó. Hồ Lân chưa kịp nghĩ ra, Lý Mân đứng cạnh đã hô to với cha mẹ: “Cha, triều đình cấm kết hôn cận huyết sao?” Lý Thuận Chương gật đầu: “Là mệnh lệnh của Thái Tông khi còn tại vị, trong đó bao gồm quan hệ giữa anh em họ đằng ngoại, nếu làm trái sẽ bị tù hoặc phạt đánh.” Thật ra Lý Mân đã biết về lệnh cấm kết hôn cận huyết này của triều đình từ sớm. Tuy quy định là vậy nhưng trên thực tế, nhiều người vẫn tìm cách luồn lách, tìm đủ loại lý do để kết hôn với anh em con chú con dì, là tình trạng ‘Dân không báo, quan không hỏi.” Nàng biết xưa nay phụ thân vẫn rất cẩn thận, câu nệ các loại quy định và luật lệ, cho nên từ khi phát hiện tình cảm của mình với Hồ Lân, nàng luôn chủ động suy nghĩ về việc này. Thậm chí nàng còn đi hỏi nhờ con gái của một vị quan chấp pháp trong thôn về vấn đề này. Thậm chí trong lúc đi dạo bên bờ Lạc Thủy, nàng cũng nghĩ về chuyện này. Lý Mân đã có chuẩn bị từ sớm, nàng quỳ trên mặt đất, chậm rãi nói với cha mẹ: “Tuy triều đình cấm kết hôn cận huyết thật, nhưng hoàng đế Thái Tông vẫn cưới biểu muội của hắn. Dương đế của tiền triều cũng cưới em gái họ là Dương thị, sinh ra Ngô Vương Lý Khắc và Thục Vương Lý Âm; con trai của hoàng đế Thái Tông và công chúa Thành Dương là Tiết Thiệu đã cưới biểu muội hắn, cũng là con gái của Cao Tông đế – công chúa Thái Bình… Bọn họ không phải họ hàng gần đó sao? Hàn Hướng Huy của thôn chúng ta không phải cũng cưới biểu muội hắn đó sao? Nhiếp Mai Xuân không phải cũng được gả cho biểu đệ nàng đó sao?” Lý Thuận Chương và Hồ thị nhìn đứa con gái vốn không biết chữ đột nhiên lại tinh thông kim cổ, đồng loạt trợn mắt há mồm. Hồ Lân cũng rất ngạc nhiên, có chút cảm giác phải rửa mắt để nhìn lại Lý Mân. Sau khi Lý Mân nhanh mồm nhanh miệng nói xong thì ném tiếp một quả bom hạng nặng. Nàng nhìn cha mẹ, hai mắt rưng rưng, ánh mắt ẩn chứa vẻ kiên cường: “Cha mẹ, hơn nữa con gái, con gái và Hồ Lân ca ca đã có, có…” Dường như nàng không nói tiếp được nữa, cúi người quỵ trên mặt đất. Hồ thị và Lý Thuận Chương đều sốt ruột: “Có cái gì?” “Có da thịt thân thiết…” Tuy Hồ Lân cũng bị lời nói của nàng làm cho bất ngờ nhưng hắn nhanh trí quỳ xuống bên cạnh Lý Mân, dập đầu một cái. Khi hắn ngẩng đầu lên, bộ dạng đã biến thành xấu hổ rưng rưng: “Cháu biết là sai, nhưng cháu thực sự rất yêu Mân Nương, không có Mân Nương cháu không biết phải làm sao!” Dáng lưng hắn thẳng tắp, cặp mắt ướt át nhìn Hồ thị và Lý Thuận Chương, thấp thoáng nét cố chấp: “Mân Nương là điểm tựa để cháu cố gắng, mỗi khi cháu cô độc không thể kiên trì được nữa, cháu đều tự nói với bản thân: Mân Nương đang chờ ta, Mân Nương sẽ ở bên ta…” Lý Mân không ngờ Hồ Lân ca ca yêu nàng đến vậy, nước mắt nàng dâng lên rồi bật khóc. Lý Thuận Chương thương con gái, Hồ thị thương con gái và cháu trai, thái độ của hai vợ chồng nhanh chóng mềm đi. Lý Thuận Chương nói với Hồ thị: “Đành vậy, đành vậy.” Hồ thị cũng không nghĩ ra cách nào khác, đành phải tạm thời đồng ý. Bà nói với Hồ Lân: “Tiểu Lân, cháu đưa muội muội lên lầu nghỉ ngơi đi, ta đã sai Ngụy Tử đun nước nóng để hai người tắm rửa, ta và chú của cháu sẽ bàn bạc một chút.” Hồ Lân biết không nên quá trớn, hắn dùng ống tay áo lau khóe mắt, trịnh trọng dập đầu với Hồ thị và Lý Thuận Chương: “Cô cô, chú, hai người hãy yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc Mân Nương thật tốt, cũng sẽ hiếu thuận với hai người.” Hắn vốn không phải người nhiều lời, nhưng từ khi đến đây, Hồ thị luôn thương yêu hắn hết mực, Lý Thuận Chương thì coi hắn như con trai ruột, dốc lòng truyền thụ. Cho dù hắn là tảng băng cũng bị những tình cảm này làm cho tan chảy. Hồ Lân đỡ Lý Mân đứng dậy, rời khỏi nhà chính để lên lầu. Ở nhà họ Lý, bên ngoài nhìn vào thì có vẻ như Hồ thị làm chủ mọi việc, Lý Thuận Chương trầm mặc nghe lời. Nhưng trên thực tế, nhà họ cũng như bao gia đình khác, trượng phu chịu trách nhiệm quyết định việc lớn, thê tử chịu trách nhiệm những việc nhỏ. Việc Lý Mân muốn gả cho biểu ca Hồ Lân của nàng là việc lớn nên đương nhiên Hồ thị phải thuận theo ý định của trượng phu. Tuy Lý Thuận Chương là người trầm mặc ít lời nhưng lòng yêu thương con gái chẳng hề thua kém thê tử. Ông ngẫm nghĩ, cảm thấy con người Hồ Lân xuất chúng, rất có tài trong nghề trồng hoa, mà dung mạo con gái mình thì bình thường, lại được nuông chiều, thực sự không dám gả cho nhà người khác. Như vậy, chọn Hồ Lân làm con rể có lẽ chính là lựa chọn tốt nhất! Ông suy nghĩ xong thì nói với Hồ thị đang nhìn mình tha thiết mong chờ: “Ài, như vậy cũng được, có điều—-” “Có điều sao?” – Hồ thị vội hỏi. Lý Thuận Chương than thở, nửa vui nửa buồn: “Có điều Mân Nương không xứng với phẩm hạnh của Tiểu Lân a.” Trong lòng Hồ thị cũng có suy nghĩ, bà nói: “Hai đứa chúng nó thật lòng yêu nhau, còn gì có thể tốt hơn nữa? Hơn nữa, không phải còn có hai chúng ta ở đây sao?” Sau đó hai vợ chồng cùng thống nhất về chuyện này. Rốt cuộc Lý Thuận Chương vẫn là người từng trải hơn vợ, ông nói: “Chuyện này cứ để từ từ rồi tính. Trước hết chúng ta không nên tuyên bố chuyện kết hôn của hai chúng nó với bên ngoài. Bà dặn dò Tiểu Mân và Ngụy Tử, bảo chúng nói với người ngoài rằng Tiểu Lân thực ra là đứa trẻ mồ côi được anh trai và chị dâu của bà nhận nuôi từ nhỏ. Cứ nói nhiều lần mọi người sẽ tin. Đến khi mọi người đều tin rồi thì chúng ta hẵng tuyên bố chuyện hôn sự của chúng nó.” Hồ thị cảm thấy chồng suy nghĩ rất chu đáo, liên tục gật đầu khen: “Tướng công, ông thật lợi hại!” Lý Thuận Chương cũng rất đắc ý: ta phục ta quá, sao ta lại thông minh đến vậy a! ********** Hồ Lân chuẩn bị nước ấm giúp Lý Mân, hắn đợi Lý Mân tắm xong mới tắm. Hắn tắm xong thì đi vào phòng Lý Mân, hắn thấy tóc nàng nửa xõa nửa búi, trên người mặc bộ áo rộng thùng thình màu vàng nhạt, đang ngồi trước bàn trang điểm, xoay lưng về phía mình, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mái tóc đen dài của nàng chỉ được giữ lại bởi một búi lỏng lẻo, hé lộ cần cổ trắng nõn. Hồ Lân tới gần, cúi người hôn lên cổ Lý Mân. Lý Mân quay đầu, nhoẻn miệng cười với hắn. Hồ Lân bế Lý Mân lên, xoay người đi về phía giường. Lý Mân cho rằng Hồ Lân đang muốn làm chuyện đó đó, tim nàng bắt đầu đập nhanh, gò má phớt đỏ, nàng không biết phải làm sao, đành nhắm mắt lại. Hồ Lân đặt nàng lên giường xong cũng nằm xuống bên cạnh nàng. Lý Mân hồi hộp đợi lúc lâu mà Hồ Lân vẫn không có động tác nào khác. Nàng mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Hồ Lân. Dường như Hồ Lân có phép đọc tâm, biết được nàng đang nghĩ gì, hắn cười nói: “Mân Nương, cái giường này không được. Chỉ cần chúng ta động đậy một chút, cô và chú dưới lầu sẽ nghe thấy rõ ràng. Sau khi thành thân ta sẽ vào trong thành Lạc Dương đặt một bộ giường cứng chắc, như vậy dù chúng ta có làm gì, bên dưới cũng không hay biết…” Cho dù Lý Mân mặt dày nghe thấy vậy cũng phải đỏ mặt. Nàng chuyển mình, vùi đầu vào trong chăn không nhúc nhích. Hồ Lân cũng chuyển mình theo nàng, thân thể hắn nhanh chóng áp vào sau lưng Lý Mân. Cơ thể Lý Mân đầy đặn nên phía sau lưng cũng rất mềm mại. Hồ Lân áp sát vào người nàng, cọ tới cọ lui. Hắn nhanh chóng thấy được ưu điểm của phụ nữ có thân hình đầy đặn. Lòng hắn nhất thời như nở hoa, hắn vạch áo Lý Mân khiến phần lưng trắng nõn hiện ra, sau đó nhẹ nhàng gặm cắn. Vì hắn không đè trên người nàng nên Lý Mân cũng không thấy khó chịu. Nhưng hắn cứ hôn như vậy khiến nàng cảm thấy trận trận tê dại truyền tới từ lưng, tản ra khắp người, toàn thân nàng phút chốc mềm nhũn. Phía dưới Hồ Lân sớm đã sưng đau, cách một lớp quần mỏng chọc vào giữa hai đùi Lý Mân. Hắn cọ người trên lưng Lý Mân vài cái, sau đó mới chuyển mình rời đi. Hắn ôm Lý Mân, biến thành tư thế hai người đối mặt nhau. Hắn kéo mở vạt áo của chính mình, để ngực ma sát với ngực Lý Mân, sau đó hơi đè lên người nàng. Cơ thể Lý Mân dưới tấm áo hoàn toàn trần trụi, ngay cả quần lót cũng không mặc. Quả không ngoài dự đoán của Hồ Lân, khi hắn đè trên người nàng, bộ ngực đầy đặn của nàng lập tức ma sát bộ ngực trần của hắn, khoái cảm như tia chớp kéo tới, một đợt nối tiếp một đợt. Thân thể đầy đặn của Lý Mân mềm như bông, khiến hắn như đang cưỡi mây, cực kỳ thoải mái. Hồ Lân nhắm mắt. Hắn tưởng tượng về nơi phía dưới của Lý Mân, chắc hẳn cũng rất đầy đặn non mềm. Trong đầu hắn bỗng xuất hiện hình ảnh nơi tư mật non nớt màu phấn hồng của Lý Mân mà hắn từng trông thấy trước kia, trong lòng rung động. Hắn tách hai chân Lý Mân, dùng đồ vật đang phấn chấn bừng bừng của mình ma sát với cơ thể nàng. Lý Mân biết sau đây sẽ có chuyện gì xảy ra. Nàng nhìn Hồ Lân, trong lòng tràn ngập mong đợi — trong mong chờ có thêm sợ hãi. Nàng thì thầm: “Ca ca, ca ca, xin chàng thương ta, đừng quá thô bạo…” Mồ hôi chảy xuống từ trên trán Hồ Lân, hắn đang muốn dùng sức xông vào thân thể Lý Mân thì nghe thấy có người đang đi lên cầu thang. Hắn vội kéo áo Lý Mân xuống, che đậy thân thể nàng: “Cô cô đang lên!” Hắn kéo chăn che trên người Lý Mân, sau đó mới vội vàng trở về phòng mình. Hồ thị không nỡ nhìn thấy con gái và cháu trai chịu đựng dày vò nên khi bà vừa biết được tin tốt từ chỗ trượng phu đã không nhẫn nại được, lập tức lên lầu, muốn nói cho Lý Mân và Hồ Lân. Khi bà lên tới lầu hai thì phát hiện cả hai phòng ngủ đều im ắng. Bà nhón chân bước vào phòng con gái trước. Sau khi Hồ thị vào trong phòng thì thấy Lý Mân đang nằm ngủ trên giường. Bà ngồi xuống giường, thân thiết gọi : “Mân Nương.” Lý Mân thò đầu từ trong chăn ra, hai mắt nửa khép nửa mở, ậm ừ trả lời. Vốn Hồ thị muốn nói tin vui cho con gái nhưng vừa nhìn thấy nàng, bà phát hiện tóc nàng tán loạn, khuôn mặt ửng đỏ, hai mắt long lanh ngập nước, chỉnh là dáng vẻ xuân tình bừng bừng. Bà lặng lẽ đảo mắt quan sát một vòng gian phòng, đến khi cảm thấy phòng này không thể giấu được Hồ Lân mới liếc nhìn Lý Mân: “Mân Nương, cha con đồng ý rồi.” “Cám ơn nương!” – Lý Mân mừng rỡ, cười toe toét. Thấy con gái cười, tâm lý Hồ thị cũng thả lỏng, trong lòng bà thầm nghĩ: “Không si không điên thì không phải là tình yêu, chuyện của bọn trẻ cứ để chúng tự giải quyết thôi.” Bà kể lại kế hoạch của Lý Thuận Chương, sau đó dặn Lý Mân: “Mân Nương, con nhớ nói lại cho ca ca con đó.” Mặt Lý Mân đỏ bừng, nàng “Vâng” một tiếng rồi tiếp tục chui vào trong chăn. Không bao lâu sau, dưới sự tuyên truyền tích cực của Hồ thị, Lý Mân và Ngụy Tử, cả thôn Xá Đô đều biết cháu vợ của Lý Thuận Chương vốn là đứa trẻ mồ côi được họ Hồ nhận nuôi. Người trong thôn nhao nhao bàn tán: “Ai nha, chẳng trách Hồ đại nương là người Hán mà cháu trai lại có mắt màu xanh lá. Ngay từ đầu chúng ta đã thấy không đúng rồi, có câu “Cháu giống cô”, mà nhìn dung nhan Hồ đại nương và dung mạo Hồ Lân mà xem, căn bản là không giống nhau, đúng là không phải cô cháu ruột!” Mùa mẫu đơn nở sắp đến, Lý Thuận Chương thấy mình, Hồ Lân và Lão Hòe bận tối mặt nên thuê thêm một gã sai vặt độ mười bảy, mười tám tuổi tên Cao Thụ Văn, sai hắn giúp Lão Hòe đi giao mẫu đơn cho người trong thành. Hôm ấy ,vì phải đưa loại mẫu đơn xanh quý giá của nhà họ Lý tới phủ công chúa Thọ Hưng, Lý Thuận Chương mang Hồ Lân, Lão Hòe và Cao Thụ Văn rời khỏi nhà. Hồ Lân không có ở nhà, Lý Mân và mẫu thân ngồi trong nhà thêu thùa. Bạch Tú Nhi đã lấy chồng bỗng trở về nhà mẹ đẻ, nàng ta tới rủ Lý Mân đi chơi. Lý Mân nhìn cảnh vật bên ngoài, sau mấy hôm mưa dầm liên miên, thời tiết hôm nay thật tốt, vạn vật sinh trưởng, gió xuân phất qua mặt. Nàng nghĩ đi chơi với Bạch Tú Nhi một hôm cũng là lựa chọn không tệ. Lý Mân và Bạch Tú Nhi cùng bàn bạc xem đi chơi ở đâu. Bạch Tú Nhi nói: “Mấy hôm trước mưa suốt, trên đê Lạc Thủy có rất nhiều Vòng Nhi mới mọc, hai chúng ta tới đó chơi, tiện thể mang giỏ để hái Vòng Nhi.” Lý Mân vừa nghĩ tới mùi vị Vòng Nhi xào hành lá đã chảy nước miếng, lập tức gật đầu đồng ý. Nàng thay một bộ áo tay hẹp gọn gàng, xách giỏ rời nhà cùng Bạch Tú Nhi. Nhưng nàng không hề biết, có một người trên đê Lạc Thủy đang đợi nàng tự chui đầu vào bẫy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang