[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm

Chương 4 : Đêm trăng kinh hồn

Người đăng: 

.
Lý Mân tiện tay mở ra đèn bàn đầu giường. Không biết có phải do đường truyền có vấn đề hay không, đầu dây bên Mã Hiểu Nam truyền tới tiếng “Sa sa”, tiếng Mã Hiểu Nam gián đoạn rất không rõ ràng – “…Ta ở rừng cây phía đông nghĩa địa công cộng..Tỉ mau tới đây…Cầm cái trâm bạch ngọc của tỉ…Chính là cái trâm ta thấy tỉ đeo trên cổ lần trước…” Lý Mân sửng sốt, Mã Hiểu Nam này lại chọc đến tai họa gì đây? Nàng đúng thật có một cái trâm bạch ngọc, là của Long Ngư đưa cho nàng, nói để nàng mang bên người, nàng bèn dùng một sợi tơ đỏ xuyên qua, đeo bên trong cổ áo, bị Mã Hiểu Nam nhìn thấy, còn nói là pháp khí gì đó, Lý Mân liền đem trâm bạch ngọc để ở trong ngăn kéo đầu giường. Lúc này Tiểu Hồ Tiên cũng tỉnh, bộ lông xốp phấn chấn lắc lư, bước những bước ngắn đến bên cạnh Lý Mân, mắt xanh biếc sáng long lanh nhìn nàng. Lý Mân đang trầm ngâm, điện thoại di động đầu kia truyền tới tiếng Mã Hiểu Nam cầu xin: “Lý Mân tỉ, xin ngươi…Ngươi không tới..ta liền xong đời…Diêm Triết ở trong ký túc xá của trường không ra được…ta không cách nào gọi hắn…” Lý Mân lúc này mới ý thức được sự tình khẩn cấp, nàng không thể mắt thấy Mã Hiểu Nam sắp xong đời lại ngồi yên mặc kệ - “Được, đợi ta, ta lập tức tới!” Lý Mân cúp điện thoại, nhảy xuống giường bắt đầu mặc quần áo. Tiểu Hồ Tiên đứng ở trên giường, chuyên chú nhìn Lý Mân mặc quần áo. Lý Mân trên người còn mặc váy ngủ, nàng vốn chuẩn bị cởi váy ngủ để đổi thường phục, nhưng cởi được một nửa, nghĩ nghĩ, tay đang vén váy ngủ hạ xuống, lấy một bộ áo ngắn tay, trực tiếp mặc ở bên ngoài váy ngủ. Tiểu Hồ Tiên vốn hai mắt sáng ngời nhìn chòng chọc Lý Mân, thấy Lý Mân mặc vào áo ngắn tay, khuôn mặt giống như không thú vị xịu xuống. Sau khi mặc quần áo tử tế, Lý Mân lấy từ tủ đầu giường ra chiếc trâm bạch ngọc, đem mái tóc dài quấn vài vòng, sau đó lấy trâm bạch ngọc làm trâm gài tóc cắm vào.Nàng đang muốn ra cửa, lại phát hiện Tiểu Hồ Tiên dùng miệng cắn chặt váy ngủ của nàng, không cho nàng đi.Lý Mân thuận tay bế Tiểu Hồ Tiên lên : “Đi thôi, ngươi cũng đi cùng, cho ta thêm can đảm.” Nàng mở cửa chính, sau đó đi khởi động ô tô - may mắn chưa trả xe về cho tỉ tỉ. Lý Mâm mở cửa xe, đặt Tiểu Hồ Tiên vào ghế sau. Lúc này đã 12 giờ đêm, quốc lộ trước cửa nhà Lý Mân không có lấy một người đi đường, ngẫu nhiên có một hai cái xe chạy qua, tốc độ đều rất nhanh. Lý Mân bất chấp tiền phạt quá tốc độ, lái xe đến đường 130. Không đến mười phút liền đến địa điểm Mã Hiểu Nam nói trong điện thoại. Mã Hiểu Nam cũng không đợi ở bên đường, Lý Mân đem xe đỗ ở ngoài rừng cây xong liền chuẩn bị xuống xe. Nàng vừa mới mở cửa xe, Tiểu Hồ Tiên liền từ khe hở giữa hai ghế trước chen tới, nhảy lên đùi nàng. Lý Mân đành phải ôm Tiểu Hồ Tiên đứng lên. Lý Mân ôm Tiểu Hồ Tiên hướng rừng cây mà đi. Ánh sáng đèn đường chiếu vào chỗ giáp ranh của rừng cây, chỗ sâu trong rừng rất tối, trên trời tuy có trăng nhưng ánh trăng thanh lãnh chiếu xuyên qua cành lá trong rừng chỉ lưu lại vết lốm đốm, còn lại là bóng đen, càng tăng thêm mấy phần quỷ dị. Lý Mân trong lòng khẽ quyết định, vừa đi vừa gọi một tiếng “Mã Hiểu Nam”. "Mân tỉ, ta đang ở đây!" Tiếng Mã Hiểu Nam truyền tới từ chỗ sâu trong rừng. Lý Mân hướng phía trước mà đi. Lúc này Tiểu Hồ Tiên đột nhiên giãy thoát khỏi cánh tay nàng, nhảy xuống, chạy về bên trái, rất nhanh biến mất trong rừng cây. Giữa rừng có một mảnh đất trống lớn, Mã Hiểu Nam đang khẩn trương đứng ở chỗ ấy, trong tay cầm một cây kiếm, mũi kiếm đâm xuyên một lá bùa. Đối diện với nàng là một thiếu nữ xinh đẹp mắt to cằm thon, thân hình hoạt bát, dáng vẻ mỹ diệu, xinh đẹp như tinh linh. Lý Mân nhìn xuống, phát hiện từ gấu váy thiếu nữ trở đi tựa hồ bị một tầng sương trắng bao phủ, cái gì cũng không thấy. Thấy Lý Mân tới, nàng cũng chỉ nhìn lướt qua, lạnh lùng nói – “Lại một kẻ nữa tìm chết!” Trong lòng Lý Mân cực hoảng, nàng run rẩy rút trâm bạch ngọc, chậm rãi đi về phía trước. Mã Hiểu Nam thấy Lý Mân tới, vội tới gần Lý Mân nói – “Ả ở trong rừng cây hút tinh khí của con người, gần đây bắt đầu dụ hoặc cả lái xe qua lại ven đường, đúng lúc bị ta thấy…” Lý Mân mắt trắng dã nhìn Mã Hiểu Nam, khẩn trương nắm trâm bạch ngọc, không biết nên làm gì mới tốt. Giữa không trung đột nhiên nổi một trận gió ác, lá bùa găm ở mũi kiếm của Mã Hiểu Nam đột nhiên quay tròn, rất nhanh bốc lửa bắt đầu cháy thành tro tàn. Tay chân Mã Hiểu Nam luống cuống, giơ kiếm hướng thiếu nữ xinh đẹp kia mà đâm. Thiếu nữ xinh đẹp nọ vẫn không nhúc nhích, từ trong sương trắng ngưng tụ thành một con rắn khổng lồ, lập tức quấn lấy người Mã Hiểu Nam. Tay Lý Mân cầm trâm bạch ngọc không tự chủ run rẩy, trơ mắt nhìn Mã Hiểu Nam biến mất trong làn sương. Lý Mân hoảng loạn xông lên trước, cầm trâm bạch ngọc nhắm ngay đuôi rắn lớn cắm xuống, còn chưa đụng vào đuôi rắn, chỉ nghe “Ầm vang” một tiếng, một cái đầu rắn to lớn chui ra từ trong màn sương, hai mắt xám trắng bắn ra hung quang, lưỡi rắn thật dài phát ra tiếng hổn hển. Lý Mân đột nhiên thấy đầu rắn xấu xí đáng sợ như vậy, tay mềm nhũn, trâm bạch ngọc rơi xuống nền đất. Thân rắn lập tức liền quấn lấy Lý Mân. Tay áo Lý Mân vốn là xắn lên, làn da lập tức chạm vào da rắn lạnh dính, vừa chán ghét vừa sợ hãi, trâm bạch ngọc cũng không biết rớt ở chỗ nào. Thân rắn quấn càng lúc càng căng, Lý Mân sắp không thể hô hấp, từ bộ ngực đến phần hông nàng đều bị rắn lớn cuốn lấy, sắp ngạt thở. Lúc này, trong lòng Lý Mân hối hận vô cùng, hối hận đáng ra không nên tới, đúng là chạy tới tìm chết. Nghĩ tới bản thân sắp bị hút khô máu biến thành cái xác, Lý Mân liền cảm thấy buồn nôn. Nhưng hiện tại nói gì cũng đều muộn. Cho nên khi thiếu niên áo đen mỹ lệ kia xuất hiện, Lý Mân còn cho rằng lúc mình đang hấp hối nảy sinh ảo giác. Lúc Lý Mân gần ngạt thở, trong rừng cây truyền đến tiếng chân giẫm lên cỏ “sa,sa”. Ngay sau đó, một thiếu niên cao gầy mỹ lệ đẩy ra hai nhánh cây chắn trước mắt, đứng trước mặt Lý Mân. Rắn lớn cũng cả kinh, nháy mắt cuốn Lý Mân càng chặt. Chính vào lúc Lý Mân nhắm mắt mê man chờ chết, mỹ lệ thiếu niên mất bình tĩnh nhíu mày, tay trái vung lên, một đoàn sương khói màu đen lập tức bao phủ rắn lớn cùng Lý Mân. Trong làn sương màu đen có một luồng hương khí mát lạnh, Lý Mân lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo. Mà rắn lớn kia bỗng buông Lý Mân ra, thân thể to lớn ở dưới đất uốn lượn mưu đồ chạy trốn. Nhưng đoàn sương dày đặc lại trước sau bao phủ nó, hơn nữa khi thể tích màn sương thu nhỏ lại, rắn lớn cũng biến thành một con rắn nhỏ. Lý Mân ngồi trên mặt đất, trơ mắt nhìn ngón tay thiếu niên hơi vạch trên không, con rắn nhỏ liền rơi vào tay hắn. Thiếu niên cầm con rắn nhỏ quan sát một lúc, sau đó hai tay cử động, không biết bóp kiểu gì, một viên trân châu nhỏ tròn trịa phát ra ánh sáng màu đen liền bị bóp ra ngoài, trôi nổi trong không trung. Lý Mân nhìn thiếu niên mỹ lệ như hoa dùng ngón tay trắng nõn thon dài làm chuyện máu chảy đầm đìa kia, lập tức mở to mắt, quay mặt đi không dám nhìn. Nghĩ không nhìn nhưng Lý Mân không ức chế được lòng hiếu kỳ của chính mình, lại nghiêng đầu, hiếu kỳ trừng mắt coi thiếu niên làm gì kế tiếp. Thiếu niên bắt một cái quyết đơn giản, làn môi khẽ cử động, giống như đang niệm thần chú, ánh trăng màu trắng đột nhiên tụ thành một bó trôi nổi giữa không trung, bao quanh hạt trân châu, hạt trân châu nhỏ bắt đầu chuyển động, càng lúc càng nhanh, từ màu tối dần biến thành trắng, sau đó phát ra ánh sáng trắng chói mắt. Mắt Lý Mân không chịu nổi, vô thức dùng tay che mắt. Từ giữa kẽ tay, nàng trông thấy ánh trăng kia biến mất, hạt châu nhỏ đã biến thành một hạt trân châu trắng bóng lớn hơn một chút, dưới ánh trăng tỏa ra vầng sáng nhu hòa. Thiếu niên hơi ngửa đầu, hạt châu kia hóa thành một luồng sáng trắng chui xuống cổ họng hắn, xung quanh lập tức lại tối tăm. Lý Mân ngửa đầu nhìn thiếu niên mỹ lệ. Người thiếu niên này bộ dáng rất cao, nhưng rất gầy, áo đen, quần bò tối màu, mái tóc dài màu đen rối tung trên vai làm nổi bật làn da trắng nõn trơn bóng như bạch ngọc, mắt cũng xanh biếc. Hắn cúi người nhìn Lý Mân, bỗng nhiên cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhìn qua thực dễ thương. Lý Mân không nghĩ tới thiếu niên lạnh lùng giết rắn đầy huyết tinh lại đột nhiên lộ ra nụ cười hiền lành như vậy, có chút hoảng hồn. Thiếu niên cười, dịu dàng nói với Lý Mân: “Bạn của ngươi ở bên kia.” Hắn chỉ phía Bắc rừng cây. Lý Mân nhìn hắn, khẽ gật đầu. Thiếu niên đứng thẳng lên, cũng gật đầu : “Vậy ta đi trước.” Trong nháy mắt lúc hắn đi lại khẽ mỉm cười, nụ cười trong sáng, hồn nhiên, tươi đẹp, Lý Mân trong phút chốc thất thần. Chờ nàng tỉnh lại, thiếu niên mỹ lệ đã không thấy đâu. Xung quanh thực an tĩnh, ánh trăng chiếu xuống rừng cây như nước, trong không khí còn vương lại ít hương vị mát lạnh. Lý Mân đứng lên, dựa theo phương hướng thiếu niên chỉ đi tìm Mã Hiểu Nam. Đi về hướng Bắc không mấy bước chân, Lý Mân liền thấy Mã Hiểu Nam nằm trên mặt đất.Nàng chạy tới, quỳ xuống kiểm tra, phát hiện hô hấp Mã Hiểu Nam đều đặn, tựa hồ đang ngủ. Lý Mân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức xụi lơ ở trên mặt đất. Một lát sau, nàng mới khôi phục một chút, bắt đầu lay động Mã Hiểu Nam. Sau khi Mã Hiểu Nam bị đánh thức, trước là dụi mắt, sau liền lập tức truy vấn – “Mỹ nữ rắn kia đâu ? Mỹ nữ rắn ở nơi nào ?” Lý Mân khó chịu nói – “Mỹ nữ rắn biến thành ta!” Mã Hiểu Nam còn tưởng thật, trợn tròn hai mắt nhìn Lý Mân – “A——” Lý Mân bực mình duỗi tay gõ lên đầu nàng một cái. Lúc đi đến mảnh đất trống trong rừng, Lý Mân ngừng lại – “Đợi chút, ta tìm một thứ của ta!” Vừa rồi hoảng loạn, không biết trâm bạch ngọc đã bị nàng ném đến nơi nào. Lý Mân mở điện thoại di động để chiếu sáng, tìm trên mặt đất, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy trâm. Trong lòng nàng có chút buồn, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, kéo Mã Hiểu Nam đi – “Đi nhanh đi!” Nơi này thật đáng sợ, nàng muốn nhanh chóng rời khỏi. Hai người cùng chạy tới bên ô tô. Lý Mân mở cửa xe, phát hiện Tiểu Hồ Tiên nằm ở ghế trước, rụt thành một quả cầu nhỏ đang ngủ mê mệt, thế mới nghĩ đến vừa rồi bản thân quên mất Tiểu Hồ Tiên, may mắn nó tự trở về. Nhưng nàng lại cảm thấy, hình như có chỗ nào đó không thích hợp a. Mã Hiểu Nam gặng hỏi sau đó phát sinh chuyện gì. Lý Mân đem tình hình thực tế nói ra, Mã Hiểu Nam không tin, trong lòng Lý Mân hoang mang, cũng không muốn nhiều lời. Lý Mân đem Mã Hiểu Nam về nhà mình. Hai người nằm trên giường nói về chuyện tối nay. Lý Mân trách Mã Hiểu Nam – “Nửa đêm ngươi còn tới đó làm cái gì? Không biết chỗ đó xảy ra chuyện ?” Mã Hiểu Nam lời lẽ hùng hồn – “Tỉ nghĩ xem ta Mã Hiểu Nam, đường đường là người thừa kế của trừ yêu thế gia, nghe chuyện yêu tinh hại người chẳng lẽ có thể ngồi yên không quản sao?” “Trừ yêu thế gia?” – Lý Mân lại lườm nàng một cái – “Thế gia lừa đảo thì có ?!” Mã Hiểu Nam bật cười ha hả, nói với Lý Mân – “Vốn chỉ nghĩ tới nhìn xem, ai ngờ liền phát hiện tung tích của yêu tinh kia. Muốn gọi Diêm Triết tới nhưng sau nghĩ lại, buổi tối hắn ở trong ký túc xá là không ra được, chỉ có nhà tỉ tỉ ở gần, cho nên…” Hai người nói chuyện một lúc liền ngủ. Sáng hôm sau tỉnh lại, Lý Mân ôm Tiểu Hồ Tiên đang ngủ trên ghế sô-pha lên, suy nghĩ hôm qua nhìn thấy Tiểu Hồ Tiên ở trong xe, rốt cục có chỗ nào không đúng nhỉ ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang