[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm

Chương 20 : Kiếp trước kiếp này

Người đăng: 

.
Lúc này Lý Mân sợ đến có chút chết lặng, nàng ngừng xe lại, ngây ngốc nhìn về phía trước. Bên ngoài vẫn là mưa gió ùn ùn kéo đến và con đường phía trước không có chút kết thúc. Lý Mân gắng sức đẩy ghế của Hoàng Hân Hân, Hoàng Hân Hân lệch người một cái, bỗng nhiên biến mất trước mắt Lý Mân. Đầu ngón tay phảng phất còn xúc cảm ấm áp, nhưng một người sống to đùng say khướt là Hoàng Hân Hân lại biến mất không thấy đâu. Lý Mân trơ mắt nhìn ghế trước trống không, nàng phát hiện bản thân không thể cử động, một màn khí vàng nâu có mùi tanh tưởi bao lấy nàng. Lý Mân liều mạng giãy dụa, nhưng màn khí màu vàng kia lại giống như tơ nhện cuốn lấy nàng, khiến nàng không thể cử động. Nàng muốn hô hấp, nhưng thứ khí màu vàng nâu kia vây quanh nàng, khiến nàng không thể không hít vào thứ khí này, cổ họng giống như bị lửa đốt, phổi đau đớn giống như bị kim đâm. Trong giây phút này, Lý Mân cảm giác được tử thần giáng lâm, nàng nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái chết tới. Ý nghĩ cuối cùng của nàng là: thì ra, chết là một chuyện dễ dàng như vậy. Chính vào lúc này, Lý Mân cảm thấy thân xe kịch liệt giật lên một cái, nàng mở to mắt, thấy màn kính xe ô tô xuất hiện một cái lỗ lớn, luồng khí tanh tưởi màu vàng nâu kia bị vo thành một cục, bị hút ra ngoài. Nàng co rút thành một khối, lại không thể không thấy Hồ Lân đang trôi nổi giữa không trung, hắn đã khôi phục lại hình dạng thiếu niên, tóc đen dài bay múa trong cuồng phong, mắt hồ ly xanh, ngón tay thon dài kết một cái ấn kỳ lạ, cục khí màu vàng nâu kia bị Hồ Lân vây khốn giữa không trung, chuyển động quay tròn. Ngón tay Hồ Lân linh hoạt bắt quyết, dần dần đè khối khí màu vàng nâu kia trong hai bàn tay. Trong một tiếng nổ mạnh dời núi lấp biển, cục khí màu vàng nâu kia nổ thành mảnh vụn, nháy mắt biến mất. Mùi tanh tưởi tràn ra từ khối khí cũng dần tiêu tán. Trước mắt Lý Mân bỗng xuất hiện một làn sương mù màu xanh nhạt hết sức xinh đẹp, sương mù trong nháy mắt ùn ùn kéo đến vây lấy nàng. Sau một trận nghiêng trời lệch đất, màn sương màu xanh nhạt mang theo Lý Mân, bay ra từ lỗ hổng lớn ở màn kính xe, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Hồ Lân tiến lên một bước ôm lấy nàng. Trong vòng tay ấm áp của Hồ Lân, Lý Mân cảm thấy thực an toàn, nàng mở to mắt, phát hiện con đường dài vô tận kia đã biến mất, hiện tại bên đường có mấy tiệm gội đầu cắt tóc còn sáng đèn, đèn neon màu hồng trên biển hiệu lóe sáng vẻ mờ ám, trước kia Lý Mân nhìn thấy cảnh này cảm thấy là lạ, hiện tại trong màn đêm này lại cảm thấy thực sự thân thiết. Lý Mân nhìn ô tô bên cạnh. Xe ô tô màu đen có rèm che đã yên lặng ngừng ở ven đường, nguyên vẹn không trầy xước, Hoàng Hân Hân vẫn ngủ trong xe như trước. Tháng 11, đêm lạnh như nước, nhưng Lý Mân cảm giác được toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi, mái tóc dài bị mồ hôi tẩm ướt rối loạn, xõa xuống dưới. Nàng ngẩng đầu nhìn Hồ Lân, Hồ Lân lại luôn chăm chú nhìn nàng, cái nhìn phảng phất như trân bảo mất đi tìm lại được, sắc mặt hắn tái nhợt, môi cũng trắng bệch. Lý Mân gắt gao ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào trước ngực hắn. Nàng lại ngửi được mùi hương giống với làn sương mù xanh nhạt. Sau khi thanh tỉnh lại, Lý Mân cùng Hồ Lân đưa Hoàng Hân Hân trở về nhà, sau đó hai người chặn một chiếc taxi để về nhà. Đến cửa nhà, Lý Mân mới phát hiện có một chiếc ô tô đang đỗ ở ngoài cổng nhà mình. Lý Mân tiện tay xem thử, kéo cửa xe, nàng mới phát hiện cửa xe không khóa. Nàng nhìn Hồ Lân. Sau khi cứu nàng, Hồ Lân không nói chuyện, trên mặt không biểu tình. Bây giờ Lý Mân đã sớm khôi phục lại, thấy biểu tình Hồ Lân như vậy, không hiểu sao chột dạ. Nàng cũng không dám nói chuyện, chỉ đi rửa tay, pha một bình Thiết Quan Âm, rót cho Hồ Lân một chén, lại rót cho mình một chén. Hồ Lân cầm chén trà, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, mắt cũng không liếc Lý Mân một cái, chỉ nhìn chòng chọc cái cốc trong tay : “Chồn tinh ở Ao Đào Hoa phái Hồng Cừ tới đây, bị ta áp chế ở chỗ này, hắn bèn tự thân ra tay, bám vào trên người kia.” Lý Mân sợ hắn hỏi thân phận của Hoàng Hân Hân, giả vờ uống trà, cúi đầu không nói. Hồ Lân ngẩng đầu, nhìn Lý Mân đang cúi đầu không nói. Hắn đoán được Lý Mân lại đi xem mắt. Hắn nhất định phải nhân cơ hội này, đem mọi thứ làm sáng tỏ, chặt đứt ý nghĩ đi xem mắt của Lý Mân. Trong lòng hắn nhanh chóng tính toán, sóng nước trong mắt lại không xao động. Hồ Lân rất nhanh đã nghĩ ra một kế hoạch tốt. Hắn ngồi thẳng người nhìn Lý Mân, mắt xanh sâu thẳm như giếng không đáy, tràn đầy hàn ý: “Lý Mân, nam nhân kia là ai ? Khuya như vậy, nàng không về nhà mà đi cùng hắn làm cái gì ?” Lý Mân liếc hắn một cái muốn xin tha thứ, lại bị hàn khí trong mắt hắn dọa đến phát run, thấp giọng tội nghiệp đáp : “Thực xin lỗi, tỉ tỉ giới thiệu cho ta…” Hồ Lân dùng sức cầm tay nàng, nhìn chòng chọc vào mắt nàng chất vấn : “Nàng đi xem mặt ? Một người đã có nam nhân như nàng lại đi xem mặt ? Chẳng lẽ lời ta nói một câu nàng cũng không tin ?” Lý Mân giải thích – “Cũng không phải không tin…Chỉ là…” “Ta tìm Vãng Sinh đan cho nàng, cho nàng nhìn xem rốt cuộc ta nói thật hay giả !” – Hồ Lân đứng dậy, kéo Lý Mân đi ra ngoài. Đến trong sân, hắn bỗng nhiên dừng bước, gắt gao ôm Lý Mân. Lý Mân bị hắn ôm chặt, cũng thuận thế ôm lấy eo nhỏ của hắn. Trong nháy mắt Lý Mân bị Hồ Lân ôm vào trong ngực đó, nàng ngửi được rõ ràng mùi hương thanh đạm trên người Hồ Lân, đó là một loại hương vị cực nhạt trong suốt, giống như mùi của giọt sương đầu tiên đọng lại trong rừng buổi sớm mai. Nàng có thể cảm nhận được bộ ngực cứng rắn bên trong áo lót màu trắng và cánh tay mạnh mẽ của Hồ Lân, mặt nàng dán trước ngực Hồ Lân, nàng thậm chí nghe được tiếng tim Hồ Lân đang đập cấp tốc. Trong phút chốc, làn sương màu xanh nhạt lần nữa bao phủ hai người họ. Lý Mân biết bản thân đang trong trạng thái di chuyển nhanh chóng, nhưng không nhìn thấy cái gì, nàng nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Hồ Lân. Không biết trải qua bao lâu, nàng rõ ràng cảm giác được, bản thân cùng Hồ Lân đang chìm trong nước --- đây đúng là cảm giác ở trong nước, nhưng nàng không dám mở to mắt. Hồ Lân sẽ không chết đuối, nhưng phàm nhân Lý Mân có thể a ! Trong giây phút chìm vào trong nước đó, Lý Mân lại cảm thấy không khó chịu chút nào. Đúng thực không khó chịu. Lý Mân cảm nhận được nước mát bao quanh mình, nhưng nàng lại có thể hô hấp. Lý Mân chớp chớp mắt, lại há miệng thở dốc, nước giống như không khí bao lấy nàng. Ngay sau đó, Hồ Lân ôm nàng, hai cánh tay hơi dùng lực, Lý Mân phát hiện bọn họ bắt đầu di chuyển nhanh chóng ở trong nước, áp lực nước tăng lên. Nàng vội nhắm hai mắt lại, đem mặt rúc vào trong ngực Hồ Lân. Ước chừng sau nửa giờ, áp lực do nước tạo thành đột nhiên biến mất, lúc này Lý Mân mới thò đầu ra, mở to mắt. Nàng phát hiện Hồ Lân đã ôm nàng lên bờ. Lý Mân quẫy người một cái, nhưng Hồ Lân cũng không để nàng xuống, ôm nàng tiếp tục đi về phía trước. Lý Mân không lay chuyển được Hồ Lân, đành phải thay đổi chính mình, chuyển mắt nhìn cảnh trí xung quanh. Bọn họ đang đi trong một rừng đào. Hoa đào nơi này nở cực kỳ chói lọi, ở trong rừng phóng mắt nhìn, nơi nơi toàn là cánh hoa phấn hồng, từng đóa từng đóa, từng nhành từng cành, từng cây từng cây, nhiều đám, nhiều chuỗi, um tùm rậm rạp, hình thành một thế giới tràn ngập cánh hoa màu phấn hồng. Trong rừng đào tựa hồ lồng thêm một tầng khói trắng mờ ảo. Từ nơi xa truyền tới tiếng sóng vỗ bờ, gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa đào, khói trắng lững lờ trôi, rừng đào hơi lay động, cánh hoa đào liền giống như mưa rơi xuống. Lý Mân nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, hơi thở mát lạnh kia tiến vào thân thể nàng, đem tới từng trận cảm giác thư thái, nàng chỉ có thể nghĩ tới một từ để miêu tả, đó là ‘Thấm vào ruột gan’. Nàng một mực động đậy cơ thể, tìm một tư thế thoải mái nhất trong ngực Hồ Lân. Khi đôi chân Lý Mân được tiếp xúc với mặt đất, nàng rốt cục cũng nhận ra bản thân đang ở nơi nào. Hồ Lân kéo tay nàng đi trên đường mòn trong rừng hoa đào, địa thế ngày càng thấp, giống như chúc xuống. Không lâu sau, rừng cây đã ở phía sau lưng, phía trước thấp thoáng một kiến trúc màu trắng. Trên con đường trước mặt xuất hiện một ngã rẽ, đường mòn lát gạch xanh nối thẳng tới nơi thấp nhất. Hồ Lân đi rất nhanh, tay hắn gắt gao nắm chặt cổ tay Lý Mân, Lý Mân có chút lảo đảo đi theo hắn tiến vào đường mòn màu xanh. Tựa hồ bọn họ đã tới nơi thấp nhất. Hai bên đường mòn màu xanh vẫn là hoa đào nở rộ. Chỗ thấp nhất có diện tích rất lớn, thoạt nhìn như chỉ toàn hoa đào. Đi đến tận cùng của đường mòn màu xanh, trước mắt Lý Mân xuất hiện một cái hồ xanh như ngọc phỉ thúy, bên hồ có một cái ngôi nhà tinh xảo. Hồ Lân túm tay Lý Mân tiến vào trong sân. Lý Mân phát hiện trong hồ trồng rất nhiều hoa sen, hoa sen nở rộ, từng trận hương thơm, từ nơi xa truyền tới tiếng nước chảy ‘ồ ồ’, tiếng ếch kêu ‘ồm ộp’, cùng với tiếng ca uyển chuyển của loài chim không biết tên. Diện tích của ngôi nhà không lớn, nhưng có vẻ tú lệ tinh tế, nổi bật giữa trời xanh nước xanh, nhìn qua lóng lánh trong sáng giống như lầu các trên trời. Lý Mân bị Hồ Lân kéo vào phòng. Trong phòng bày biện đơn giản, ngoài một ít đồ đạc thiết yếu thì chỉ treo mấy bức tranh sơn thủy, bày mấy bồn hoa cỏ mà thôi, có vẻ rất trống trải. Cơn giận của Hồ Lân hình như còn sót lại chưa tan hết, sau khi đẩy ngã Lý Mân trên giường lớn trong phòng ngủ thì rời đi. Chờ hắn đi khỏi, Lý Mân mới ngồi dậy. Trước sau nàng cũng không tin Hồ Lân sẽ thương tổn mình. Lý Mân ngồi trên giường không động đậy, nàng cảm thấy căn nhà này và Hồ Lân có một mối liên hệ nào đó. Rốt cuộc là quan hệ gì ? Lý Mân đau đầu suy nghĩ. Còn chưa nghĩ ra, Hồ Lân đã trở lại, trong tay cầm một cái cốc trong vắt lóng lánh, bên trong là chất lỏng xanh nhạt. Lý Mân nhìn thấy hắn đến gần, cảm nhận được áp lực của hắn truyền tới, tim bắt đầu đập gia tăng tốc độ. “Hồ Lân, ngươi muốn làm cái gì?” Hồ Lân cũng không liếc nàng một cái, đi đến bên giường, để cái cốc trên đầu giường bằng gỗ tử đàn khắc hoa, sau đó lấy ra từ trong ngực một cái bình ngọc, đổ ra hai viên đơn dược màu tím nhạt. Lý Mân nhìn hắn đổ hai viên đơn dược vào trong cốc. Đon được màu tím nhạt sau khi rơi vào trong chất lỏng xanh nhạt liền chuyển động nhanh chóng, phát ra tiếng ‘xùy xùy’. Trong quá trình chuyển động, đơn dược màu tím nhỏ dần nhỏ dần, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất. Chất lỏng trong cốc cũng dần biến thành màu xanh lá cây đậm. Hồ Lân bưng cốc lên, mắt nhìn Lý Mân chòng chọc : “Uống hết!” Lý Mân đột nhiên nghĩ ra đây là cái gì, hẳn là Vãng sinh đan mà Hồ Lân từng nói ! Nàng không biết chất lỏng màu xanh lá cây đậm trong cốc có công hiệu gì, nàng liếc nhìn Hồ Lân. Mắt hắn sâu thẳm tối lại, mang theo một chút điên cuồng. Trong lòng Lý Mân rùng mình, buột miệng nói ra – “Ta không dám uống.” Khóe miệng Hồ Lân hơi nhếch lên, không nói gì, nhưng Lý Mân phát hiện mắt hắn đã biến thành màu xanh lá cây đậm – “Lý Mân, nàng không muốn biết tám kiếp kia hai chúng ta như thế nào sao ?” Giọng hắn khàn khàn trầm thấp, nhưng lại mang theo dụ hoặc không tên, Lý Mân nhìn mắt hắn, cảm thấy mắt hắn giống như cái giếng sâu đang hút mình vào, nàng không tự chủ được khẽ gật đầu – “Muốn.” “Vậy uống hết.” Lý Mân bưng cốc lên, uống một hơi cạn sạch. Ngọt, lành lạnh, giống như nước bạc hà mật ong. Ý thức Lý Mân dần dần mơ hồ, nàng thấy đôi mắt xanh của Hồ Lân mờ dần, cảm thấy bản thân bị Hồ Lân đẩy ngã, nằm ở trên giường, nàng thậm chí có thể cảm nhận được tay của Hồ Lân nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng, lướt qua môi nàng. Sau đó, phảng phất như linh hồn rơi vào vực sâu vạn trượng, trong tối đen cấp tốc xoay tròn rơi xuống. Cuối cùng, không còn nghe thấy gì, không còn cảm giác được gì…. ***HẾT QUYỂN 1***
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang