[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình- Sưu tầm
Chương 13 : Bóng đen lúc nửa đêm
.
Trình Trừng dùng điều khiển mở khóa xe, quay người nói với Lý Mân: “Chúng ta trước tìm nơi nào ăn chút gì đi, em có chỗ nào muốn tới không?”
Đây là lần đầu Lý Mân đi xem mặt, mà điều kiện Trình Trừng lại tốt như vậy, trong lòng nàng cũng có chút khẩn trương.
Nghe Trình Trừng nói vậy, nàng nỗ lực mỉm cười đáp : “Tôi nghe theo anh.”
Trình Trừng đưa Lý Mân tới tiệm ăn có phòng riêng rất nổi tiếng tại Tiểu Thành.
Thức ăn của tiệm ăn tư phòng Lâm gia rất nổi tiếng ở Tiểu Thành, vì xa xỉ mà nổi tiếng. Lý Mân là lần đầu tới. Tiệm ăn tư phòng Lâm gia có sân vườn nho nhỏ theo kiến trúc cổ, nơi nơi đượm sắc cổ hương, ngay cả đồng phục của người phục vụ cũng là phục sức nhà Hán.
Xem bộ dạng Trình Trừng là khách quen, họ trực tiếp đưa Lý Mân tới hậu viện.
Hậu viện có một tòa lâu nhỏ nằm độc lập, làm bằng gỗ sơn đỏ thắm, nhìn vừa thanh lịch lại đẹp mắt. Sau khi vào trong, Lý Mân cảm thấy rất mát mẻ, nhưng lại nhìn không ra điều hòa ở chỗ nào.
Bài trí trong tiểu lâu cũng mang phong cách nhà Hán, rất cổ xưa, ngay cả bộ đồ ăn được mang lên cũng có kiểu dáng cổ đại, Lý Mân cảm thấy mình đúng là được mở rộng tầm mắt.
Lúc ăn cơm, vốn Lý Mân còn có một chút khẩn trương, nhưng Trình Trừng rất săn sóc, cũng rất có phong độ trí thức, đề tài hắn nói đều là chuyện Lý Mân biết, ví dụ như chuyện Trình Trừng và anh rể Lý Mân hợp tác mở quặng mỏ khai thác ngọc và công trình kênh đào đang xây.
Lý Mân chậm rãi thả lỏng, bắt đầu vừa cười vừa nói.Bất quá nàng sẽ không tán gẫu nhiều, thời gian nghe Trình Trừng nói nhiều hơn.
Trinh Trừng rút cục là người hiếm có trong xã hội, thường giúp Lý Mân gắp đồ ăn và chan canh, săn sóc Lý Mân kín kẽ. Đây là lần đầu Lý Mân được nam nhân chăm sóc như vậy. nhất thời có phần thụ sủng nhược kinh. Nàng là người thẳng thắn, người khác đối với mình tốt một phần, chỉ hận không được báo đáp lại mười phần, cho nên lúc Trình Trừng hỏi số di động của nàng, tuy nàng không có cảm giác với Trình Trừng, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Cơm nước xong, hai người cùng rời khỏi tiệm ăn Lâm gia.
Vừa mới đến bãi để xe, điện thoại di động Lý Mân vang lên, Lý Mân rút ra nhìn một cái, thì ra là điện thoại của cửa hàng, vội nhấn nút nghe.
Là Hồ Lân gọi. (Kui: *hét lên* Hồ ca ơi Mân tỷ đi ngoại tì…Úm ưm ưm. Mân tỷ: suỵt, im ngay ko ta băm nhỏ làm nhân bánh chẻo giờ. Kui: …)
Không biết có phải vì nghe qua điện thoại di động hay không, giọng Hồ Lân có chút âm u – “Lý Mân, nàng đang làm gì vậy?”
Tim Lý Mân không khỏi đập hơi tăng tốc, nàng nhìn Trình Trừng đang đứng cạnh xe, trả lời: “Ta có chút việc, rất mau sẽ về.”
Hồ Lân chỉ là “Ừ” một tiếng.
Nàng cúp điện thoại, tới đối diện Trình Trừng giải thích : “Thực xin lỗi,vừa rồi có điện thoại từ cửa hàng tôi gọi tới, có chút việc tôi cần về xử lý một chút.”
Trình Trừng cũng rất có phong độ, vội nói : “Anh đưa em về nhé?”
Lý Mân vội cười nói – “Ai nha, không cần đâu, vừa lúc có xe buýt, tôi ngồi xe buýt về là được rồi.”
Trong lòng nàng không yên, khẽ gật đầu với Trình Trừng rồi đi.
Đứng ở trạm xe buýt nọ, Lý Mân ổn định tâm tình nghĩ nghĩ, cảm thấy vừa rồi bản thân có chút cảm giác chạy trối chết, nhất định lưu lại cho Trình Trừng kia ấn tượng không tốt. Nghĩ tới đây, nàng có phần buồn bã.
Lý Mân biết Trình Trừng này điều kiện rất tốt, sau này sợ là khó gặp được đối tượng xem mắt điều kiện tốt như vậy, nhưng tưởng tượng đến khi trở về, vạn nhất Hồ Lân biết mình đi xem mắt, không biết sao nàng thật lo lắng.
Nghĩ đến Hồ Lân khuôn mặt thanh lệ, thân hình gầy teo, Lý Mân cũng không rõ vì cớ gì mình sợ hắn, đại khái là lần đầu tiên gặp mặt, Hồ Lân quá khủng bố đi, thế cho nên dù hắn luôn biểu hiện bình thường , Lý Mân vẫn cảm giác được uy lực vẫn còn.
Xuất thần trong chốc lát, Lý Mân không lên xe buýt, nàng đi tới một dãy cửa hàng cách đó không xa.
Trong dãy cửa hàng có một cửa tiệm, đặc biệt chuyên bán lẻ đồ lót chất lượng cao, Lý Mân thường mua đồ lót ở tiệm này, chất lượng không tệ.
Lý Mân nhớ được cửa hàng, vào trong tới chỗ đồ lót.
Sau khi chọn được một lốc đồ lót, Lý Mân tùy ý đưa mắt liếc qua gian trưng bày đồ lót nam, nàng nghĩ tới Hồ Lân chỉ có ba cái quần lót, mỗi tối đều phiền hà nàng phải giặt giúp hắn.
Lý Mân lập tức mua giúp Hồ Lân sáu cái quần lót – ba cái màu trắng, ba cái màu đen, đều là vải co giãn.
Lý Mân lên xe buýt, tay xách hai túi nhựa màu tối.
May mắn, đại khái vì đang giữa trưa hơn một giờ, trên xe buýt không có nhiều người, còn có ghế trống.
Ngồi trên xe buýt, Lý Mân để hai cái túi ni lông trên đùi, trong lòng vẫn rối bòng bong, bản thân cũng không biết phải về kiểu gì.
Xuống xe buýt, cách cửa tiệm của Lý Mân một đoạn, Lý Mân giống như người chạy nạn hai tay xách hai cái túi màu đen to đi về hướng cửa tiệm.
Xa xa, nàng nhìn thấy Hồ Lân đứng ở cửa tiệm, hai tay đút túi quần, đang nhìn về hướng này.
Hồ Lân cũng thấy Lý Mân, hắn đi nhanh tới, tiếp lấy hai cái túi to, nhấc lên rồi đi.
Thân hình hắn cao gầy, nhưng khí lực rất lớn, thứ mà Lý Mân liều mạng mới xách về được, hắn tiện tay là xách được.
Sau khi an trí tốt hàng hóa, Lý Mân đưa cho Hồ Lân một túi nhỏ : “Hôm nay phá lệ, mua cho ngươi.”
Hồ Lân nhận lấy túi, mở ra nhìn nhìn, lại giương mắt nhìn Lý Mân một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói gì.
Trong lòng Lý Mân có quỷ, cũng không nói gì.
Lúc này ngoài trời rất nóng, trong tiệm cũng không có khách, nàng ngồi sau quầy thu ngân, ngón tay di di nghĩ ngợi.
Hồ Lân đi đâu cũng không nói, rất nhanh cầm một bọc khoai nướng đi vào, hắn đưa khoai nướng cho Lý Mân.
Cơm Lý Mân ăn buổi trưa còn chưa tiêu, vốn không thấy đói, nhưng ngửi thấy mùi khoai nướng thơm ngọt, bụng nhất thời kêu hai tiếng “cô cô”, vội lột vỏ khoai lang bắt đầu ăn.
Nàng đang ăn ngon, nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng Hồ Lân: “Lý Mân, buổi trưa đi đâu vậy?”
Lý Mân nuốt toàn bộ khoai lang xuống, vừa muốn nói đi nhập hàng, lại cảm giác được Hồ Lân tới gần.
Hồ Lân đứng đối diện quầy thu ngân, cúi người nhìn Lý Mân, hắn nhìn mắt Lý Mân chòng chọc, không nói tiếng nào.
Trước giờ Lý Mân chưa từng nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cảm thấy làn da hắn trắng mịn như không có lỗ chân lông, lông mày tú lệ và đuôi mắt xếch lên hẹp dài, đường nét mắt hồ ly giống như dùng mực tỉ mỉ vẽ thành, quá xá đẹp mắt.
Nàng vừa rung động, vừa chột dạ, nghiêng mặt qua nhìn chỗ khác.
Hồ Lân lại tiến gần nàng thêm chút, lúc nói chuyện, tựa hồ nhiệt khí đều phun trên tai nàng: “Người đời thường nói yêu nhau, muốn cùng nhau một đời một kiếp, nhưng nàng biết không, cộng thêm cuộc đời này, ta và nàng đã qua cửu sinh cửu thế, phàm là nàng có chút gió thổi cỏ lay động tĩnh, ta đều nhìn rành mạch rõ ràng, đừng nghĩ lừa ta, nếu không…”
Hắn dùng ngón tay phớt qua cằm Lý Mân, cười cười với Lý Mân, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, đáy mắt của hắn một mảnh hàn ý.
Lý Mân bị khí thế của hắn đè ép có phần thở không nổi, khoai nướng cũng không dám ăn, cúi đầu, ngập ngừng : “Chị của ta giới thiệu một đối tượng, ta chính là đi xem mắt…”
“Nam nhân khác, nàng nhìn cũng đừng nghĩ đến,” – Hồ Lân kề sát vào Lý Mân, hôn một cái lên trán nàng – “Mặc kệ kiếp này hay kiếp trước, nam nhân của nàng đều là ta, nàng là của ta.”
Nói xong, Hồ Lân cầm cốc nước đặt trước mặt Lý Mân, quay người bỏ đi.
Lý Mân sờ trán, trên trán nàng tựa hồ còn lưu lại hơi thở lạnh lẽo rét buốt kia của Hồ Lân.
Đó là một nụ hôn giá lạnh, không có độ ấm. (Kui: Chết.tỷ.chưa, Lý Mân: …)
Sau khi Hồ Lân bỏ đi, đến lúc Lý Mân đóng cửa hàng, hắn đều chưa trở về.
Buổi tối trên đường về nhà, Lý Mân mua nguyên liệu làm cánh gà ướp tiêu và bánh trôi hấp rượu, nghĩ về nhà làm cho Hồ Lân ăn.
Cơm chiều làm xong, Lý Mân bày thức ăn trên bàn phòng khách, bật điều hòa, bắt đầu đợi Hồ Lân trở về.
Nhưng Lý Mân ngồi chỗ ấy đợi nửa buổi, Hồ Lân cũng không trở về.
Trong lòng Lý Mân có điểm mất mát.
Buổi tối lúc tắm rửa, thấy bông tắm treo bên cạnh bồn tắm, Lý Mân nghĩ đến mỗi đêm nàng đều tắm rửa cho tiểu hồ ly, trong lòng nhất thời trống trơn.
Tắm xong, nàng giặt mấy cái quần lót vừa mua cho Hồ Lân.
Lý Mân nằm trên giường nửa buổi, lăn qua lộn lại chính là không ngủ được.
Trong mấy tháng này, mỗi lúc buổi tối khi đi ngủ, tiểu hồ ly luôn chui vào trong chăn Lý Mân, dán lên bụng nàng mà ngủ, lúc đầu Lý Mân không quen, sau tập mãi cũng thành thói quen, hiện tại tiểu hồ ly không ở đây, đột nhiên nàng cảm thấy trống rỗng.
Tuy rằng đã khuya, nhưng gió đêm mùa hạ vẫn như cũ mang theo chút hơi nóng, cửa sổ hướng Nam và cửa sổ hướng Bắc trong phòng ngủ Lý Mân đều mở, hình thành dòng chảy đối xứng, mang theo hơi gió nóng thổi lên người, khiến nàng càng thêm ngột ngạt.
Lý Mân dứt khoát dậy, đóng chặt cả hai cửa sổ hướng Nam và Bắc, sau đó mở điều hòa, che chăn ngủ.
Lại qua lúc lâu sau, Lý Mân mới mờ mịt ngủ được.
Nàng luôn ở trạng thái ngủ không sâu, cho nên khi cửa sổ hướng Nam truyền tới tiếng “Kẽo kẹt”, nàng lập tức liền nghe rõ tỉnh lại.
Trong bóng tối, Lý Mân trợn tròn mắt, nhìn cửa sổ bị mở ra một khe hở, một bóng đen nho nhỏ từ trong khe hở chui vào, rất nhanh cửa sổ tự động đóng lại.
Bóng đen kia nhanh nhẹn nhảy lên giường Lý Mân, sau đó xốc chăn chui vào trong, cọ xát gần Lý Mân, sau đó mới thành thạo cởi nút thắt áo ngủ Lý Mân, dán lên bụng Lý Mân, lúc này mới không động nữa.
Lý Mân không cử động, cũng không lên tiếng, nàng cảm nhận lông tơ tiểu hồ ly tiếp xúc với làn da mình.
Nàng thích tiểu hồ ly, cũng thích Hồ Lân, nhưng loại cảm giác này giống như thích thú cưng hoặc là thích trẻ con thích em trai, nàng cảm thấy không phải tình yêu nam nữ a!
Nghĩ đến Hồ Lân từng nói : “cộng thêm cuộc đời này, ta và nàng đã qua cửu sinh cửu thế..” , Lý Mân vẫn cảm thấy không tin được, chính là loại cảm giác không rõ ràng không đầu đuôi.
Điều hòa mở thật sự lạnh, Lý Mân kéo chặt chăn mỏng.
Tiểu hồ ly dán trên bụng nàng vừa mềm mại vừa ấm, liên tục không ngừng phát ra hơi ấm, Lý Mân rất nhanh đã ngủ.
Nàng ngủ thực sự an ổn, chờ tới khi nàng bị chuông điện thoại di động bám riết không tha đánh thức, đã là hơn tám giờ rưỡi sáng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện