[Dịch]Cuồng Yêu Hỏa Phượng Hoàng - Sưu tầm
Chương 3 : Chương 3
.
Trời ạ! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Phượng Hoàng vội vội vàng vàng vừa đi, vừa nhìn phía sau xem có người đuổi theo hay không.
Trước một khắc nàng mới gặp phải bị Hỏa Điểu đánh bất ngờ mà rơi xuống phàm trần, sau một khắc lại bị người đàn ông xa lạ thừa dịp nàng bị thương hôn mê lúc chiếm tiện nghi.
Cùng người nọ mới thấy mặt một lần liền xảy ra loại chuyện đó, trời ạ! Chẳng lẽ nàng là một con Hỏa phượng hoàng dâm đãng sao? Không! Nhất định là bởi vì nàng bị thương mới không có năng lực phản kháng. Đúng! Nhất định là vậy. Cho nên, tất cả trách nhiệm là tại tên đại sắc ma đó, không liên quan đến nàng.
Phượng Hoàng vừa đi vào trong rừng cây, vừa muốn lấy nhà của mình, giường của mình, tổ chim ấm áp của mình. Nhưng là, thật kỳ quái? Lần này nàng cùng Hỏa Điểu đối kháng, sao bị thương nghiêm trọng như thế? Lại mất đi năng lực bay lượn? Nàng sẽ không phải bị một chưởng của Hỏa Điểu, nội thương quá nặng, mới không thể bay lên trời, mà biến thành một người phàm không có pháp lực?
Nếu không với Phượng Hoàng đan trong cơ thể nàng có thể tự chữa nội thương hiệu quả, nhưng vấn đề là hiện tại nàng không có chút nội lực để có thể bay về nhà.
Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?
Bất tri bất giác, Phượng Hoàng phát hiện mình đi tới bên vách núi, nàng đứng yên tĩnh ở vách đá nhìn ra xa quang cảnh, trong lòng vẫn không tin mình không cách nào huyễn hóa thành Hỏa phượng hoàng. Thử xem cách này hữu hiệu không!
Cho nên, nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tung người nhảy xuống. Đúng lúc như chỉ mành treo chuông đó. . . . . .
“Không nên nhảy.”
Một tiếng kêu đột nhiên vang lên làm cho bước chân của Phượng Hoàng không ổn định, thân thể nghiêng về phía trước, cả người nhanh chóng rơi xuống.
“A ——” Nàng phát ra tiếng thét chói tai.
Thảm! Thảm! Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại. Nàng nghĩ thầm, có thể là từ trước tới nay mình là con Hỏa phượng hoàng đầu tiên bị té chết. Vừa lúc đó, đột nhiên một con có lực tay cánh tay bắt được cổ y phục của nàng.
“Bắt được ngươi! Yên tâm, ta sẽ cứu ngươi.”
Phượng Hoàng mở mắt quay đầu nhìn người đang nắm chặt nàng không buông. Là hắn? Sao hắn xuất hiện ở đây?
“Ngươi ——”
“Ngươi ngoan ngoãn không nên cử động cho ta, ta muốn kéo ngươi đi lên!” Khẩu khí hung ác của Đức Long làm cho Phượng Hoàng sửng sốt.
Nàng vốn muốn xin hắn đừng nhúng tay vào chuyện này, lại bị ánh mắt của hắn dọa sợ, cho nên vẫn ngoan ngoãn mặc cho hắn kéo mình lên. Đức Long dụng hết toàn lực bắt được nàng. Hoàn hảo hắn kịp thời bắt được thân thể nàng đang rơi xuống, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi.
Hắn điên cuồng ôm chặt người trong ngực, cả người cũng bởi vì kinh sợ mà run rẩy không dứt. Khi cuối cùng hắn cũng kịp kéo nàng lên thì hắn mới thở ra một hơi thật dài, lúc này mới phát hiện mới vừa rồi bản thân sợ đến nín thở.
“Ngươi. . . . . .”
“Buông ra.” Hai chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, hắn rống giận, thiếu chút làm xuyên thủng màng nhĩ của nàng.
“Ngươi nữ nhân ngu ngốc này, mất đi trong sạch coi là cái gì? Ta cũng không phải là không chịu trách nhiệm, căn bản ngươi không cần phải nhảy núi tự vận!”
“Tự vận? Ta nào có.” Oan uổng a.”
“Còn nói không có, đừng tưởng vừa rồi ngươi nhảy xuống sẽ không sao, ngươi té xuống là sẽ tan xương nát thịt , ngươi có biết hay không a?”
“Ta. . . . . .”
Nàng muốn giải thích tất cả, thì đột nhiên hắn dùng sức kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng thật chặt.
“Lần sau không cho phép, không cho phép, không thể, muốn cũng không thể làm tiếp loại chuyện ngu ngốc này, có biết hay không?” Vừa nghĩ tới nàng đùa giỡn với sinh mạng của mình như thế, Đức Long giận đến thiếu chút nữa nói không ra lời.
Phượng Hoàng cảm giác được tim của hắn đập rất nhanh và mãnh liệt. Nghe hắn nói nhiều cái không nên, không cho phép, không cho phép thì nàng nên tức giận. . . . . .Nhưng là, vì sao nàng lại cảm động, cảm giác muốn khóc?
Trong lòng có loại cảm giác giống như được yêu thương, được che chở. Đây là một loại cảm nhận trước nay chưa có. Nước mắt chậm rãi xông lên hốc mắt, nàng đem mặt mình vùi sâu vào lồng ngực của hắn, mặc cho môi của hắn hôn lên từng sợi tóc của nàng.
Chờ nhịp tim bình tĩnh lại, xác định nàng chân thật trong ngực mình, Đức Long mới từ từ buông nàng ra.
“Ngươi cảm thấy như thế nào? Có bị thương hay không?” Giọng của hắn căng thẳng để lộ ra tất cả ân cần và nóng nảy.
Nàng lắc đầu một cái: “Không có, cám ơn ngươi.”
“Nói cho ta biết, lần sau ngươi sẽ không làm như vậy nữa.” Hai tay bưng lấy mặt nàng, hắn chuyên chế ra lệnh.
“Không, ta muốn trở về, ta phải trở về. . . . . .”
“Nơi nào cũng không cho phép ngươi đi.” Nói xong, hắn không nói một lời kéo lấy nàng muốn đi trở về.
Hắn cần phải đem nàng cách vách đá xa một chút, tránh cho nàng lại làm ra hành động hù chết người.
“A! Buông ta ra, ngươi không có quyền không cho ta rời đi. . . . . .”
Lời nói còn chưa xong, Phượng Hoàng liền thấy một đôi mắt đang bốc lửa nhìn mình, làm nàng quên kế tiếp phải nói cái gì.
“Không cho phép ngươi đi bất cứ nơi nào! Ta là đường đường Đức Long bối lặc, không người nào dám trêu chọc ta, hơn nữa, ta đã là nam nhân của ngươi, ta sẽ phụ trách tới cùng.”
Phụ trách? Tại sao hắn nhất định phụ trách? Hắn cũng không phải là bạn đồng hành trong tương lai của nàng.
“A! Ta mặc kể ngươi là cái gì thập ma lặc đến lặc đi, ta không phải là người, giữa chúng ta không thể quy tắc của người phàm để đánh giá tất cả. Ngươi không cần phụ trách, hơn nữa, chúng ta căn bản cũng không nên ở bên cạnh nhau. Ngươi là người, ta là Hỏa phượng hoàng, nghiêm chỉnh mà nói, cũng coi là loài chim, giữa chúng ta không thể nào có bất kỳ kết quả nào.”
Ai ngờ, nàng vừa dứt lời, hắn liền thình lình đem nàng đặt lên một cây đại thụ, hai tay để hai bên đầu nàng.
“A! Ngươi muốn làm gì?”
“Ta biết ngươi không phải là người.”
Cái khuôn mặt kia anh tuấn làm cho người khác nín thở đang thẳng tắp để sát vào nàng, để cho Phượng Hoàng không tự chủ được nhớ lại lúc hai người triền miên. Nàng ép buộc mình không được run rẩy, lại không ngăn cản được sắc mặt dần dần đỏ lên.
“Ta biết ngươi là con chim nhỏ, sẽ xấu hổ, đỏ mặt Tiểu Tiểu Điểu.” Miệng của hắn chậm rãi đến gần nàng: “Một con chim tham sống, yêu chạy trốn, lén bay đi Tiểu Tiểu Điểu.”
“Ta mới không phải chim nhỏ! Mà là Hỏa phượng hoàng ưu nhã cao quý.” Nàng không phục nói, dùng sức cường điều điểm này, đây đối với Hỏa phượng hoàng mà nói rất quan trọng.
Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, Đức Long cười khẽ: “Hảo, hảo, không phải là chim nhỏ, mà là tiểu phượng hoàng ta yêu nhất.”
“Này còn được.” Nàng hài lòng gật đầu một cái.
“Vậy thì thưởng ta một cái hôn.”
“Không ——”
Môi của hắn ôn nhu rồi lại mang chút khí phách hôn nàng, khi hắn dụ dỗ Phượng Hoàng không tự chủ mở đôi môi ra, để cho lưỡi hắn tiến quân thần tốc, tham lam hưởng thụ mật ngọt trong miệng nàng, giống như là đang thưởng thức một loại rượu thơm ngọt nhất.
“Không. . . . . . Dừng tay. . . . . .”
Nàng thấp giọng kháng cự rất nhanh bị hắn dùng nụ hôn kịch liệt chặn lại, hô hấp của hắn như một cổ ma lực vuốt ve môi nàng.
“Phượng Hoàng, Tiểu Phượng nhi của ta, không cho phép ngươi đi bất cứ nơi nào, chỉ được ở trong lòng ta.” Hắn dán lấy môi nàng nỉ non, bàn tay không ngừng ở trước ngực nàng thăm dò, làm nàng toàn thân run rẩy không dứt.
“Không, ngươi không có quyền.” Nàng thở gấp tức giận nói.
“Có, ta có.”
Hắn giống như là trừng phạt cắn mạnh lên môi nàng, làm nàng không khỏi nhíu mày một cái.
“Không, ngươi không có, chờ nội thương của ta tốt lên, ta liền rời khỏi ngươi, hơn nữa, ngươi không ngăn được ta.”
Bởi vì nàng bay, trừ phi hắn cũng có thể bay, nếu không tuyệt đối không thể giữ nàng lại.
Chỉ bất quá. . . . . . Khi được hắn ôm trong ngực tư vị rất ngọt ngào, dù sao ở trên thánh sơn ngàn năm, nàng chỉ cô đơn một mình.
Bởi vì sau khi Hỏa phượng hoàng hạ sanh đời sau sau, sẽ dụng hết toàn lực thủ hộ con gái của mình, cho đến tinh lực quá mệt mỏi, kiệt lực mà chết. Đây cũng là số mệnh mà Phượng Hoàng muốn trốn cũng không thoát. Vậy mà nàng lại không biết người nam nhân trước mắt này muốn đem nàng giữ ở bên cạnh quyết tâm giống như sắt đá vô hại kiên cường.
“Phượng Nhi, ngươi là của ta, ta tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi.” Đức Long nhiệt thiết nói.
Phượng Hoàng từ trong ngọt ngào đột nhiên thức tỉnh, nàng dùng hết tất cả khí lực đẩy hắn ra, lực đạo to lớn, làm hắn phải lùi vài bước.
“Ngươi, cái đồ xú nam nhân này đúng là âm hồn bất tán. Ta căn bản không muốn có bất kỳ quan hệ với ngươi. Ta phải đi, ngươi đừng đi theo.”
Nàng nhấc chân muốn chạy thì hắn lại nhanh hơn một bước bắt được nàng. Phượng Hoàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó giống như một con mèo đang giương oai liều mạng phản kháng hắn.
“Buông ta ra! Ta không muốn trở về với ngươi không được sao? Người nào có quy định ta nhất định phải mặc cho ngươi cậy mạnh không nói đạo lý bắt lấy ta không thả?” Phượng Hoàng vừa đánh vừa chửi, cảm giác thở không ra hơi, hơn nữa mỗi một quyền nàng đánh lên người hắn, giống như là đánh vào tảng đá, đau chết.
Đức Long dùng sức bắt được cổ tay của nàng, lực đạo to lớn, khiến nàng thiếu chút cho là hắn cố ý muốn bóp nát xương tay của nàng.
“Thật là đau! Buông tay.”
“Không buông.”
“Ta muốn cắn ngươi.” Nàng nhất thời kích động, cũng không có suy nghĩ lời mình nói ra có nhiêu ngây thơ buồn cười.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn vỹ của hắn mang một nụ cười xấu xa tà ác, để cho nàng cảm giác được mình giống như một con tiểu động vật không thoát khỏi móng vuốt của dã thú.
“Cắn ta sao?”
Mặt của nàng đỏ lên: “Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ngươi ép buộc ta, ta cắn ngươi thì thế nào?”
“Tiểu phượng hoàng, muốn cắn ta, gặm ta, có cơ hội, ta sẽ ở trên giường tùy ngươi, bất quá. . . . . .”
“Bất quá như thế nào?”
Phượng Hoàng nghĩ thầm, người đàn ông này nói chuyện sao lại thản nhiên như vậy không biết sẽ làm người ta đỏ mặt nhịp tim gia tăng hay sao.
“Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nhẫn nại của ta có hạn.” Miệng của hắn hôn lên tráng nàng nhẹ nhàng uy hiếp.
Thân là bối lặc cao quý, ai ai cũng muốn nịnh bợ hắn, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, có thể nói là không tốn chút công phu nào. Nữ nhân, càng thêm không cần nói, yêu thương nhung nhớ hắn là không thiếu. Bất quá, hắn lại chỉ khát vọng người trước mắt này bởi vì tức hắn mà gương mặt đỏ rừng rực, gương mặt tức giận tiểu nữ nhân.
Hết lần này tới lần khác nàng thích phản kháng hắn, ép hắn phải giống như thánh nhân, mới sẽ không xung động muốn giết người. Nhưng là, thay vì muốn giết nàng, lại hảo hảo mà yêu nàng. Vừa nghe thấy mùi thiếu nữ thơm ngát trên người nàng phát tán, làm dục hỏa mãnh liệt đánh thẳng vào ngực hắn, làm cho hắn giống như bị lửa thiêu đốt.
“Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền muốn ngươi.”
Cái gì? Phượng Hoàng trợn mắt to đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì kinh ngạc mà không khép được, bộ dáng kia thật là khả ái.
“Hơn nữa, ta đã muốn ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm, ta sẽ phụ trách tới cùng.”
Không thể nào? Phụ trách? Đôi mắt Phượng Hoàng mở lớn hơn.
“Huống chi, nếu thật thân phận của ngươi giống như lời ngươi nói, Hỏa phượng hoàng từ trước đến giờ chẳng qua là truyền thuyết không ai từng thấy qua, cho nên, ngươi xem như là một loài chim vô cùng trân quý, nên được người tỉ mỉ bảo vệ.”
Làm sao sẽ? Phượng Hoàng khó khăn nuốt nước miếng, không biết nên đối với lời hắn nói bày tỏ đồng ý hay rõ ràng giữ vững trầm mặc. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm ở trong nhau lặng lẽ tan ra, lúc này thời gian như lắng đọng.
Đức Long bắt được bả vai nàng, ngầm ra ám hiệu với nàng ở trước mặt hắn vô cùng yếu ớt và nhỏ nhoi, tốt nhất đừng phản kháng nữa.
“Để ta rõ cho ngươi hiểu, rõ ràng nói cho ngươi biết, ngươi là ta 『 bắt được 』, theo như luật pháp Đại Thanh, ngươi chính là của ta. . . . . .”
“Ngươi nói cái gì?” Nàng nín thở hỏi, khi nàng tiếp xúc được đôi mắt thâm thúy lại mê người thì cảm giác được một cổ hơi thở tà ác, bất an từ từ tiến tới gần.
“Sủng vật.” Hắn chậm rãi khạc ra hai chữ này.
Cái gì? Sủng vật? Không khí lập tức ngừng lại ở giờ khắc này, Phượng Hoàng trừng mắt nhìn nam nhân cười đến xấu xa.
“Ngươi. . . . . . Ngươi là kẻ điên! Ta mới không cần làm sủng vật của ngươi.” Nàng giãy dụa lấy muốn thoát khỏi nam nhân nhàm chán này.
“Ngươi không có lựa chọn.”
Trời ạ! Sao lại có nam nhân tự đại, vô lễ, dã man như vậy? Nàng chưa từng có cảm giác bất lực như vậy, hắn rốt cuộc là nam nhân như thế nào? Chuyên chế bá đạo tới cực điểm.Nhưng là, nhìn vẻ mặt và phong thái đầy tự tin của hắn, nàng tin tưởng hắn ở trong mắt của tất cả mọi người là một thiên chi kiêu tử.
Ngược lại, nếu như hắn mất đi tính tình tự đại, thì thật là quỷ dị. Phát hiện mình bắt đầu có ấn tượng tốt đối với hắn, rồi lại nghe hắn nói nàng là sủng vật của hắn, nàng quên mất cơn tức giận của mình.
“Ta vĩnh vĩnh viễn xa cũng không thể trở thành sủng vật của một nam nhân tự đại.” Nàng cắn răng nghiến lợi nói.
Hắn cúi người lười biếng nở nụ cười với nàng, hô hấp nóng rực phun lên mặt nàng. Phượng Hoàng phát hiện ánh mắt mình không tự chủ được nhìn chăm chú vào đôi môi hấp dẫn của hắn, đáy mắt lại để lộ ra một tia khát vọng nụ hôn kia.
“Ta nói rồi, cũng không do ngươi.” Hắn nói xong liền đem nàng khiêng lên, giống như khiêng một bao cát, không để ý tới nàng giãy giụa, kháng nghị đi về phía trước.
“Buông ta ra! Buông ta ra! Buông ra ——”
Nàng giống như một tiểu cô nương liều lĩnh phản kháng, bàn tay hắn dùng sức đánh một cái lên cái mông nhỏ của nàng.
“Không cho phép ồn ào.”
“Thật là đau.”
“Sợ đau liền ngoan ngoãn.” Miệng của hắn trong vô hình mang theo cưng chìu đắc ý.
Đi tới ngựa của hắn, Phượng Hoàng còn không kịp ý thức được hắn muốn làm chuyện xấu gì thì cả người liền giống như búp bê vải bị ném lên lưng ngựa, làm nàng đau đến kêu một tiếng.
“Ngươi cố ý.” Nàng chu miệng bất mãn nói.
“Không sai.” Hắn cũng không phủ nhận, chân dài nhảy một cái lên ngựa, khủy tay cường tráng kéo nàng vào lòng, để nàng không thể động đậy. Đôi mắt đẹp của nàng trừng thật to.
“Ngươi không phải nói ta là sủng vật? Vậy còn ném ta, cẩn thận ta cho là ngươi ngược đãi động vật.”
“Vậy ngươi cũng phải trước hết thừa nhận là sủng vật của ta a! Không phải ngươi vẫn phản đối? Còn hiện tại thay đổi chủ ý?”
Sắc mặt của nàng một hồi hồng, cúi đầu giận dỗi không nói lời nào. Hắn thuận thế hôn lên trán nàng.
“Ngươi không nói lời nào coi như chấp nhận.”
“Nào có! Ta không muốn nói chuyện với người miệng lưỡi, dù sao chờ nội thương ta tốt lên, ta liền. . . . . .” Nàng đột nhiên dừng lại không nói lời nào, bởi vì trong lòng có một âm thanh nói cho nàng biết, ngàn vạn chớ đem ý niệm muốn chạy trốn của mình nói cho nam nhân tự cho là đúng này, nếu không a. . . . . .Đừng vọng tưởng có thể rời đi hắn một bước.
Ánh mắt Đức Long thoáng qua một đạo lạnh lùng, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Liền như thế nào? Nói tiếp a, ta đang nghe đây!”
Phượng Hoàng cảm giác được bên tai ác ma đang nói lời ngon tiếng ngọt. Thật là một nam nhân đáng sợ!
“Không có sao.” Nàng qua loa nói.
Nhưng hắn hiển nhiên không có ý định dễ dàng bỏ qua cho nàng, bàn tay bắt lấy cái cổ thon dài của nàng. Bức nàng đối mặt với hắn.
“Ngươi thích nói dối Tiểu Tiểu Điểu, xem ta hảo hảo trừng phạt ngươi.”
“Ngươi muốn làm cái gì? Ưm ——”
Lúc nàng còn chưa kịp phản ứng kịp thì hắn liền che lại môi nàng, hai cánh tay ôm thật chặt nàng vào trong ngực.
Phượng Hoàng cố gắng phản kháng, giãy giụa, nhưng hắn đem nàng đè ở trên lưng ngựa, một cái tay của hắn vuốt ve tóc, một tay kia vuốt ve bộ ngực đầy đặn của nàng.
“Rất mềm mại, rất thơm. . . . . .” Hắn lẩm bẩm nói nhỏ lấy, đôi môi ấm áp tựa như mưa rơi hôn lên mặt của nàng lên tóc nàng.
Phượng Hoàng nhất thời không cách nào mở miệng, cũng không cách nào hô hấp, cái loại phiêu phiêu dục tiên dục tử vui thích tê dại lần nữa đoạt đi lý trí của nàng.
“Không muốn, chúng ta không thể. . . . . .”
“Cho ta một lý do để dừng lại, nếu không ta không nghe.” Nhưng hắn không muốn ngừng.
Hắn tham lam thăm dò làn da tinh tế phấn nộn của nàng, lưỡi nóng quanh quẩn trêu đùa tai nàng, khéo léo chơi đùa tai nàng. Toàn thân Phượng Hoàng bởi vì bị hắn coi là điểm tâm mà hô hấp mà run rẩy.
Muốn lý do? Lý do gì?
Giờ khắc này, trừ đầu nàng choáng váng, toàn thân mềm yếu vô lực, cái gì cũng không suy nghĩ được. Không tự chủ đượ , nàng mềm mại mặc cho bàn tay to của hắn không an phận dao động trên người nàng, cảm giác được cả người bị lửa nóng của hắn làm cho hòa tan.
“Không. . . . . . Chúng ta đang ở trên ngựa. . . . . . Ngựa. . . . . .” Nàng thở hổn hển thuyết phục, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng lắm.
“Ở trên lưng ngựa, ta biết.”
Đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng liếm lấy vành tai nàng, bàn tay chậm rãi khẽ xoa giữa hai chân nàng, vuốt ve lấy. Nàng nhắm hai mắt gật đầu một cái, cắn môi dưới mới không có để cho mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ.
“Cho nên. . . . . . Không được. . . . . .”
Hắn dùng hàm răng nhẹ gặm lấy môi nàng: “Ai nói ở trên lưng ngựa không thể thân thiết? Ta liền làm mẫu trước để ngươi hiểu rõ.”
“Cái gì? Ngươi cũng không phải là muốn. . . . . .”
Khi nàng thấy ánh mắt hắn tràn đầy nguy hiểm cùng tà mị thì đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh hai người ở trên lưng ngựa thân thiết, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên như lửa thiêu, cơ hồ ngay cả hai bên tai muốn thiêu cháy.
“Ngươi thật biến thái.” Nàng ngượng ngùng nhẹ khiển trách, lại càng thêm kích thích hắn khát vọng nàng.
“Muốn, khát vọng một con Hỏa phượng hoàng, ta thừa nhận, bất quá, ngươi nên phụ trách, cho nên hôm nay ngươi trốn không khỏi.”
Sau khi môi hắn vừa chạm đến nàng, trong cơ thể hừng hực dục hỏa, lửa cháy như lan ra đồng cỏ. Nghe trong miệng nhỏ nàng không ngừng phát ra yêu kiều, thở dốc, khiến cho hắn căng thẳng càng thêm nóng bỏng.
“Không. . . . . .”
Nàng nên lý tính, kiên quyết phản kháng, cự tuyệt hắn hành động mắc cở chết người này, mà không phải trong lúc vô tình nghênh đón nụ hôn của hắn, vuốt ve của hắn. . . . .
Là người luôn luôn muốn gió có gió, Đức Long căn bản không để ý tới kháng nghị của Phượng Hoàng. Ngược lại, phản kháng của nàng trong vô hình ngược lại càng thêm kích thích dục hỏa của hắn, khiến cho hắn cảm thấy hơn hưng phấn.
Hắn một tay đem xiêm y của nàng dễ dàng cỡi ra, ngay sau đó cái yếm màu trắng thêu hoa của nàng cũng bị bàn tay to của hắn dùng sức kéo ra, lập tức, hai đỉnh tuyết trắng không có chút nào cất giữ hiện ra ở trước mặt hắn.
“Thật là đẹp!” Hắn không nhịn được ngừng thở.
“Không muốn! Chúng ta ở chỗ này. . . . . . Sẽ bị người thấy. . . . . .”
Nàng vừa xấu hổ lại bất an đẩy lồng ngực của hắn, bàn tay to của hắn lại ôm trọn hai đỉnh tuyết trắng của nàng, nụ hoa màu hồng mẫn cảm đã muốn đứng thẳng.
“Tiểu nữ nhân không thành thực, miệng nói không muốn, nhưng là thân thể lại nhạy cảm như vậy.”
Tay của hắn đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó lại dùng đầu ngón tay bừa bãi trêu chọc lấy nụ hoa màu hồng của nàng. Phượng Hoàng không nhịn được sự vuốt ve của hắn sinh ra tê dại mà thở gấp không dứt.
“A! Đức Long, không nên như vậy. . . . . . Buông ta ra, sẽ bị người khác thấy.” Nàng vô lực cầu khẩn lấy.
“Sẽ không, nơi này là hoang giao dã ngoại, sẽ không có người thấy.”
“Nhưng. . . . . .”
“Không có nhưng, lúc ta nghĩ muốn ngươi thì phải là ngươi.” Nói xong, hắn không để ý tới kháng nghị của nàng, há mồm ngậm một bên nụ hoa đang đứng thẳng của nàng, một mùi thơm trên cơ thể thiếu nữ truyền vào trong mũi hắn, khiến cho hắn càng thêm hưng phấn.
“A —— ừ —— không muốn —— nào có người cái bộ dáng này . . . . . .”
Nàng không chịu nổi lửa nóng đang lan ra toàn thân, chỉ hai mắt nhắm lại bất lực thở gấp ngâm nói. . . Đức Long dùng đầu lưỡi đảo quanh nụ hoa của nàng, sau đó dùng sức bú, nhẹ gặm; nàng bị hắn trêu đùa thân thể giống như có giòng điện chạy qua, để cho nàng chỉ có thể ôm chặt vai hắn, vô lực chịu đựng từng cơn sóng mãnh liệt kéo đến.
“Như thế nào? Cảm giác thật thoải mái đi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt phiếm hồng của nàng, nàng không tự chủ được tự nơi cổ họng phát ra thanh âm vui sướng cùng rên rỉ yêu kiều, mê ly trong tròng mắt tràn đầy kích tình, biểu hiện nàng đã bị người nam nhân trước mắt này hoàn toàn khống chế.
“Thích không?” Thanh âm hắn khàn khàn hỏi.
Nàng chỉ có thể vô lực gật đầu.
“Rất tốt.”
Ngay sau đó hắn đem nàng đẩy ngã ở trên lưng ngựa, để cho nàng lưng nằm lên lưng ngựa.
“Ngươi muốn làm cái gì?”
“Còn hỏi! Làm mẫu hoan ái trên lưng ngựa cho ngươi xem a!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện