[Dịch]Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ- Sưu tầm
Chương 7 : Trắng trợn cướp đoạt (3)
.
“Ngươi là rất hiểu rõ ta hoặc có thể do ngươi quá mức nhàm chán đi?”
Theo hiện nay mà nói, Phán Hạ có một cảm giác nhạy cảm đối với nam nhân này không có lực uy hiếp, có điều cái bộ dạng chân thật vô vị nhàm chán của hắn thật khiến nàng muốn một chưởng đánh chết hắn!
“Bé là người đầu tiên dám làm càn trước mặt ta đấy…” Đôi mắt xanh thăm thẳm lạnh lùng của Đế Tà Quân bình tĩnh nhìn chăm chú Phán Hạ, khẽ nỉ non.
Nàng có nên vui mừng với hành động nhẹ nhàng tiếp cận từ trên cao của hắn không, hắn thật nhàm chán chết đi, nếu thêm chút xíu nữa trời vừa sáng là nàng liền hồn phi phách tán rồi.
Nữ oa này thật có cá tính!
Nàng là người đầu tiên biết thân phận phía sau của hắn, còn dám trắng trợn khiêu khích quyền uy của hắn nữa chứ. Món đồ chơi này quả thật không tệ, nghĩ vậy, ngày tháng sau này sẽ không còn nhàm chán nữa rồi.
“Ngươi dường như muốn bồi dưỡng một thế lực đối thủ ngang bằng, ta nhất định sẽ không để ngươi thất vọng.”
Nàng muốn có sức mạnh cùng với trở nên mạnh mẽ hơn, tiếc là thân thể hiện nay quá yếu, từ nhỏ nàng đã biết, thế giới cường giả đều là cá lớn nuốt cá bé, mà người yếu chỉ có một kết cục, đó là cái chết thê thảm.
Nàng, Phán Hạ, xưa nay đều không phải là kẻ yếu, bất luận ở thế giới nào!
Nàng, Phán Hạ, xưa nay chỉ quen đứng ở trên cao quan sát chúng sinh!
Đế Tà Quân nở nụ cười yêu mỵ, trong tay đột nhiên xuất hiện một quả cầu thủy tinh trong suốt, thủy tinh cầu trong suốt không hề có một chút tạp chất, thuần túy óng ánh xoay tròn phát ra ánh sáng xán lạn trong tay Đế Quân Tà.
“Để ta xem năng lực của bé chút nào.”
Phán Hạ nhận lấy quả cầu thủy tinh trong tay Đế Quân Tà, tò mò hỏi, “Quả cầu linh lực?”
“Linh đồ đằng.” Đế Quân Tà cười nhạt một tiếng, một tấm màn yếu ớt sáng chói hiện ra cùng một lúc bao phủ Phán Hạ cùng linh đồ đằng.
Khi những chùm sáng rực rỡ kia cảm ứng được, linh đồ đằng vốn bình tĩnh kia như cảm ứng được gì đó, quả cầu bên trong nhanh chóng bắt đầu hình thành một vòng xoáy, vòng xoáy xoay xong, tiếp theo xuất hiện một chút chùm ngọn lửa màu đỏ.
Đế Quân Tà nhìn chùm ngọn lửa kiều diễm phía xa, cười nhạt một tiếng, linh sư hệ hỏa.
Ngọn lửa trong chốc lát từ từ biến mất, linh đồ đằng bên trong vòng xoáy bỗng nhiên phun trào một cách khác thường, lần này, không có không khí hào hứng như lúc nãy, linh đồ đằng thấp thoáng xuất hiện một dòng nước trong suốt, bình tĩnh đến nỗi không sự vật nào có thể quấy nhiễu.
Linh sư hệ thủy.
“Ha ha, quả nhiên là một đối thủ không tệ!”
Linh sư bình thường chỉ có tu luyện một loại linh lực, linh sư nắm giữ hai loại linh lực từ xưa tới nay chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chi là cùng lúc nắm giữ hai loại linh lực tương sinh tương khắc.
Vật nhỏ này, quả không bình thường!
“Nhị phẩm hỏa linh sư cùng nhất phẩm thủy linh sư ở Thánh La đại lục nhiều vô số kể, có điều ta tin tưởng, bé sẽ là một ngoại lệ.” Tựa như vì mình vừa tìm được một món đồ chơi thú vị mà đột nhiên trở nên hưng phấn, tâm tình Đế Quân Tà lần đầu tiên thật sự rất vui vẻ.
“Nhị phẩm hỏa linh sư? Nhất phẩm thủy linh sư? Có nghĩa là gì thế?” Tâm tình Phán Hạ theo ý của Đế Quân Tà, càng mang theo chút mong đợi cùng ý muốn muốn thử một lần, mang theo tinh thần cường đại thấy chết không sợ súng.
Thế giới này, rốt cuộc là một thế giới như thế nào?
Năm ấy mười tuổi, mẹ mất, nàng bị gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ, kẻ đứng đầu tựa như thần thoại phái người tới đem đi, tiếp theo chính là được huấn luyện ám sát mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng. Gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ, nàng trên danh nghĩa phụ thân, buộc nàng một đời phải cống hiến cho sư phụ.
Giết chóc không ngừng nghỉ, khắp nơi chân trời góc bể toàn là máu tanh, cuộc đời của nàng từ lúc bước lên đỉnh cao một khắc đó hoàn toàn sụp đổ.
Năm mười một tuổi, nàng bất ngờ phát hiện mình nắm giữ năng lực khống chế lửa và nước, đối mặt với sự việc quỷ quái kia, nàng không hề sợ hãi mà còn hưng phấn.
Ở trên đỉnh cao, chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện