[Dịch]Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng - Sưu tầm

Chương 63 : Bức hôn? Bổn tọa không lấy!

Người đăng: 

.
Yến sinh thần của Nam Dận mời Nam Khởi cùng Nam Tú Cầm, vốn muốn diễu võ dương oai, lấy le một chút ưu thế của d/d/;lqd hắn, nhưng cuối cùng nhận lấy kết quả "Tiền mất tật mang". Trong bụng Doãn Lưu Nguyệt không còn đứa bé, hơn nữa bởi vì không có chứng cớ, Nam Dận biết rõ chính là do Nam Khởi hoặc Nam Tú Cầm gây nên, lại không làm gì được bọn họ. Nhưng hài tử của hắn chết, Nam Dận sao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được? Vì vậy, trong triều đình, bè phái của Nam Dận cùng bè phái của Nam Khởi tranh nhau càng thêm kịch liệt, hai phái kết bè kết cánh, tạo thành thế cục không thể nào ngăn cản, ngay cả Nam Vũ cũng đã dần dần không khống chế được thế cục, mà Trương Sở Sở cũng đấu sống chết với quý phi trong hậu cung, không ai nhường ai. Doãn phủ. Cỏ cây trong đình viện cũng dần dần nảy nở mầm mới, nguyên bản một mảnh xám tro cũng từ từ nhiễm xanh, mang theo vài phần sức sống mùa xuân dồi dào, ánh nắng ấm áp tà tà chiếu vào trong đình viện. Vốn nên là cảnh tượng đẹp mắt, nhưng Doãn Lưu Quang ngồi ở trong đình viện nhíu chặt chân mày, trước mặt của hắn bày vài bầu rượu, thoạt nhìn nhiều bình đã trống không. Có thể là do Doãn Lưu Quang suy nghĩ cùng chuyên chú, ngay cả khi Nam Ức Tịch đi tới bên cạnh hắn cũng không phát hiện, Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn bầu rượu không trên bàn, nhíu mày, hỏi, "Chuyện gì làm ngươi lo lắng như vậy, uống hết bầu này tới bầu khác?" Doãn Lưu Quang nghe lời nói của Nam Ức Tịch, chậm rãi nâng tròng mắt lên, đôi mắt hắn không trong suốt như nước như thường ngày, bên trong chứa đầy lo âu, còn mang theo chút say rượu mê ly. Đưa tay rót một ly rượu, chân mày khóa chặt của Doãn Lưu Quang càng nhíu chặt hơn, hắn nhìn Nam Ức Tịch, ánh mắt có chút phức tạp, nói, "Nam Dận cùng Nam Khởi bởi vì chuyện Lưu Nguyệt sanh non, huyên náo không thôi, triều đình đang rất rối ren. Đông Lâm bảo là muốn thao luyện binh mã, hôm nay đại quân đã đến biên cảnh Nam Hải, sợ là chiến sự sẽ hết sức căng thẳng! Dựa theo tình huống bây giờ của Nam Hải, sao đấu lại Đông Lâm? !" Nam Ức Tịch nghe vậy, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Doãn Lưu Quang, một đôi tròng mắt xinh đẹp lóe ánh sáng thâm thúy, khóe môi nâng lên nụ cười như có như không, từ từ nói, "Triều đình mặc dù loạn, nhưng Doãn gia có 18 cuốn hồ sơ trong tay, muốn ổn định thế cục triều đình, cũng không khó khăn. Binh mã Đông Lâm hùng mạnh, mặc dù Nam Hải không phải là đối thủ, nhưng nếu ngươi dám mời ta tới triều đình Nam Hải, sợ là đã làm xong công tác đối phó Đông Lâm. Nếu chuyện chỉ là như thế, ngươi sẽ không lo lắng như thế." Doãn Lưu Quang nghe lời nói của Nam Ức Tịch, tay chuẩn bị rót rượu có chút dừng lại, hắn chậm rãi giương mắt, nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt có thống khổ và giãy giụa, ngón tay nắm thật chặt ly rượu, bởi vì siết chặt mà lộ ra các khớp ngón tay trắng bệch, hắn vô cùng gian nan nói từng chữ, " Thái tử Bắc Mạc cùng vương gia Tây Nhạc Linh đã viết thư đến, cầu hôn ngươi làm thê." Nam Ức Tịch nghe vậy, trong mắt không có một tia gợn sóng. Chuyện Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh gửi hôn thư tới, mặc dù Nam Vũ chưa từng nói với nàng, nhưng lấy thế lực Ma Cung, sao có thể không biết đây? Nàng nghe nói Nam Vũ vừa nhận được hôn thư, lập tức triệu Doãn Lưu Quang vào cung, mà sau khi Doãn Lưu Quang xuất cung, liền ngồi một mình ở trong đình viện uống rượu, vì vậy, nàng mới đặc biệt tới đây, muốn biết thái độ Nam Hải đối với chuyện này. "Cho nên đây? Nam Vũ gọi ngươi vào cung, là muốn ngươi khuyên ta gả cho người nào?" Nam Ức Tịch nhíu lông mày, giọng hỏi lười biếng không sao cả. Bắc Mạc cùng Tây Nhạc đồng thời gửi hôn thư tới đây, dựa theo thế cục Nam Hải bây giờ, tự nhiên không dám đắc tội bất kỳ người nào. Huống chi hôm nay Nam Hải loạn trong giặc ngoài, cùng chiến sự Đông Lâm hết sức căng thẳng, tự nhiên ước gì có thể có được đồng minh, cơ hội tốt như vậy, Nam Vũ tự nhiên sẽ không bỏ qua. Nhưng Bắc Mạc cùng Tây Nhạc đều yêu cầu cưới nàng, Nam Hải tự nhiên phải ra lựa chọn. Thế lực Bắc Mạc càng cường đại hơn, nhưng Bắc Mạc lại cách Nam Hải khá xa, nếu chiến sự nổ ra, sợ là giúp không kịp, mà Tây Nhạc mặc dù không cường đại như Bắc Mạc, nhưng lân cận với Nam Hải, dễ dàng trợ giúp. Nhưng mà đối với Nam Hải mà nói, lựa chọn bất kỳ bên nào, cũng tuyệt đối không chịu thiệt, chỉ cần cùng một người bất kỳ trong đó kết minh, Đông Lâm cũng không dám xuống tay với Nam Hải nữa. Đối với thái độ thờ ơ của Nam Ức Tịch, trong mắt Doãn Lưu Quang lóe lên một tia kinh ngạc, hắn nhìn Nam Ức Tịch, giống như muốn nhìn thấu nàng, nhưng hắn chỉ thấy đáy mắt đen sâu không thấy đáy cùng lụa mỏng màu đỏ che mặt, cuối cùng hắn vẫn là nhíu mày, nói, "Hoàng thượng nói, ngươi có thể chọn." "Ai, thật là một ân điển lớn!" Nam Ức Tịch nghe vậy, nhịn không được cười lên, mày của nàng bởi vì cười mà cong cong, trong con ngươi đen như mực đều là châm chọc, chân mày càng cong, càng lộ ra vẻ giễu cợt vô cùng. Ban đầu, Nạp Lan Thần Dật viết thư cầu hôn nàng làm thê, bọn họ sợ chuyện nàng thay thế Nam Dận đến Đông Lâm làm con tin năm đó sẽ phơi bày ra ánh sáng, vì vậy độc ác hạ độc giết nàng. Hôm nay, Hạ Văn Cử cùng Gia Luật Linh viết thư cầu hôn nàng làm thê, bọn họ vì muốn bảo vệ Nam Hải, bức nàng gả đi, lại cho nàng tự chọn, sao mà buồn cười thế? ! "Quỳnh Lạc." Nghe lời nói châm chọc của Nam Ức Tịch, Doãn Lưu Quang nhíu mày, thấy trong mắt nàng lộ ra châm chọc cùng khổ sở, hắn có chút đau lòng, mở miệng gọi tên của nàng. Nam Ức Tịch nghe Doãn Lưu Quang gọi nàng, chậm rãi giương mắt, ánh sáng lung linh bên trong con ngươi đen nhánh, mang theo cuồng ngạo cùng bất tuân, khóe môi hiện ra một nụ cười lạnh lùng, từ từ hỏi, "Như vậy, Doãn Lưu Quang ngươi ở nơi này uống rượu giải sầu, là đang suy nghĩ rốt cuộc nên kêu ta gả cho người nào mới tốt sao?" Nàng vẫn luôn coi Doãn Lưu Quang là bạn tốt, ngay cả khi biết lập trường của bọn họ không giống nhau, nàng cũng chưa từng nghĩ tới tổn thương hắn, nhưng hắn, chẳng lẽ cũng muốn giống như những người này, vì Nam Hải mà không chút do dự bán đứng nàng sao? Lời nói bén nhọn của Nam Ức Tịch làm tâm Doãn Lưu Quang đau nhói, trong mắt hắn thoáng qua cảm xúc đau đớn, trái tim không nhịn được dâng lên khổ sở. Thế cục bây giờ, chỉ có thể nhờ vào chuyện Nam Ức Tịch xuất giá, mới có thể giữ được Nam Hải, giúp Nam Hải may mắn thoát nạn. Mà hắn, dĩ nhiên là không hy vọng Nam Ức Tịch gả cho người khác, càng không hy vọng Nam Ức Tịch không hạnh phúc. Sở dĩ hắn ở chỗ này uống rượu giải sầu, là vì muốn ngăn cản Nam Ức Tịch xuất giá, lại muốn giữ được Nam Hải. Đời đời Doãn gia đều ở đây âm thầm thủ hộ Nam Hải, đối với hắn mà nói, Nam Hải chính là thứ hắn phải bảo vệ, hôm nay vì Nam Ức Tịch, hắn muốn mạo hiểm cả Nam Hải, trong lòng của hắn sao không mâu thuẫn được, làm sao không rối rắm đây? Lựa chọn như vậy, không dễ dàng như hắn tưởng? Vì vậy hắn mới ở chỗ này mượn rượu giải sầu. Nhưng hắn mâu thuẫn, hắn giãy giụa, nàng không biết. Nàng chỉ hỏi hắn, "Như vậy, Doãn Lưu Quang ngươi ở nơi này uống rượu giải sầu, là đang suy nghĩ rốt cuộc nên kêu ta gả cho người nào mới tốt sao?" "Ta chỉ là đang suy nghĩ, nếu như ngươi không muốn gả, ta giữ Nam Hải như thế nào." Doãn Lưu Quang hiện ra một dáng vẻ tươi cười đắng chát, ngước mắt nhìn Nam Ức Tịch, giọng nói vẫn dịu dàng như lúc ban đầu. Nghe lời nói của Doãn Lưu Quang, Nam Ức Tịch khẽ sửng sốt, nàng hỏi, "Ý của ngươi là, nếu như ta không muốn gả, sẽ không miễn cưỡng ta sao? Nhưng ngươi phải biết, nếu ta không gả, sợ là Nam Hải tràn ngập nguy cơ rồi!" "Ta không muốn miễn cưỡng ngươi, cũng miễn cưỡng không được ngươi, không phải sao?" Doãn Lưu Quang ngước mắt, bình tĩnh nhìn Nam Ức Tịch, tay cầm ly rượu chậm rãi lỏng ra, cho đến lúc vừa rồi hắn mới hiểu rõ, thì ra hắn không phải sợ Nam Ức Tịch không chịu gả sẽ mang tới hậu quả cho Nam Hải, mà là sợ Nam Ức Tịch sẽ gả đi. Nam Ức Tịch chậm rãi hạ mi mắt, Doãn Lưu Quang nói không có sai. Coi như Doãn Lưu Quang muốn nàng gả, nàng cũng tuyệt đối không gả. Nàng là Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc, là Quỳnh Lạc tùy tiện, cõi đời này, không có người nào có thể miễn cưỡng nàng đi làm chuyện nàng không muốn làm! Chỉ là Doãn Lưu Quang nói như vậy, lại thật làm khó nàng. Nàng tình nguyện hắn giống những người đó, trước mặt an nguy của Nam Hải không chút do dự hi sinh nàng, như vậy mặc dù làm nàng đau lòng khổ sở, nhưng ít ra sẽ không còn nương tha cho hắn, ít nhất có thể yên tâm thoải mái đối phó Nam Hải. Nhưng mà, hắn không có như vậy. Giữa Nam Hải cùng nàng, hắn không lựa chọn hy sinh nàng. Như vậy, làm sao nàng yên tâm thoải mái hủy diệt đất nước mà cả gia tộc hắn đời đời bảo vệ đây? "Thánh chỉ đến!" Giọng the thé phá vỡ yên lặng trong đình viện. Nam Ức Tịch thu hồi suy nghĩ, ngước mắt nhìn lại, thấy thái giám lần trước tới tuyên chỉ đang cầm một quyển kim hoàng thánh chỉ, vênh váo tự đắc nhìn nàng, mà phía sau hắn có hơn mười đại nội thị vệ. "Tuyên Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc vào cung." Trải qua chuyện lần trước, thái giám cũng biết Nam Ức Tịch không phải là chủ nhân dễ chọc, vì vậy không kêu Nam Ức Tịch quỳ xuống, tự nhiên tuyên đọc ý chỉ. Nam Ức Tịch đối với lần này chỉ là nhíu lông mày, từ chối cho ý kiến, mà Doãn Lưu Quang quỳ nhận lấy thánh chỉ, bỏ thánh chỉ lên trên bàn, đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn Nam Ức Tịch. Nam Vũ gọi Nam Ức Tịch vào cung, Nam Ức Tịch không đi, đó chính là kháng chỉ bất tuân, trước kia Nam Vũ vì bảo tàng Ma Cung có lẽ còn có thể ẩn nhẫn Nam Ức Tịch mấy phần, nhưng hôm nay thế cục nguy cấp, Nam Vũ lại để cho Lộ công công dẫn theo đại nội thị vệ đến, xem bộ dáng này là quyết tâm muốn Nam Ức Tịch vào cung. "Quỳnh Lạc cô nương, ngài tốt nhất nên theo nô tài đi một chuyến thôi. Hoàng thượng nói rồi, hôm nay mặc kệ cô nương lấy cớ gì, cũng phải mang cô nương vào cung. Nô tài cũng biết bản lĩnh cô nương rất tốt, vì vậy mới mang theo đại nội thị vệ, ngoài viện còn có 500 ngự lâm quân tùy thời đợi lệnh đấy." Lộ công công nhìn Nam Ức Tịch một bộ dáng khoan thai tự đắc không vẻ gì muốn đi ngồi ở trên ghế, không khỏi nhíu lông mi dài nhỏ, giọng nói the thé. Nam Ức Tịch nghe vậy, nhíu lông mày, bên trong con ngươi đen nhánh thoáng qua tàn khốc, Lộ công công này mặc dù thoạt nhìn tươi cười rạng rỡ, thật ra cũng là tiếu lý tàng đao, trong lời nói rõ ràng là đang uy hiếp nàng, kêu nàng không cần giở trò, nếu không ngự lâm quân sẽ đi vào bức nàng vào cung. "Nghe ý tứ của công công, hôm nay ta không muốn vào cung cũng phải sao?!" Đưa ngón tay mảnh khảnh như ngọc ra, Nam Ức Tịch giống như lười biếng nhìn đôi tay, cũng không thèm nhìn tới Lộ công công, ngạo mạn mà lười biếng lên tiếng. Lộ công công không ngờ rằng hắn đã nhẫn nhịn tới mức đó, Nam Ức Tịch còn dám lớn lối như thế, một gương mặt già nua kìm nén đến đỏ bừng, the thé cười nói, "Cô nương là người thông minh. Hoàng thượng đã phái ngự lâm quân đến mời cô nương, việc vào cung của cô nương, đương nhiên không phải do cô nương định đoạt!" "Ta là người thông minh, nhưng Nam Vũ thật giống như không đủ thông minh!" Nam Ức Tịch chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hai tay, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng, con ngươi đen nhánh nhiễm ánh sáng lạnh lẽo, nhìn người Lộ công công khẽ run rẩy, Nam Ức Tịch tiếp tục nói, "Ta bình d;d;lqd; sinh không thích nhất chính là bị uy hiếp, hắn càng như vậy, ta liền càng không muốn vào cung!" "Cô nương không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Hoàng thượng phái ngự Lâm quân tiến đến, cũng không phải là cho cô nương nhìn chơi!" Lộ công công nghe lời nói của Nam Ức Tịch, không nhịn được nữa, trong mắt lóe lên tức giận, cắn răng nghiến lợi nói. Hắn hầu hạ trong cung mấy chục năm, dù là hoàng thượng nói chuyện với hắn, cũng chưa từng không khách khí như vậy, huống chi chỉ là một nhân sĩ giang hồ? Lần trước một mình hắn đến, tự nhiên không dám trêu chọc Nam Ức Tịch, nhưng hôm nay hắn có chỗ dựa là Nam Vũ, còn có 500 ngự lâm quân làm hậu thuẫn, chẳng lẽ còn sợ Nam Ức Tịch sao? ! "Ngươi cho rằng 500 ngự lâm quân có thể làm khó dễ được ta sao?" Nam Ức Tịch nhíu mày, trong mắt đều là khinh thường. Không phải nàng khoe khoang khoác lác, chỉ bằng bản lĩnh của đám ngự lâm quân trong cung, nàng không để vào mắt. Lộ công công này nói thật đúng, 500 ngự lâm quân này, chỉ đủ cho nàng nhìn chơi. Lộ công công nghe Nam Ức Tịch nói như vậy, không khỏi nổi giận, nói với hơn mười người đại nội cao thủ phía sau lưng, "Hoàng thượng phân phó, nếu nếu Cung chủ Ma Cung không nguyện ý vào cung, liền thỉnh nàng vào cung!" "Càn rỡ!" Đại nội thị vệ còn chưa kịp động thủ, Doãn Lưu Quang vẫn đứng ở một bên liền tức giận quát lớn. Lộ công công nghe vậy, không khỏi kinh sợ nhảy dựng. Thiếu chủ Doãn gia luôn luôn khiêm tốn lễ độ, mặc kệ đối với người nào, đều là ôn hòa, chưa từng thấy Doãn Lưu Quang nổi giận như vậy, không nghĩ tới hắn lại vì Nam Ức Tịch ra mặt? Mặc dù hắn có chỉ ý của Nam Vũ, nhưng Doãn Lưu Quang có thân phận đặc biệt, cũng không tiện đắc tội, vì vậy hắn chỉ biết tươi cười nói với Doãn Lưu Quang, "Doãn Thiếu chủ, mời Quỳnh Lạc cô nương vào cung là ý chỉ của hoàng thượng, ngài ngăn cản nô tài, chẳng lẽ là muốn kháng chỉ sao?" Tuy là bồi khuôn mặt tươi cười nói chuyện, nhưng ý tứ uy hiếp cảnh cáo vô cùng rõ ràng. Doãn Lưu Quang nghe vậy, vẻ mặt không thay đổi, lạnh lùng nói, "Ngươi trở về bẩm báo hoàng thượng, nói là Doãn Lưu Quang ta không cho Quỳnh Lạc vào cung. Nếu Hoàng thượng muốn trách tội xuống, một mình ta gánh chịu!" "Này." Lộ công công lộ ra vẻ mặt khó xử, hắn chỉ là lĩnh chỉ làm việc, cũng không dám đắc tội Doãn Lưu Quang, nhưng nếu hắn không mang Nam Ức Tịch vào cung, chỉ sợ hoàng thượng trách tội, vì vậy không khỏi bày ra vẻ khó xử. "Doãn Lưu Quang, ta không cần ngươi ra mặt vì ta!" Nam Ức Tịch nghe lời nói của Doãn Lưu Quang, trong mắt lóe lên lo lắng, vẫn làm mặt lạnh giọng điệu lạnh lẽo nói với Doãn Lưu Quang. Kể từ khi nàng tiến vào triều đình Nam Hải tới nay, chỉ có mình Doãn Lưu Quang chăm sóc nàng, nàng thiếu hắn đã nhiều, nàng thật sự không muốn hắn lại vì nàng nhận tội danh kháng chỉ. "Lần này hoàng thượng quyết tâm muốn buộc ngươi xuất giá, coi như ngươi thật sự có bảo tàng Ma Cung, hoàng thượng cũng sẽ không vì vậy nương tay, ngươi hiểu không?" Doãn Lưu Quang nghe vậy, không tức giận, ngược lại ân cần lo lắng nhìn Nam Ức Tịch, nhỏ giọng nói bên tai nàng. Coi như ngươi thật sự có bảo tàng Ma Cung. Thật ra thì Doãn Lưu Quang đã sớm biết trong tay nàng căn bản không có bảo tàng Ma Cung, thế nhưng hắn vẫn không phơi bày nàng, thật ra thì hắn sớm biết mục đích của nàng tiến vào triều đình Nam Hải không tốt đẹp gì, thế nhưng hắn lại một mực bao dung nàng. Vẻ mặt cực kỳ phức tạp nhìn Doãn Lưu Quang, Nam Ức Tịch nhíu mày, nói với Lộ công công, "Công công không cần làm khó ta, bổn tọa theo ngươi vào cung là được!" "Quỳnh Lạc!" Nghe Nam Ức Tịch đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn theo Lộ công công vào cung, Doãn Lưu Quang không khỏi sốt ruột, lúc này Nam Vũ triệu Nam Ức Tịch vào cung, chỉ sợ muốn giam lỏng nàng, bức bách nàng xuất giá, nếu nàng vào cung, chỉ sợ xuất cung sẽ rất khó khăn! "Yên tâm. Hoàng cung không giam giữ được ta." Nam Ức Tịch thản nhiên nhìn Doãn Lưu Quang, giọng nói bình thản không gợn sóng, nhún vai một cái, dáng vẻ làm như rất không sao cả, từ từ cười nói, "Coi như là ta cám ơn ngươi không có vì Nam Hải mà lựa chọn hy sinh ta." Nói xong, Nam Ức Tịch liền cất bước đi theo Lộ công công, Doãn Lưu Quang tiến hai bước, muốn mở miệng gọi Nam Ức Tịch, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch. Khi Nam Ức Tịch theo Lộ công công đến Ngự Thư Phòng, bước chân khẽ dừng một chút, nâng tròng mắt lên, giống như lơ đãng quay đầu lại liếc mắt nhìn, khóe môi nâng lên nụ cười lạnh như có như không. Xung quanh Ngự Thư Phòng mai phục không ít người nha, xem ra Nam Vũ quyết tâm muốn bức nàng xuất giá rồi. "Hoàng thượng, Quỳnh Lạc cô nương đến." Lộ công công dẫn Nam Ức Tịch tới Ngự Thư Phòng, Nam Vũ ra hiệu bằng mắt với hắn, hắn liền thức thời lui xuống. Nam Ức Tịch đứng ở trước mặt của Nam Vũ, ánh mắt lơ đãng, bình thản mà lạnh nhạt nhìn Nam Vũ. Nét mặt của nàng bình tĩnh như thế, nhưng từ trong tròng mắt bình tĩnh lại mơ hồ lộ ra mấy phần sắc bén. Nam Vũ nhìn ánh mắt Nam Ức Tịch bình tĩnh mà sắc bén hơi sững sờ, nở nụ cười, vẻ mặt ôn hòa nói với Nam Ức Tịch, "Quỳnh Lạc, lần này mời ngươi vào cung, là có chuyện muốn nói với ngươi." "Oh? Là vì hôn thư của Bắc Mạc cùng Tây Nhạc sao?" Nam Ức Tịch nghe vậy, nhíu lông mày, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp vào vấn đề, trong giọng điệu còn hàm chứa nhàn nhạt ý tứ châm chọc. Nam Vũ cũng nghe được châm chọc trong khẩu khí của Nam Ức Tịch, cũng không thèm để ý nói, "Đúng vậy, Lưu Quang đã nói với ngươi sao? Vốn là trẫm muốn Lưu Quang nói cho ngươi biết, sau nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác vẫn là nên kêu ngươi vào cung, tự mình nói với ngươi mới ổn thỏa." "Đa tạ hoàng thượng ưu ái." Nam Ức Tịch nghe vậy, không lạnh không nóng nói, giọng điệu của nàng lạnh lẽo mà giễu cợt, làm Nam Vũ rất không thoải mái. Trong lòng Nam Vũ rất ấm ức, nhưng lại không thể vào lúc này đắc tội Nam Ức Tịch, huống chi Nam Ức Tịch luôn luôn không cho hắn sắc mặt tốt, hắn cũng đã sớm thành thói quen, vì vậy hắn tiếp tục vô liêm sỉ mà cười nói, "Nếu Lưu Quang đã nói với ngươi rồi, như vậy Quỳnh Lạc, thái tử Bắc Mạc cùng Linh vương gia Tây Nhạc, ngươi thích người nào hơn đây?" Nam Ức Tịch nghe Nam Vũ lời nói, ngước mắt nhìn trên mặt hắn vô liêm sỉ nụ cười, cùng với đường hoàng vẻ mặt, trái tim không khỏi trải qua buồn nôn. Rõ ràng là muốn hy sinh hạnh phúc của nàng để đổi lấy chính hắn ích lợi, vẫn còn nói tốt như vậy nghe, thật là không biết xấu hổ! "Nếu như mà ta nói, ta không thích người nào cả thì sao đây?" Nam Ức Tịch nhíu lông mày, tay áo bào vung lên, cả người tản ra một khí thế cuồng ngạo mà bễ nghễ thiên hạ, nàng nhìn Nam Vũ, giống như một vương giả cao cao tại thượng nhìn chúng sinh. Nam Vũ bị khí thế cường đại trên người Nam Ức Tịch tản ra làm khiếp sợ, nhất thời hoàn toàn không phản ứng kịp, sửng sốt một chút, mới khôi phục lại, gương mặt lạnh lùng nói, "Chuyện liên quan đến an nguy Nam Hải, không phải do ngươi quyết định... nếu ngươi không lựa chọn, trẫm liền thay ngươi ra lựa chọn!" "Ngươi thay ta ra lựa chọn sao?" Nam Ức Tịch nghe vậy, giễu cợt cười cười, trong mắt tràn đầy hài hước, đi từng bước một đến trước mặt Nam Vũ, nhẹ giọng cười nói bên tai hắn, "Vậy cũng không hẳn là không thể." Đang lúc Nam Vũ tươi cười trên mặt, một giây kế tiếp lời nói của Nam Ức Tịch lại làm cho nụ cười của hắn cứng ngắc ở trên mặt, trong mắt phun ra lửa giận. Bởi vì Nam Ức Tịch khẽ cười ở bên tai hắn nói, "Nhưng mà nếu ngươi chọn phu quân, tự ngươi xuất giá đi!" "Quỳnh Lạc lớn mật! Ngươi nhiều lần mạo phạm trẫm, trẫm cũng nhịn, hôm nay đất nước lâm nguy, ngươi lại dám chơi đùa với trẫm! Người tới, bắt Quỳnh Lạc lại cho trẫm!" Trong mắt Nam Vũ mang theo lửa giận, như muốn chặt Nam Ức Tịch làm trăm mảnh, tròng mắt của hắn từ từ híp lại, nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt hàm chứa mưu mô cùng tính toán. Chỉ cần bắt Nam Ức Tịch lại, tự nhiên hắn sẽ có biện pháp đối phó Nam Ức Tịch! Võ công nàng hơn người sao? Như vậy hắn tìm người phế võ công của nàng, thật muốn xem coi khi nàng không có võ công còn có thể phách lối như vậy được sao! Về phần bảo tàng Ma Cung, hắn cũng không tin hắn phái người lật đổ Ma Cung vẫn không tìm được! Hắn đã dễ dàng tha thứ cho Nam Ức Tịch quá lâu rồi, không bao giờ muốn tha thứ nữa. Bây giờ Nam Hải đang lâm nguy, Nam Ức Tịch không muốn gả cũng phải gả! Ngự lâm quân mai phục bên ngoài ngự thư phòng nghe Nam Vũ truyền vào, lập tức vọt vào, bao vây Ngự Thư Phòng, Nam Ức Tịch thấy thế, khóe môi hiện ra nụ cười lạnh lùng, tay áo gấm vóc màu đỏ lấy tốc độ cực nhanh lượn quanh lên cổ của Nam Vũ. Nam Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Nam Ức Tịch giữ chặt không thể động đậy, hắn sợ hãi vô cùng nhìn Nam Ức Tịch, quát lớn, "Quỳnh Lạc, ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao? !" "Mặc dù ta không có hứng thú với tánh mạng của ngươi, nhưng nếu như ngươi chọc giận ta...ta sẽ chần chờ giết chết ngươi!" Nam Ức Tịch lạnh lùng nhìn Nam Vũ, người phụ thân mang nàng đến thế gian này nhưng lại chưa cho nàng nửa phần tình cảm, nụ cười khóe môi càng phát ra lạnh lùng, "Ngươi không cần phải uy hiếp ta, nếu ta giết chết ngươi ta cũng không ra hoàng cung được gì đó. Từ trước đến giờ ta là người làm việc tùy tính, ta muốn giết ngươi, liền giết ngươi. Về phần có ra được hay không, ta phải thử mới biết được!" Nam Ức Tịch ngăn lại những lời Nam Vũ vốn muốn nói, hắn sợ hãi nhìn Nam Ức Tịch, giờ khắc này hắn rất sợ, bởi vì lạnh lùng cùng ham muốn sát phạt trong tròng mắt của Nam Ức Tịch khiến hắn cảm thấy sâu sắc, nếu hắn còn dám chọc giận Nam Ức Tịch, nàng tuyệt đối sẽ động thủ giết hắn. Mà đám người ngự lâm quân vây quanh thấy thế, hai mặt nhìn nhau, chậm chạp không dám động thủ. Dù sao hoàng thượng ở trong tay của nàng, bọn họ cũng không dám tùy tiện hành động, lui một bước mà nói, cho dù bây giờ an nguy của hoàng thượng không có vấn đề, muốn bọn hắn đối phó Cung chủ Ma Cung, bọn họ cũng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ, nếu không ai dám động thổ trên đầu thái tuế? Ngón tay khảnh mảnh của Nam Ức Tịch nắm thật chặt tơ lụa màu đỏ, khóe môi có ý cười nhợt nhạt, khóe mắt mang theo ánh sáng xinh đẹp tàn nhẫn lộng lẫy, nhàn nhạt quét qua ngự lâm quân, từ từ nói, "Tránh ra!" Ngự Lâm quân nghe lời nói của Nam Ức Tịch, vẻ mặt do dự, liếc mắt nhìn Nam Vũ bị Nam Ức Tịch giữ chặt, chậm chạp không có hành động. Nam Vũ bị Nam Ức Tịch giữ chặt, trong lòng đang tính toán, nếu để cho Nam Ức Tịch ra khỏi Ngự Thư Phòng, lấy khinh công của nàng, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ rời khỏi hoàng cung, lần này hắn chọc giận Nam Ức Tịch, nếu nàng trong cơn tức giận tìm nước khác nương tựa, vậy chẳng phải Nam Hải càng thêm nguy cấp sao? Huống chi Tây Nhạc cùng Bắc Mạc đều cầu hôn Nam Ức Tịch, nếu nàng đi, bảo Nam Hải giao phó với Bắc Mạc Tây Nhạc như thế nào? Nếu mất đi đồng minh Bắc Mạc cùng Tây Nhạc, sao Nam Hải đối phó được Đông Lâm? Nam Ức Tịch thấy Nam Vũ chậm chạp không hạ mệnh lệnh, ngón tay nhẹ nhàng lôi kéo tơ lụa, tơ lụa vòng quanh cổ Nam Vũ lập tức siết thật chặt, Nam Vũ nhất thời cảm thấy hít thở không xong, sắc mặt của hắn xung huyết đỏ bừng, vội vàng hô, "Mau. Mau tránh ra!" Ngự Lâm quân nghe Nam Vũ phân phó, lập tức rối rít nhường đường cho Nam Ức Tịch ra, thậm chí có người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Nam Ức Tịch cũng không để ý tới ngự lâm quân hai bên, khi đạt tới trình độ nhất định thực lực cách xa, nàng không cần phòng bị bọn họ! Tơ lụa trong tay vẫn không thả lỏng quấn quanh cổ Nam Vũ, Nam Ức Tịch giống như nhàn nhã tản bộ chậm rãi đi ra khỏi Ngự Thư Phòng, mà Nam Vũ bởi vì bị tơ lụa của Nam Ức Tịch quấn quanh cổ, không thể không giống một chó bị Nam Ức Tịch dắt, rất nhiều ngự lâm quân nhắm mắt theo đuôi đi theo Nam Ức Tịch. Sắc mặt Nam Vũ rất khó coi, cũng không biết là bởi vì tơ lụa quấn quá chặt nên làm hắn khó thở, hay là bởi vì cảm thấy quá mức mất mặt mà tức giận sắc mặt cũng thay đổi. Nam Ức Tịch vốn có thể buông tha cho Nam Vũ, dùng khinh công rời khỏi hoàng cung, nhưng nàng lại cố ý không làm như vậy, mà lôi kéo Nam Vũ bước đi từng bước. Thái giám lớn nhỏ trong nội cung, ngự lâm quân, cùng với quan viên lui cũng trừng to mắt mà nhìn một màn này, Cung chủ Ma Cung mặc một bộ hồng y diêm dúa lòe loẹt thản nhiên đi ở phía trước, trong tay của nàng lôi kéo một đoạn gấm vóc màu đỏ, mà hoàng thượng thì bị Cung chủ Ma Cung một đường dắt đi về phía trước. Mọi người rối rít suy đoán ở trong lòng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tại sao Hoàng thượng bị Cung chủ Ma Cung dắt đi? Mà ngự lâm quân nhắm mắt theo đuôi ở phía sau không hành động gì? Mặc dù trong lòng rất nghi ngờ, nhưng không ai dám tiến lên hỏi, bởi vì tất cả mọi người thấy được ánh mắt cảnh cáo cùng tức giận của Nam Vũ, ai cũng biết, nếu lúc này nói nhiều một câu, nhất định Nam Vũ sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Chậm rãi đi tới cửa cung, Nam Ức Tịch mới thản nhiên dừng bước, tay khẽ kéo ra, tơ lụa quấn quanh cổ Nam Vũ hơi thả lỏng, sắc mặt Nam Vũ mới hơi dễ nhìn một chút, hắn nhìn Nam Ức Tịch nói, "Đã đến cửa cung rồi, ngươi có thể thả trẫm đi chưa?" Nam Ức Tịch khinh thường nhìn Nam Vũ một cái, lụa đỏ trong tay cũng không buông ra, nàng từ từ nói, "Hoàng thượng cần gì nói khó nghe như vậy? Bổn tọa cũng chỉ là cùng hoàng thượng cười giỡn, không phải sao?" Nam Vũ nghe vậy, trong lòng giận dữ, tơ lụa quấn quanh cổ của hắn suýt nữa ghìm chết hắn, còn lôi kéo hắn vòng hơn nửa hoàng cung, làm cho hắn mất hết mặt mũi mặt trước mặt mọi người, Đế Vương uy nghiêm quét sân, lại còn có thể khoác lác vô sỉ mà nói chỉ là đùa một chút? Nhưng bây giờ hắn bị Nam Ức Tịch uy hiếp, sao hắn dám nói một chữ "Không", hắn chỉ sợ Nam Ức Tịch không vui, muốn tánh mạng của hắn, vì vậy chỉ đành phải đè xuống lửa giận, vẻ mặt ôn hòa cười nói, "Đúng vậy, Cung chủ đùa giỡn với trẫm mà thôi, trẫm hiểu." Nam Ức Tịch thấy trong mắt Nam Vũ chợt lóe lên lửa giận, khóe môi hiện ra nụ cười lạnh nhạt. Hắn cũng biết tức giận sao? Nàng uy hiếp hắn trắng trợn như thế mà hắn cũng có thể nói là đùa giỡn được sao? Như vậy rõ ràng là hắn muốn hy sinh nàng, còn nói cho nàng tự lựa chọn phu quân, chẳng lẽ không quá đáng sao? Nàng làm như vậy, cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi. "Hoàng thượng sẽ không vì vậy trách tội bổn tọa chứ?" Nam Ức Tịch tiếp tục cười híp mắt hỏi, chỉ là ở trong mắt nàng lại mang theo nồng nặc cảnh cáo. Nam Vũ cảm thấy gấm vóc trên cổ lại khẽ buộc chặt, không khỏi khiếp sợ đến hồn bay phách tán, lập tức lên tiếng, "Đương nhiên là không! Cung chủ chỉ là đùa giỡn với trẫm, sao trẫm trách tội Cung chủ đây? !" "Bổn tọa cũng biết hoàng thượng là minh quân. Hoàng thượng đã đồng ý với bổn tọa, nói hôn sự bổn tọa do bổn tọa tự mình làm chủ, chắc còn hiệu lực chứ?" Nam Ức Tịch rất hài lòng câu trả lời của Nam Vũ, khóe môi nàng phiếm cười như không cười, nhìn Nam Vũ, tiếp tục nói. Giờ phút này người vây xem đã ngày càng nhiều, thị vệ lớn nhỏ trong cung, đại thần vào cung bẩm báo chuyện, còn có rất nhiều thái giám cung nữ, đã vây quanh Nam Vũ cùng Nam Ức Tịch, bộ dạng xem trò vui. Nam Vũ dùng dư quang thấy những người vây xem kia, hận không thể đưa chặt bọn họ làm trăm mảnh, nghe lời nói của Nam Ức Tịch, hắn cũng hiểu dụng ý của Nam Ức Tịch, Nam Ức Tịch muốn trước nhiều như vậy buộc hắn chính miệng thừa nhận sẽ không trách tội nàng, càng sẽ không ép buộc nàng, không cho hắn cơ hội đổi ý. Này ít nhất chứng minh Nam Ức Tịch sẽ không rời khỏi Nam Hải, chỉ cần Nam Ức Tịch vẫn còn ở Nam Hải, hắn luôn có biện pháp đối phó Nam Ức Tịch, nghĩ tới đây, Nam Vũ lập tức lên tiếng, "Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, tự nhiên định đoạt!" "Như vậy thì tốt, bổn tọa còn có việc phải làm, cũng không bồi hoàng thượng chơi đùa nữa." Nam Ức Tịch nghe vậy, trừng hai mắt xinh đẹp vô cùng với mọi người, làm mọi người thần hồn điên đảo, đợi đến khi mọi người phản ứng kịp, bóng dáng của Nam Ức Tịch đã sớm biến mất không thấy. Nam Vũ sờ cổ sưng đỏ của mình, đáy mắt lướt qua một tia hận ý, ngoái đầu nhìn lại thấy ngự lâm quân cầm đao đi theo đang nơm nớp lo sợ, không khỏi giận dữ, đi qua vài bước, đến trước mặt một ngự lâm quân tát một bạt tai, tức giận nói, "Thùng cơm! Đều là một đám thùng cơm vô dụng! Tháng này khấu trừ toàn bộ bổng lộc!" Những ngự lâm quân này vô duyên vô cớ bị khấu trừ một tháng bổng lộc, trong lòng đều không vui, nhưng Nam Vũ đang thịnh nộ, ai cũng không dám chọc giận hắn, huống chi bọn họ chỉ là nô tài mà thôi, nô tài sao dám chống lại chủ tử? Nam Vũ ngoan ác nhìn người vây xem xung quanh, vẩy tay áo, giận đùng đùng đi tới tẩm cung Liễu quý phi. Mọi người thấy Nam Vũ nổi giận, cũng không dám vây quanh nữa, lập tức giải tán. "Ai yêu, hoàng thượng sao vậy? Người nào chọc hoàng thượng tức giận?" Liễu quý phi ở hậu cung, nàng chưa nghe chuyện xảy ra lúc nãy, chỉ thấy Nam Vũ tức giận vội vàng đi vào, liền lập tức nâng khuôn mặt tươi cười, vuốt ngực Nam Vũ thay hắn thuận tức, vô cùng dịu dàng hỏi. Nam Vũ vỗ lên bàn một cái, đẩy tách trà trên bàn xuống đất, cực kỳ tức giận nói, "Còn không phải là do Quỳnh Lạc đó! Nàng lại dám kẹp trẫm, còn uy hiếp trẫm!" Liễu quý phi vừa nghe, trong mắt lướt qua sáng loáng, không phải Nam Vũ luôn dễ dàng tha thứ cho Cung chủ Ma Cung này sao? Hơn nữa gần đây thái tử Bắc Mạc cùng Linh vương gia Tây Nhạc cũng đã viết thư cầu hôn Quỳnh Lạc, tại sao Nam Vũ lại xảy ra xung đột với Quỳnh Lạc vào lúc này đây? Vừa dịu dàng thuận tức cho Nam Vũ, vừa nói, "Quỳnh Lạc này cũng thật là tệ, hoàng thượng dễ dàng tha thứ cho nàng là nể mặt nàng, nàng lại còn dám lên mặt! Vậy hoàng thượng định làm gì đây?" "Trẫm có thể làm sao? ! Hôm nay Nam Hải có thể lấy được ngoại viện hay không, đều nhờ vào việc nàng ta có lấy chồng hay không, coi như trẫm chán ghét nàng, cũng phải nhịn nàng. Quan trọng nhất bây giờ là có thể lừa nàng giao ra bảo tàng Ma Cung, hơn nữa còn phải gả cho thái tử Bắc Mạc hoặc là Linh vương gia Tây Nhạc." Nam Vũ thuận miệng nói, cũng đã bình tĩnh lại, ngồi trên ghế, thở dài một hơi mà nói. Liễu quý phi nghe vậy, ánh sáng lướt qua trong mắt. Thế cục bây giờ, Cung chủ Ma Cung này tất nhiên là muốn lấy chồng ở xa rồi, kế hoạch của nàng muốn Nam Khởi cưới nàng, từ đó lấy được bảo tàng Ma Cung sẽ không thực hiện được. Xem ra việc đưa Nam Khởi lên ngôi vị, còn phải bắt được trái tim Nam Vũ. "Hoàng thượng nói rất đúng. Hôm nay cục diện chính trị Nam Hải không yên, nếu vào lúc này Đông Lâm động thủ, Nam Hải quả nhiên là loạn trong giặc ngoài rồi." Liễu quý phi sâu kín nói, vừa u oán nhìn Nam Vũ một cái, làm như có vô hạn uất ức, tiếp tục nói, "Thần thiếp vẫn dạy Khởi nhi mọi sự phải nhẫn nhịn, không cần gây thêm ưu phiền cho hoàng thượng, nhưng hoàng hậu cùng thái tử vẫn đang từng bước từng bước ép sát, không chừa đường sống cho thiếp cùng Khởi nhi nha!" Nam Vũ nghe vậy, trong mắt lóe lên tức giận. Trong triều hai phái tranh giành, hắn biết lâu rồi, hôm nay diễn ra càng mãnh liệt, ngay cả hắn cũng không có cách nào khống chế. Trương Sở Sở cùng Nam Dận tất nhiên là từng bước từng bước ép sát , không chịu nhượng bộ, Liễu quý phi cùng Nam Khởi sẽ mặc cho người khác khi dễ sao? Nếu không có xảy ra chuyện trắc phi của thái tử sanh non vào đúng ngày sanh thần của thái tử, thế cục sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ! Trong lòng không khỏi càng thêm phiền muộn, Nam Vũ không nhịn được đẩy Liễu quý phi ra, tức giận nói, "Ngươi cũng không cần khóc ở trước mặt trẫm! Những năm này, trẫm không có thiên vị ngươi và Khởi nhi sao? Nếu như ngươi muốn trẫm bớt nhọc tâm, liền kêu bè phái của Khởi nhi an phận một chút cho trẫm!" Liễu quý phi thấy Nam Vũ tức giận, cũng không dám nói, chỉ đành phải lộ vẻ tức giận nói, "Hoàng thượng, không phải thiếp không muốn ngài an tâm, chỉ là hoàng hậu cùng thái tử bức thiếp như vậy, nếu thiếp cùng Khởi nhi không phản kháng, ngày sau thái tử lên ngôi, nô tì cùng Khởi nhi còn có đường sống sao?" Nam Vũ nghe vậy, trong mắt lóe lên hồi ức cùng hối hận. Trương Sở Sở là thái tử phi khi hắn làm thái tử cưới về. Hắn vẫn biết tính tình Trương Sở Sở cực kỳ cường thế, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn, chỉ là bởi vì có phụ thân của Trương Sở Sở ủng hộ, hắn mới từng bước đi lên vị trí hoàng đế này, vì vậy hắn rất bao dung với Trương Sở Sở. Cho đến khi hắn gặp Mộ Dung Nguyệt, nữ tử khuynh thành tuyệt đại, kinh thái tuyệt diễm. Lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã đi vào tim của hắn, làm hắn không thể không nhớ nhung nàng. Khổ tâm truy đuổi, thật vất vả dùng chân tình cảm động nàng, khiến nàng nguyện ý trở thành phi tử của hắn, nhưng Trương Sở Sở lại lập bẫy, làm hắn hiểu làm Mộ Dung Nguyệt không thật lòng thương hắn, mà là gian tế Đông Lâm phái tới Nam Hải. Hắn thương tâm muốn chết, dưới cơn thịnh nộ liền coi Mộ Dung Nguyệt làm quà tặng đưa cho Hoàng đế Đông Lâm. Nữ tử như Mộ Dung Nguyệt, tự nhiên có thể đả động bất kỳ người đàn ông nào. Hoàng đế Đông Lâm cực kỳ sủng ái nàng, đáng tiếc sau một tháng khi nàng sinh hạ đứa bé liền bất hạnh qua đời. Hoàng đế Đông Lâm vì chuyện đó liền muốn thái tử Trương Sở Sở sinh hạ đến Đông Lâm làm con tim năm năm. Lúc đó thực lực Nam Hải nhỏ yếu, cũng không thể không đồng ý, vì vậy mới có chuyện Nam Ức Tịch thay thế Nam Dận đến Đông Lâm làm con tin. Cũng là vào thời điểm kia, hắn mới biết, thì ra người Mộ Dung Nguyệt yêu là hắn, cho dù gả cho Hoàng đế Đông Lâm, vì Hoàng đế Đông Lâm sinh đứa bé, trong lòng của nàng vẫn nhớ mãi không quên hắn. Hoàng đế Đông Lâm nói, nàng hận hắn oán hắn hơn nữa còn thương hắn, cho dù là lúc chết, trong miệng vẫn nhớ mãi không quên hai chữ..." Nam Vũ"! Khi đó, hắn khiếp sợ, hắn hối tiếc, nhưng cũng không làm được chuyện gì. Từ khi đó, hắn mặc kệ Trương Sở Sở sử dụng thủ đoạn gì, hắn đều không đặt chân vào tẩm cung của nàng nửa bước. Hắn bắt đầu cưng chiều Liễu quý phi, người có mấy phần giống nữ tử đó. Nhưng cuối cùng Liễu quý phi vẫn không phải là Nguyệt nhi của hắn. Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn sẽ không cho Nam Dận thừa kế ngôi vị hoàng đế, hắn quyết không cho phép đứa bé của nữ nhân đã chia cắt hắn cùng Nguyệt Nhi lên làm Hoàng đế! Chỉ là hắn cũng không biết. Cuối cùng người làm hoàng đế Nam Hải, chính là đứa bé Trương Sở Sở sinh hạ, tuy nhiên nó không phải là thái tử Nam Dận, mà chính là vị công chúa Nam Hải từ nhỏ đã bị hắn cùng Trương Sở Sở lợi dụng rồi vứt bỏ, Nam Ức Tịch! "Ngươi yên tâm. Trẫm tự nhiên sẽ không tùy ý cho phép Trương Sở Sở cùng Nam Dận hồ đồ!" Nam Vũ nhìn Liễu quý phi, mang theo vài phần không kiên nhẫn nói. Liễu quý phi nhìn Nam Vũ, nàng biết người mà Nam Vũ hối tiếc là người nào, đã nhiều năm như vậy, mỗi lần Nam Vũ ôm nàng thân thiết, đều gọi tên nữ tử kia. Nguyệt nhi. Mộ Dung Nguyệt. Người đó rõ ràng đã gả cho hoàng đế Đông Lâm, vẫn làm Nam Vũ nhớ mãi không quên. Nàng từng cố gắng thay thế được địa vị của nữ tử kia ở trong lòng Nam Vũ, lại phát hiện mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, nàng đều chỉ là một thế thân mà thôi. Nếu cả đời này của nàng cũng không cách nào thay thế được địa vị của nữ nhân kia ở trong lòng Nam Vũ, như vậy nàng liền lợi dụng địa vị của nữ nhân này ở trong lòng Nam d;d;l'q'd Vũ, giành lấy vinh hoa phú quý, cũng không uổng phí nửa đời thế thân của nàng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang