[Dịch]Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng - Sưu tầm
Chương 36 : Hoàng cung thật sâu.
.
Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Một mảnh ca múa mừng thái bình trong bữa tiệc đã sắp đến hồi kết thúc.
"Quỳnh Lạc, ngươi thật giỏi." Bữa tiệc kết thúc, Nam Ức Tịch đang chuẩn bị rời đi, lại bị hoàng hậu Trương Sở Sở gọi lại, hoàng hậu chậm rãi đi tới trước mặt nàng, rất từ ái nhìn nàng, tiếp tục nói, "Cũng không biết vì sao, bổn cung gặp ngươi lại nghĩ tới nữ nhi của bổn cung, trong lòng càng thêm nhớ nữ nhi, không biết ngươi có thể hay không thành toàn nỗi nhớ cho bổn cung không, ở lại trong cung bồi bổn cung mấy ngày?"
Nam Ức Tịch lẳng lặng đứng trước mặt Trương Sở Sở, không biến sắc nhìn Trương Sở Sở, thấy trên mặt Trương Sở Sở cố ý làm ra nét mặt nhớ thương, đáy mắt Nam Ức Tịch không khỏi lướt qua một tia giễu cợt. Trong lòng nhớ nữ nhi?! Nếu nàng thật sự nhớ nhung nữ nhi này, thì ban đầu sao có thể ngoan tuyệt rót rượu độc ép nàng uống?!
Ở Ma Cung bốn năm, nàng trở nên tàn nhẫn vô thường, dung mạo đã không còn đơn thuần và lương thiện như lúc ban đầu nữa, có chỉ là tính toán và xinh đẹp, hôm nay soi gương nhìn đôi mắt mình lộ ra bên ngoài, ngay cả nàng cũng không nhận ra chính mình, Trương Sở Sở làm sao có thể nhận được nàng?
Trương Sở Sở nói như vậy, chẳng qua là mượn cơ hội muốn đến gần nàng, muốn nàng dùng kho báu Ma Cung tới ủng hộ nhi tử của nàng thôi. A, nếu nàng biết đứng trước mặt nàng, chính là nữ nhi năm đó nàng độc ác sát may mắn được sống lại, chắc nét mặt của nàng sẽ rất phải thú vị!
Chậm hạ mắt, nàng che lại giễu cợt và hận ý trong mắt, khóe môi Nam Ức Tịch khẽ cười, nhàn nhạt lên tiếng, "Ý tốt của Hoàng hậu nương nương, Quỳnh Lạc xin ghi nhận. Chỉ là Quỳnh Lạc chính là một kẻ giang hồ, không hiểu quy củ trong cung, nếu ở lại trong cung, sợ là sẽ phải mạo phạm quy củ trong cung."
"Không sao. Ngươi có thể coi trong cung như là nhà của mình, ai dám nói ngươi mạo phạm quy củ, sẽ để cho nàng tìm đến Bổn cung!" Trương Sở Sở nghe được Nam Ức Tịch nói, vội vàng hòa ái dễ gần nói với Nam Ức Tịch.
Nam Ức Tịch nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ mặt phức tạp, dường như mỉa mai, lại như là đau đớn.
Đứng trước mặt nàng chính là mẫu thân ruột, chính nàng đã từng là người thân quan trọng nhất của nàng, cũng là thủ phạm tự tay hại chết nàng. Hôm nay nhìn bộ dáng nàng giả vờ hòa ái, nàng không khỏi nhớ tới chuyện trước kia, chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng đau khổ và thê lương.
"Nếu hoàng hậu nương nương đã nói như vậy, Quỳnh Lạc từ chối nữa thì thật bất kính." Rất nhanh thu lại tâm tình của mình, Nam Ức Tịch không biến sắc nhìn Trương Sở Sở, nhàn nhạt lên tiếng.
Doãn Lưu Quang đứng ở bên người Nam Ức Tịch chờ Nam Ức Tịch cùng nhau về phủ nghe được Nam Ức Tịch trả lời, không khỏi kinh ngạc. Không phải Nam Ức Tịch rất ghét hoàng cung sao? Ba lần bốn lượt cũng không chịu vào cung, sao hôm nay lại dễ dàng đồng ý thỉnh cầu của hoàng hậu nương nương?
Thấy trong tròng mắt Doãn Lưu Quang có vẻ nghi hoặc, Nam Ức Tịch không nói gì chỉ cười, trước kia nàng không muốn vào cung là bởi vì nàng quả thật rất ghét hoàng cung, mà bây giờ nàng nguyện ý vào cung, là bởi vì có một số việc, nhất định phải vào cung mới có thể làm tốt được.
"Ta ở lại trong cung mấy ngày rồi về." Nhìn Doãn Lưu Quang, Nam Ức Tịch nhíu mày nói với Doãn Lưu Quang. Dầu gì thời điểm nàng ở Doãn phủ Doãn Lưu Quang coi như đối xử với nàng không tệ, dặn dò hắn một tiếng cũng là việc nên làm.
Nghe được Nam Ức Tịch nói, Doãn Lưu Quang chỉ hơi nhíu mày. Mặc dù hắn không hiểu rõ vì sao Nam Ức Tịch lại đồng ý Trương Sở Sở ở lại trong cung, nhưng hắn hiểu Nam Ức Tịch quyết định việc gì thì người khác không thể can thiệp được, vì vậy hắn chỉ ôn hòa cười nói với nàng, "Sớm trở lại."
Nghe được Doãn Lưu Quang nói, chân mày Nam Ức Tịch khẽ nhăn, liền quay lưng đi, theo Trương Sở Sở đi tới hậu cung.
Trên nửa đường gặp được Liễu quý phi mang theo Nam Tú Cầm chuẩn bị trở về tẩm cung, Liễu quý phi thấy Nam Ức Tịch đi cạnh Trương Sở Sở, lập tức tiến lên đón, vẻ mặt ôn hòa nói với Nam Ức Tịch, "Aia, Cung chủ đang muốn đi nơi nào vậy?"
"Bổn cung và Cung chủ rất là hợp ý, vì vậy xin Cung chủ ở lại trong cung hai ngày với Bổn cung, Cung chủ đã đồng ý!" Trương Sở Sở nói, trên mặt lập tức hiện vẻ hả hê nhìn Liễu quý phi, không khách khí chút nào nói, còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ "Cung chủ đã đồng ý".
Bây giờ trong mắt hoàng thất Nam Hải Nam Ức Tịch đại biểu cho bốn chữ, kho báu Ma Cung. Mà thế cục Nam Hải bây giờ cũng không đơn giản. Một phái ủng hộ hoàng hậu và thái tử. Một phái ủng hộ Liễu quý phi và Lục hoàng tử .
Mặc dù Hoàng hậu không được sủng ái, nhưng phụ thân của nàng dù sao cũng là Tả Tướng đương triều, thế lực ở trong triều khá lớn, mà thái tử lại là trưởng tử của hoàng đế, thuở nhỏ được phong làm thái tử, vì vậy không thể bảo là thế lực của hoàng hậu không lớn
Nhưng Liễu quý phi cũng không chịu nhường nhịn, mặc dù Liễu quý phi không sinh nhi tử, nhưng con rể của nàng là Hữu Tướng đương triều, thế lực không yếu, lại thêm hoàng thượng cực kỳ sủng ái Liễu quý phi, gần như có thể ở trên cả hoàng hậu, cũng không ai biết hoàng thượng có vì sủng ái Liễu quý phi mà lập lại thái tử.
Về phần Lục hoàng tử, mặc dù Liễu quý phi không phải mẹ ruột, nhưng kể từ sau khi mẫu phi hắn qua đời, vẫn là do Liễu quý phi nuôi dưỡng. Tính tình Lục hoàng tử dịu ngoan khéo léo, so với thái tử thường gây họa mà nói, xác thực càng được lòng người. Vì vậy hai phe thế lực rất coi trọng việc tranh đoạt kho báu Ma Cung. Đây cũng chính là lý do vì sao Nam Ức Tịch nói muốn lúc tân hoàng lên ngôi mới giao ra kho báu Ma Cung.
"Ồ? Tỷ tỷ làm vậy thật không hay, Cung chủ khéo léo lanh lợi như thế, mọi người nhìn đều thích, ý tứ của tỷ tỷ cứ như vậy độc chiếm Cung chủ đây sao?" Liễu quý phi nghe được Trương Sở Sở nói, sắc mặt chợt biến đổi, lập tức lộ ra nụ cười, ý vị sâu xa nói.
Trương Sở Sở nghe được Liễu quý phi nói, chỉ hừ lạnh một tiếng, thái độ không quá khách khí nói, "Không phải Bổn cung độc chiếm, thật sự là muội muội đã tới chậm một bước, Cung chủ đã đồng ý với Bổn cung rồi."
Đối với việc trong lời nói của Trương Sở Sở và quý phi có hàm ý tranh đoạt lẫn nhau, Nam Ức Tịch chỉ lẳng lặng đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt, nhìn hai nữ nhân này tranh đoạt "Kho báu" của nàng. Cũng không biết thời điểm phút cuối cùng họ phát hiện "Kho báu" họ tranh bể đầu chảy máu thật ra lại không tồn tại, sẽ có phản ứng gì đây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện