[Dịch]Cường Giả Vi Tôn: Phúc Hắc Nương Tử, Lãnh Khốc Phu Quân - Sưu tầm
Chương 37 : Thành thân
.
Hàn Cung kết đèn treo hoa, khắp nơi tràn ngập trong màu đỏ hỉ sự. Khách khứa từ sớm đã xếp hàng dài vào cửa, hôn lễ giữa Hàn Cung chủ và Ngũ công chúa quả thật hoành tráng. Đệ tử trong Cung ai cũng mặt mày hớn hở, cuối cùng Cung chủ cũng có phu nhân, điều quan trọng là phu nhân là một nữ tử tốt.
Trong phòng tân hôn, Hoàng Linh Đan cùng đám nữ đệ tử vây quanh Tuyết Lam Vũ bận rộn vô cùng. Từ mờ sáng, A Ngũ đã bị Linh Đan lôi dậy, chưa kịp ăn uống gì đã phải trang điểm. Trong lòng A Ngũ bây giờ chỉ có một ý niệm : " Thành thân chính là một cực hình." Theo phong tục, đáng lí tân nương cùng tân lang trước lễ thành thân không được gặp nhau, đến ngày đón dâu, tân lang sẽ đưa kiệu hoa đến gia tộc tân nương, đưa nàng về thực hiện các nghi lễ. Đáng tiếc, Tuyết Vô Ưu chẳng quản thuần phong mĩ tục là thứ chó má gì, vừa thoả thuận hôn lễ xong liền đóng gói ngũ muội mình ném tới Hàn Cung, vừa tiết kiệm thời gian vừa khỏi tốn sính lễ. Thành hôn chỉ cần bái đường là xong thôi. Vậy nên bây giờ mới xuất hiện tình trạng thê thảm của Tuyết Lam Vũ.
Linh Đan thay nàng búi tóc, đem mấy cái trâm ngọc ngũ sắc cài lên, má đánh phấn hồng nhạt, môi tô son đỏ, Linh Đan vừa làm vừa khen Tuyết Lam Vũ xinh đẹp không thôi, chắc chắn sẽ làm Cung chủ yêu thương.
Tuyết Lam Vũ đội một đầu trang sức vô cùng mỏi cổ, đáng tiếc Linh Đan lại không cho nàng tháo bớt xuống, tiểu A Ngũ khóc không ra nước mắt : " Biết vậy đã không thành thân ô ô." Nhưng mà quả thật nhìn trong gương nàng rất đẹp, da trắng như tuyết, tóc dài như thác, xinh đẹp vô song, thôi thì coi như là đền bù vậy. Linh Đan phủ khăn voan lên, cẩn thận đỡ nàng ra đại sảnh.
Hàn Thiên hôm nay vận bộ hỉ phục đỏ rực, dung nhan anh tuấn lạnh lẽo thường ngày thêm chút yêu nghiệt. Hắn đứng đó, bạc môi kéo ra một nụ cười như gió xuân làm ngây ngất không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Song thân của Hàn Thiên đều không còn, cao đường chỉ có Tuyết Vô Ưu. Bắc Nguyệt Tử Ngọc hôm nay hăng hái làm chủ lễ, dù sao hắn với A Ngũ cũng là thanh mai trúc mã, nhưng mà bây giờ trưởng thành người ta lại gả cho Hàn Thiên, hắn tuy có chút không nỡ nhưng cũng mừng cho nàng, nha đầu chỉ có mỗi phu quân tương lai này là chỉnh được.
-"Nhất bái thiên địa.
-... ....
-Nhị bái cao đường.
-... .....
-Phu thê giao bái
-"Khoan đã, A Ngũ đừng bái." Hôn lễ đang diễn ra thuận lợi thì giữa đường nhảy ra một vị khách không mời mà đến - Hách Liên Diệp.
Tuyết Vô Ưu mặt so với than còn đen hơn. Hắn đã cảnh cáo gia chủ Hách Liên gia đừng có mà để nhi tử chạy đến gây rối, vậy mà ông ta vẫn không làm được, vậy đừng trách Thánh chủ không nể tình nghĩa.
-"A Ngũ, nghe ta nói, ta biết nàng vì hận ta nên mới thành thân với hắn, nàng nên biết hắn là đại ma đầu giết người không chớp mắt, nàng gả cho hắn chính là sai một bước khổ cả đời. A Ngũ, về với ta đi." Hách Liên Diệp đến giờ phút cuối cùng đều không chết tâm, đây là lí do duy nhất hắn có thể nghĩ ra được để chối bỏ thực tại. Đáng tiếc, sự thật rất phũ phàng. Tuyết Lam Vũ không hề để ý đến hắn vẫn bái một cái cuối cùng hoàn thành nghi lễ.
Hàn Thiên ý cười càng đậm, tiểu A Ngũ đang tức giận, hắn có thể cảm nhận được luồng sát khí mãnh liệt của nàng, nàng là vì hắn mà phẫn nộ, không hiểu sao trái tim có một chút ấm áp. Tuyết Lam Vũ lạnh lùng nói:
-"Đừng hoang tưởng nữa Hách Liên Diệp, ngươi không có đủ tư cách nói Hàn Thiên như thế nào, ta đã nói A Ngũ không phải là để ngươi gọi loạn. Phiền Hách Liên thiếu chủ gọi ta Ngũ công chúa, à không, phải là Hàn phu nhân mới đúng."
Từng lời nói như nhát dao đâm vào tim Hách Liên Diệp, tất cả mộng tưởng trong nháy mắt sụp đổ. Là hắn tự mình đa tình, tự biến mình thành trò hề cho cả Linh Huyền đại lục. Hai mắt trống rỗng, hắn để mặc cho phụ thân kéo đi. Tại một khắc cuối cùng, nhìn bóng lưng của nàng biến mất, hắn đã hiểu rằng cả đời này hắn đều không thể đuổi theo bóng dáng ấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện