[Dịch]Cường Giả Tuyệt Thế,vương Phi Yêu Nghiệt Của Chiến Thần Vương Gia - Sưu tầm

Chương 14 : TAM ĐẠI HỌC VIÊN Ở ĐẠI LỤC

Người đăng: 

.
- Tình hình bên đó thế nào rồi! - Dạ,thưa tiểu thư!Mộ Dung Hi (thừa tướng cũng tức là phụ thân trên danh nghĩa của Như Phong ) đang bận rộn trong triều đình sử lý lũ lụt ở phía Bắc.Đại tiểu thư,nhị,tam tiểu thư vẫn đang theo học tại học viện Ám Quang Minh.Hiện tại Mộ Dung Như Hoa đã là ma pháp sư song hệ,trung cấp tầng thứ năm.Còn hai vị tiểu thư kia thì mỗi người đột phá đc 1 tầng, Tô thị gần đây thường xuyên qua lại với các hào thế gia danh môn để tìm được mối hôn sự cho nhị tiểu thư. Chưa đợi Thanh Nhi dứt lời, Ngọc Nhi lại chen vào: - Nga!Không phải cái đệ tam mĩ nữ gì đó, sắp là bà cô hai mươi hai rồi sao!? Tại sao lão thái bà Tô thị kia không lo hôn sự cho con gái cưng của mình đi! - Không phải là bà ta không lo, mà là không cần phải lo.Hiện tại tên thái tử kia chẳng phải chết mệt nữ nhi của bà ta sao!Phỏng chừng lão thái bà đó cho gần ngôi vị hoàng hậu tương lai là dành cho vị đại tỷ này đi! - Như Phong cười lạnh nói. - Ta phi! Tưởng được gọi là đệ tam mỹ nhân thì ngon lắm chứ!Có lần ta có nhiệm vụ cần phải đi ngang qua kinh thành,nghe đám dân chúng đồn thổi cái gì là đệ nhất tài nữ cùng mỹ nhân đệ nhất Phong Vực quốc,cái gì là hiền lương thục đức...nên tò mò lẻn vào phủ thừa tướng nhìn xem coi dung nhan của đệ tam mĩ nhân đại lục là như thế nào!Ai dè,ta thấy người dân trong thành chẳng những não tàn mà kể cả con mắt cũng có vấn đề.Đúng là không nên tin vào tin đồn,nhan sắc tầm thường như vậy mà cũng đc ca tụng, ta thấy còn ko bằng đi xách giày cho tiểu thư!Xì... - Ngọc Nhi quẹt mỏ nói. - Tuy ngoài mặt triều đình hoàng thất trong hòa ổn nhưng bên trong sớm đã chia bè kéo cánh.Một bên thì ủng hộ thái tử lên ngôi,phe còn lại thì theo phía tam vương gia.Ai thắng,ai thua thì còn chưa thể nói đc! - Ta thấy tên thái tử ngu ngốc kia mới ko có thắng đâu,chỉ về mặt nhìn người thôi là đã thua vị tam vương gia kia rồi!Mắt hắn bị mù hay sao mà đi thích cái Mộ Dung Như Hoa thích diễn kịch kia, xem ra lão thái bà kia đang ảo tưởng sức mạnh rồi! - Xì..ha..ha!Thế nào Ngọc Nhi ngốc này lại bắt trước tiểu thư nói những ngôn từ kì lạ nữa rồi! - Ta mới ko có ngốc! Thanh Nhi tỉ mới là đồ ngốc,cả nhà tỉ đều là đồ ngốc....ngốc,ngốc! - Ngọc Nhi không chịu yếu thế la toán cả lên vừa hét vừa chuyển qua rượt đánh Thanh Nhi. Nữ nhi ở Phá Thương đại lục không đồng nhất với ở cổ đại thời xa xưa,họ không phải chịu bị cấm túc,trói buộc những qui củ lễ nghi quá hà khắc,cầu kì như là nữ tử khi đến tuổi cập kê thì không đc ra đường,các tiểu thư khuê các chưa đến tuổi xuất giá khi ra ngoài phải mang mạng che mặt,... Kể cả độ tuổi xuất giá cũng ko giống nhau, tại đại lục Phá Thương nữ tử khi gả đi tầm mười bảy đến hai mươi sáu,hai mươi bảy tuổi.Còn đối với nam tử thì mười bảy đến hai mươi tám,hai mươi chín tuổi.Mộ Dung Như Hoa hình như năm nay đã là hai mươi mốt,hai mươi hai tuổi.Có thể nói là đang ở tuổi thích hợp để gả đi nhưng ở trong mắt Ngọc Nhi nhà ta lại bị biến thành bà cô già. Mạc Di quốc luôn được đại lục biết đến là cường quốc sở hữu lãnh thổ phì nhiêu to lớn nhất cũng là nơi cung cấp lương thực cho phần đông các quốc gia trên đại lục.Nhưng đó chỉ là đúng một nửa, phần còn lại là vì quốc gia này có nền giáo dục khá tiến bộ.Học viện ma pháp Ma Lạp tiếng tăm,chuyên đào tạo những ma pháp sư ưu tú. Cùng danh tiếng là học viện huấn luyện quân sự Đế Quốc tại Hiên Viên Quốc,nơi ra đời của đa số các chiến sĩ thiên tài.Nhưng đứng trên tất cả,tại vị trí cao nhất là Ám Quang Minh học viện,Phong Vực quốc.Nơi đào tạo tổ hợp giữa các ma pháp sư và chiến sĩ.Tại sao ba học viên này đều có danh tiếng vang vội mà duy chỉ có học viện Ám Quang Minh lại áp đảo được Ma Lạp học viện và Đế Quốc. Đó là vì học viện này được người trong đại lục ví như cái nôi của các quái vật thiên tài,đa hệ,song tu,..thậm chí là cường giả tiên thiên.Ngay cả được làm học viên của Ám Quang Minh học viện cũng lấy làm vinh hạnh ,thứ nhất là vì có được hậu thuẫn từ phía học viện.Thứ hai cũng là yếu tố quan trọng nhất,ai cũng biết học viện số một tại đại lục này nổi tiếng là bao che.Thế lực ngay cả các cường quốc và tứ đại thế gia cũng phải nhún nhường vài phần. - Sư phụ,ta có nhất định phải đi đến đó? - Ân!Ngươi nhất định phải đến đó ,chỉ khi người vào đc cấm địa ở Ám Quang Minh học viện thì vấn đề của người sẽ được giải quyết.Chứ không phải cứ ngây ngốc tu luyện suốt mấy năm mà cứ dậm chân tại một chỗ, ngay cả một tầng cũng ko đột phá nổi chứ đừng nói chỉ là tiên thiên.Đừng quên mục đích đi lần này của ngươi là phải thu thập đc " thứ đó"! - Được rồi,ta đi!Nhưng ngoài vị trí của "nó"ra,những thứ khác ở chỗ nào.Mà này lão đầu, có chắc đây là cách duy nhất không a!? - Nha đầu ngươi có giải pháp đã là may phúc lắm rồi ở đó mà hơn với thua,ta nói cho ngươi biết đây là biện pháp duy nhất rồi nếu ngươi ko làm thì cứ chạy tại chỗ ở đó đi,đừng mong mà tiến bộ!Còn việc mấy thứ kia ở đâu thì chờ người lấy đc "nó" đi rồi hãy nói chuyện với ta. - Hừ!Cứ chờ xem! - Lần này có cần ta đi cùng không! - Nương theo giọng nói tà mị kia là bóng dáng yêu nghiệt vận trường bào màu đen của Hắc Long đang đi tới. - Ngươi không được đi,ở lại đây bồi ta uống rượu. - Lão đầu nào đó mặt dày lên tiếng. - Bạch Tề,ngươi chê mình sống quá ít! - Thôi,ta ko đùa nữa!Hắc Long,ngươi cũng biết khi rời khỏi cái không gian thần khí này thì cũng đồng nghĩa với việc ma lực của ngươi sẽ bị tiêu hao đi một nửa cho tới khi Phong nha đầu phá hủy ranh giới tới được tiên thiên.Vả lại lần này nó đi là để tu luyện chứ không phải đi ngao du sơn thủy mà cần ngươi phụng bồi! - Bạch Tề thở dài khuyên nhủ. - Nếu có gì nguy hiểm thì nhớ gọi ta! - Vẫn là giọng điệu tà mị như cũ nhưng nếu nghe kĩ thì sẽ phát hiện vài phần ôn nhu,nghiêm túc. Như Phong phát hiện ra sự thay đổi trong lời nói của hắn không biết nên vui hay giận , thật là lần này nàng đi là học viện Ám Quang Minh chứ không phải là xong pha lửa đạn có cần thái quá như vậy không!Mặc dù suy nghĩ như vậy nhưng trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ấm áp,dù Hắc Bạch Thần Long là thần thú bảo hộ của nàng.Nhưng qua từng ấy thời gian sống chung,trong tiềm thức nàng đã xem hai người bọn họ là huynh đệ ruột thịt của mình. - Hảo!Ta sẽ,đúng rồi còn Thần đâu? - Hắn lại chạy đi bế quan tu luyện nửa rồi!Còn ko quên lãi nhãi dặn ta, dặn tới dặn lui là phải gởi lời hỏi thăm của hắn đến nàng.Cứ như một lão thái bà sắp gần đất xa trời không quên căn dặn con cháu lo hậu sự không bằng! - Hì...hì đó là do đại công tử lo lắng cho tiểu thư thôi a! - Thanh Nhi,đồ ta cần ngươi đã chuẩn bị xong chưa? - Ân!Hoàn thành xong hết rồi ạ!Đảm bảo với tiểu thư là rất tinh xảo, hoàn mĩ.Nhưng có điều... - Nói tới đây,Thanh Nhi cuối đầu,khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó. Nhìn cái giọng điệu cùng cái biểu tình kia,thì nàng cũng gần đoán đc hết việc gì xảy ra rồi!Thử hỏi, sao mấy hôm nay lại yên ắng như thế.Thì ra...Như Phong nghiến răng,nghiến lợi gặn từng tiếng: - H Ắ C - L O N G !!? - Chưa đợi nàng nói thêm tiếng nào, thì Hắc Long cũng đủ biết nếu mình ở lại đây thêm giờ phút nào nửa thì phỏng chừng sẽ bị lột sạch da.Nên vì tương lai tươi đẹp của chính mình,hắn đã chuồn mắc dạng từ lúc nào. Biết rõ Thanh Nhi mắc bệnh thích ngắm soái ca không hề nhẹ, vậy mà cái tên Hắc Long này cứ cố tình lẩn quẩn quanh nàng ấy trong lúc chế độc.Khiến mỗi lần như thế không nổ thì cũng làm hư dược liệu,...báo hại nàng phải chịu tổn thất không ít. Cứ ngày ngày nhìn mồ hôi nước mắt của mình không cánh mà bay ,dù là ngươi có nhiều tài phú cũng không dễ chịu chút nào nga!Thêm nữa cái "sự cố" này không phải diễn ra ngày một ngày hai mà là lập đi lập lại hằng ngày đến nỗi mỗi người trong cái không gian này nếu không nghe đến thì đều thấy làm lạ,còn tự hỏi phải chăng hôm đó sẽ có giông bão sắp đến? Như Phong một bụng hỏa không có chỗ phát đành hậm hực quay sang Thanh Nhi: - Có chuyện gì ? - Dạ...là..là trong lúc em làm mặt nạ dịch dung theo sự phân phó của tiểu thư không may là bị nhị công tử phát hiện,ngài ấy đứng trước mặt nô tì uy hiếp nếu em không làm theo lệnh của công tử thì từ đây trở về sau đừng mong mà sống yên ổn...(ý Long ca là phá rối ko cho thanh nhi chế độc á!) - Hắn nói gì! - lời nàng vừa nói ra thì dường như không khí cũng giảm xuống vài độ. - Nhị công tử nói ...nếu..nếu tiểu thư muốn dịch dung thành khuôn mặt người khác thì không bằng dịch dung thành ngài ấy! - Cho nên lớp mặt nạ dịch dung kia không khác nào cái bản mặt của tên Hắc Long đó phải không! - Nhiệt độ lại giảm xuống lần nữa,chết tiệc cái tên Long này đúng là ăn gan hùm mà. Trong thời gian bế quan tu luyện,nàng đã bảo Thanh Nhi làm một lớp mặt nạ có khuôn mặt bình thường để chuẩn bị trà trộn vào học viện.Vậy mà lại bị cái tên kia làm đảo ngược hết cả lên,thiệt là tức chết nàng mà đã vạn sự phòng bị hắn, bảo Thanh Nhi bí mật làm ,vậy mà vẫn không thoát khỏi ma trảo của cái tên yêu nghiệt đó.Đúng là " mưu sự tại nhân,thành sự tại thiên"mà!Xong việc này có lẽ nàng nên chuẩn bị một món quà nho nhỏ dành cho Hắc Long mới được. - Dạ..dạ đúng thưa tiểu thư! Em xin lỗi. - Thanh Nhi áy náy cắn môi nói. - Không phải lỗi của ngươi dù sao sự việc cũng đã lỡ rồi!Ta cũng không có thời gian thôi thì dùng tạm vậy nhưng nên nhớ không có lần sau. - Vâng! - Thanh Nhi nghe thế thì rất vui mừng ,trong lòng như được rót vào dòng nước ấm. Tiểu thư luôn như vậy đối xử rất tốt với các nàng, không vì thân phận thuộc hạ và chủ nhân mà đối xử khác biệt với tỷ muội các nàng. Vì ba ngày sau học viện Ám Quang Minh sẽ bắt đầu tổ chức chiêu sinh nên nàng phải gấp rút lên đường.Khi Như Phong giơ tay múa chân một hồi trên khuôn mặt và thân hình nàng thì lúc này đứng trước gương đồng là một mỹ nam tử. Thiếu niên cao tầm một mét bảy mươi lăm đến một mét tám,khoảng mười bảy,mười tám tuổi.Một thân bạch y trắng thuần,tóc đen như mực được cột buông lỏng bằng một vải lục màu trắng.Khuôn mặt yêu nghiệt,ngũ quan tinh xảo vô cùng mị hoặc nhưng đôi mắt kia vẫn hút hồn như cũ,vẫn giữ vững khí chất lạnh lùng xa cách. Tuy ngoại hình giống nhau như đúc,nhưng nếu đem so sánh giữa nàng với Hắc Long thì sẽ thấy hoàn toàn bất đồng.Một bên thì như yêu hồ mê hoặc lòng người,một người thì là hình tượng băng sơn mỹ nam mọi thời đại thiếu nữ đều theo đuổi. Ngoại hình yêu nghiệt phối hợp cùng khí chất bản thân vốn có khiến người khác nhìn vào Như Phong chỉ thấy một tổ hợp giữa yêu và thần,cực kì hoàn mĩ.Nhìn Ngọc Nhi và Thanh Nhi ngốc trệ đằng kia từ lúc thấy nàng dịch dung là biết. Thật ra thì hình dáng sau khi dịch dung đc như thế này cũng là một phần công sức của lão sư phụ nàng.Không thể không nói nhìn lão đầu thối đó như vậy mà cũng đa tài nghệ phết,nhìn Như Phong dưới sự hướng dẫn của Bạch Tề mà việc tu luyện có tốc độ thần tốc ngay cả luyện dược cũng có thành tựu không ai sánh bằng. Không ai biết lão ngoan đồng này làm bằng cách nào,lại luyện ra một loại bí dược tựa như thuốc tăng trưởng hay tăng chiều cao gì đó...khi uống vào thì cơ thể sẽ phát triển vượt qua mức bình thường một chút,chiều cao của nàng cũng tăng lên không ít nha!Tựa như hình dáng nam tử trưởng thành nếu như vẫn giữ nguyên một mét sáu mươi lăm thì chẳng giống nam nhân tẹo nào, nhưng tác dụng của loại dược này chỉ có thể kéo dài được trong vòng hai tháng. Còn việc thay đổi giọng nói thì nàng nhờ vào dược liệu trong gian thứ nhất trong không nhẫn chi giới.Đeo thêm sái cổ,dùng vải vấn quanh bó chặt vòng một lót thêm vãi cứng thì nhìn theo kiểu nào nàng cũng như một tên nam tử chính hiệu chỉ không cần nghiệm thân thì sẽ không lo bị phát hiện. Xem ra sau khi từ học viện trở về nàng phải bóc lột sư phụ thân mến một phan mới được,hắc..hắc. Ở một nơi nào đó trong không gian,Bạch Tề tiên sinh hắt hơi liên tục không biết nơi đó có gió quá nhiều khiến ông bị cảm lạnh chăng?Chỉ là lão cảm thấy hơi lạnh sóng lưng... (giải thích một chút: Bạch Tề cho dù đã mất đi thễ xác nhưng do linh hồn của tiên thiên cường giả ,thứ hai không gian của Như Phong là cái duy nhất có thể chứa người và có sự sống, thêm nữa là nơi đây còn có linh khí.Lão đầu sống ở đây mấy ngàn năm nên có thể xác nhưng chỉ duy trì trong nhẫn chi giới có thể ăn uống,.. như người thường)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang