[Dịch]Cuồng Đồ Tu Tiên- Sưu tầm

Chương 52 : Chữa mắt

Người đăng: 

Tiểu nha đầu nhịn cười không được liền bật cười, lại nói, tuy rằng tiểu nha đầu này gầy nhom, thế nhưng khuôn mặt lại vô cùng xinh xắn, hai mi cong cong, đôi mắt to, cái miệng nhỏ nhắn, quả thật là một tiểu mỹ nhân a. Tiểu cô nương tin Diệp Không, nói: - Tiểu ca ca, ngươi hỏi đi, ta sẽ không lấy bạc của ngươi. - Ân, tiểu muội muội xinh đẹp như vậy, tâm địa lại thiện lương, sau này nhất định sẽ gặp được nam nhân tốt... - Ta không lấy chồng. - Tiểu muội muội sau này nhất định sẽ kiếm được tiền, phát tài... - Kẻ có tiền đều là người xấu! Diệp Không cảm thấy khai thông cho tiểu cô nương này thật là khó khăn, hắn trực tiếp hỏi luôn. - Tiểu muội muội, phía trước có phải là nhà của huynh đệ Lô gia không? - Đúng vậy. Hai con mắt đen lúng liếng nhìn Diệp Không. - Vậy hai huynh đệ này thì sao? Có phải là rất xấu không? Ngươi nói đi? Diệp Không lại hỏi. - Ngươi mới rất xấu! Bọn họ đều là người tốt! Tiểu cô nương tức giận hô lớn. - A, ta chỉ hỏi vậy mà thôi, vậy ta lại hỏi ngươi, buổi sáng ngày hôm nay có ai đến nhà họ không? Diệp Không lại mang nụ cười thân thiện ra hỏi. Tiểu cô nương mím môi, không biết đang nghĩ cái gì. - Tiểu muội muội, mau nói đi, nói cho ca ca biết, ca ca mang hồ lô đường tới cho ngươi ăn. Diệp Không cảm tượng giống như con sói, đang lừa dối một tiểu cô nương. - Ca, ngươi tới rồi. Tiểu cô nương đột nhiên nhìn về phía sau Diệp Không rồi nói. Diệp Không quay đầu lại nhìn, không ngờ phía sau lại không có lấy một bóng người, tiểu cô nương này như một con thỏ nhỏ, nhanh chóng chạy mất. - Ta kháo! Ai gạt ai đây, tiểu cô nương này tâm kế không tồi. Diệp Không mắng một câu, không thể làm gì hơn là đi tới Lô gia. Ai biết vừa mới tới cửa Lô gia đã thấy Lô Tuấn cầm tay tiểu cô nương kéo tới, trong miệng còn mắng: - Ta muốn nhìn xem tên tiểu tặc nào dám khi dễ muội muội ta. - Đây là muội muội ngươi? - Nàng à, nàng tên gọi là Lô Âm. Diệp Không phiền muộn muốn chết, không ngờ người mà mình chọn cư nhiên lại là muội muội của Lô Tuấn, thực sự là gặp quỷ rồi. - Ca, chính là hắn! Hắn vừa rồi còn nói ca là người xấu, còn hỏi sáng sớm có ai tìm đến chúng ta không. Tiểu cô nương Lô Âm chỉ tay vào Diệp Không nói. Diệp Không xấu hổ, nhưng Lô Tuấn lại nở nụ cười. - Bát thiếu gia đại giá quang lâm, mời, xin mời vào bên trong a. Sau đó lại vỗ vào đầu Lô Âm, nói: - Bát thiếu gia là ân nhân nhà chúng ta, không được vô lễ. Lô Âm không nói gì, nhưng vẫn dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Diệp Không, dường như đang đề phòng kẻ cướp. - Lô đại ca, chuyện này... Diệp Không cười cười. Lô Tuấn dẫn Diệp Không đi vào bên trong, cười nói: - Bát thiếu gia hành sự cẩn thận, không có gì đánh trách, đến trước cũng nên nghe ngóng xung quanh một chút, Bát thiếu gia cẩn thận như thế, càng khiến cho Lô Tuấn ta càng thêm tự tin. - Ha ha, vậy sao? Dù sao cũng là lần đầu tiên hợp tác a. Diệp Không cũng vừa cười vừa nói. Chỉ có Lô Âm hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: - Còn nói là nghèo, Bát thiếu gia Diệp gia, chắc chắc là có tiền, đồ lừa đảo. - Không được nói bậy, mau đi rót nước cho khách. Lô Tuấn đẩy muội muội đi rồi mời Diệp Không ngồi xuống. Diệp Không ngồi xuống rồi nhìn xung quanh, nhà này cũng thật là nghèo a, cả căn nhà cũng chỉ có bốn bức tường, ngoại trừ bốn vác tường bằng đất ra, cũng chỉ có cái bàn gỗ và cái ghế thiếu một chân này a. - Bát thiếu gia, nhà của ta... Ha ha. Lô Tuấn xấu hổ cười cười. - Không sao. Diệp Không khoát tay chặn lại, lại hỏi: - Lô Nghĩa đâu? - A. Hắn và đám huynh đệ trong bang đang ba hoa với nhau, thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức. Khẩu khí Lô Tuấn nhàn nhạt, chỉ là con mắt lóe lên, xem ra hẳn là Lô Nghĩa đi hỏi thăm tin tức bang chủ Phạm Cửu Long. Lúc này Lô Âm đang bưng một chén nước tới, buông xuống, còn thốt ra một câu chỉ có mình Diệp Không nghe thấy: - Đồ lừa đảo. Sau đó lại hừ một tiếng, giả làm mặt quỷ, rồi vui vẻ chạy ra ngoài. - Muội muội ngươi vô cùng nghịch ngợm nha. Diệp Không nói. - Không có quy củ, khiến Bát thiếu gia chê cười rồi. Lô Tuấn cười cười, sau đó liền hỏi: - Bát thiếu gia, buổi tối người dự định chuẩn bị bao nhiêu người qua đây? Diệp Không biết hắn đối với mình còn lo lắng, không hề quan tâm nói rằng: - Đối phó với mấy tên tép riu, cần phải dẫn thêm người sao? Lô Tuấn cả kinh nói: - Bát thiếu gia, người... Một mình người. - Đúng vậy! - Bọn họ không hề giống những tên lưu manh trên đường nha, tất cả đều là cao thủ đó. Diệp Không cười ha ha, nói: - Cao thủ? Cao được bao nhiêu? Yên tâm, ta nhất định sẽ khiến bọn hắn có đến mà không có về! - Nhất định? - Không cần phải nói nhiều nữa. Lô Tuấn nhắc lại, rất hiển nhiên hắn không có yên tâm, có lẽ cũng có cảm giác chọn sai thuyền rồi. Kỳ thực ngẫm lại, một tiểu hài tử mười ba tuổi như ngươi lại muốn đối phó với những cao thủ đã thành danh từ lâu, có khả năng sao? Ngươi không phải là muốn chết sao? Diệp Không biết có nói cũng vô dụng, lần này phải cho hắn biết chút bản lĩnh của mình, cười hỏi: - Mẫu thân ngươi đâu? Mắt người thế nào rồi? Lô Tuấn hít một hơi. - Còn có thể thế nào nữa? Không nhìn thấy gì nữa. - Ta đi xem. Lô Tuấn mang Diệp Không đi tới một căn phòng nhỏ sát vách, chỉ thấy một lão thái thái đang nằm ở trên, nghe động tĩnh rồi hỏi. - A Tuấn, là ai tới vậy, có phải là lại gặp rắc rối gì không? - A, bá mẫu, ta là lang trung tới xem bệnh. Diệp Không nhanh nhảu mở miệng. Lô Tuấn nghi hoặc nhìn Diệp Không, không hiểu vì sao hắn lại tự nhận mình là lang trung. Diệp Không cũng không để ý tới hắn, mà ngồi vào bên cạnh giường hỏi han, cuối cùng hắn lấy một tấm phù từ trong ống tay áo ra. - Lô Tuấn, ngươi biết đây là vật gì không? Diệp Không giơ phù lên cho Lô Tuấn xem.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang