[Dịch]Cuồng Đồ Tu Tiên- Sưu tầm

Chương 44 : Đan sa

Người đăng: 

.
Hám thần y lạnh lùng ngắt lời, lại hừ lạnh nói: - Các ngươi đừng nghĩ tới việc gây sự, chúng ta đã giao tiền tháng này, các ngươi không thể gây sự ở nơi này, bằng không bang chủ các ngươi cũng sẽ không buông tha cho các ngươi. Diệp Không nghe xong nhắm mắt lại, hóa ra là hai tên lưu manh này lần trước đến thu phí bảo hộ, đắc tội dược điếm của người ta, hiện tại lại không có tiền lại muốn đại phu người ta chữa bệnh, đương nhiên tên đại phu này nhân cơ hội trả thù. Hắn đương nhiên không dự định quản, hắn cũng không có tiền nha, không thể vì tên đồng bọn tại dị giới này mà đi hỗ trợ, du côn ngưu bức hơn, ai kêu các ngươi lúc đi thu phí bảo hộ không khách khí làm chi? Muốn vào lúc tuổi già có nơi chữa bệnh thì nên đặc biệt chiếu cố những dược điếm này a, dù sao ai cũng khó chắc chắn rằng sau này bản thân không đau ốm gì. Nhưng Diệp Không vừa mới nhắm mắt lại, lại nghe tên du côn kia trầm giọng nói rằng: - Hám thần y, như vậy đi, nhà chúng ta có một bảo ngọc, là bảo vật truyền gia của Lô gia chúng ta, nếu như ngươi giúp mẫu thân ta chữa bệnh, ta để ngươi xem một lần. Hám thần y mở miệng cười ha ha nói. - Đã sớm nghe qua bảo ngọc của nhà các ngươi, không phải là ánh trăng chiếu vào nhìn thấy loáng thoáng một bóng người nhảy múa sao? Có cái gì mà đẹp? Mười lượng bạc nhìn một lần, không bằng Hám mỗ đi Thưởng Xuân Lâu nhìn một đêm, cũng không đến mười lạng bạc. Thần y nói xong, đám người chung quanh cũng cười lên ha hả, có người nói: - Ở Thương Nam đại lục này, gia bảo của rất nhiều người đều là rắm chó, không phải đều là bụi bặm chồng chất sao? Nghe nói từ bảo ngọc nhà các ngươi có thể nhìn ra võ công cao thâm, vậy hai huynh đệ các ngươi vì sao không thành cao thủ nha? Diệp Không vừa nghe vậy, ngưng thần chú ý. Quả thực, Thương Nam đại lục truyền thừa hơn mười vạn năm, rất nhiều nhà đều có bảo bối, trong đó có cả những vật vô dụng, nhưng vậy khó có thể đảm bảo đó là vật báu. Các ngươi nhìn không ra, không có nghĩa là bạn thân nhìn không ra sao? Sách quý của Diệp gia không phải bị các tiên nhân nhận định sai mà bụi bặm chồng chất sao? Lô gia huynh đệ kia lại khẩn cầu một phen, chỉ là bọn họ đắc tội với vị đại phu kia cho nên Hám thần y không thèm để mắt tới, bọn họ cũng không có cách nào hơn là cúi đầu chuẩn bị rời đi. - Huynh đệ Lô gia, xin dừng bước. Một thiếu niên mặc trường sam bằng vải thô đứng ở trước mặt bọn họ. - Hài tử nhà ai? Cút mau! Quả nhiên mặc kệ là ở thế giới nào, lưu manh vẫn chính là lưu manh, khẩu khí đều không khác nhau lắm. DIệp Không cười nói: - Ngày nay làm muốn làm người tốt quả thực khó a! Có lòng hảo tâm lại còn như lòng lang dạ thú. Nếu đã không muốn ta giúp thì thôi, quên đi a. Huynh đệ Lô gia vừa thấy có người muốn hỗ trợ, kẻ lớn tuổi nhất vội chạy lên phía trước, không ngừng xin lỗi nói: - Công tử, tại hạ Lô Tuấn, người vừa nói là huynh đệ tại hạ Lô Nghĩa, trong nhà có mẫu thân bệnh nặng khiến cho tính tình của hắn không được tốt lắm, thỉnh công tử thứ lỗi. Diệp Không gật đầu nói thẳng: - Ta có chín mươi hai bạc, miễn cưỡng có thể cho các ngươi mượn một chút, chỉ là ta muốn kiến thức một chút bảo ngọc của nhà các ngươi. Thần y xem bệnh chỉ cần mười hai lạng bạc, kỳ thực cũng là cái giá cao rồi, chín hai bạc quả thực vô cùng nhiều, Lô Tuấn trong lòng đại hỉ, nhanh chóng gập người tạ ơn. Đám người chung quanh bắt đầu oa oa nói: - Tiểu công tử, huynh đệ Lô gia này đều là du côn, ngươi đừng để bọn họ lừa. - Tiểu công tử, bảo ngọc của nhà hắn quả thực không có gì đáng nhìn, hay là đi xem đồ gia truyền của nhà ta đi a, chỉ cần tám lượng bạc! - Đi nhà của ta! Chỉ cần bảy lượng! - Sáu lượng! - Một lượng thì nhìn, năm lượng thì cầm luôn đi! Diệp Không trực tiếp muốn té xỉu, xem ra Thương Nam đại lục này nhà nào cũng có đồ gia truyền a, cũng không biết đồ gia truyền của Lô gia này thực sự có gì không? Lô Tuấn, Lô Nghĩa kia ác danh vang xa, mọi người đang nhao nhao nói, bị hai người bọn hắn trừng mắt trâu hừ lạnh một tiếng, đám người đang náo nhiệt không dám nhiều lời nữa. Lúc này vừa vặn đan sa kia đã tìm được rồi, Diệp Không lấy đan sa, huynh đệ Lô gia cũng đã đi mời Hám thần y, lại đi mướn xe ngựa. Mỗi người một tâm tư đi về phía Lô gia. Trên đường Diệp Không rút cuộc cũng đã biết rõ, trước đó huynh đệ Lô gia này đi tới Đồng Xuân Đường thu phí bảo họ, không chỉ khẩu khí tồi tệ, mà còn làm bị thương hai hộ vệ, Hám thần y người ta đương nhiên sẽ ghi hận hai huynh đệ bọn hắn. Chỉ là hai huynh đệ Lô gia này cũng bất đắc dĩ, bang chủ phái bọn họ tới, hơn nữa toàn bộ phí thu được đều phải giao lại, Long Xà bang này rất mạnh, đám lưu manh phía dưới cũng không phải đều sống khá giả, nhưng cũng không có cách, nghe nói bang chủ Phạm Cửu Long này là một cao thủ, ngoài ra em trai hắn, Phạm Cửu Xà càng xuất quỷ nhập thần, lợi hại hơn. Diệp Không nghe xong lắc lắc đầu, xem ra xã hội Thương Nam đại lục phương diện này đứng đầu, vốn hắn đã từng nghĩ tới gây dựng nghiệp cũ ở đây, hiện tại xem ra bang phái có lão đại ích kỷ như vậy cũng không có ý tứ gì. Rất nhanh đã tới Lô gia, chỉ là bảo ngọc này vào buổi tối mới cố thể nhìn rõ, Diệp Không cũng không vội, chờ buổi tối trở lại nhìn một chút. Tuy rằng tâm tư chờ mong của Diệp Không đối với thứ đồ gia truyền này đã nhỏ đi không ít, thế nhưng dù sao cũng đã cho người ta tiền, tốt nhất cũng nên nhìn một chút. Chỉ là hắn sợ hai huynh đệ này trở mặt, lúc gần đi Diệp Không nhắc nhở hai người bọn hắn: - Lô Tuấn, Lô Nghĩa, ta chính là lão Bát của Trấn Nam tướng quân phủ, có việc gì cứ tới phủ tìm ta! Diệp Không đương nhiên nhắc nhở không phải để cho bọn họ tìm mình, chỉ là muốn cảnh cáo bọn họ một chút, không nên có ý định gì khác, bằng không ta sẽ có biện pháp đối phó với các ngươi. Tuy rằng Bát thiếu gia của Diệp gia này không mấy ai coi trọng, thế như để dọa người khác lại vừa đủ, huynh đệ Lô gia, Hám thần y đều cuống quýt hành lễ. Diệp Không vung tay lên nói: - Miễn lễ! Vừa mới ly khai, chợt lại nghe Lô Tuấn thấp giọng nhắc nhở: - Nếu không thì tiểu nhân đưa Bát thiếu gia hồi phủ, phía sau có mấy người của Long Xà bang đang theo dõi. Diệp Không đã sớm nhận ra đám người kia theo mình, không nghĩ tới Lô Tuấn cũng đã phát hiện ra, xem ra hai huynh đệ này cũng đã đạt được một hiệp nghị nào đó với đám kia, đại khái chuẩn bị để cướp hắn, cũng không cho bản thân mình nhìn đồ gia truyền của Lô gia hắn. - Mấy tên lưu manh mà thôi, ngươi không cần để tâm. Diệp Không không cho là đúng nói, ở Thương Nam đại lục này quả thật không làm được người tốt a, lão tử cứu ngươi trong lúc cấp bách, các ngươi cũng không tha. Lô Tuấn nhìn Diệp Không mất hứng, cũng không dám nhiều lời, chỉ nói để Diệp Không đến lúc đó tự mình báo gia môn một chút, đám lưu manh này tự nhiên không dám trêu chọc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang