[Dịch]Cuồng Đế - Sưu tầm
Chương 67 : Cao thủ tuyệt đỉnh
.
Edit : Tiểu Ngân
Trong nháy mắt khi cao thủ Yến Hàn đang giao đấu thì chỉ còn lại Tôn Chính cùng với hai cao thủ cấp sáu kia, Tôn Chính thấy tình thế không đúng liền tung ra một hư chiêu, thẳng tắp tấn công về phía Khuynh Cuồng.
Phó Ki cả kinh, song giản ( một loại binh khí cổ, kiểu như song kiếm ) trong tay tung ra một chiêu, phá không mang theo âm thanh mạnh mẽ rõ ràng đánh thẳng qua, nội lực của hắn mặc dù không bằng Tôn Chính nhưng song giản của hắn cũng là đặc chế, vận chân khí vào trong song giản đánh ra một chiêu cũng chỉ có thể kêu ra âm thanh đủ chấn động cho hắn ù tai không ngừng.
Tôn Chính chỉ cảm thấy hai lỗ tai ong ong lên, bị lần kìm hãm này làm cho thế công của hắn hơi chậm lại, mới thoáng cái thì Phó Ki đã ở trước mặt hắn, làm lỡ mất thời cơ “bắt giặc bắt vua trước”, không khỏi tức giận không thôi, đem toàn bộ uất khí phát tác ở trên người Phó Ki.
Võ công của Phó Ki mặc dù cao nhưng dù sao cũng chỉ là một cao thủ cấp năm, đối với với một cao thủ cấp tám đã thành danh đã lâu này cũng thật sự cố hết sức, mắt thấy sẽ không cản được nữa thì Diệp Ảnh cũng đã giải quyết xong một cao thủ cấp sáu, phi thân đến hỗ trợ.
Diệp Ảnh cầm trường kiếm trong tay, Phó Ki cầm song giản ở trong tay, hai người đều liều mình đánh cùng với Tôn Chính, võ kỹ cao cường lại phối hợp ăn ý khăng khít với nhau làm cho Tôn Chính đối phó đương nhiên là phải cố hết sức, cuối cùng bị một thân pháp ảo ảnh của Diệp Ảnh làm lộ ra sơ hở, Phó Ki đánh thẳng xuống một chiêu, chính là đánh lên giữa sau lưng của hắn, phá đi chân khí hộ thể của hắn .
“A!…” Tôn Chính kêu to lên một tiếng, tiếp theo là ‘Phanh’ một tiếng, là âm thanh vật nặng rơi xuống đất, tê liệt ngã xuống ở bên người của Yến Đạt Lãng chấn động tới mức nổi lên một đợt bụi mù, sau khi bụi mù tiêu tán đi còn lại chính là Tôn Chính đang hộc máu không ngừng lại.
Mọi người lại là một trận kinh ngạc, không phải chứ, một cao thủ cấp tám đánh với một cao thủ cấp năm và một cao thủ cấp sáu liên hợp lại đánh cho không ngừng hộc máu, đoán chừng là không đứng dậy nổi, này, này thật sự rất không thể tưởng tượng được, nếu nói vừa mới rồi một chưởng của Diệp Ảnh đánh bay Tôn Chính là do nhất thời có vận khí tốt thì như vậy hiện tại loại đấu pháp này đã có thể nói lên thực lực chân thực rồi.
Đám người Vân Huyền Thiên lại càng thêm không thể tin, bọn họ đều cùng với Tôn Chính giao thủ nên cũng biết được thực lực của hắn có bao nhiêu mạnh mẽ, ba người bọn họ liên hợp lại cũng không nhất định có thể đánh thắng được hắn, nay hắn lại bị đánh thành cái dạng này, quả thực là quá khó có thể tin được đi!
Bọn họ nào đâu biết được là luận về đánh thực lực thì hai người Diệp Ảnh cũng không phải là đối thủ của Tôn Chính, nhưng đừng quên rằng bên người bọn họ còn có một Khuynh Cuồng, tuy rằng nàng không xuất thủ nhưng vẫn dùng mật âm bí mật nói phương pháp vào tai bọn họ, chỉ đạo cho hai người tác chiến.
Giải quyết xong cao thủ của hai nước Yến Hàn rồi, ba người Diệp Ảnh, Đồng Dương, Phó Ki đồng thời phi thân về phía sau của Khuynh Cuồng, nay trừ bỏ Khuynh Cuồng cùng với bọn họ đứng thì tất cả đều là ngồi hoặc nằm trên mặt đất, ai thắng ai bại thì chỉ cần nhìn vào là có thể biết được.
Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Khuynh Cuồng chậm rãi đi tới bên người Nguyên Hoa, hơi ngồi xổm xuống, một tay chụp lên trên bờ vai còn đang sửng sốt của hắn, cười tới cực kỳ vô hại nói : “Nguyên Hoa hoàng tử, bổn hoàng tử may mắn không làm nhục mệnh, đã chế phục phản tặc, ngươi có thể an tâm.” Nói xong, bàn tay ngọc ở trên vai của hắn vỗ vỗ hai cái.
Nguyên Hoa toàn thân run lên, một tay cầm chặt lấy tay của Khuynh Cuồng, hai mắt đỏ bừng mang theo ánh sáng phẫn hận mà gắt gao nhìn chằm chằm vào ác ma trước mặt,nghĩ muốn mở miệng mắng hắn nhưng lại phát hiện bản thân mình một chút thanh âm cũng không phát ra được thì nhất thời cả kinh tới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Khuynh Cuồng cũng không để ý tới bàn tay đang bị hắn cầm chặt, cười cười đứng lên, đi đến trước mặt đám người Vân Huyền Thiên, giống như nhẹ nhàng thở ra nói: “Cuối cùng cũng có thể trấn áp được trận phản loạn này xuống rồi, hồ ly, Quân Phong ca ca, Phượng Vương gia, các ngươi vẫn khỏe chứ!”
“Tốt lắm, tốt lắm, Khuynh Cuồng hoàng tử, bổn vương cả đời này còn chưa bao giờ phục quá ai, lúc này đây, bổn vương thật sự phục ngươi rồi.” Phượng Tử Nguyệt nói chuyện có chút nghiến răng nghiến lợi, mắt phương lại mang theo nhiều phần ý khâm phục .
“Tốt, tốt, hay cho một cái tiểu Cuồng nhi.” Liên tục kêu tốt, trong lời nói của Vân Huyền Thiên dường như còn mang theo hàm ý không rõ.
“Khuynh Cuồng hoàng tử, chúng ta rất tốt, rất tốt.” Nguyệt Quân Phong nhìn thẳng Khuynh Cuồng, âm thanh ôn nhuận vang lên còn có vẻ khàn khàn, trong đôi mắt mông lung như trước còn mang theo bả tuyệt vọng cùng bất lực.
“Di, thật sự tốt sao? Cứ nhìn bộ dáng của các ngươi thì giống như còn không phải là như thế đi?” Làm như không thấy được đáy mắt phức tạp kia, Khuynh Cuồng rất không tin mà nói, sau đó đôi mắt vừa chuyển liền vỗ tay nói : “Xem ta đều đã quên mất rồi, các ngươi còn đang bị thương đâu , đừng lo lắng, bây giờ ta đi tìm ngự y cho các ngươi.” Nói xong liền muốn đứng lên lại bị Nguyệt Quân Phong kéo lại.
“Khuynh Cuồng hoàng tử, chúng ta không có việc gì, ngươi…” Nguyệt Quân Phong muốn nói lại thôi, lôi kéo Khuynh Cuồng cũng chặt lại, chính là không chịu buông ra.
Trong đôi mắt thâm thúy của Khuynh Cuồng có ánh sáng tinh tường hiện lên, lẳng lặng đối diện cùng với Nguyệt Quân Phong, nàng nhìn thấy trong đôi mắt mông lung của hắn còn có giãy giụa do dự thì trong lòng khẽ động : Quân Phong ca ca, chuyện cho tới nay ngươi còn muốn phải bảo vệ ta sao ? chẳng lẽ ngươi không biết được là Tề Nguyệt quốc có tình cảnh ngày hôm nay là do một tay ta bày ra ? Không, ngươi cũng hiểu được, nhưng lại vẫn không có thay đổi ước nguyện ban đầu sao?
“Khụ…” Vân Huyền Thiên thực khó chịu đối với việc “thâm tình nhìn nhau” của hai người liền ho nhẹ một tiếng, vừa mới mở miệng nói chuyện thì đột nhiên biến sắc, toàn thân căng cứng lên.
Không chỉ riêng hắn mà đám người Nguyệt Quân Phong, Phượng Tử Nguyệt còn có Diệp Ảnh , ngay cả Tôn Chính đang nằm trên mặt đất hơi thở như có như không cũng có thể cảm nhận được, nhưng dường như chỉ có Khuynh Cuồng là hoàn toàn không có cảm giác được khác thường.
“Thật mạnh, sát khí này rất quen thuộc.” Phượng Tử Nguyệt vội nhíu mày lại lẩm bẩm nói, đột nhiên trừng lớn ánh mắt, hoảng sợ nói: “Huyễn Viêm Lâu?”
Huyễn Viêm Lâu mười năm trước đã bị bọn họ diệt sao? Làm sao có thể? Mười năm trước trận ám sát ở trong ngọ yến kia, ký ức của nàng vẫn còn mới mẻ, sát khí tràn ngầm trong không khí cùng với lần đó cực kỳ tương tự, chính là lúc này đây lại càng mạnh càng khủng bố hơn, chẳng lẽ mười năm trước bọn họ cũng chưa có tiêu diệt được Huyễn Viêm Lâu ?
“Không thể tưởng được mai danh ẩn tích mười năm, thế nhưng còn có người nhớ rõ Huyễn Viêm Lâu, tốt lắm tốt lắm…” Âm thanh to rõ lại hùng hậu từ trong hoàng cung truyền đến, không thấy thân ảnh, chỉ nghe âm thanh này lại giống như là người đang ở sát bên tai mà nói, có thể thấy được người nói chuyện có nội lực sâu đậm.
Chỉ trong nháy mắt, một đám hắc y nhân từ trên trời nhảy xuống, đứng không quá mười bước ở bên người Yến Đạt Lãng, ít nhất cũng có ba mươi người , mỗi người đều là cao thủ ngoài cấp sáu, mà hắc y nhân đứng ở trước mặt trên đầu đội một cái đấu lạp màu đen, toàn thân mặc áo xanh, chỉ nhìn qua thì cùng với Tử y quân sư cũng không sai biệt lắm.
Đôi mắt của Khuynh Cuồng nhíu lại, thầm nghĩ đến: Rốt cục cũng lộ diện rồi, bổn hoàng tử chờ cũng đủ lâu đấy.
Bỏ tay của Nguyệt Quân Phong ra , Khuynh Cuồng đứng lên, sải bước về phía trước hai bước, quát lên: “Các ngươi là người nào, thế nhưng lại dám xông vào hoàng cung?”
“Là người tới để lấy mạng ngươi, Mạc Khuynh Cuồng, mưu lược cùng với thủ đoạn của ngươi quả thật đủ lợi lại, nghĩ tới mọi chuyện ở Bắc Cảnh lần này đều là ngươi phái người làm đi, hừ, tốt lắm, hôm nay cũng là lúc ngươi nên đền mạng rồi.” Người mặc áo xanh chắp hai tay lại, trong âm thanh hùng hậu từ trong nón đen truyền ra ngoài, bọn họ vẫn tìm người đứng ở sau lưng kia một hồi lâu nhưng lại chính là vị “Tam hoàng tử Long Lân” thanh danh xấu lan xa này, nếu không phải vì nhìn thấy bên người hắn không còn có cao thủ nào ấn dấu nữa thì từ thời điểm hắn biết được chân tướng đã liền nhảy ra để đem hắn ta thiên đao vạn quả rồi, , báo thù cho Tử đường chủ.
Nghe vậy, binh lính Long Lân đều tuốt binh khí ra, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào đám người quỷ dị này, cho dù nhóm người này có lợi hại thêm đi chăng nữa thì bọn họ cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào xúc phạm tới Tam hoàng tử của bọn họ.
“Lui ra.” ống tay áo của Khuynh Cuồng vung lên, hai chữ thản nhiên lại mang theo uy nghiêm vô tận, đây chính là một đám cao thủ đã ngoài cấp sáu, hơn nữa còn có một người…..cao thủ cấp chín, Lục Liễu Doanh này thì ngay cả cấp hai cũng chưa có binh lính nào đạt được, tiến lên cũng chỉ là dê đợi làm thịt, bọn họ nhưng là nàng thật vất vả mới thu phục huấn luyện ra, nếu phải chết tổn hại như thế thì kia chẳng phải là rất oan hay sao ?
Binh lính Long Lân lập tức thu hồi binh khí, làm theo mệnh lệnh của Khuynh Cuồng mà lui xuống hơn mười bước, nhưng tất cả cũng đều duy trì trạng thái đề phòng, đem hỏa pháo đưa lên phía trước, chuẩn bị chỉ cần có một điểm không đúng lập tức liền đem hỏa pháo nổ tung đám hắc y nhân này.
Người mặc áo xanh đội đấu lạp đôi mắt co rụt lại tới lợi hại, run sợ nhìn Khuynh Cuồng đứng ở phía trước như đã định liệu sẵn, đột nhiên sinh ra một cỗ dự cảm không tốt, vội rùng mình cảm giác mới cảm thấy yên lòng, trừ hai cao thủ cấp năm phía sau hắn cùng với một cao thủ cấp sáu thì hắn cũng không cảm nhận được có cao thủ nào ngoài hắn ở đây, về phần hắn ta, cũng không có cảm giác được chút chân khí nào, hắn cũng không cho rằng hắn ta là một cao thủ còn cấp cao hơn cả hắn.
“Vị … tiên sinh áo xanh này, không biết bổn hoàng tử khi nào thì thiếu mạng ngươi rồi? Mà ngươi vì sao lại muốn mạng của chúng ta?” Khuynh Cuồng cũng chắp tay về phía sau, nghi vẫn cười hỏi, ngữ khí giống như là đang cùng hắn thảo luận một vấn đề cực kỳ bình thường vậy.
“Hừ, ngươi chừng nào thì thiếu mạng của ta, việc này thì ngươi so với ai cũng đều rõ ràng, còn về phần vì cái gì mà muốn mạng của các ngươi …” Liếc mắt một cái đảo qua những người đại biể của bảy nước, người mặc áo xanh ngửa đầu cười to nói: “Ha ha, đương nhiên cùng với nguyên nhân các vị ở đây hôm nay là giống nhau rồi.”
Nghe vậy, mọi người không khỏi lại lại tuyệt vọng nghĩ: Này thật đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp phía sau, cũng không biết ở phía sau còn một đống ong đuôi vàng lớn đâu, Huyễn Viêm Lâu này cũng đi ra khuấy đục thế cục a !
Đồng thời lại không khỏi mang tâm tư và đảo qua người của các quốc gia này, cũng đều suy nghĩ Huyễn Viêm Lâu lại là một quốc gia như thế nào? Theo như trận ám sát của mười năm trước bắt đầu thì Huyễn Viêm Lâu này cách mười năm sau mới tái hiện lại, cũng là đợi chờ thời khắc này đi, giết bọn hắn là người của những quốc gia này, đoạt đi ‘Truyền quốc ngọc tỷ’?
“Nga, thì ra là các ngươi cũng đến cần vương hộ giá ( cứu giúp triều đình, bảo vệ vua ) , chúng ta cũng vậy, cho nên ngươi muốn giết thì giết liền mấy người kia, làm gì mà lại muốn mạng của chúng ta?” Khuynh Cuồng chỉ vào đám người Yến Đạt Lãng còn đang treo một hơi thở, bừng tỉnh đại ngộ nói, trong lòng cũng cực khinh thường mà thầm nghĩ: Dựa vào, thật đúng là nghĩ người cuối cùng thắng được hôm nay chính là ngươi sao? Cao hứng như thế để làm cái gì!
“Mạc Khuynh Cuồng, ngươi không cần giả bộ hồ đồ.” Người mặc áo xanh chán nản hét lớn một tiếng, Mạc Khuynh Cuồng này cố ý giải thích sai ý tứ của người khác quả thật đúng là mạnh mẽ, nếu không phải là đã biết được “chân diện thật” của hắn thì nhất định sẽ nghĩ tới là hắn thật sự không biết, khó trách có thể lừa gạt được mọi người trong thiên hạ.
“A! Vậy có nghĩa là bổn hoàng tử nghĩ sai lầm rồi, các ngươi không phải là đến cần vương hộ giá mà là cùng với đám người Yến cẩu hùng của bọn chúng giống nhau, muốn đoạt tỉ tạo phản ?” Khuynh Cuồng kinh ngạc hô to một tiếng.
“Hừ, tạo phản? Nực cười…” Người áo xanh khinh thường hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung lên, đám hắc y nhân ở phí sau lập tức phân tán rộng ra, đem mọi người ở đây đều bao quanh kín lại, trọng điểm đương nhiên là nhắn vào ba người Diệp Ảnh ở phía sau Khuynh Cuồng.
“Xem ra là thật muốn tạo phản.” Nhìn lướt qua đám hắc y nhân đang vây kín bọn họ lại, Khuynh Cuồng gõ gõ cằm, cong lên một nụ cười kỳ dị, đi tới phía trước vài bước , tới chính giữa rồi ngừng lại, cuồng vọng cười nói: “Vừa lúc, dù sao hôm nay bổn hoàng tử bình phản ( bình định phản loạn ) vẫn còn chưa có đã nghiền, lại nhiều lên thêm mấy nhóm nữa cũng không có sao, bổn hoàng tử cũng để cho các ngươi phải hối hận vì không nên vọng tưởng đoạt những thứ vốn không phải thuộc về mình.”
Nghe vậy, người mặc áo xanh khinh thường cười ha hả: “Ha ha, tốt, ta đây khiến cho ngươi nhìn xem, ai nên hối hận không nên mưu đồ đoạt đi những thứ không thuộc về chính mình, chịu chết đi!” Thân mình nhoáng lên như tia chớp, năm ngón tay tạo thành trảo, xuất thủ như gió, đánh thẳng lên chiếc cổ non mịn kia của Khuynh Cuồng, tốc độ nhanh như vậy cũng không phải là đám người Diệp Ảnh bọn họ xuất thủ là có thể ngăn cản được.
“Tiểu Cuồng nhi…”
“Khuynh Cuồng hoàng tử…”
“Không được…”
Ba người Vân Huyền Thiên đồng thời kinh hô lên thành tiếng, không đành lòng nhìn Khuynh Cuồng như thế chết đi, nhưng là, chuyện làm cho bọn hắn không tưởng tượng được cứ như thế liền xảy ra.
Ánh mắt của mọi người trừng lớn lên, không thể tin được một màn phát sinh ở trước mắt này, gặp quỷ đi, này, như thế nào lại không nhìn thấy người?
Người mặc áo xanh cũng khó thể tin được là chính mình lại không chụp trúng được, người vốn nên chết ở dưới trảo của hắn lại cứ như vậy mà biến mất ở trước mắt hắn, này, điều này làm sao có thể?
“Thật không hổ là đầu lĩnh sát thủ. Vừa ra tay liền có thể ngoan độc như vậy, may mắn là bổn hoàng tử chạy trốn nhanh, nếu không thì cái đầu này phải chuyển nhà rồi, nguy hiểm thật nguy hiểm thật a!” Âm thanh trêu tức từ chỗ cao truyền đến làm cho mọi người kinh hãi.
Khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người ‘Biến mất’ đang run sợ đứng ở chỗ cao nhất phía trên đầu rồng trong chính điện, làm bộ vỗ vỗ ngực , bộ dáng giống như thật sự chấn kinh.
Toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ, trừ bỏ ba người Diệp Ảnh, tất cả đều hoảng sợ miệng há hốc ra, ngay cả cằm rơi trên mặt đất cũng quên không nhặt lại lên, như vậy so với mới vừa rồi nghe được “hỏa pháo là của Tam hoàng tử Long Lân” còn muốn kinh hãi hơn, tốc độ nhanh như vậy, độ cao cao như vậy cho dù là người không hiểu võ công cũng đều biết nói là hắn… Mạc Khuynh Cuồng hắn chính là một cao thủ tuyệt đỉnh!
“Ngươi… Ngươi làm sao có khả năng biết được võ công?…” Người mặc áo lam vẫn còn đang duy trì bộ dáng vươn trảo ra, trừng mắt nhìn Mạc Khuynh Cuồng, kinh hãi hỏi ra một vấn đề rất là ngu ngốc, làm sao có khả năng, nếu như hắn là cao thủ thân mang võ công thì làm sao hắn có thể không cảm giác được chân khí của hắn ta, trừ phi … Không, không có khả năng, hắn đã là cao thủ cấp chín, hắn ta tuổi còn nhỏ, không có khả năng vượt qua hắn.
“Bổn hoàng tử biết võ công thì rát kỳ quái sao? Lâu chủ đại nhân…” Y bào vung lên, tóc dài bay lên, chân khí ẩn ân quanh thân mình cũng bắt đầu khởi động, Khuynh Cuồng từ trên cao nhìn xuống liếc mắt quét nhìn người mặc áo lam một cái, tà tứ cười rất hài hước.
Nhìn cẩm bảo trắng kia tung bay theo gió, chân khí kia rõ ràng đang ẩn ẩn lưng động quanh thân mình, người mặc áo lam khóe mắt run rẩy, không phải khiếp sợ việc nàng biết thân phận hắn, mà là …
“Ngươi… Ngươi… cao thủ cấp chín!” Bàn tay ra trảo liền nắm chặt lại, người mặc áo lam hoảng sợ nói ra tiếng, thật sự là rất đả kích a, đều là cao thủ cấp chín, nhưng hắn sớm đã tiến vào cấp chín rồi thế nhưng một chút đều không cảm giác thấy được, thật sự là đả kích, đều là cao thủ cấp chín nhưng hắn ta có thể ở dưới tay hắn dễ dàng thoát thân rời đi như thế, thật sự là đả kích, một kẻ… một kẻ còn chưa tới nhược quán đã là cao thủ cấp chín, đó chính là loại quái vật nào a!
Thật sự rất kinh hãi, đám người Vân Huyền Thiên cũng cảm thấy cả kinh, bọn họ thật sự không nghĩ tới Khuynh Cuồng vẫn tay trói gà không chặt mà bọn họ thường nghĩ lại là một cao thủ cấp cao, nghe xong đã đủ muốn kinh hãi tới hồn phi phách tán, vừa nghe lại thì dĩ nhiên lại là cao thủ cấp chín, nhất thời kinh sợ như thiên lôi đánh xuống, như đánh cho bọn họ tan tành mây khói vậy.
“Mẹ ơi! Gặp quỷ, chưa tới hai mươi tuổi đã là cao thủ cấp chín, nằm mơ , bổn vương tuyệt đối là đang nằm mơ… Thật sự không đau, thật may, thật may, thật là nằm mơ…” Phượng Tử Nguyệt nhất thời não rút, nhìn Khuynh Cuồng tóc áo tung bay thì liên tục lắc đầu, liều mạng lắc lắc chính mình, cũng đã cả kinh tới hoàn toàn không có cảm giác, cao thủ cấp chín a, nàng coi như là kỳ tài luyện võ ít có nhất trong Phượng thị hoàng thất, nhưng là cuối cùng cả đời chẳng qua cũng chỉ tới được cảnh giới cấp bảy, nhưng là, nhưng là hôm nay nàng lại có thể nhìn thấy được một cao thủ cấp chín chưa tới nhược quán, này, này tuyệt đối là nằm mơ.
“Này… Điều này không có khả năng, ta chưa bao giờ thấy hắn tập võ a? Hắn… hắn…” Vân Huyền Thiên rất là gian nan mới tìm được âm thanh của mình trở về, hô hấp đã là cực vì không thông thuận, trên mặt cũng biến đổi thành bảy màu, điều này làm sao có thể, vài năm ở Long Lân này thời thời khắc khắc hắn đều dính lấy hắn ta, ngay cả việc hắn có thể che dấu trí tuệ của chính mình, nhưng là võ công lại chưa bao giờ thấy hắn luyện qua, cũng không gnhe nói hắn có sư phụ gì lợi hại, này, điều này làm sao liền không nói mộ tiếng liền thành cao thủ cấp chín, không có khả năng, không có khả năng…
“Khuynh Cuồng hoàng tử, ngươi còn muốn để cho ta nhận bao nhiêu kinh hách nữa …” Nguyệt Quân Phong vội ôm ngực, cả người không ngừng run rẩy, thì thào ra tiếng nói, khó trách ngươi lại không sợ hãi như vậy, khó trách ngươi không có chút úy kỵ với sát thủ của Huyễn Viêm Lâu, khó trách thuộc hạ của ngươi một chút cũng không khẩn trương khi Lam đường chủ ra tay, thì ra là ngươi, ngươi thật sự đúng là thâm tàng bất lộ, là cao thủ cấp chín, là cao thủ cấp chín a.?
“Phốc…” Tôn Chính lần nữa phụ ra một búng máu phía trước, lúc này đây chính là hoàn toàn bị cả kinh mà hộc máu, mệt hắn vừa rồi còn muốn xuất thủ chế trụ hắn ta để chuyển bại thành thắng, thật sự là buồn cười.
Yến Đạt Lãng cùng Sương Ngạn nhưng thật ra không có phản ứng nhất, bởi vì bọn họ đã muốn choáng váng tới hôn mê …
Binh lính Long Lân mang theo ánh mắt nóng nảy nhìn Khuynh Cuồng kính ngưỡng như thần, đây chính là Tam hoàng tử của Long Lân quốc bọn họ, là chủ tử của bọn họ, trước đó bọn họ cũng chỉ biết Tam hoàng tử của bọn họ rất lợi hại trong những kỹ xảo cận chiến, nhưng không nghĩ tới, bọn họ có nghĩ cũng khong nghĩ tới là cao thủ cấp cao như vậy a!
Diệp Ảnh trong lúc chờ đợi thì thầm nghĩ, cấp chín đã bị kinh hãi tới thành như vậy rồi, nếu như để cho bọn họ biết lão đại đã tiến vào mức cao nhất của cấp chín. Sắp tiến vào cấp mười thì không biết bọn họ sẽ là loại biểu tình nào, phỏng chừng là không có biểu tình nào, bởi vì sớm đã bị dọa chết.
“Ngay cả ngươi là một cao thủ cấp chín thì hôm nay lão tử cũng có thể phế bỏ ngươi giống như cũ, Hây…” Sau khi kinh hoảng qua, người mặc áo xanh hét lớn một tiếng, thả người bay vọt đến, hắn cũng không tin hắn đã sớm tiến vào hàng ngũ cao thủ cấp chính lại không đánh lại một hậu sinh vãn bối như hắn ta, huống chi một nhân vật như vậy tuyệt đối không thể lưu lại, nếu không về sau sợ là ai cũng sẽ không đánh lại được hắn ta.
“A, tới vừa lúc…” Lông mày như mực của Khuynh Cuồng nhẹ giương lên, cong lên một nụ cười cuồng tứ, “ba” một tiếng, liền rút ra một thanh bảo kiếm khoảng bảy thước ở bên hông ra, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, mũi kiếm phạn xạ ra ánh hào quang kinh người, tay áo tung bay, tóc đen bay lên, một tay đưa về sau, một tay cầm kiếm, nàng bửng tỉnh như một trích tiên nghiêm nghị đứng ngạo ngễ trong trời đất.
Người mặc áo xanh vội lật lòng bàn tay, trong lòng bàn tay dần dần hiện ra một khối cầu màu xanh nhạt, ẩn ẩn trong đó còn có điện lưu kích động, theo đó “rầm” một tiếng, khối cầu màu xanh nhạt kia bay thẳng về phía Khuynh Cuồng, phá không lao tới, giống như còn có thể nghe được tiếng điện giệt “xẹt, xẹt”.
Mũi chân của Khuynh Cuồng vội nhún một cái, tung trời bay lên, vẫn hiên ngang ở phía trên, cổ tay cầm kiếm vừa chuyển một cái, trường kiếm trong tay lập tức biến ảo thành vô số mũi kiếm, giống như thiên la địa võng lao tới mà cắn nuối khối “quang cầu” kia, “bùm bùm” là hai dòng chân khí chạm nhau, trong vòng võng kiếm bắn thẳng ra những ánh sáng chói mắt, giống như phía trên trời quang lại bỗng nhiên hiện ra “sấm sét vang dội”.
‘Phanh’ thanh kiếm như muốn nổ tung lên, toàn bộ nguyên đô cao thấp đều chấn động như bị thiên lôi bổ xuống , uy lực vượt xa ‘Hỏa pháo’.
Khuynh Cuồng cùng với người mặc áo xanh cũng đồng thời đều bị đánh văng ra, sau khi tia chớp qua đi thì liền thấy hai người đang đứng ở dưới cùng của phân điện, đang ở thế giằng co.
“Tiểu Cuồng nhi…” Vân Huyền Thiên lo lắng tiến lên phía trước tùng bước, đã thấy được Khuynh Cuồng không có việc gì, vẫn cầm kiếm kiên trì thì mới yên lòng xuống.
Nguyệt Quân Phong cũng mang vẻ mặt khẩn trương, chính là hắn trong khẩn trương cũng mang theo mâu thuẫn, hắn căn bản cũng không biết chính mình đang khẩn trương cái gì.
“A, kiếm pháp thật sự rất tinh diệu.” Người mặc áo xanh lui về phía sau từng bước, ổn định lại thân hình, áp chế huyết khí xuống, không khỏi vang lên âm thanh tán thưởng nói, vốn tưởng rằng bản thân mình đã có chân khí thâm hậu của vài thập niên, hơn nữa còn có võ kỹ cao siêu nhất định là sẽ thắng không thể nghi ngờ, không thể tưởng tượng được chân khí của hắn ta lại có thể thuần hậu tới như thế, so với hắn thì còn cao hơn, hơn nữa sử dụng kiếm pháp tinh diệu mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
“Đa tạ khích lệ, vừa rồi cũng chỉ là làm nóng người một chút mà thôi, hiện tại mới là lúc chân chính xuất thủ rồi.” Khuynh Cuồng thu kiếm ôm quyền, hoàn toàn mang một bộ dáng của người khiêm tốn, nhưng là trong lời nói lại mang theo cuồng vọng tức chết người.
Chỉ làm nóng người một chút mà thôi? Người mặc áo xanh vừa sợ vừa tức, hướng phía hắc y nhân đang đứng yên hét lớn một tiếng: “Động thủ…” Lời còn chưa dứt, dưới chân đã dùng sức giẫm một cái, thẳng tới mức đẹp đỉnh điện đạp ra một lỗ thủng, thả người phi tới, liên tục xuất chưởng, những khối “quang cầu” một cái lại một cái liên tiếp phóng tới một mình phía Khuynh Cuồng.
Đám người Vân Huyền Thiên vốn tưởng rằng như vậy chết chắc rồi, bởi vì chỉ dựa vào ba cao thủ này của Diệp Ảnh thì làm sao có thể đối phó được với ba mươi cao thủ đã ngoài cấp sáu này của người ta, nhưng là lúc này chuyện làm cho người ta kinh ngạc đã xảy ra .
Chỉ thấy, ba mươi hắc y nhân nghe tiếng đi lên thì trong đó có mười người lập tức lâm trận phản chiến, trái lại cùng với đám hắc y nhân đều chém giết nhau, mà đám người Diệp Ảnh bọn họ dường như cũng đã sớm biết, lắc mình gia nhập trận chiến, mười ba đối với hai mươi nhung vẫn chiếm thượng phong, bởi vì mười ba người giống như liên hợp lại thành một thể, công thủ đều man uy lực vô cùng .
Lại thấy Khuynh Cuồng đối mặt với những khối “quang cầu” liên tiếp của người mắc áo xanh, trong đôi mắt tinh quang chợt lóa lên, giơ trường kiếm lên, chỉ thẳng lên trời, vận khí cho kiếm, uốn lượn có thể thấy được tia chớp từ đám mây trên trời trút xuống, rót vào bên trong mũi kiếm.
“Đi.” Trường kiếm mang theo điện trường lưu động hướng về phía “quang cầu” tập kích tới chỉ một cái, hai bên dưới sự va chạm mãnh mẽ thì “quang cầu” nổ thành từng mảnh lửa nhỏ, phản phệ thẳng về phía người mặc áo xanh.
“A…” Cùng với tiếng hét thảm một tiếng của người mặc áo xanh thì một vật thể lớn từ trên trời giáng xuống, nặng nề ngã trên mặt đất, bụi mù tung bay lên, toàn bộ mặt đất đều lún xuống ba phần.
Bụi mù tán đi, Khuynh Cuồng giống như trích tiên mà bay lên, không dính nửa phần bụi đất, cầm kiếm để lên cổ họng của người mặc áo xanh kinh mạch đã đứt đoạn, Khuynh Cuồng cong môi lên, lông mày khẽ nhíu lại cười nói: “Ta nói, các ngươi là một tổ chức sát thủ thì cũng cần phải giữ khuôn phép làm sát thủ của các ngươi, chạy tới cùng ta tranh giành thiên hạ làm cái gì a, hiện tại có phải là hối hận rồi hay không, không nên mưu toan đoạt những thứ không phải là thuộc về mình? Hử?”
Quay đầu, nhìn thấy đám hắc y nhân lâm trận phản chiến, người mặc áo xanh cả kinh giật mình một cái, trong nháy mắt liền suy nghĩ cẩn thận, cắn chặt răng nói: “Mạc Khuynh Cuồng, ngươi… Thế nhưng đem cục bố đến cả trên người của chúng ta, ngươi.. ngươi…” Thì ra hắn vẫn không hiển lộ võ công là vì chờ bọn hắn đi ra, từ thời điểm ở Bắc Cảnh hắn liền thừa dịp Tử đường chủ điều động thủ hạ của hắn thì đổi người của hắn ta tiến vào trong Huyễn Viêm Lâu, mục đích chân chính chính là tiêu diệt Huyễn Viêm Lâu?
“A, các hạ thật là thông minh nha, chuyện rõ ràng như vậy cũng đều đã nghĩ đến rồi, ừ, không tệ, không tệ ” Khuynh Cuồng mang một bộ dáng tán thưởng gật gật đầu cười nói, nếu ai không nghe được ra lời nói của nàng mang theo ý châm chọc thì đúng là ngu ngốc.
“Ngươi… Mạc Khuynh Cuồng, ngươi cũng đừng có quá cuồng ngạo, không phủ nhận ngươi quả thật xác thực là người có trí tuệ, cũng có võ công tuyệt đỉnh, nhưng là thiên hạ này cũng không phải đơn giản như một tiểu tử chưa dứt sữa như ngươi nghĩ như thế, trong lốc xoáy sâu không lường được này cũng không phải là ngươi đùa giỡn đối phó vài âm mưu là có thể ứng phó được, ngươi…. ngươi chờ , …” Người mặc áo xanh chán nản một trận, cả người run run không thể đứng lên, mũi kiếm ở trên yết hầu cũng đã cắt qua làn da, nhưng hắn biết không cần hắn ta đem kiếm đam vào cổ họng của hắn thì kinh mạch toàn thân của hắn cũng đã đứt đoạn, đều sống không được rồi.
“Các hạ chẳng lẽ không có nghe nói qua, tuổi trẻ khinh cuồng sao ( còn trẻ thì cuồng ngạo lông bông)? Ha ha…” Khuynh Cuồng khẽ cười một tiếng, nhướng mày ngưng mắt, khí phách cuồng ngạo đều hiển lộ hết ra, tâm thanh trong sáng mà mạnh mẽ nói rất có khí phách rơi vào trong lỗ tai của mỗi người: “Cho dù cái lốc xoáy này sâu không lường được, cho dù lại là sóng to gió lớn thì Mạc Khuynh Cuồng ta cũng sẽ phải chém gió chặt mây, đạp sóng mà đi, bổn hoàng tử cũng muốn nhìn xem cuối cùng là trận lốc xoáy này bao phủ ta hay ta ta đem trận lốc xoáy này nắm vào trong lòng bàn tay, bổn hoàng tử chờ.”
Trận lốc xoáy này sâu sao? A, cho tới bây giờ nàng cũng chỉ biết trận lốc xoáy này so với mặt ngoài nhìn thấy thì còn thâm sâu nhiều lắm, thậm chí so với nàng tưởng tượng còn muốn thâm sâu hơn, nhưng như thế thì lại thế nào, nàng còn chưa bao giờ sợ qua, nàng cũng muốn nhìn xem trận lốc xoáy này đến tột cùng là sâu đậm bao nhiêu, trong trận lốc xoáy này đến tột cùng còn cất giấu những cái gì?
Khá lắm Mạc Khuynh Cuồng tự tin cuồng vọng, trong lòng mọi người không khỏi lại say mê dưới khí phách của nàng, có được trí tuệ kinh thiên, có võ công quỷ thần khiếp sợ, một người tuyệt thế như vậy quả thật là có loại tư bản cuồng ngạo này.
“Ha ha… Tốt, tốt, ta cũng liền mở to ánh mắt nhìn xem, nhìn xem ngươi có thể đấu lại với trời hay không …” Người mặc áo xanh lại cười tới khác thường, trong lời nói còn mang theo ý vị sâu xa.
‘Trời’? Khuynh Cuồng hơi nhíu nhíu mày, trong đôi mắt ngăm đen càng trở nên thâm thúy khó hiểu.
Bên kia, đám người Diệp Ảnh đã giải quyết sát thủ của Huyễn Viêm, tuy là mỗi người cũng không khỏi mang theo thương tích trên người, nhưng cũng không có hao tổn một người nào, thấy Khuynh Cuồng nhíu mi suy nghĩ sâu xa thì cũng không nói gì mà từ từ đợi ở một bên.
Liếc mắt nhìn người áo xanh một cái, trường kiếm trong lòng Khuynh Cuồng khẽ động, một kiếm liền đâm xuyên qua cổ họng của hắn, trường kiếm vừa rút ra thì đột nhiên trong lòng có một trận cảm giác kỳ dị hiện lên, tiếp theo chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng dáng chợt lóe lên, người ở dưới thân kiếm của nàng tất nhiên là không nhìn thấy nữa.
Mọi người lại kinh ngạc thật sâu, người này làm sao lại bống nhiên biến mất, bằng nhãn lực của Khuynh Cuồng thì có thể nhìn thấy được bóng dáng chợt lóe lên, nhưng ở dưới người khác nhìn thấy thì người áo xanh này đột nhiên trong không gian bỗng dưng biến mất.
May mắn chuyện của Khuynh Cuồng thì đám người Vân Huyền Thiên đã thấy được nên trái tim cũng được huấn luyện đủ cường đại, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không thể chịu nổi mà trực tiếp đảo hai mắt xuống.
Tốc độ thật nhanh a! Khuynh Cuồng không khỏi thất kinh, thời điểm trong nháy mắt bóng dáng ấy hiện lên thì nàng cũng không để bị phát giác mà khẽ gọi một tiếng: “Linh Phong.” Theo phương hướng của bóng dáng biến mất, lại là một đạo bạch quang lấy tốc độ mắt thường không nhìn thấy được mà chợt lóe lên
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện