[Dịch]Cuồng Đế - Sưu tầm

Chương 6 : Hoàng tử tai họa

Người đăng: 

.
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa nở. Trong ngự hoa viên bày ra những loại đá hiếm thấy, cây cối xanh tươi, trăm hoa đua nở, thật là làm cho người ta thấy đẹp không sao tả xiết! Cảnh đẹp như thế lúc này lại hơi bị thất sắc, trong vườn giọng nói dịu dàng ngôn từ xinh đẹp, người so với hoa càng yêu kiều, các tần phi ở các điện ăn mặc trang điểm lộng lẫy tập trung về ngự hoa viên, ganh đua sắc đẹp, tất cả đều lả lơi, sử dụng tất cả vốn liếng bản thân, một là để chèn ép tình địch, hai là vì muốn quân vương sắp đến thấy kinh diễm mà sủng hạnh. Người và hoa hỗ trợ lẫn nhau, một bức tranh mĩ nhân tề tựu vô cùng xinh đẹp, cảnh đẹp đến nổi làm người hoa mắt a! Nhưng lại bởi vì một giọng nói kinh thiên động địa lớn tiếng hô mà … “Không tốt rồi, nương nương, tam hoàng tử đến rồi…” Vừa dứt lời thì lập tức tan tác như ong vỡ tổ , tốc độ kia thật giống như là hạ lệnh nói xem như vậy là đủ rồi! Ngự hoa viên vô cùng náo nhiệt nhất thời yên tĩnh tới lặng ngắt như tờ, chỉ có trăm hoa là không sợ ‘uy danh’ của tam hoàng tử, ra sức đua nở. Không bao lâu sau, một người mặc áo trắng có thêu rồng, đầu búi tóc đội kim quan khảm đá quý tím, tiểu hoàng tử thông minh thanh tú nghênh ngang xuất hiện tại ngự hoa viên, mỗi chỗ đi qua, tất cả sinh vật có khả năng chuyển động lập tức cách xa 3 bước, chỉ sợ chậm trễ một chút sẽ dẫn đến tai bay vạ gió. Thời gian qua cực nhanh, ngày tháng thoi đưa, năm nay đã là Thụy Ninh năm thứ 22, cách sự kiện hỏa thiêu cung điện quý phi năm đó đã 8 năm, mà ‘hung thủ’ Mạc Khuynh Cuồng đã là tiểu thiếu niên 9 tuổi, theo sự lớn lên của tuổi tác, danh hiệu ‘hoàng tử mê ngủ’ đã thăng cấp thành ‘hoàng tử tai họa’, chứng tỏ chỉ cần có nàng ở đâu, nhất định tai họa không ngừng. Hoàng đế Long Lân Mạc Long Khải anh tuấn bất phàm, là mỹ hoàng đế nổi tiếng trong hoàng đế 7 nước, Sở Vân Yên, danh kỹ nổi tiếng xinh đẹp khắp đại lục Phượng Thiên thời bấy giờ, khí chất và vẻ đẹp của nàng lại càng không cần phải nói, bản thân Mạc Khuynh Cuồng hoàn toàn thừa hưởng toàn bộ vẻ đẹp của hai người, tuổi còn nhỏ, đã có vẻ đẹp nổi danh có một không hai khắp cả nước, tóc mai như đao cắt, lông mày như mực vẽ, mặt ngọc môi đỏ, phong thần tuấn lãng, hơn nữa do tu luyện Hỗn Nguyên Thiên quyết, nhiều năm hấp thu tinh hoa của trời đất, đúng là lấy trăng là thần, lấy ngọc làm cốt, lấy băng tuyết làm da, toàn thân linh khí tuyệt thế vô song. Bộ dáng như vậy, phải là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tại sao lại trở thành người gặp người sợ, thần quỷ đều ngại đây! Sau khi tiểu Khuynh Cuồng một tuổi hỏa thiêu cung điện, sự kiện thần bí trong hậu cung liền liên tiếp phát sinh, mặc kệ là tiểu Khuynh Cuồng đến cung điện của vị phi tử nào ‘bái phỏng’ , nhất định chỗ ấy không phải là hỏa thiêu thì là ngập nước, nếu không thì là rắn, côn trùng, chuột, kiến hoành hành, dọa cho phi tần kia phát bệnh không dậy nổi, hình dáng tiều tụy, từ đó về sau chỉ cần nghe thấy ‘tiểu hoàng tử’ là biến sắc. Mà khi tiểu hoàng tử đang được hoàng thượng sủng lên đến tận trời đến tuổi có thể chạy nhẩy thì đây mới là lúc bắt đầu ác mộng của toàn bộ người trong hậu cung, không phải ác chỉnh tần phi này thì là trêu đùa thái giám cung nữ kia, thường quậy đến nỗi hậu cung gà bay chó chạy, nhưng không có biện pháp, ai kêu tiểu Khuynh Cuồng người ta có một người đứng sau lưng cực kỳ cường đại đây! Mạc Khuynh Cuồng ngẩng đầu sải bước, hung hăng càn quấy tới không ai bì nổi, đối với hành động xa lánh nàng như rắn rết của mọi người thì làm như không thấy, khóe miệng như cũ mang theo nụ cười xấu xa. Thật không ngờ rằng, tạo thành loại cục diện thần sợ quỷ ghét này, chính là nàng cố ý mà làm, ban đầu chỉ đơn giản là muốn trút giận cho mẫu thân xinh đẹp , để cho những nữ nhân ngu ngốc lòng dạ quỷ kế này không dám tìm mẫu thân làm phiền nữa, cũng ít trước mặt hoàng đế lão ba phô trương lẳng lơ, sau đó, lại cố ý để cho tất cả mọi người biết là nàng gây chuyện, mà đem nàng coi thành Hỗn Thế Ma Vương dựa vào hoàng đế mà làm xằng bậy. Đi qua cầu vòm làm từ cẩm thạch trắng, ngay tại giữa hồ có một mái đình tứ giác, trong đình đã sớm bày biện vô số điểm tâm tinh xảo, Mạc Khuynh Cuồng cũng không thèm để ý đến thái giám cung nữ đang run run như lá mùa thu trong gió, tùy tiện đi đến một cái ghế đá ngồi xuống, cầm điểm tâm lên đút vào trong miệng, bắt chéo chân, một bộ dạng nhị thế tổ điển hình ( nhị thế tổ : đời thứ hai được hưởng giàu có, quyền lực từ bé, ý chỉ những người sinh ra trong gia đình quyền thế, cậy quyền thế bức ép người khác ). “Hoàng thượng giá lâm.” Âm thanh bén nhọn của thái giám vang lên. Toàn thân hoàng đế Long Lân mặc hoàng bào mang theo Sở Vân Yên giống như chiếu sáng chói lọi cùng với một đám cung nữ thái giám phía sau đi vào trong đình. “Phụ hoàng, mẫu phi.” Mạc Khuynh Cuồng nhét đầy một miệng điểm tâm, phát âm không rõ nói to, vẫn ngồi như cũ không nhúc nhích. Sở Vân Yên cưng chiều gật gật đầu, đi tới ôn nhu giúp tiểu Khuynh Cuồng lau đi vụn bánh bên khóe miệng, hoàng đế nhìn đứa con thân yêu ngồi không ra ngồi, bất dắc dĩ nhíu mày, nghiêm khắc nói: “Cuồng nhi, con là một hoàng tử, không phải lưu manh, nhìn con ngồi không ra ngồi, một chút bộ dáng hoàng tử cũng không có.” Hắn cũng không rõ được, vì sao Cuồng nhi của hắn lại trở thành cái đức hạnh này? “Nhưng phụ hoàng, con cảm thấy ngồi như vậy rất thoải mái nha! Tư thế ngồi của hoàng tử rất thống khổ.” Sau đó Mạc Khuynh Cuồng rung rung chân đang bắt chéo, du côn nói. Hắc hắc, nàng nhất định cố ý muốn làm cho hoàng đế lão ba của nàng cảm thấy nàng không giống hoàng tử, không phải nhân tài có thể đào tạo, làm cho người trong toàn thiên hạ đều biết được là nàng là gỗ mục không thể khắc, như vậy, hoàng đế lão ba sẽ không 3 ngày 2 lần nói muốn để cho nàng làm cái thái tử gì đó nữa, mặc dù nàng không cho là vì bản thân là nữ nhi nên không thể làm hoàng đế, nhưng nàng cũng không muốn bị vây hãm cả đời trong hoàng cung này, làm một vị vua minh quân mỗi ngày trời còn chưa sáng phải thức dậy vào triều sớm, sau đó cả ngày phải đối phó với một đống tấu chương lớn loạn thất bát tao ( rối loạn lộn xộn ), cùng một đống trung thần gian thần chơi đùa sách lược đế vương, thứ nàng muốn chính là trời cao tùy ý chim bay, tiêu dao thiên hạ, huống chi nếu nàng chỉ là một a đấu nâng không dậy nổi thì mọi người cũng sẽ không đặt sự chú ý lên người nàng, đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh, cùng với những triều thần ủng hộ bọn họ sẽ không biến đổi phương pháp muốn trừ khử nàng, mặc dù nàng không sợ, cũng tự nhận không có người có khả năng làm nàng bị thương, nhưng nàng cũng không muốn làm cho mẫu thân vì nàng lo lắng mỗi ngày, đã sợ thân phận nữ nhi của nàng bị vạch trần, lại sợ một ngày nào đó nàng không minh bạch bị người khác giết hại. Lại nói, nàng còn muốn đem tuổi thơ hạnh phúc chưa được hưởng thụ kiếp trước tha hồ hưởng thụ ở kiếp này nữa, làm một tiểu hài tùy hứng, làm một tiểu hài khiến cho phụ mẫu đau đầu cũng không tệ nha! Ai kêu nàng có một đôi cha mẹ đều sủng nàng tới tận trời đâu! “Càn quấy, nhanh chóng ngồi đàng hoàng cho ta.” Mạc Long Khải vừa nghe thì càng tức giận, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn dạy dỗ. Khuôn mặt Mạc Khuynh Cuồng suy sụp xuống, miệng bẹt lại, ai oán nhìn về phía mẫu thân thân yêu của nàng: mẫu thân, lão công của người mắng ta! “Khải, Cuồng nhi còn nhỏ, ngài như vậy sẽ hù dọa con.” Sở Vân Yên thấy bộ dáng ủy khuất của nữ nhi thì vô cùng đau lòng, trừng mắt trách cứ hoàng đế nói. Khí thế Mạc Long Khải hoàn toàn xẹp lép, nhỏ giọng phản bác nói: “Còn nhỏ? Nhớ lại năm đó thời điểm ta cũng lớn như hắn đã sớm đã học tập sách lược đế vương.” “Ngài nói cái gì?” Sở Vân Yên híp mắt lại, kéo dài giọng hỏi, đừng thấy nàng ôn nhu yếu ớt nhưng lại rất có uy nghiêm, đặc biệt là trước mặt hoàng đế. “Không, không nói cái gì.” Mạc Long Khải vội vàng xua tay nói. Mạc Khuynh Cuồng ở bên cạnh ‘vụng trộm’ cười lớn: ha ha, hoàng đế lão ba, người thật sự là một tiêu chuẩn bị vợ quản nghiêm a! So với Tùy Văn đế Dương Kiên và Đường Trung tông Lí Hiển chỉ có hơn chứ không kém a! Nhìn Khuynh Cuồng ‘cười trộm’ trắng trợn như thế, Mạc Long Khải thật sự tức giận tới mức sắp thổ huyết, trong lòng điên cuồng gào thét : từ mẫu có bại nhi, từ mẫu có bại nhi a ( mẹ nuông chiều thì con sẽ hư đốn ) ! May mắn hắn là một đế vương, quen dùng thuật đế vương, lập tức áp dụng chính sách dụ dỗ, âm thanh cũng bắt đầu mềm mỏng : “Vân nhi, Cuồng nhi năm nay đã được 9 tuổi, thế nhưng mà, nàng nhìn hắn xem, ngoại trừ làm một chút chuyện loạn thất bát tao thì còn biết được cái gì, còn biết cái gì, 3 năm trước, để cho hắn đến thượng thư phòng cùng con cháu hoàng thất đọc sách, thế nhưng hắn thì sao ? Nói đến đây, không kìm được đề cao giọng chỉ thẳng vào tiểu Khuynh Cuồng nói: “Lại làm Phó học sĩ tức giận đến thổ huyết, đốt cháy râu của Vương học sĩ, đẩy nhị hoàng huynh của hắn xuống hồ, dọa con cháu hoàng thất không ai dám đến thư phòng nữa, trốn nàng giống như trốn thứ ‘ôn dịch’ gì, cũng được, hắn đã không muốn đọc sách vậy để hắn học võ đi! Thế nhưng…” Hơi thở đã bắt đầu không ổn định, chứng tỏ hắn đang hết sức kìm nén cơn giận dữ bốc lên: “Nhưng hắn cũng chẳng tốt hơn, kêu hắn đứng trung bình tấn, đứng chưa đến một khắc, lại nói trời quá nắng, trốn dưới bóng cây mà ngủ, dạy hắn đánh quyền, nói chảy quá nhiều mồ hôi, không chịu luyện, dạy hắn bắn tên, nói cung quá nặng, cầm không nổi, ngược lại dùng giàn ná bắn thị vệ dạy hắn đến nổi ngã xuống đất không đứng dậy được, ngay cả Trình tướng quân kiên nhẫn nhất cũng không thể dạy hắn, nói hắn không phải nhân tài luyện võ.” Hít sâu một hơi, Mạc Long Khải đã là thật sâu chuyển thành bất đắc dĩ: “Ta một lòng muốn lập hắn làm thái tử, làm bao nhiêu công phu, tốn bao nhiêu tâm tư, thế nhưng mà nàng nhìn xem, nàng nhìn xem, hắn đã 9 tuổi, không đọc qua một quyển sách, tay lại trói gà không chặt, văn không thành, võ không phải, ta làm sao yên lòng đem trăm năm cơ nghiệp Long Lân quốc giao cho hắn.” Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Cái này…” đến đây Sở Vân Yên cũng không còn cách nào giúp con yêu nói chuyện, ai kêu hoàng đế nói đều là sự thật đâu! Khuynh Cuồng vừa thấy tình hình không tốt, vội vàng nháy mắt ra hiệu với Sở Vân Yên: mẫu thân, người phải giữ vững trân tuyến, không thể để lão ba xúi giục thành công a! Mạc Long Khải thấy Sở Vân Yên bắt đầu dao động, đắc ý hướng về phía tiểu Khuynh Cuồng đang không ngừng nháy mắt ra hiệu mà nhướn mày, lập tức không ngừng cố gắng nói: “Vân nhi, nàng nên biết, thiên hạ hôm nay chính là thời loạn, vận số của vương triều Thiên Nguyên đã hết, các quốc gia đều rục rịch, bao nhiêu khói lửa nổi lên, cho dù Cuồng nhi là hoàng tử, nếu như không có năng lực, sợ cũng khó sinh tồn trong thời loạn a!” Sở Vân Yên toàn thân chấn động, lời nói này vừa vặn là uy hiếp trong lòng nàng, khẩn trương kéo tay áo Mạc Long Khải, bất an nói: “Khải, ngài nói đúng, không thể để Cuồng nhi tiếp tục như vậy.” Khuynh Cuồng vừa nghe, vỗ trán một cái, xong rồi, không có mẫu thân làm chỗ dựa, ngày tháng hạnh phúc của nàng cũng chấm dứt. Mạc Long Khải âm thầm làm động tác chiến thắng với Khuynh Cuồng, trấn an Sở Vân Yên nói: “Vân nhi đừng vội, đúng như nàng nói, Cuồng nhi còn nhỏ, chỉ cần chúng ta hạ quyết tâm, có thể đem Cuồng nhi dạy thành một hoàng tử văn võ song toàn.” “Ân, Khải, ngài nói sao thì làm vậy, thiếp, thiếp tuyệt đối không ngăn cản.” Sở Vân Yên gật gật đầu, cuối cùng hạ quyết tâm nói. “Mẫu phi…” Khuynh Cuồng bi thương gọi một tiếng. Tiếc là lúc nàng còn chưa kịp tranh thủ cho bản thân thì đã bị hoàng đế lão ba gian trá của nàng tiên hạ thủ vi cường: “Có những lời nói này của Vân nhi là xong.” Mạc Long Khải vỗ tay, lớn giọng nói: “Người đâu, truyền Dương đại học sĩ và công tử kiến giá.” Dương đại học sĩ? ‘Thiết huyết thái phó’ trong miệng những lão già ở thượng thư phòng? Thì ra hoàng đế lão ba từ sớm đã có âm mưu a, Khuynh Cuồng khẽ cắn môi, khó chịu thầm nghĩ. Ngẩng đầu nhìn lên, trên cầu vòm, đi theo sau thái giám, chầm chậm đi đến, một vị nam tử thân mặc quan phục, tuổi xấp xỉ hoàng đế lão ba, một người rất ôn hòa, như thế nào cũng không cùng với hình ảnh‘thiết huyết’ nhấc lên quan hệ, mà đi theo sau hắn … oa…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang