[Dịch]Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu- Sưu tầm
Chương 43 : Một giây vứt bỏ.
.
- Tôi...tôi mặc kệ nhiều chuyện như vậy. Tóm lại hiện tại cậu tới hộp đêm Hắc Lang giết người, sớm muộn cũng sẽ có người thu thập cậu.
Hứa Diễm cũng không muốn tranh cãi với Tiêu Thần. Trên thực tế cô cũng chưa từng trải qua việc giết người và bị người giết chỉ trong chớp mắt. Đối phương thừa dịp ngươi không chuẩn bị mà ra tay giết chết, điều này không thể trách đối phương. Cô lên tiếng vì gã thanh niên kia chủ yếu là bởi trong lòng đối với gã có chút áy náy mà thôi.
- Thu thập tôi? Hừ. Tôi ngồi đây xem bọn họ tới thu thập tôi.
Tiêu Thần cười cười trở lại bàn đánh bạc. Lúc này Hà Tú trên ghế đang vô cùng sợ hãi, cả người co rúm lại, ôm chặt đôi chân run rẩy hắn nhanh chóng ôm cô vào lòng, xoa cánh tay và khuôn mặt, đồng thời thổi khí nóng vào mặt cô.
- Chị Tú. Không sao đâu. Không có việc gì phải sợ.
Tiêu Thần kéo Hà Tú gần hơn, đồng thời cười nói với Hứa Diễm đang đứng đối diện:
- Ngồi xuống. Còn đứng đó làm gì? Không cần hâm mộ, không cần đố kỵ. Chút nữa tôi mang cô với chị Tú ra, cả ba cùng chơi đùa. Ha ha...
- Cô cũng đừng mong bỏ chạy. Ha ha... Người thông minh càng hay chết sớm.
Hứa Diễm nghe xong câu này hoàn toàn buông xuôi, kế đó bày ra bộ dạng chị lớn ngồi đối diện buông ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hà Tú trong ngực hắn. Tên Đại Pháo Ca cùng người gọi là Hà Tú kia vừa thấy đã biết chỉ là mới quen, cô không rõ vì sao hắn lại đối xử tốt với Hà Tú như vậy, ngược lại với sống chết của mình thì hắn không quản.
- Mặc kệ cô. Buổi tối cố gắng ra sức giúp tiểu đệ đệ của tôi là được.
Tiêu Thần thấy Hứa Diễm không có phản ứng tiếp tục buông lời cợt nhả. Sau khi được xoa bóp Hà Tú cũng dần tỉnh táo lại, kế đó trợn mắt nhìn Tiêu Thần:
- Đại Pháo Ca. Chúng ta không chết?
Tiêu Thần cười cười nhặt vài chiếc thẻ mệnh giá lớn tiếp tục nhét vào khe ngực Hà Tú, dịu dàng nói:
- Chúng ta đang tốt như vậy sao có thể chết được. Gã vừa rồi mới lấy súng bắn chúng ta đã quỳ rạp trên đất không đứng dậy nổi cũng không còn sức bóp cò nữa. Ha ha...
- Không sao là tốt rồi. Không có việc gì là tốt rồi. Hù chết tôi.
Hà Tú nhìn đám bảo vệ xung quanh đã gục hết mới yên tâm trở lại. Nghĩ tới cảnh sống chết chỉ trong chớp mắt vừa rồi tim cô không khỏi đập mạnh, gắt gao ôm chặt cổ Tiêu Thần không buông.
- Ha ha...Chị Tú. Chị ép tôi thật chặt đấy. Nhất là phía trước này....Muốn tôi phạm tội sao?
Tiêu Thần bị hai ngọn núi của Hà Tú ép vào có chút không thở nổi. Tiểu huynh đệ phía dưới lập tức ngóc đầu lên không chút thua kém chĩa vào mông Hà Tú.
- Đến lúc này rồi cậu vẫn còn có tâm trạng đùa giỡn sao? Hay là chúng ta mau đi, bằng không người của họ sẽ tới.
Hà Tú cười đập Tiêu Thần vài cái, có chút lo lắng hỏi.
Tiêu Thần chậm rãi gỡ cánh tay Hà Tú đang bám lên cổ mình, nhìn Hứa Diễm đối diện nói:
- Đi tôi. Chị Hứa Diễm. Tiểu huynh đệ của tôi đang phát nóng, nhanh nhanh tìm khách sạn hạ hỏa cho nó.
- Cậu đừng mơ tưởng. Cậu giết chết tôi đi. Tôi thà chết cũng không làm chuyện dơ bẩn này.
Hứa Diễm vụt đứng lên, mặc dù cô chỉ la một quản lý sòng bạc nhưng vẫn tin tưởng vào khả năng bản thân. Ông chủ sòng bạc cũng vài lần muốn cô làm chuyện kia nhưng cô sống chết cũng không chịu, hơn nữa cô là một cao thủ đánh bạc, tối thiểu ông chủ cũng phải cấp cho cô vài phần thể diện. Lúc này sắc mặt cô nàng trở lên dữ tợn như muốn giết chết gã thanh niên muốn cô thổi sao trước mặt.
- Đại Pháo Ca. Quên đi. Nếu cậu muốn thổi mau đi tìm khách sạn tôi có thể thổi cho cậu. Cậu xem mấy người phụ nữ kia sao có thể thành thục chuyện đó chứ. Đừng nói tới chuyện đang thổi lại dở chứng cắn cho cậu một nhát, nếu cậu bị thương lại bị người của họ đuổi đến có phải chúng ta có muốn chạy cũng không được.
Hà Tú có chút lo lắng nhìn Tiêu Thần, thực ra gã thanh niên này khiến cô vô cùng yêu thích, không chỉ ra tay hào phóng hắn đối với mình có tình có nghĩa. Bằng không hắn cũng không để ý tới sống chết của mình. Bởi thế cô không muốn hắn gặp nạn, trúng độc thủ của kẻ khác....Chuyện thổi kèn sáo kia đương nhiên với cô không sao cả.
- Ha ha... Vẫn là chị Tú đối tốt với tôi.
Tiêu Thần hung hăng hôn lên mặt Hà Tú mấy cái, hắn cũng không hiểu vì sao bản thân rất có cảm tình với cô nàng đã ngoài ba mươi tuổi này. Không đơn giản chỉ bởi cô xinh đẹp mà cả người cô nàng còn có chút khí chất khiến người ta thương tiếc, hay ví dụ như hiện tại tiểu huynh đệ bên dưới của hắn rất muốn được tra tấn cô nàng.
- Hừ.
Hứa Diễm đối diện hừ lạnh một tiếng, thật sự không nghĩ sẽ chứng kiến hình ảnh ghê tởm của hai người này. Đồng thời cánh tay luồn xuống gầm bàn khẽ bấm một nút màu đỏ trong góc khuất.
- Ha ha...Chị Hứa không cần tốn công sức. Nếu tôi đoán không lầm hai gã phó quản lý kia sẽ không kêu người tới cứu cô.
Tiêu Thần kéo Hà Tú đứng lên, đi tới trước mặt Hứa Diễm kế đó đưa tay vuốt nhẹ má cô khiến Hứa Diễm không khỏi ngẩn ra. Người này là thần tiên sao? Hắn biết cô đã bấm nút báo động, mặt khác hắn có chuẩn bị mà tới. Thậm chí mâu thuẫn giữa cô và phó quản lý tại đây hắn cũng biết?
- Da chị mịn như da thiếu nữ vậy, sờ thật thoải mái, bảo dưỡng rất tốt đấy.
Tiêu Thần xoa một vòng quanh gò má Hứa Diễm, khi bàn tay trượt tới cằm ánh mắt hắn đã tập trung vào khe sâu vô tận trước ngực cô nàng.
- Bốp.
Hứa Diễm vung tay đánh mạnh lên tay Tiêu Thần, đôi mắt đẹp lộ rõ tâm trạng bi thương. Đúng vậy, nếu tên kia chịu dẫn người tới đã sớm tới rồi. Hiện tại đã lâu như vậy không ngờ bảo vệ cùng đám thủ lĩnh cũng không đến. Bản thân mình bị gã phó quản lý kia gài bẫy, có lẽ không gọi là bẫy chỉ là mượn đao giết người, mượn tay tên Đại Pháo Ca này khiến mình chịu thiệt.
- Đại Pháo Ca. Chúng ta mau đi thôi, không cần lo lắng cho cô ta.
Hà Tú tiến tới ôm lấy Tiêu Thần. Cô đương nhiên không muốn tiếp tục nhìn thấy vài người đàn ông gục trên nền, không khí xung quanh khiến cô rất khó chịu.
- Được.
Tiêu Thần gật đầy nhìn chằm chằm Hứa Diễm nói:
- Đi thôi chị Hứa. Chị còn muốn sống ở nơi này sao? Bọn họ đã sớm mặc kệ sống chết của bà chị rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện