[Dịch]Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu- Sưu tầm
Chương 33 : Cõng Lương Yến Yến chạy trốn.
.
- Tránh ra..
Tiêu Thần vội vàng đẩy Lương Yến Yến sang một bên. Mũi ngân châm độc phóng tới đụng phải mặt sau chiến di động một tiểu tử dùng gần đó.
Tiêu Thần nhanh chóng kéo Lương Yến Yến bỏ chạy.
- Cậu làm gì mà đẩy tôi. Đau chết được.
Lương Yến Yến oán giận nói, kế đó vỗ vỗ mông phủi bụi.
- Đi mau. Đám người kia bất chấp tất cả tấn công cô.
Tiêu Thần chau mày không biết từ đâu lấy được nắp thùng rác đồng thời có ý bảo Lương Yến Yến nhìn lại hướng người thanh niên cầm di động đang chụp ảnh.
- Anh đẹp trai. Chụp dùm tôi và bạn gái một tấm.
Tiêu Thần đột nhiên ôm eo Lương Yến Yến, ngay khi cô còn kinh ngạc đã phối hợp tạo dáng. Một tấm ảnh kỳ lạ vừa xuất hiện, đôi nam nữ với nụ cười quỷ dị, hơn nữa còn dùng nắp thùng rác làm phông.
- Hừ. Lúc này cậu còn có tâm tư đó sao? Còn không mau đi.
Lương Yến Yến nũng nịu quát.
- Đi mau.
Cô muốn kéo Tiêu Thần rời đi nhưng hắn giống như bị đóng đinh dưới chân, bất luận cô dùng sức ra sao hắn cũng không nhúc nhích.
- Cô nặng mấy cân?
Tiêu Thần đột nhiên hỏi.
- Hả? Cậu muốn chết. Lúc khẩn cấp như vậy còn có tâm tư hỏi mấy cái này? Nhanh chạy thôi.
Lương Yến Yến có chút chán nản mắng Tiêu Thần. Người này thật không đàng hoàng, bản thân nàng tìm hắn giúp liệu có ổn không?
Tiêu Thần kéo Lương Yến Yến ra trước mặt, nói:
- Tôi nghĩ được một cách có thể an toàn rời khỏi quảng trường này nhưng cần cô phối hợp.
- Cách gì?
Lương Yến Yến hưng phấn hỏi.
Thiếu nữ này quả thật còn non không biết gia súc Tiêu Thần đang muốn mượn cơ hội chiếm đại tiện nghi. Phần thân dưới của hắn đang đụng trúng bụng Lương Yến Yến nhưng cô nàng còn chưa phát hiện ra.
- À. Anh đẹp trai kia. Chụp tiếp dùng chúng tôi một tấm đi.
Tiêu Thần đột nhiên chuyển hướng qua người thanh niên khi nãy. Kế đó quay lại nói với Lương Yến Yến:
- Cô trèo lên lưng tôi. Tôi cõng cô lao ra.
- Tôi trèo lên lưng cậu? Có được không?
Lương Yến Yến hỏi. Đừng nhìn cô chỉ cam mét sáu, cân nặng của cô cũng khá lớn. Một người chạy còn khó thoát huống hồ trên lưng cõng theo một người.
- Đừng nhiều lời như vậy. Mau nằm sấp trên lưng tôi đi.
Tiêu Thần ngồi xổm xuống để Lương Yến Yến trèo lên:
- Để nắp thùng này phía sau bảo vệ lưng cô biết chưa. Ngàn vạn lần không được để ám khí bắn trúng.
- Còn phía sau lưng cậu?
Lương Yến Yến có chút khó hiểu hỏi.
- Phía sau lưng tôi không phải là cô sao. Mau lên.
Tiêu Thần thấp giọng quát. Lương Yến Yến khóe miệng xuất hiện nụ cười nhanh chóng bò lên lưng Tiêu Thần.
- Khi tôi đếm đến ba, cô cứ nhắm mắt lại, hai tay giữ chặt nắp thùng đừng thả ra.
Tiêu Thần nói, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm đường tháo lui thích hợp nhất. Đôi tay to lớn của hắn bắt đầu ôm lấy bờ mông co dãn của Lương Yến Yến.
Bị Tiêu Thần đột nhiên tiếp xúc trong lòng Lương Yến Yến không khỏi run lên. Một cảm giác ngứa ngay, ấm áp khó nói thành lời lan tỏa khắp thân thể.
- Một...
- Hai...
- Anh đẹp trai thay chúng tôi chụp một tấm nữa nào.
- Ba...
Ngay khi Tiêu Thần đếm đến ba Lương Yến Yến cũng cảm giác được một cơn gió mạnh thổi qua tai. Cô nàng bất tri bất giác nhắm chặt mắt, hai tay giữ chắc chiếc nắp thùng.
- Keng keng...
Liên tiếp đám ngân châm đánh trúng nắm thùng rác khiến Lương Yến Yến cắn chặt răng không dám lơi tay. Hai người tiếp xúc thân mật thậm chí Lương Yến Yến cảm nhận được tiếng tim Tiêu Thần đập nhanh hơn, chẳng qua bước chạy của hắn rất dài, so với nàng bỏ chạy một mình thậm chí nhanh hơn rất nhiều. Cuối cùng cô nàng cũng hiểu vì sao Tiêu Thần lại cõng mình trên lưng, hai người chạy tới chạy lui trong đám người không bằng hợp làm một thế này.
- Tốt rồi. Mở mắt ra đi. Mang mũ bảo hiểm vào, ôm chặt lưng tôi.
Sau mười mấy phút đồng hồ bỏ chạy rốt cuộc Tiêu Thần cũng dừng lại. Vừa mở mắt Lương Yến Yến đã phát hiện mình đang ngồi sau chiếc xe máy của Tiêu Thần. Kế đó nàng nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay hắn đồng thời vứt nắp thùng rác, hai tay ôm chặt eo hắn.
- Roành...
Chiếc Gia Ling rú lên khiến không khí xung quanh ô nhiễm thêm một phần, một bóng đen lóe lên, chiếc mô tô mất hút trong bóng đêm.
*****
Một chiếc đèn đường vụt qua sau lưng, kế đó nhanh chóng biến khỉ tầm mắt chìm vào bóng đêm. Đây là một con đường hẻo lánh nhưng nghĩ tới tình huống thoát khỏi đám sát thủ Lương Yến Yến rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Tuy đã thoát khỏi đám sát thủ do đám người nhà phái ra nhưng cô vẫn gắt gao ôm chặt Tiêu Thần. Người thanh niên này mang lại cho cô cảm giác vô cùng an toàn, nhìn từ phía sau hắn không đội mũ bảo hiểm ngược lại đưa mũ cho cô, đừng thấy bình thường hắn hi hi ha ha so với đám thanh niên đẹp mã khác càng đáng tin tưởng hơn.
Chẳng biết vì sao đột nhiên Lương Yến Yến có cảm giác hâm mộ Cao Thi Nhu, bởi nàng có thể tìm được người thật lòng yêu thương một đời.
Chiếc xe nhanh chóng tiến vào tiểu khu kế đó chầm chậm ngừng lại. Vừa tiến vào cửa tiểu khu một gã bảo vệ mập mạp đã tiến tới chào hỏi Tiêu Thần.
- Hả. Đây không phải chú em Tiêu sao? Lại dẫn người đẹp về nhà hả?
Đây đích thị là gã bảo vệ mập mạp có nghiên cứu sâu sắc với thể loại phim y y, chẳng qua nghe giọng của hắn có chút đố kỵ mà thôi.
- Nghe tôi nói này anh Lưu. Tôi và người đẹp này là quan hệ bạn bè thuần khiết.
Tiêu Thần cười mắng. Lưu lão bản mở chiếc barie chắn trước cửa tiểu khu cho Tiêu Thần cùng Lương Yến Yến tiến vào.
*****
- Tôi ở đây. Yên tâm đi. Nơi này của tôi tuyệt đối an toàn, không có ai biết.
Tiêu Thần dẫn Lương Yến Yến lên lầu, đi tới trước cửa nhà mình.
- A. Tâm Di. Em đừng rời khỏi anh, anh sai rồi...
Vừa tiến vào cửa nhà Tiêu Thần, Lương Yến Yến đã nghe được tiếng kịch nói não nề của Hàn Quốc từ chiếc TV. Càng khiến cô cứng lưỡi hơn chính là xuất hiện một cô gái chỉ mặt đồ ba mảnh ôm gấu bông to lớn ngồi xổm trên salon.
- Sặc..
Tiêu Thần vừa đóng cửa quay đầu lại sắc mặt đã tối sầm. Uông Tiểu Kỳ. Mẹ nó, bà cô này sao tự nhiên hắn lại quên.
- Cô giáo Uông.
- Lương Yến Yến.
- Cô giáo Uông. Cô... Tiêu Thần...Các người?
Lương Yến Yến mang theo ánh mắt cổ quái hết nhìn Tiêu Thần lại nhìn Uông Tiểu Kỳ. Không thể ngờ hai người này lại ở chung một chỗ? Không phải Tiêu Thần đang yêu Cao Thi Nhu sao? Sao lại có thể ở cùng cô giáo Uông? Thế giới này quá điên cuồng.
- Hả. Sao vậy? Là cô ở tạm nhà Tiêu Thần mà. Tiêu Thần. Còn không rót nước cho Yến Yến, để tôi đi thay quần áo.
Uông Tiểu Kỳ hai má đỏ bừng ôm gấu trúng chạy nhanh về phòng thay quần áo.
Nếu trước mặt Tiêu Thần mặc bộ đồ này cô nàng sẽ cảm thấy vô cùng chính đáng, theo lý mà nói sẽ không cần ngượng ngùng. Chỉ là ở trước mặt nữ học sinh của mình không thể không nói chuyện này rất xấu hổ.
- Ha ha... Yến Yến. Cô ngồi trước đi. Cô giáo Uông gần đây không có chỗ ở, nơi này của tôi tạm thời cho cô ấy ở nhờ.
Tiêu Thần ấn Lương Yến Yến xuống ghế, vừa cầm bình nước rót cho cô đã vội vàng lao vào WC giải quyết nhu cầu nín nhịn từ khi nãy.
*****
Một nam hai nữ ngồi trên salon, còn là hai người đẹp nữa bất quá Tiêu đại công tử ngồi giữa hai người này gương mặt có chút thộn ra.
" Mẹ nó. Tiêu Thần này sao lại xui xẻo như vậy. Vốn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Xong việc mỹ nhân sẽ lấy thân báo đám hoặc đến trước phòng ngủ yy... Hiện tại nhìn bộ dạng hai người Lương Yến Yến cùng Uông Tiểu Kỳ thật sự không xong rồi. Thất sách. Biết vậy mang Lương Yến Yến tới khách sạn ngủ."
Tiêu Thần nghe hai người nói chuyện tào lao trong lòng đầy hối hận. Nhìn gương mặt đáng yêu của Lương Yến Yến không khỏi ngửa mặt lên trời than thầm.
- Cô giáo Uông. Cô nói em dùng loại mỹ phẩm này chống nắng có được không? Gần đây da em khô quá.
Lương Yến Yến thân thiết kéo tay Uông Tiểu Kỳ. Bình thườn quan hệ hai người không thân thiết lắm nhưng vừa mới ngồi nói chuyện tào lao hơn một giờ đã như chị em gái.
- Để cô sờ lại xem.
Uông Tiểu Kỳ xoa tay lên gương mặt xinh đẹp của Lương Yến Yến khiến Tiêu Thần vô cùng ghen ty.
Được. Hôm nào ông đây cũng sẽ bắt chước chiêu này, giả dạng thành một chuyên gia chăm sóc da tới cửa hàng bán mỹ phẩm tốt nhất phục vụ người đẹp.
- Hai người nói chuyện tiếp đi. Tôi đi ngủ. Ngủ ngon.
Tiêu Thần không nghĩ nữa, hắn muốn đứng dậy đi ngủ.
- Tiêu Thần.
Lương Yến Yến gọi Tiêu Thần lại muốn nói gì đó. Tiêu Thần lập tức ném cho cô một ánh mắt ý nói hiện tại cô đừng nói. Lương Yến Yến quả nhiên dừng lời tránh Uông Tiểu Kỳ phát hiện. Có thể bị nhiều sát thủ truy sát như vậy có thể thấy chuyện này không đơn giản. Hiện tại Tiêu Thần đã đạp vào bãi nước bẩn này hắn cũng không muốn kéo Uông Tiểu Kỳ theo. Tuy rằng bình thường hắn hay tranh luận với Uông Tiểu Kỳ nhưng nữ giáo viên nhỏ nhắn này thường mang lại niềm vui cho hắn, thiếu cô nàng thật sự hắn không quen.
- Nhanh ngủ đi. Đứng đây chướng mắt tôi.
Uông Tiểu Kỳ không kiên nhất khoát tay đuổi Tiêu Thần về phòng. Kế đó tiếp tục trò chuyện cùng Lương Yến Yến.
- Buổi nếu hai người cần thỏa mãn phương diện nào đó cứ tìm tôi không cần khách khí. Tôi thật sự thích cống hiến sức lực. A di đà phật. Các thí chủ tùy ý tìm tới...
Hai tay Tiêu Thần tạo hình chữ thập, bộ dạng ra vẻ tiều tụy. Nói xong lợi dụng khoảng cách nhanh chóng tiến về phòng bất quá phần lưng vẫn bị con gấu bông nhỏ đụng chúng một cái.
Chậc. Thật là tà ác, hay là đi ngủ sớm một chút.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện