[Dịch]Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu- Sưu tầm

Chương 17 : Gọi dì ta nghe một chút.

Người đăng: 

.
Để ứng phó với cái hẹn tới quán rượu buổi tối anh bạn Tiêu Thàn của chúng ta vừa mở mắt ra đã chiến đấu với Tần Vận. Tối qua chiến đấu bốn hiệp với nàng nhưng sáng nay hắn tiếp tục vô sỉ yêu cần thêm một hồi với lý do là buổi tối sợ bà xã mệt nên buổi sáng phải ăn no. Buổi trưa hắn ăn cơm tại nhà Tần Vận kế đó trở về nơi ở của mình. Lúc này Tiêu Thần gần như đã chạm tới cảnh giới thứ hai Cầm Long Quyết. Hơn nữa để chuẩn bị cho hai tháng sau ám sát cao thủ nội gia Vương Thiết Lâm hiện tại hắn không dám lãng phí giây phút nào. ( hắn làm chuyện đó với Tần Vận chẳng lẽ không tốn thời gian? Bình tĩnh, bình tĩnh, đó là nhu cầu cuộc sống, đây là lý do có thể giúp anh bạn Tiêu Thần của chúng ta). Nhanh chóng đạt tới tầng thứ hai thậm chí là tầng ba sẽ khiến hắn nắm chắc hơn khả năng thành công. Vừa vận một vòng chu thiên cửa phòng Tiêu Thần đã bị đập thùng thùng, đang tu luyện vốn không được phân tâm không còn cách nào khác Tiêu Thần đành đứng dậy mở cửa. - Tôi nói này Uông đại tiểu thư. Buổi chiều cô không nghỉ ngơi sao? Còn chưa thấy người bên ngoài Tiêu Thần đã oán giận nói. - Sao cậu biết là tôi? Uông Tiểu Kỳ vẻ mặt kinh ngạc hỏi. Bởi đích thực cửa nhà Tiêu Thần không có mắt thần chống trộm nên việc hắn biết được là nàng thật sự rất thần kỳ. - Muốn biết sao? Biết tôi ở đây không quá năm người, những người khác so với cô dịu dàng hơn nhiều. Tiêu Thần bất đắc dĩ nói. Nhìn Uông Tiểu Kỳ đứng trước cửa phòng mặc một chiếc váy hồng nhạt phối hợp với áo khoác mỏng màu xanh, mặc dù rất thanh lệ nhưng Tiêu Thần không thể nghĩ ra từ ngữ khen ngợi. - Ha ha...Buổi chiều nhàm chán, bổn tiểu thư muốn tới thăm ổ chó của cậu. Thuận tiện tiêu diệt mấy kẻ thù trong tủ lạnh dùm cậu. Uông Tiểu Kỳ khẽ cười, hai tay thả ngược ra sau nhảy thẳng vào cửa nhà Tiêu Thần, mục tiêu nhằm hướng tủ lạnh mà tiến. Nhìn Uông Tiểu Kỳ ngồi vắt vẻo trên ghế, miệng không ngừng hoạt động Tiêu Thần mới hối hận vừa rồi đã để nàng ta vào nhà. Vốn đồ ăn vặt đủ cho hắn dùng cả tuần nay đã bị nàng tiểu thư này tiêu diệt bảy tám phần. Nhất là hai chiếc bánh hắn khoái khẩu cũng bị nàng ta xử lý. Thậm chí chút đồ ăn vặt còn lại cũng bị nàng cho vào miệng. - Tiêu Thần. Không ngờ cậu quá tiết kiệm. Chỉ mua từng này đặt trong tủ lạnh sao? Uông Tiểu Kỳ xoa xoa bụng nhỏ nhìn Tiêu Thần bất mãn nói. - Mau rót cho chị chén trà, ăn nhiều đồ như vậy hại chị chết khát mất. Trong tủ một chai trà xanh cũng không có, tất cả đều là hồng trà, thật keo kiệt. - Sặc... Đại tiểu thư cô yêu cầu đúng là rất cao. Muốn uống trà tự mình pha đi. Tiêu Thần cũng không đứng dậy pha trà ngược lại ngồi xuống đưa hai tay ra sau. - Hả? Thằng nhóc này còn muốn làm ông chủ sao? Cái miệng nhỏ nhắn của Uông Tiểu Kỳ kiêu ngạo ra lệnh: - Chị cho cậu 3' mang cho chị một tách Long Tỉnh. Bằng không tự nhận hậu quả. - Hừ. Tiêu đại gia tôi quan tâm sao? Tiêu Thần làm bộ chẳng thèm để ý. - Được. Thằng nhóc này vài ngày không quản lý đã muốn phản kháng. Uông Tiểu Kỳ chậc chậc nói, kế đó nhổm dậy chống tay đứng trước trước mặt Tiêu Thần. - Thứ hai có tiết sinh vật, tôi sẽ đứng trước lớp nói tôi và cậu ở chung. Còn nói chúng ta có quan hệ kia ... Uông Tiểu Kỳ lại quẳng ra một trái boom. - Cái gì? Những lời này trực tiếp dọa Tiêu Thần nhảy dựng, bất quá hành động này khiến cả hai không lường được tình huống tiếp theo. Cần nói qua Uông Tiểu Kỳ tuy có lớn tuổi hơn Tiêu Thần nhưng điển hình là người đẹp có gương mặt trẻ thơ. Vừa rồi nàng đứng chống nạnh vốn định hạ độc thủ với anh bạn Tiêu Thần. Lúc này Tiêu Thần nhảy dựng lên vô tình đụng trúng Uông đại tiểu thư khiến nàng bị mất trọng tâm ngã xuống mặt bàn thủy tinh. - A... Uông Tiểu Kỳ kinh sợ hét lên, hai mắt nhắm tịt lại không dám tưởng tượng phần lưng ngọc ngà của nàng sẽ chịu tổn thương thế nào. Bất quá qua vài giây đồng hồ nàng cũng không chịu chút tổn hại nào ngược lại cảm thấy có chút gì đó không đúng. Đôi tay lớn của Tiêu Thần không biết từ lúc nào đã lách ra sau như đệm thịt nâng đỡ cơ thể nàng. Chết tiệt. Bàn tay hắn không ngờ lại bám cứng vào mông nàng. - Chà. Uông đại tiểu thư quả nhiên là lớn. Tiên Thần còn không thèm chú ý tới sát khí trong mắt Uông Tiểu Kỳ, hắn bày ra bộ dạng say mê thưởng thức, hai tay thậm chí chậm rãi khua loạn, cảm giác vô cùng chân thật. - Tiêu Thần. Tôi giết cậu. Uông Tiểu Kỳ nổi xung trực tiếp vung tay. Đáng tiếc tay nàng chưa hoàn thành nhiệm vụ đã bị đôi tay Tiêu Thần tóm gọn. - Đại tiểu thư. Không nên hở chút là đánh người. Hiện tại xã hội chủ trương hòa bình là chính. Tiêu Thần cười xấu xa. - Cậu...cậu....cậu ức hiếp tôi...A...aa... Uông Tiểu Kỳ không tập kích thành công, mắng chửi bị đối phương phản kích khiến nàng cảm thấy vô cùng ủy khuất, rốt cuộc không nhịn được nước mắt chảy dài. - Tôi nói...Tôi nói này đại tiểu thư. Cô đừng có hở chút là khóc có được không. Tôi cũng không cố ý mà. Vừa rồi nếu tôi không làm vậy cô đã bị thương nặng rồi. Tôi vì muốn bảo vệ cô mới ra tay đúng không? Tiêu Thần vẻ mặt oan uổng nhìn Uông Tiểu Kỳ bắt đầu luống cuống. Uông Tiểu Kỳ nghe Tiêu Thần giải thích xong ngược lại càng khóc dữ dội hơn, toàn bộ quyền cước tranh thủ giáng lên thân thể Tiêu Thần. Tiêu Thần cũng mặc kệ, nhường cô nàng đánh hắn không trả đòn hay trốn tránh. Bị Uông đại tiểu thư túm quần túm áo Tiêu Thần chỉ có thể cam chịu, nước mắt không hổ là vũ khí lợi hại nhất của phái đẹp. Tiêu Thần đã gặp qua không ít người đẹp rơi lệ nhưng cho tới bây giờ còn chưa gặp qua trường hợp như Uông Tiểu Kỳ, vừa đánh vừa khóc: - Đồ chết tiệt. Đồ thiên sát. Ô..ô...tranh thủ chiếm tiện nghi của tôi. Đứng im đó xem tôi có đánh chết cậu không.... Ước chừng bị đánh bốn năm phút Uông Tiểu Kỳ mới ngừng lại, nước mắt cũng đã cạn khô, tay chân cũng không còn chút sức lực, hơi thở dồn dập đứng trước mặt Tiêu Thần không dám nói lời nào. Bất quá bộ dạng lúc này của nàng phải nói vô cùng hấp dẫn. - Được rồi. Không có việc gì. Xem hai mắt đã bị khóc tới sưng lên rồi kìa. Tiêu Thần giả bộ dịu dàng đưa mấy tờ khăn giấy vào tay Uông Tiểu Kỳ. Nói đùa sao? Lúc nàu không biểu hiện tốt một chút còn không biết cô nàng này sẽ đối phó với hắn ra sao? Nếu thật sự đứng trước lớp nói có quan hệ với hắn chẳng phải hắn bị tuyệt đường bảo hộ mấy em gái nhỏ trong trường sao? Uông Tiểu Kỳ nhận khăn giấy trong tay Tiêu Thần hung hăng lau qua bọng mắt, kế đó thuận tay ném xuống sàn. Sau đó vươn tay hướng Tiêu Thần lấy tiếp khăn giấy. Một hồi hài hước cuối cùng cũng yên tĩnh lại, hai người ngồi đối diện trên salon thương lượng hình phạt của Tiêu Thần. - Cậu muốn chết thế nào nói đi. Chị đây một thân trong sạch bị hủy trong tay thằng nhóc cậu, cậu phải chịu trách nhiệm. Uông Tiểu Kỳ trừng mắt nhìn Tiêu Thần nói. - Đại tiểu thư à. Cô nói tôi phải chịu trách nhiệm thế nào đây? Không phải muốn tôi tới hỏi cưới chứ? Như vậy tốt cho tôi thôi. Tiêu Thần bất đắc dĩ nói. Thật sự phải cưới cô nàng này về nhà hắn có chút không dám, mặc dù nhan sắc của nàng rất tuyệt nhưng hắn vô phúc hưởng. Giả tưởng hai người thành vợ chòng thật, sáng sáng Uông Tiểu Kỳ chụp vào cổ hắn cái vòng sắt như vật trang sức lôi hắn đi như cún cưng, thậm chí ném ra cục xương ra lệnh: - Ông xã. Nhanh giúp nhặt lại. Nghĩ tới cảnh tượng này Tiêu Thần không tự chủ run lên. Nếu cô nàng dùng cây roi da quất thêm hắn mất cái nữa thật không thiết sống. - Cậu đang nghĩ gì đấy. Nhìn bộ dạng thật đáng khinh. Uông Tiểu Kỳ khinh thường nhìn Tiêu Thần, bộ dạng của hắn chắc chắn đang nghĩ tới thứ gì đó không tốt. - Sặc... Tiêu Thần tôi hơn một trăm cân, cô muốn xử lý thế nào thì xử lý tôi không một câu oán hận. Tiêu Thần rõ ràng cái gì cũng không muốn, hai tay tùy ý giang rộng trên thành ghế, tùy ý để cô giáo Uông dồn ép. - Hừ. Không ngờ dám trêu đùa tôi. Được. Từ nay về sau nhìn thấy tôi, nhận được điện thoại của tôi đều phải gọi tôi là dì Uông. Bằng không tôi đập nát tiểu JJ. Uông Tiểu Kỳ đột nhiên nghĩ ra biện pháp trừng phạt cổ quái như vậy. - Dì Uông? Tiêu Thần khó hiểu hỏi. Bất quá nhanh chóng nghĩ ra: - Hóa ra là muốn cỡi trên cháu. - Ha ha. Hiện tại kêu thử xem sao. Uông Tiểu Kỳ hưng phấn giơ nắm tay nhỏ ra lệnh. - Quên đi. Tôi chí ít cũng đủ tuổi làm em của cô. Bắt tôi gọi cô là dì chẳng phải khiến cô già hơn sao? Tiêu Thần ngượng ngùng nói. Đối với danh xưng này quả thật hắn có chút không tiêu. - Không lo. Hiện tại cứ gọi bằng không thứ hai tới lớp tôi sẽ nói cậu ức hiếp tôi. Uông Tiểu Kỳ thấy Tiêu Thần không chịu lại tung đòn sát thủ. - Được. Được. Tôi gọi.. Dưới sự uy hiếp của Uông đại tiểu thư anh bạn Tiêu Thần chỉ còn cách thỏa hiệp, phẫn nội hô lên: - Dì Uông. - A. Cháu tốt. Ha ha. Thật dễ nghe. Trong nháy mắt cô nàng vứt mọi buồn bực, thoáng nở nụ cười. Nữ nhân chính là một cuốn thực đơn trăm món, đồ ăn chưa bày lên bàn, chưa ăn vào miệng vĩnh viễn không thể biết có hương vị gì. Uông Tiểu Kỳ có hương vị ra sao Tiêu Thần đã biết rồi. Mùi vị vừa thơm vừa cay, nuốt vào thật khổ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang