[Dịch]Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh- Sưu tầm
Chương 68 : Phá hủy
.
Quận Hồ, thành phố Vô Tích, đường Quan Sơn, Đại Viện, lầu 12, phòng 301. Đây là nơi Phó thư kí Thị ủy, Phó Thị trưởng, Bí thư Lý Ngọc Giang ở, ngoại trừ Thư ký Thị ủy, Thị trưởng, Phó Thị trưởng Thường vụ, Phó Thị trưởng ra thì có thể nói Lý Ngọc Giang là đại nhân vật có vị trí quan trọng ở thành phố này, còn về quyền lực thì e rằng cũng nằm trong top 5.
Hai bên Đại Viện được xây dựng trạm gác, bên trong quang cảnh xanh biếc, cỏ phủ xanh mặt đất, cỏ và nước tươi mát, con đường quanh co được rải sỏi. Bên ngoài Đại Viện có tường xây bao quanh, trên tường viết năm chữ lớn: "Vì nhân dân phục vụ", chỉ có một cửa vào, người ra vào đều phải chấp nhận bị kiểm tra nghiêm khắc, không có người quen giới thiệu thì không được vào.
Bên trong phòng ngủ của phòng 301, lầu 12, có một gã đàn ông tóc ngắn, lông mày rậm, mũi cao, mặt như phủ chính, cằm nhỏ, miệng đang ngậm điếu thuốc gấu mèo, chắp tay đứng trước cửa sổ, hắn mặc một bộ quần áo ngủ nhung màu xám, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt sáng của hắn lộ ra vài phần quyết đoán.
Phía sau hắn, trên cái đệm màu đỏ lộ ra một người, nhìn dọc theo người thì đó là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Cô gái lẳng lơ nhìn vào lưng của gã đàn ông trung niên, sau khi suy nghĩ một lúc thì nói:
-Đang suy nghĩ gì vậy Ngọc Giang?
Nghe cô gái phía sau hỏi thì hắn từ từ xoay người lại, sau đó kéo rèm cửa sổ lại, trên khuôn mặt đẹp trai nhưng hơi buồn nở một nụ cười:
- Đang suy nghĩ xem nên viết cái dự án quy hoạch đô thị trong thành phố thế nào cho đẹp mắt một chút ấy mà.
Nghe vậy thì cô gái liền sửng sốt nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười quyến rũ.
- Ôi, đúng là một vị quan tốt, vì nhân dân phục vụ.
Cô gái cười híp mắt nói:
- Vậy mà em cứ nghĩ là anh đang suy nghĩ xem tiếp theo sẽ yêu em như thế nào chứ.
- Điều đó đương nhiên là anh đã nghĩ rồi.
Trong mắt hắn hiện lên sự vui vẻ, mắt híp lại:
- Một bộ óc nghĩ đến hai chuyện cùng một lúc, đó là việc mà những người như anh phải làm.
Ánh sáng trắng của bóng đèn chiếu rõ mặt của gã đàn ông, nếu có người ở đây thì nhất định có thể nhận ra hắn chính là Phó Thư kí Thị ủy kiêm Phó Thị trưởng thành phố Vô Tích, trợ lý cho Thị trưởng Viên Tổ Hồng, hắn là Lý Ngọc Giang.
Lý Ngọc Giang lê đôi dép trên nền gỗ, đi tới mép giường, sau đó hắn cởi phăng cái áo ngủ ra, để lộ lồng ngực rắn chắc.
Còn phía dưới của hắn cũng không có gì che đậy, để lộ ra “của quý”.
Thấy Lý Ngọc Giang cởi áo ngủ ra thì ánh mắt cô gái sáng lên, tay uốn éo tựa như con rắn đưa về phía "của quý" của Lý Ngọc Giang.
Chiếc chăn bông màu đỏ bị rơi xuống, để lộ ra cơ thể cô cũng không một mảnh vải che thân, bộ ngực căng tròn mê hoặc người nhìn.
Lý Ngọc Giang mỉm cười, cầm lấy tay cô, sau đó nheo mắt lại nói:
- Muốn cho chồng em ở trong tù lâu hơn thì em phải biết điều một chút Ngô Diễm Phương à.
Nghe Lý Ngọc Giang nhắc đến tên mình thì cơ thể cô gái khẽ run lên, đầu tóc hơi rối, khuôn mặt rất đẹp.
Nếu có người ở đây thì có thể nhận ra cô gái này chính là vợ của Phó Thư kí Thị ủy đệ nhị Trương Quốc Hoa, Ngô Diễm Phương.
Ngô Diễm Phương trầm xuống vài phần, hừ một tiếng.
Lý Ngọc Giang tiếp tục cười, nói:
- Thật ra anh cũng không nghĩ là Trương Quốc Hoa sẽ làm chuyện như vậy. Nếu hắn mà không ngồi chồm hổm trong nhà giam thì anh e là hắn sẽ đạp lên đầu người khác mất.
- Không phải đã nói là sẽ không nhắc đến chuyện Trương Quốc Hoa rồi sao?
Thấy Lý Ngọc Giang nhắc đến chồng mình thì Ngô Diễm Phương thấy xấu hổ.
- Sao lại không nhắc đến hắn? Hắn chính là người mà anh phải dùng cả nửa đời người để tìm cách vượt qua hắn đấy.
Sắc mặt Ngô Diễm Phương trở nên khó coi, thế nhưng cô chỉ cắn môi, không nói được gì.
- Thực ra về phương diện năng lực anh vẫn mạnh hơn hắn một chút, anh tốt hơn những gì hắn nghĩ nhưng không hiểu sao hắn vẫn cứ giẫm lên đầu anh được.
Lý Ngọc Giang cười nhạt một tiếng.
- Hắn đến ngay cả việc quy hoạch một vài khu đất trong nội thành cũng làm không xong, giao cho một đám ruồi bọ đi cưỡng chế khiến cho mọi việc rối tinh rối mù lên, nếu không phải do hắn hồ đồ thì làm sao mà lâu như vậy được?
Nghe Lý Ngọc Giang nói xong thì Ngô Diễm Phương ngập ngừng nói:
- Cũng không phải vậy. Quốc Hoa so với anh vẫn còn chút lương tâm. Hắn biết quy hoạch chỗ đó sẽ khiến người dân náo loạn, tình hình sẽ không tốt. Đó là lý do khiến việc quy hoạch bị chậm. Anh quá độc ác, lại đi cho người sửa đổi lại kế hoạch cho nhanh hơn, khiến người dân khốn đốn. Anh không gọi điện thoại cho nhiều chỗ thì tốc độ hoàn thành tiến độ cũng không nhanh như vậy đúng không?
- Em cũng biết rõ nhỉ?
Lý Ngọc Giang cười, nhưng cười lại giống như không cười.
- Vừa mới nhậm chức, anh muốn mình sẽ làm được những việc mà Trương Quốc Hoa không làm được, cá không sủi bọt thì làm sao mà người ta biết được là nó còn sống? Làm quan mà không làm được việc thì ai biết được anh đang làm việc vì dân?
Lý Ngọc Giang nhíu mày, sau đó nhe răng cười nói:
- Tuy nhiên lúc này thì không giống vậy nữa, phong thủy thay phiên nhau thay đổi, bây giờ anh cũng không cần phải giẫm trên đầu Trương Quốc Hoa nữa, yên ổn ngồi trong năm vị trí cao nhất ở Vô Tích. Đệ nhất Bí thư và đệ nhị Bí thư cũng không phải là không biết. Hơn nữa hiện giờ không phải là anh đang chơi đùa với người đàn bà của Trương Quốc Hoa đó sao?
Nói xong Lý Ngọc Giang túm chặt lấy cổ tay của Ngô Diễm Phương, người đẹp hơi nhíu mày, nhìn vẻ mặt độc ác của Lý Ngọc Giang, giật giật tay, nhưng cuối cùng cũng không phản kháng được.
Lý Ngọc Giang nghiến răng nói:
- Năng lực của tôi là mạnh nhất trong các Bí thư, đợi quy hoạch xong thành phố thì sẽ cho phát triển trong nội thành, sau hai năm nữa tôi sẽ bắt thóp được Viên Tổ Hồng. Sau đó khiến hắn rời khỏi cái ghế bây giờ và tôi sẽ nhậm chức Thị trưởng thành phố Vô Tích. Đến lúc đó toàn bộ thành phố Vô Tích, ngoại trừ một Thư kí Thị ủy và vài người khác chèn ép được tôi ra thì cái thành phố này sẽ do tôi định đoạt.
Bàn tay rắn chắc của Lý Ngọc Giang túm chặt lấy ngực của Ngô Diễm Phương, bóp mạnh khiến cô kêu đau. Lý Ngọc Giang nhếch miệng cười, sau đó nghiêm túc nói:
- Được rồi, tôi phải đi đây. Tôi phải chuẩn bị văn kiện Thị ủy cho Đại hội Đảng, tôi không muốn để quá muộn.
- Hừ!
Ngô Diễm Phương oán hận nhìn Lý Ngọc Giang, đôi mắt xinh đẹp đầy uất ức, thế nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đưa tay về phía hạ bộ của Lý Ngọc Giang...
- Ầm ầm!
Thế nhưng ngay lúc đó cả phòng chợt rung lên, giống như là động đất vật, trên nóc nhà vang lên tiếng động kinh hoàng, ngay cả giường mà Lý Ngọc Giang và Ngô Diễm Phương nằm cũng rung lên.
- Tiếng gì vậy?
Bên ngoài phòng vang lên tiếng động lớn khiến hai người họ thay đổi sắc mặt, mặt Lý Ngọc Giang vốn đang đắc ý thì liền chuyển sang nghiêm túc, hắn ngay lập tức lấy áo ngủ trùm lên người rồi nhảy xuống giường, bước nhanh đến cửa sổ, kéo màn cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Thế nhưng khi hắn vừa nhìn ra bên ngoài thì cả người liền ngây dại ra.
Trên khuôn mặt của hắn đầy sự kinh ngạc, thậm chí là hoảng sợ.
- Xe ủi à? Mẹ nó! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mở cửa sổ lầu ba nhìn ra ngoài thì hắn hoảng sợ nhìn thấy ba chiếc xe ủi lớn màu vàng, nhìn giống như mãnh thú sắt bước từng bước vững chắc về phía hắn.
Cánh tay thép mạnh mẽ với lên cao đến lầu ba, sau khi nghe tiếng động cơ ầm ầm thì nóc nhà phía Lý Ngọc Giang đứng đã bị móc phá hủy, nặng nề rơi xuống.
- Ầm!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Chỉ trong vài giây đồng hồ thì cửa kính ở các lầu của lầu số 12 Đại Viện đã bị vỡ vụn thành hàng nghìn mảnh nhỏ.
Ngay cả bình nước nóng năng lượng mặt trời trên nóc nhà, mấy thanh sắt bảo vệ và ống nước bằng sắt cũng bị vặn vẹo, méo mó.
- Mẹ nó, không muốn sống nữa sao, đến ngay cả Đại Viện cũng dám phá hủy à?
Đáp lại tiếng hét giận dữ của Lý Ngọc Giang là ba cánh tay sắt khổng lồ.
- Ầm!
Thân máy khổng lồ đụng vào trên lầu, cánh tay sắt hạ xuống, cả tòa nhà rung lên, khung cửa sổ méo mó, trên trần nhà bụi bay mù mịt, thậm chí cả chùm đèn treo cũng rung lắc dữ dội.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện