[Dịch]Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh- Sưu tầm

Chương 46 : Khai giảng​

Người đăng: 

.
Thời gian sau khi chôn cất Yên Yên có thể nói là vô cùng nhạt nhẽo đối với tôi. Chuyện trong nhà vẫn không khác mấy, chẳng qua vì Yên Yên qua đời nên gánh nặng trên vai tôi và A Tuyết càng nặng hơn, còn Hồ Tiên ngoài việc ăn ngủ và ra ngoài tán dóc thì không biết làm việc của phụ nữ, ngay cả quần lót của cô ấy tôi cũng phải giặt vậy nên gánh nặng trên vai tôi không thể nào giảm bớt đi được. Hơn nữa vì tôi đã xé chi phiếu của Trương Quốc Hoa nên trong nhà cũng không còn nhiều tiền. Tôi bắt đầu lo lắng đến vấn đề kiếm sống. Thật ra tôi có "Câu hồn thuật" nên việc kiếm tiền cũng không khó lắm, những người đi trên phố là những bảo vật quý giá. Tôi chỉ đơn giản là cầm lấy của mỗi người một cái ví thôi, chuyện này cũng giống như cướp bóc vậy. Tuy nhiên lúc này tôi cũng chỉ còn con đường này để kiếm tiền thôi. - À, anh xé tiền của người ta đưa cho rồi giờ lại muốn đi cướp tiền mồ hôi nước mắt của người khác nữa sao? Giờ anh và gã Trương Quốc Hoa kia có gì khác nhau đâu? Vương Nhất Sinh, anh đúng là loại người có nhiều mâu thuẫn đấy. Thấy tôi về đến nhà thì Hồ Tiên lên tiếng châm chọc. Thấy Hồ Tiên như vậy tôi trả lời: - Trong mắt người khác thì không khác nhau nhưng trong mắt tôi thì thấy khác, người ta giẫm lên tôi rồi quay lại bố thí cho tôi, còn tôi thì dựa vào sức mình cho dù là ăn cướp. - Nói còn hay hơn hát, nói trắng ra là miệng còn hôi sữa. Hồ Tiên nằm trên ghế sô pha duỗi thẳng chân, uể oải, lưng áo và bộ ngực căng tròn khoe trọn vẹn ra ngoài với lớp áo mỏng. Tôi nhìn Hồ Tiên rồi cười. - Tôi không phải là một đứa trẻ, bánh ngọt của cô....từ đâu mà có? Nói đến đây thì Hồ Tiên sửng sốt, sau đó ngậm miệng không nói đến nữa. Trên thực tế tiền của tôi cũng không phải do cướp bóc mà có như Hồ Tiên nói. Mấy ngày nay tôi đến văn phòng bất động sản để hỏi thăm, tìm được một tên doanh nhân có lòng dạ đen tối nổi tiếng ở thành phố Vô Tích, tôi sử dụng "Câu hồn thuật" để khống chế hắn. Sau đó tôi giả mạo mình là người môi giới bất động sản muốn tìm mua năm căn phòng, nói với bọn họ là tôi có quan hệ rất tốt với các ông chủ bất động sản nên có thể giảm giá cho bọn hắn được, tuy nhiên phải có một số lệ phí trung gian, cứ một căn phòng thì sẽ đề giá là 1,5 triệu, trong nửa năm đầu sẽ lấy số tiền là 1 triệu, mỗi nhà lấy được 200 nghìn tiền phí trung gian, cứ như vậy tôi dễ dàng có được một triệu trong tay. Đây là lần đầu tiên tôi dựa vào "Câu hồn thuật" để kiếm tiền, mặc dù quá trình này không đơn giản như tôi nghĩ nhưng cuối cùng tôi vẫn thành công. - Em gái anh biết anh có nhiều tiền như vậy, nếu nó hỏi thì anh làm sao mà chối bỏ quá khứ được? Im lặng một lúc thì Hồ Tiên cũng mở miệng hỏi. - Tô đương nhiên là có cách giải quyết. Tôi lấy tay chỉ vào đầu mình, thản nhiên trả lời Hồ Tiên. Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa. Vừa nói đến A Tuyết thì nó đã về. Cứ hễ là ngày nghỉ thì tôi và A Tuyết sẽ thay phiên nhau đi mua đồ ăn, tôi nấu một ngày, nó nấu một ngày, hôm nay đến lượt A Tuyết ra ngoài đi chợ nên về trễ hơn so với bình thường. - Anh, em về rồi. A Tuyết đẩy cửa, cầm một túi nhựa đi vô, tôi thấy bịch đồ ăn A Tuyết mua về rất đơn giản, măng mùa đông, cây cải củ và một chút thịt. Nhìn thấy A Tuyết về tôi nháy mắt với Hồ Tiên rồi quay đầu lại, ho khan, nghiêm túc nói với A Tuyết. - A Tuyết. - Dạ, sao vậy anh? A Tuyết đóng cửa lại nhìn thấy tôi nghiêm túc đến kì lạ thì nó cũng nhíu mày khó hiểu. - A Tuyết, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói cho em biết. Tôi nhìn A Tuyết và cố ý dùng giọng nói nặng trĩu để nói. - Anh....chuyện gì vậy? - Chuyện này rất nghiêm trọng, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta sau này. Tôi nói. - Chuyện gì vậy? A Tuyết chớp mắt, mặt mày trắng bệch ra. Nhìn biểu hiện khó coi của A Tuyết, tôi biết là đã dọa được con bé rồi nên đành bật cười. - A Tuyết, chúng ta trúng giải rồi. Tôi hít một hơi rồi nhìn A Tuyết với vẻ mặt vui sướng. - Trúng giải? A Tuyết liền đi đến bàn uống trà, bỏ bịch đồ ăn xuống, nhìn tôi nghi ngờ. - Trúng giải gì vậy anh? - Xổ số kiến thiết. Tôi cười tủm tỉm. - Anh trúng giải rồi A Tuyết. Nói xong tôi còn lấy tờ vé số ra cho A Tuyết xem, tất nhiên là A Tuyết chỉ nhìn thấy mặt trên, nó càng không biết là tờ vé số này tôi lấy từ mẫu hàng ở các cửa hàng vé số, tất nhiên không phải là vé số thật rồi. A Tuyết nhìn tới nhìn lui tờ vé số rồi nhíu mày lại hỏi: - Trúng bao nhiêu vậy anh? Tôi nhìn Hồ Tiên rồi nhìn A Tuyết. - Một triệu. Nghe vậy A Tuyết há hốc mồm, tờ vé số trong tay run run rồi bỗng nhiên rơi xuống đất. - Thật vậy sao? Anh.....anh lừa em à? A Tuyết nhặt tờ vé số lên, mắt chớp liên tục. Nhìn bộ dạng lưỡng lự của A Tuyết, một tay tôi giữ lấy ghế sô pha, một tay lấy cái va li trên bàn rồi mở ra, rất nhiều nhân dân tệ có màu trắng và đỏ ở bên trong. A Tuyết mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi, há hốc miệng, không dám tin vào cái va li đầy tiền trước mắt là có thật. - Làm sao mà anh lừa em được chứ? - Tại sao anh lại nghĩ đến chuyện mua vé số? Trước kia có bao giờ anh mua mấy thứ này đâu? Hình như A Tuyết vẫn không tin, một tin vui đến quá sức đột ngột dù là ai thì cũng không thể nào dễ dàng chấp nhận được. Tôi cười chua xót, nhìn A Tuyết rồi nói: - Anh thấy nhà mình dạo này xui xẻo quá nên thử mua vé số thử vận may.....ai ngờ lại trúng thật. Có thể là do Yên Yên phù hộ cho chúng ta. A Tuyết lại im lặng một lúc lâu sau mới bước lên trước nhìn Hồ Tiên rồi nhìn tôi, cuối cùng nhìn va li tiền trên bàn, đôi mắt chợt đỏ lên. - Anh.....thật là tốt quá, đúng là tốt quá, nhiều tiền như vậy, sau này......chúng ta không cần khổ như trước đây nữa. Nếu chị Yên Yên có thể nhìn thấy thì tốt quá.....hu hu hu. Nói xong A Tuyết lại khóc nức nở lên, nó là một cô bé nhạy cảm, chỉ cần một việc nhỏ cũng khiến nó bật khóc. Tôi chậm rãi ôm lấy con bé, vỗ về an ủi nó. - Được rồi, không việc gì phải khóc hết, mạnh mẽ lên nào, em lớn rồi mà. A Tuyết lau nước mắt rồi rời khỏi ngực tôi, lấy lại bình tĩnh rồi hỏi tôi. - Nhiều tiền như vậy thì sau này.........mình phải dùng như thế nào đây anh? - Rất nhiên là cho em đi học đại học, chữa bệnh cho mẹ, cũng như.....sống tốt hơn một chút. Tôi nhẹ giọng nói. 1 triệu này chỉ là bước đầu tiên của tôi thôi, dựa vào "Câu hồn thuật" mà Hồ Tiên cho tôi thì đừng nói là 1 triệu mà cho dù là 5 triệu hay 10 triệu đi chăng nữa cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Khi dùng hết số tiền đó nếu bạn có quyền thì tiền vẫn có thể vào tay bạn liên tục. 1 triệu, tôi cũng không thể dùng hết trong một thời gian ngắn được, thời buổi giá cả tăng cao thì 1 triệu đúng là không đủ để làm được việc gì lớn cả chứ đừng nói là mua một căn nhà, mua một chiếc xe hơi sang trọng để rồi trong túi trống rỗng. Huống chi bây giờ tôi với A Tuyết đều còn đi học nên cũng không nghĩ đến một cuộc sống quá xa hoa. Tôi đem một số tiền lớn để đi mua một ít đồ điện tử và đồ cần thiết trong nhà, phần còn lại thì sửa sang căn nhà và dùng để chi tiêu hằng ngày. Đương nhiên là điều kiện sống của gia đình tôi đã được cải thiện rất nhiều, ít ra mỗi ngày đều được ăn đồ ngon, A Tuyết cũng mua mấy bộ quần áo mới để ăn Tết, Hồ Tiên cũng có bánh ngọt ăn mỗi ngày. Nhưng A Tuyết từ nhỏ đã có tính tiết kiệm nên không chịu chi tiền tùy tiện, cho dù tôi cho nó ít tiền tiêu vặt nhưng nó vẫn không dùng, mặc dù có 1 triệu thì cũng phải xài tiết kiệm, không được khoe khoang phung phí. Thời gian dần trôi, trời mùa đông đã ấm dần lên, tuyết cũng bắt đầu tan, kì nghỉ đông của tôi và A Tuyết cũng hết. Hết nghỉ đông, Tết Nguyên tiêu cũng qua, một học kì mới sắp bắt đầu. A Tuyết cùng tôi sắp phải đối mặt với một học kì mới. Kì nghỉ đông vừa qua có quá nhiều chuyện đau khổ nên khi nó vừa chấm dứt thì tôi có cảm giác là đã sống qua mấy cuộc đời vậy. Bệnh tình của mẹ tôi vẫn chưa có chuyển biến gì cả, thậm chí mấy tháng trước mẹ tôi đã phải phẫu thuật, tình trạng của mẹ bây giờ không thể chịu đựng được thêm cuộc giải phẫu thứ hai nữa cho nên chỉ có thể nằm nhà nghỉ dưỡng. Nhưng mẹ không muốn chúng tôi bị lỡ việc học nên khuyên tôi và A Tuyết đến trường. Lúc trước Yên Yên còn sống thì cả ba chúng tôi vào buổi trưa và chiều đều trở về để chăm sóc mẹ, bây giờ Yên Yên đi rồi nên tôi gánh vác trách nhiệm chăm sóc mẹ. Tuy nhiên tôi đang học cấp ba, bài vở rất nhiều, cũng may bây giờ còn có Hồ Tiên, mặc dù cô gái này hết ăn lại nằm, cả mùa đông qua không làm được việc gì có ích nhưng lúc này tôi muốn cô ấy phải ở nhà chăm sóc cho mẹ. Khi tôi đề nghị việc này với Hồ Tiên thì cô ấy đang ngồi ở đầu giường, hai cái đùi đung đưa cạnh mép giường, cầm cuốn sách "Xung đột giữa các nền văn minh và xây dựng lại trật tự thế giới" của tôi lật tới lật lui. - Vương Nhất Sinh, với khả năng bây giờ của anh mà vẫn phải học tập sao? Hồ Tiên nhìn chằm chằm vào trang sách, lười biếng nói. - Tôi muốn đến trường. - Vì cái gì? Nơi đó có gì để anh luyến tiếc sao? Trường học, giáo viên à? - Đó chỉ là một khía cạnh thôi. Tôi bình tĩnh nói. - Thời đại này đi chỗ nào cũng cần phải có giấy chứng nhận bằng cấp, nếu không có nó thì đến cửa cũng không được bước vào. Hiện tại tôi cũng chỉ có thể khống chế được chín người, những lúc bình thường thì tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. - Còn sau đó? Hồ Tiên vẫn dán mắt vào trang sách. Tôi cười, mặc cái áo len màu đen vào và nói. - Còn nữa, trường học chính là nơi tôi che giấu năng lực, kiểm tra năng lực, mượn sức người tốt nhất. Nếu tôi có làm chuyện gì sai thì cũng sẽ có rất ít người để ý đến một học sinh như tôi. Hơn nữa, trong trường học rất đông người, nếu muốn kéo bè kết cánh cho mình thì cũng là môi trường thích hợp nhất. Học sinh trung học còn non nớt, chưa có nhiều kinh ngiệm sống, ngây thơ nên dễ dàng bị kích động, xã hội quá phức tạp, còn kinh nghiệm của tôi thì quá ít. Đây chính là con đường duy nhất để tạo được nền tảng cho tương lai. - Tính toán không tồi. Hồ Tiên lầm bầm. - Còn lý do khác không? Tôi thở dài, nói: - Còn, đó là........học xong trung học, đó là tâm nguyện của mẹ và cả Yên Yên nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang