[Dịch]Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh- Sưu tầm
Chương 45 : Tang lễ
.
Ngày hôm sau là lễ tang của Yên Yên, thi thể của Yên Yên đưa từ bệnh viện đến nhà tang lễ đã được hai ngày cho nên hôm đó tôi dậy từ lúc 6 giờ sáng.
Lúc tôi dậy thì trời còn chưa sáng vì trước đó một ngày có tuyết rơi nên ngày hôm đó cũng không quá tối.
Tôi bò dậy, nhìn thấy một cơ thể đang quấn lấy cái chăn, mái tóc dài buông dài ở đầu giường, Hồ Tiên quay lưng về phía tôi, tôi thở dài nói:
- Này, dậy đi, hôm nay là lễ tang của em gái tôi, cô cũng nên dậy và giúp tôi một chút đi.
Nghe tôi giục thì Hồ Tiên nhìn tôi bằng một đôi mắt lạnh lùng, trong trẻo, lúc đó trong ánh mắt cô hiện ra một điểm sáng.
- Canh mấy rồi?
Hồ Tiên lười biếng hỏi tôi.
Canh mấy?
- 6 giờ hơn rồi.
Tôi thản nhiên đáp.
- A, thì ra bây giờ là giờ Mẹo (5 giờ đến 7 giờ sáng).
Hồ Tiên uể oải nói rồi nghiêng người cuộn tròn vào chăn tiếp tục ngủ.
- .................
Xem ra không thể nói lý lẽ mà khiến cô gái này xuống giường được, có lẽ ngay từ đầu tôi nên tìm hiểu kĩ hơn một chút. Không nên để người phụ nữ này giúp đỡ mình để rồi gặp phải nhiều rắc rối như vậy.
Từ sau khi nhà có chuyện tôi đành phải tự mình sắp xếp công việc, tôi liên hệ với nhà tang lễ sắp xếp chuyện mai táng, tôi không có họ hàng bên nội và họ hàng bên ngoại, mẹ tôi cũng không có anh chị em gì nên tôi không có họ hàng thân thiết nào cả, chuyện tang lễ đương nhiên là do tôi và A Tuyết gánh vác, vì gia đình tôi có điều kiện không được tốt nên làm hết sức đơn giản.
Thời gian trôi qua thì con người ta cũng sẽ quên đi rất nhiều chuyện.
Tôi không còn nhớ rõ những chi tiết trong tang lễ Yên Yên nữa, chỉ nhớ là trong nghĩa địa, đứng trước di ảnh tôi đứng như trời trồng thật lâu, em gái A Tuyết tựa vào ngực tôi, che mặt khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tôi im lặng không nói gì, tuy nhiên đứng ở đó bị gió bấc lạnh thấu xương thổi vào mặt đau buốt, nhưng khóe mắt của tôi tuyệt nhiên không có giọt nước mắt nào chảy xuống.
Bởi vì nước mắt của tôi đã khóc cạn khô rồi.
Đôi khi tôi rất bướng bỉnh nhưng cũng có lúc rất thực tế.
Tôi biết rõ rằng mặc kệ chúng ta nhớ đến quá khứ như thế nào thì người chết đi cũng không thể sống lại được.
Đây chính là điều khiến người còn sống đau lòng nhất.
Tôi mua một bó hoa cúc đặt ở phần mộ Yên Yên để tiễn đưa con bé.
Lúc đặt hoa cúc xuống thì A Tuyết lại khóc.
Trời bắt đầu có mưa lẫn tuyết bay lả tả, đó là ngày bầu trời rơi ngập tuyết kéo dài, cũng là ngày mùa đông rét buốt.
- Anh, chị Yên Yên đi rồi! Chị Yên Yên đi rồi!
A Tuyết nắm lấy áo tôi khóc thét lên, khóc và khóc, giọng nói của nó nghẹn ngào.
- Yên Yên không đi đâu cả.
Nhìn thấy A Tuyết khóc trong lòng thì tôi lại thấy đau đớn, tôi sờ đầu con bé, kiềm chế cảm xúc, nói:
- Yên Yên đang ở một nơi nào đó và nhìn về phía chúng ta.
- Luôn luôn là vậy.
Giọng nói nhẹ nhàng hóa thành một làn khói trắng tan ra trong gió.
Nhìn vào không trung mờ mịt tôi nhớ đến lá thư Yên Yên gửi cho tôi.
Con bé muốn tôi chăm sóc A Tuyết thay cho cả phần của nó.
Đây là nguyện vọng cuối cùng của Yên Yên, tôi thề sống chết cũng phải thực hiện nguyện vọng đó.
Tôi hít một hơi thật sâu, không thể kiềm chế được nữa nên nói với A Tuyết.
- A Tuyết, anh thể từ giờ cho đến lúc anh vào nằm trong quan tài thì anh sẽ không bao giờ để người khác giẫm trên đầu chúng ta nữa. Tuyệt đối.
Mưa đã giảm, còn tuyết vẫn tiếp tục rơi, đất trời vẫn tiếp tục câu chuyện của đất trời.
Lúc quay đầu lại tôi nhìn thấy phía cuối nghĩa địa có một cô gái cầm ô màu trắng.
Dưới ô là một cô gái cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng, phong thái tuyệt vời, mái tóc đen dài chấm đất nhẹ nhàng bay trong gió.
Tuy nhiên trong đôi mắt kia lại có một sự buồn phiền, điều đó làm cho người khác cảm nhận thấy một chút ấm áp trong ngày đông giá rét.
Nhìn cặp mắt kia tôi tự cười chế giễu mình, nắm tay A Tuyết chậm rãi đi đến, để lại mộ bia cô độc phía sau.
Nếu gió mùa đông có tâm thì chắc chắn sẽ nhẹ nhàng thổi những bông cúc kia qua một bên và để lộ ra một mảnh giấy nhỏ trên đó có ghi:
"Anh sẽ mãi mãi yêu thương em".
Mưa và tuyết vẫn tiếp tục rơi.
Tôi ngẩng đầu, theo bản năng đưa bàn tay ra và một bông tuyết lạnh rơi vào lòng bàn tay, bông tuyết kia mảnh, mềm và nhẹ tựa như lông, tôi đứng lại và im lặng một lúc để tìm lấy một thiên sứ xuất hiện nơi đây.
Bông tuyết ơi bông tuyết.
Nếu mày có thể vĩnh viễn không ngừng rơi thì cầu xin mày cùng với gió lạnh đưa lời chúc phúc của tao đi đến nơi chân trời xa nhất........
............
............
Người chết, mặc kệ là ai thì cũng sẽ đều biến thành hư vô.
Sau hai ngày hạ táng Yên Yên tôi mới có cảm giác là Yên Yên đã thật sự ra đi, một thời gian rất dài sau đó tôi đều thấy lòng mình trống rỗng, dù thế nào thì cũng không thể lấp đầy được.
Đương nhiên hai ngày sau tâm trạng của tôi lại bị một việc khác làm cho phân tâm.
Đó là buổi tối hôm sau lúc tôi đang xem tin tức trên TV.
Sau khi Trương Quốc Hoa tự thú rồi bị ngồi tù thì Thị ủy Phó Bí thư đệ nhị Lí Ngọc Giang lên thay thế Trương Quốc Hoa ngồi vào cái ghế Thị ủy Phó Bí thư thứ nhất, tương lai có thể là người kế nhiệm chức Phó Thị trưởng thành phố Vô Tích, thậm chí là Thị trưởng. Trong lúc TV đang phát tin hắn nhậm chức tại hội nghị thì hắn không kiêng nể gì ai phê phán cuộc đời của Trương Quốc Hoa, nói Trương Quốc Hoa cấu kết với thế giới ngầm, làm chuyện ác không chịu hối cải.
Xem đến tin tức này tôi vốn đang có tâm trạng chán nản thì ngay lập tức đứng bật dậy.
Người khác có lẽ không nhìn ra được nhiều vấn đề nhưng tôi có thể nhìn ra được, Trương Quốc Hoa vừa mới vào tù có mấy ngày mà Lí Ngọc Giang đã có thể lên thay thế, tốc độ như vậy là quá nhanh.
Hiển nhiên chuyện này chắc chắn là đã được chuẩn bị, nói cách khác Lí Ngọc Giang đã muốn có được vị trí của Trương Quốc Hoa từ sớm nên đã mượn lực từ không ít người thì mới có thể ngồi vào cái ghế đó nhanh như vậy.
Chuyện này cũng phù hợp với những sự đoán ban đầu của tôi, bọn Trương Nhạc dám ra tay với Yên Yên thật ra là có kẻ giật dây sau lưng.
Trước khi chết chính miệng Ngô Hàm đã nói rằng ngày đó thật ra là có năm người muốn ra tay với Yên Yên, hơn nữa người xúi giục bọn họ chính là bạn trai của Yên Yên, nhưng lại cho Yên Yên uống thuốc kích thích và chơi với con trai - Lí Thiên Vũ.
Mà bố của Lí Thiên Vũ chính là Lí Ngọc Giang.
Chuyện này đã rõ ràng, chính là hai bố con nhà Lí Ngọc Giang đã bắt tay với nhau chẳng qua là do tôi đã hành động nên kế hoạch của bọn họ được thành công nhanh chóng hơn mà thôi.
Nhìn thấy trên TV, Thị trưởng cùng với những người nằm trong Đảng ủy đến bắt tay, tươi cười với Lí Ngọc Giang thì tôi nắm chặt tay lại.
Người đàn ông này, chắc chắn không phải là một con ruồi tồi đâu.
- Tại sao mà có biểu cảm như vậy, bị ma ám à?
Hồ Tiên nhẹ nhàng nói, cô nằm trên ghế sô pha xem TV cùng tôi, hai ngày vừa qua Hồ Tiên cũng đã biết được TV là gì rồi.
Tôi chậm rãi quay đầu lại nói với Hồ Tiên:
- Người đàn ông trên TV này chính là đầu sỏ gây nên cái chết của em gái tôi. Trương Quốc Hoa vừa mới vào tù thì hắn liền lên thay thế, hiển nhiên là hắn đã có một sự sắp xếp đại cục rất tốt. Bây giờ Trương Quốc Hoa đã ngã ngựa, hắn giẫm lên Trương Quốc Hoa mà ngồi lên cái ghế kia.
- Vậy à?
Hồ Tiên không để ý đến lời tôi nói mà nhẹ nhàng chơi đùa với mấy móng tay dài, nhọn, sáng bóng của mình, cô xòe năm ngón tay ra, lật tới lật lui mấy lần để ngắm nghía.
Đột nhiên Hồ Tiên mở miệng nói:
- Này Vương Nhất Sinh, biết điệp la hán (tiết mục xiếc chồng người lên xếp kim tự tháp) không?
Tôi ngạc nhiên, sau đó nói:
- Biết, sao vậy?
Hồ Tiên nhìn chằm chằm vào ngón tay mình rồi chậm rãi nói:
- Thói đời này chính là điệp la hán. Người ở trên thì sẽ giẫm đạp lên đầu người ở dưới. Người bên trên luôn luôn cao hơn người bên dưới....ai cũng muốn đi lên, dù cho là cao hơn một chút thì cũng hiểu được là phải giẫm lên người khác thì trong lòng mới thoải mái được.
Lời nói của Hồ Tiên khiến tôi hơi giật mình, tôi nheo mắt nhìn cô và hỏi:
- Nói cách khác, nếu không muốn bị người khác giẫm đạp thì phải trèo lên nơi cao nhất đúng không?
Hồ Tiên thản nhiên nói:
- Đợi đến khi anh lên đến đỉnh núi thì sẽ phát hiện ra là nơi đó ngoại trừ sự hoang vắng ra thì không có thứ gì khác cả.
Nghe vậy tôi nhíu mày, quay đầu lại nhìn lên TV, một lúc lâu sau mới nói:
- Tuy nhiên trên đời này vẫn có rất nhiều người nghĩ thế giới này bị đảo ngược, khiến cho người đứng trên đỉnh cao có thể nếm được mùi vị khi bị giẫm đạp dưới chân.
- Là anh sao?
Hồ Tiên nhìn tôi bằng đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến lòng tôi chùng xuống.
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi chỉ không muốn mình bị người ta chà đạp, bị coi thường, không gặp được cô thì tôi chỉ là một con dê bé nhỏ bị nhốt ở lò mổ thôi, cả cuộc đời này bị nhốt trong chuồng, không biết khi nào thì bị đâm cho một dao.
- Bây giờ thì sao?
- Bây giờ à? Bây giờ tôi vẫn chỉ là một con dê, chẳng qua tôi cũng có một con dao, nếu người khác muốn giết tôi thì cũng sẽ không dễ dàng như trước kia nữa. Hơn nữa, điều quan trọng đối với tôi chính là nếu có lúc bọn họ bị ức hiếp thì tôi cũng có thể dùng con dao trong tay mình cứu họ một phen.
- Cho nên tôi phải cảm ơn cô vì đã cho tôi con dao đó.
Tôi quay đầu lại nhìn Hồ Tiên đang nằm phía sau.
- Nhưng anh có biết là muốn luyện con dao này thật tốt thì phải dính rất nhiều máu không Vương Nhất Sinh?
Hồ Tiên cười nhạo, tiện tay cầm lấy một cái bánh ngọt trên bàn trà cho vào miệng, nhắm đôi mắt đẹp lại hưởng thụ và không nói thêm câu nào nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện