[Dịch]Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Sưu tầm
Chương 23 : Sức hút của thầy đẹp trai
.
Từ đó, bạn nhỏ Chu Tiểu Vân bắt đầu cuộc sống học sinh vui vẻ của mình. Hàng ngày, Vương Tinh Tinh sẽ đến sớm rủ cô cùng đi học, lúc tan học cả hai cùng ra về. Đại Bảo vô cùng vui vẻ, tan học không thấy bóng dáng.
Khai giảng được hai ngày, Chu Tiểu Vân ngoài ý muốn gặp một người: Ngô Mai.
Ngô Mai học ở lớp 1-1, thấy Chu Tiểu Vân thì trách cô hại cô bé phải đi học sớm: “Đại Nha, đều tại cậu đấy. Chúng mình đủ tuổi mới phải đi học. Lần trước, cậu đến nhà tớ chơi, mẹ tớ nghe nói cậu xin đi học sớm nên bắt tớ phải đến trường sớm. Tớ ở nhà mỗi ngày chơi vui vẻ biết bao, giờ phải dậy sớm đi học, đều tại cậu…” Đằng sau là mười nghìn từ oán giận tự động lược bớt.
Nhưng mà, Ngô Mai trời sinh vừa nói xong đã ném ra sau đầu, tính tình thẳng thắn, oán trách xong lại vui vẻ, tan tiết chạy qua chơi với Chu Tiểu Vân.
Thường xuyên chơi cùng nên Ngô Mai ngây thơ khả ái và Vương Tinh Tinh hoạt bát lắm lúc hơi ngốc nghếch cũng kết thành bạn tốt. Đến lúc này, giữa ba người hình thành tam giác tình bạn.
Trong ba người, Chu Tiểu Vân là một hũ nút không thích nói chuyện, bình thường bạn nói ba câu, cô mới đáp lại một câu. Bù lại, Ngô Mai nói nhiều, Vương Tinh Tinh cũng hay nói, hai người thường xuyên nói tới nói lui rất náo nhiệt. Chu Tiểu Vân vừa vặn đảm nhiệm vai trò người lắng nghe tốt nhất, đồng thời là người giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.
Chu Tiểu Vân cảm giác cô không thể ngây thơ đơn thuần giống như những đứa trẻ bình thường khác. Cô hạn chế nói chuyện, sợ rằng một lúc nào đó buột miệng sẽ nói ra những lời không thích hợp. Vì thế, hình thành thói quen ở nhà và ở trường học của cô, có thể giải quyết trong hai câu, tuyệt đối không nói sang câu thứ ba, triệt để quán triệt nguyên tắc “Im lặng là vàng”.
Cha mẹ cô không để ý tới Chu Tiểu Vân sau khi khỏi bệnh càng ngày càng ít nói, trái lại cảm thấy đó là con gái lớn hiểu chuyện và nghe lời. Trong nhà có Đại Bảo và Nhị Nha đã đủ ầm ĩ. Sự yên tĩnh của cô không quá gây chú ý.
Thực ra, Ngô Mai cảm thấy Chu Tiểu Vân có chút biến hóa. Hai người là chị em họ trước đây tiếp xúc tương đối nhiều, Chu Tiểu Vân vốn dịu dàng, ít nói giờ càng kiệm lời. Cô bé mơ hồ cảm thấy đột nhiên Chu Tiểu Vân thông minh hơn rất nhiều. Hỏi cái gì bạn ấy cũng trả lời được, còn các thay đổi khác, Ngô Mai không thể nói rõ.
Cô bé đơn thuần thấy, Chu Tiểu Vân ít tuổi nhất nhưng trong ba người thì giống như chị cả vậy. Mỗi lần cô bé và Vương Tinh Tinh mâu thuẫn, tự nhiên sẽ kể hết với Chu Tiểu Vân, cậu ấy mỉm cười, kiên trì nghe hết. Sau khi nghe xong, đúng lúc khuyên bảo mấy câu, hai người lại hoà hảo như cũ. Nói chung, không biết từ lúc nào, cậu ấy trở thành nhân vật trung tâm trong tam giác.
Còn ở trong lớp, Chu Tiểu Vân dần dần bộc lộ tài năng, như ý muốn trở thành học trò cưng trong mắt thầy cô.
Một lớp học tổng cộng có ba mươi học sinh. Đa số ngây ngây ngô ngô như một tờ giấy trắng chưa dính mực. Đến giờ ngữ văn, thầy Phương bất đắc dĩ phát hiện tốc độ dạy học vô cùng chậm. Dưới lớp là một đàn chim non cứ ríu ra ríu rít, làm sao nghe nổi thầy cô giáo nói gì nữa.
Nhưng trong đó có một học sinh nữ không giống vậy, dần dần khiến thầy Phương có ấn tượng sâu sắc. Cô bé kia, người gầy tong teo, vóc dáng không quá cao (thầy Phương không biết Chu Tiểu Vân mới sáu tuổi, thật ra nhìn cô không khác đứa trẻ bảy tuổi), nước da trắng, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn mình, cả tiết học cứ nhìn mãi không dời mắt (kỳ thực bạn nhỏ Chu Tiểu Vân cả một tiết mải mê ngắm soái ca luyến tiếc rời mắt). Viết chữ đẹp, ngay ngắn, làm bài đầy đủ, trái ngược hoàn toàn với không ít học sinh trong lớp đến giờ còn không biết bài tập về nhà là cái gì. Đi học giơ tay trả lời đúng câu hỏi rất nhanh, tan học còn chủ động bê chồng bài tập giúp thầy, xoá sạch bảng đen trong lớp.
Biểu hiện cố gắng của Chu Tiểu Vân chiếm được cảm tình của thầy chủ nhiệm Phương, lập tức trở thành trò giỏi, trò yêu trong mắt thầy. Một tháng sau, trong giờ học, thầy Phương tuyên bố chọn Chu Tiểu Vân làm lớp trưởng. Cô bắt đầu cuộc sống oai phong một cõi ở tiểu học.
Không ai biết âm mưu của Chu Tiểu Vân. Cô cố gắng biểu hiện tốt, một phần vì muốn thoả mãn tâm lý ưa sĩ diện, làm trò giỏi của thầy cô. Một mặt khác, để được tiếp cận thầy Phương đẹp trai phong độ nhiều hơn. Sức hút của soái ca là vô biên!
Trong lớp nhiều nam ít nữ. Theo sự quan sát của cô, 100% học sinh nữ đều thích thầy Phương nên chăm chỉ đi học. Cô còn phát hiện ra, trong trường không ít cô giáo thích đến nhờ thầy Phương giúp đỡ, bao gồm cả giáo viên già U40 như cô Hoàng. Soái ca như vậy, nhìn nhiều cũng tốt cho mắt mà!
Giáo viên dạy toán học là một cô giáo họ Đinh hơn năm mươi tuổi, sắp về hưu, nói chuyện chậm rì rì. Thường cô ấy nói một câu không biết câu tiếp theo thất lạc ở chỗ nào. Vì tính cách đó, trong giờ toán, học sinh bên dưới nghịch ngợm, chỉ thiếu nước chưa gỡ ngói trên nóc xuống. Cô Đinh nhìn mà như không thấy, vẫn như cũ không vội không gấp chậm rãi dạy hết giáo án của mình. Không biết có mấy người nghe lọt.
Nhưng mà, lúc đó, chưa có áp lực điểm số, trường học hoàn toàn “Thả trâu ăn cỏ”, rất ít giáo viên nghiêm túc dạy học.
Thầy Phương vừa ra trường không lâu, hùng tâm tráng chí đầy mình, muốn bồi dưỡng những mầm non tương lai của tổ quốc, cả ngày hoà mình với học sinh. Kiên trì cẩn thận, hai từ này không đủ để hình dung lòng nhiệt tình của thầy với nghề giáo, nên rất được học sinh kính yêu.
Chu Tiểu Vân vinh hạnh được làm trò yêu của thầy Phương, cả ngày đi theo soái ca, được ánh mắt yêu mến của thầy nhìn chăm chú, cô cảm thấy hạnh phúc đến không phân biệt nổi đông tây nam bắc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện