[Dịch]Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Sưu tầm

Chương 19 : Chợ náo nhiệt (2)

Người đăng: 

.
Có lẽ do Chu Tiểu Vân đứng quá lâu trước sạp của người ta ảnh hưởng đến việc buôn bán của họ nên người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi kia hoà nhã nói: “Bé gái thích mua gì thì dẫn người lớn nhà cháu đến nhé.” Chu Tiểu Vân biết đây là rất uyển chuyển mời mình đi nên cô cười rồi tiếp tục đi về phía trước. Chà, người dân lúc này chất phác quá, nếu đổi lại ở tương lai, thể nào chủ quán cũng dùng lời nói khó nghe đuổi khách. Cô bỗng nhớ lại một việc xảy ra năm cô hai mươi lăm tuổi. Khi đó cô dẫn Nữu Nữu đi xem quần áo, nhìn trúng một cái áo khoác nữ, vừa thấy giá hơn ba trăm, đắt lè lưỡi, lập tức không cần thử mà treo luôn lên mắc. Lúc ấy, người bán hàng nhìn cô bằng ánh mắt xem thường như muốn nói: “Quần áo như thế nhìn là biết không mua nổi đâu”, khiến cô xấu hổ vô cùng. Cô nhận thức sâu sắc rằng: Nghèo không phải là cái sai nhưng lại khiến con người ta nhục nhã, không ngóc đầu lên nổi. Chu Tiểu Vân không muốn lại nhớ lại những chuyện không thoải mái trong quá khứ. Cô thề kiếp này không để cho người khác coi thường mình nữa. Cô mải suy nghĩ nên bị một ông cụ đụng phải, té ngã, mông đập mạnh xuống nền đất. Đợi đến lúc cô kịp phản ứng lại, cảm giác đau ở mông khiến cô kêu lên một tiếng. Ngẩng đầu nhìn lên, ông cụ hơn sáu mươi kia là ông Vương ở cùng thôn. “Đại Nha, có đau không? Tại ông, từ trước đến nay đi đường không chú ý, để ông nhìn xem nào. “ Ông Vương nâng Chu Tiểu Vân dậy, tự trách mình sơ ý. Chu Tiểu Vân vội vàng nói: “Không phải lỗi của ông, là do cháu, không để ý đường nên bị té. Cháu không đau, không sao đâu ạ.” Ông Vương thấy cô quả thật không sao mới yên lòng, dặn phải đi đứng cẩn thận rồi mới đi. Không ai quan tâm đến một việc nhỏ như vậy. Mọi người đi dạo xung quanh, mua bán đồ cần thiết, không hề bị ảnh hưởng. Đoạn nhạc đệm nhỏ đó không ảnh hưởng đến tâm trạng đi dạo quanh chợ của Chu Tiểu Vân. Cô rất thích con người bây giờ. Ai nấy đều giản dị, không bon chen, giẫm đạp lên nhau vì đồng tiền, vì lợi ích, lòng người thật ấm áp. Ở giữa chợ, có một sạp được rất đông các bạn nhỏ vây quanh. Chu Tiểu Vân hiếu kỳ tới xem. Hoá ra là một sạp bán sách, truyện tranh. Thảo nào thu hút trẻ con đứng mãi không chịu đi. Người đàn ông bán hàng hơn ba mươi tuổi, rất tốt tính, liên tục xếp những quyển sách bị trẻ con nhặt xem lộn xộn lại cho chỉnh tề. Cô cúi đầu bước vào, ngồi xổm trước sạp nhìn tên sách. Sách chia làm mấy loại. Hàng đầu tiên dành cho người lớn: Dịch Kinh, sách giải mộng, sách viết các loại câu đối. Hàng thứ hai là một số quyển tiểu thuyết võ hiệp. Hàng thứ ba mới là sách dành cho trẻ con. Sách khi đó chỉ nhỉnh hơn bàn tay một chút, bìa vẽ minh hoạ nội dung bên trong. Chuyện thần thoại được trẻ con yêu thích nhất, mấy quyển bị lật qua lật lại. Phần lớn sách còn khá mới, giá không đắt, một quyển giá hai hào. Đã có bạn nhỏ được người lớn mua cho một quyển. Mặc dù có đông người xem nhưng người mua rất ít. Không phải nhà nào cũng khá giả có tiền mua sách cho bọn trẻ! Không ít đứa bị người lớn kéo đi, lúc phải đi còn lưu luyến nhìn mãi. Chu Tiểu Vân cầm lấy một quyển Tây Du ký mà thích mê. Truyện được nghe nhiều nên cô thuộc làu làu. Tranh minh hoạ vẽ yêu quái rất sinh động, đáng đọc. Như cô đứng đọc trộm sách không phải ít. Nhưng mà xem hiểu sách đa số là mấy đứa tám, chín tuổi trở lên. Bé tí như cô ngồi xổm đọc sách như thế không tìm ra đứa bé thứ hai. Chú bán sách nhìn thấy Chu Tiểu Vân chững chạc, dáng vẻ đàng hoàng, cảm thấy bé gái này rất thú vị: “Này, bé đọc hiểu không? Nếu biết đọc, chú sẽ đưa cho cháu một quyển.” Tính nghịch ngợm của Chu Tiểu Vân nổi lên, cố ý làm ra vẻ mặt chột dạ, không cam lòng tỏ ra yếu thế to mồm nói: “Đương nhiên, đương nhiên cháu biết đọc.” Xung quanh có người chú ý tới, ồn ào bắt cô đọc hai câu. Mắt Chu Tiểu Vân bắt đầu ngân ngấn nước, không chịu đọc. Chú bán sách càng nhận định cô không biết, nên nói thẳng: Chỉ cần cô có thể đọc một trang sẽ cho cô quyển Tây Du ký này. Chu Tiểu Vân hỏi chú: “Chú nói chuyện phải giữ lời nhé, cháu đọc được thì không cho nuốt lời, chú phải đưa sách cho cháu.” Chú kia nhịn cười: “Chú hứa sẽ giữ lời, cháu không tin thì bảo mọi người xung quanh làm chứng cho.” Không ít người lớn bị một màn thú vị này hấp dẫn vây lại xem. Sắc mặt Chu Tiểu Vân nghiêm túc, dùng tiếng phổ thông đọc trôi chảy trang đầu tiên. Đợi đến lúc cô đọc xong, xung quanh một mảnh trầm trồ khen ngợi, chú bán sách ngạc nhiên, con ngươi như muốn rơi ra ngoài. “Hihi, chú nói rồi nhé, sách này giờ là của cháu.” Chu Tiểu Vân đắc ý cầm quyển sách đi, nhớ lại một màn lúc nãy vẫn không nhịn được cười khanh khách. Đi dạo gần hết chợ, cô quay về tìm cha mẹ. Rổ trứng gà của Triệu Ngọc Trân đã bán hết nhưng trứng vịt thì còn bốn quả. Triệu Ngọc Trân thấy con gái đầu đầy mồ hôi liền lấy khăn mặt ra lau mồ hôi cho cô, còn hỏi quyển sách trong tay cô từ đâu mà có. Chu Tiểu Vân không dám nói lời thật, chỉ nói nhặt được trên mặt đất, Triệu Ngọc Trân không hề nghi ngờ. Ba Chu ôm Nhị Nha nửa ngày sớm đã nóng lại mệt mỏi: “Mẹ nó à, còn mấy quả trứng vịt không bán nữa, mình về nhà đi. Buổi trưa rán cho mấy đứa nhỏ đỡ thèm.” Thế là, bữa trưa hôm ấy, trên mâm cơm nhà họ Chu xuất hiện một đĩa trứng vịt rán. Trứng vịt có mùi đất, không ngon bằng trứng gà, nhưng trong mắt bốn đứa trẻ đã là mỹ vị hiếm có, ăn lấy ăn để.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang