[Dịch]Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Sưu tầm

Chương 75 : Kiều thôn chúc tết

Người đăng: 

.
Dưới sự kiên trì của Thu Ngọc, Tử Phúc, Tử Lộc, Tử Tình vội vàng ra cửa, Tử Tình không muốn đi, đường quá xa, chỉ dựa vào đi bộ thì không nỗi, Tử Phúc dỗ nàng: "Muội muội ngoan, đi thôi, ngươi sợ qua cầu độc mộc hả? Ca ca cõng ngươi.” Tử Lộc ở một bên khuyên nhủ: "Muội muội nếu đi không nỗi, nhị ca lôi ngươi đi." Hai năm nay, nhà có điều kiện, vóc người Tử Phúc lớn không ít, cõng Tử Tình đi một đoạn đường vẫn được. Tử Thọ không được đi, bởi vì quá nhỏ, nói là mới bốn tuổi rưỡi thì sao đi nỗi, Thẩm thị cũng không yên tâm. Đến lão phòng, trừ Tử Bình, còn có ba đứa Mao và Quế Anh của Yến gia, tổng cộng có chín người. Không biết đi bao lâu, lên núi leo không nỗi, Tử Phúc cầm cây gậy, bảo nàng cầm một đầu, còn một đầu thì hắn kéo đi, Tử Lộc còn thường xuyên đẩy lưng nàng, xuống núi thì đi chầm chậm, đi qua núi thì lạc đường, không biết nên đi hướng nào, oán trách nhau nửa ngày, mà mũi tên đều chỉ hướng Thu Ngọc, ai bảo nàng lớn nhất bọn làm chi. Tử Phúc cùng Đại Mao đi hỏi người khác nửa ngày cũng không biết đường, Tử Tình cảm thấy đi thêm một đoạn không xa nữa là đến cầu độc mộc, nên hỏi một lão bà bà đang phơi nắng: "Bà bà, chúng ta muốn đến Kiều thôn, cách đây không xa có một con sông, nước rất sâu, có cầu độc mộc bắc ngang." Vừa nói, người này liền hiểu, chỉ đường. Mấy người đến cầu độc mộc, Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao vừa đi qua, còn cố ý nhảy tưng tưng làm thân cầu rung lên, dọa khóc Tử Bình, bị Thu Ngọc mắng một chút mới bỏ đi, cũng may Tử Phúc cõng Tử Tình cùng Tử Lộc đi cuối cùng. Đến Kiều thôn, từ xa đã thấy Hạ Ngọc đứng ở cửa nhìn quanh, mặc bộ áo bông lúc nàng xuất giá, nhà nàng gần đầu thôn, Tử Tình thấy cửa có dán câu đối, ông thông gia không sống quá mùa thu năm ngoái. Khó trách nhị dượng lại không đến nhà mình vào dịp tết. Cả bọn vào cửa thì nói: "Chúc mừng năm mới." Hạ Ngọc cho mỗi đứa một văn làm tiền mừng tuổi, trên bàn có bát trà, khách vào thì pha, Hạ Ngọc mang một khay quả vỏ cứng, mọi người ngồi uống chén trà, Hạ Ngọc lấy 10 dĩa từ lồng hấp ra. Mỗi dĩa đều là đồ mặn. Có thịt gà, vịt, gan lưỡi đầu đuôi thịt heo, thịt bò, cuối cùng là một đĩa trứng gà muối cùng trứng vịt muối, nhiều món nhưng mỗi món chỉ có một ít. Tử Tình đoán chắc đây là toàn bộ món để nhị cô chiêu đãi khách. Mặc kệ thế nào thì đều hơn nhà đại cô, nghe đại nương cùng nương nói chuyện, hơn mười năm nay còn chưa ăn được bữa cơm nào đỡ đỡ ở nhà đại cô cả. Bởi vì không có người lớn nên không rót rượu. Mỗi người một bát mì nước và 1 quả trứng luộc, ba cái Mao vừa lên bàn đã đem thịt nhét vào miệng. Thu Ngọc nhìn mà đau lòng: "Ăn ít lại, ăn ít lại chút đi, đây là đồ để di cha các ngươi dùng để đãi khách, các ngươi ăn sạch thì di cha lấy gì đãi khách hả?" Di cha hàm hậu nói: "Ăn đi, ăn đi, làm để ăn mà." "Đúng vậy, di cha còn chưa nói cái gì, đâu phải ăn của nhà ngươi đâu." Đại Mao rất bất mãn, liếc tiểu di một cái. "Mang theo các ngươi làm gì không biết, bị bỏ đói tám trăm năm hả, lần sau ta không bao giờ mang theo bọn ngươi nữa." Thu Ngọc sinh khí hô. Ăn xong, Hạ Ngọc nói: "Các ngươi rãnh rỗi thì đến chỗ từ đường ở cửa thôn chơi đi, nơi đó có nhiều người, có trò chơi, cũng có đánh bạc." Nhị mao vừa nghe vậy, đi ra ngoài, Thu Ngọc ngăn không được, lại lo lắng, mà cũng muốn đi xem náo nhiệt, nên cả bọn đều đi. Tử Tình thấy từ đường ở Kiều thôn lớn hơn Tăng gia, cửa đóng, trước cửa có một bãi đất trống, nhóm ba người, năm người, có chơi cờ, có đánh bạc, có thêu thùa may vá, có tán gẫu, còn có bán đồ ăn, có người xem náo nhiệt, có trầm trồ khen ngợi, đông hơn chỗ Tử Tình, Hạ Ngọc nói là vì Kiều thôn chỉ có một họ, không giống chỗ mình có năm sáu gia dòng họ. Nhị Mao giật tiền của Tam Mao cùng Quế Anh, chạy tới chỗ đánh bạc, Tử Tình thấy người dân đánh giá bọn họ, nhỏ giọng hỏi là thân thích nhà ai, hơn nữa Tử Phúc Tử Lộc tóc quấn khăn, mặc trường bào, liếc mắt là biết là người đọc sách, ba huynh muội mặc quần áo mới, Tử Tình một bộ đồ mềm mại màu hồng in hoa, cột hai bím, Tử Phúc, Tử Lộc là một bộ áo dài màu đỏ, Hạ Ngọc đi ra, thấy vẻ mặt hâm mộ của thôn dân, có một tia đắc ý. Cơm chiều vẫn tương đối nhiều món, 8 món ăn, ăn xong cơm chiều không lâu, Chu Thiên Thanh đốt một gốc cây khô ở trong sân, đệ đệ của hắn châm đèn vào hoa đăng, hỏi có người đánh bài không? Thu Ngọc chạy nhanh nói: "Đều là tiểu hài tử, không cần." Tử Tình có chút tò mò, muốn kiến thức một chút, đáng tiếc không thể nói ra. Mọi người vây quanh đống, tán gẫu, Hạ Ngọc ngồi gần đó, nấu nước sôi, Chu Thiên Thanh rót cho mỗi người một ly trà, mang ít quả vỏ cứng, cũng nướng dương khoai trong đống lửa, mọi người nói nói cười cười, uống trà, ăn dương khoai nướng. Hạ Ngọc và Thu Ngọc nói việc nhà cửa, nói cho Thu Ngọc biết đồ ăn hôm nay đều do nàng làm, gà vịt tự nuôi, còn nuôi một con heo, còn nói năm nay thu hoạch, lúa nước giảm sản lượng nhiều, chỉ bằng 3 phần năm ngoái, cũng may là có dương khoai, cũng đỡ. Tử Tình nghe xong có chút xót xa, nhị cô tiểu cô thường ngày ở nhà, bà không để cho họ đụng một ngón tay nào, củi gạo dầu muối tương dấm chua trà cũng không cần quan tâm. Bởi vậy nghĩ đến nương mình, hồi nhỏ ở bà ngoại cũng vậy, lúc ông ngoại còn sống, điều kiện trong nhà không tệ, sau khi gả đi, không những phải làm một đống chuyện, còn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Tử Tình nghe tiểu cô oán giận, nói lúc nương nàng vừa gả qua còn ghét cơm cành nhà nội thô ráp, khó nuốt xuống, bởi vậy bà ghét nương. Sau này ăn riết cũng quen. Tử Tình suy nghĩ, mình phải làm nhiều của cải lên, cuộc sống tương lai mới bảo đảm, bằng không, nếu ủy khuất giống các nàng thì mình không cam tâm. Đang suy nghĩ, cũng không biết là mấy giờ, dượng đứng lên thu xếp đồ ăn khuya, ăn khuya là mỗi người một ly rượu và chén bánh trôi nhỏ. Tử Tình đếm đếm, từ khi vào cửa đến bây giờ đã ăn 5 lần, trách không được người ta nói thôn này hiếu khách. Buổi tối, đương nhiên là nam nữ ngủ riêng, buổi sáng Tử Phúc dậy mặc quần áo, phát hiện tiền trong túi không thấy, hắn hỏi Tử Lộc: "Tiểu nhị, xem tiền ngươi còn không?" Tử Lộc cũng không có, Tử Phúc sinh khí, định lục túi tiền của Nhị Mao, Nhị Mao hét lên: "Dựa vào cái gì là lục túi ta, ta không có tiền à? Ngươi muốn bắt nạt ta phải không?" Tam Mao tuổi nhỏ, hỏi: "Nhị ca, ngươi có tiền à? Hôm qua ngươi cướp tiền của ta cùng tỷ tỷ, ngươi có tiền còn cướp của chúng ta, bà ngoại cho hai văn mà ngươi cũng cướp luôn." Tử Tình vừa nghe, đúng là đối đãi khác nhau,nhà mình chỉ có 1 văn, vội ồn ào: "Bà chỉ cho chúng ta một văn tiền, sao các ngươi lại được 2 văn? Bà thích các ngươi hơn." Tử Tình cũng không sợ loạn. Thu Ngọc thấy cả bọn nháo nhào, mắng Nhị Mao vài câu, lại mắng Tam Mao, Tam Mao tự nhiên bị mắng: "Mắng ta làm gì? Ta đâu có trộm?" Hạ Ngọc nghe thấy có động tĩnh, tiến vào hỏi Tử Phúc mất bao nhiêu văn, định cho Tử Phúc, Tử Phúc nhanh nói: "Nhị cô, không cần đâu, ta không phải vì mấy văn tiền này, chỉ sợ Nhị mao học thói xấu thôi." Việc này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, buổi chiều trở về nhà, Tử Phúc rất tức giận kể cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, hai người không lên tiếng, Tăng Thụy Tường cũng không biết nói gì cho phải. Ngày kế trước khi mời nhà Xuân Ngọc đến ăn cơm, Tử Phúc đem tát cả vật nhỏ đáng giá cất hết vào thư phòng, đem thư phòng khóa lại, nếu không sợ ông bà tức thì Tử Phúc sẽ khóa hết tất cả các phòng. Nhiều năm về sau, cả nhà Tử Tình đều bảo trì thói quen này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang