[Dịch]Cuộc Phiêu Lưu Của 12 Cung - Sưu tầm

Chương 12 : Hội Ngộ ( Trung)

Người đăng: 

.
Hoàng cung, Sư tử và Thiên Yết không nói chuyện lâu cho lắm nên nhanh chóng từ biệt, Sư Tử quay lại với đống tấu chương chưa hoàn thành, Thiên Yết thì trở về phủ nghỉ ngơi. Còn Song Ngư chơi vẫn dạo quanh hoàng cung chơi đùa và cũng để tham quan, nhưng với tính cách của Ngư không bao giờ yên ổn được chân tay nên trong một ngày mà cô đã chọc đến hai người không nên chọc, và người thứ hai này chính là Hoàng Phi người nắm mọi quyền hạnh trong chốn hậu cung. "Chậu mẫu đơn tuyệt đẹp, rực rỡ của ta sao người dám làm thế với chúng hả?... " Hoàng Phi thương tiếc đứt ruột nhìn những khóm hoa do tay mình săn sóc, không ngờ chỉ trong một ngày lại dẫm nát như thế dưới đất, thật không thể tin được. " Tuyết muội, muội thử nói tỷ nghe mấy đóa hoa có gì đáng để mụ ta phải thương tiếc như mất cha mẹ không bằng như thế không? " Ngư khẽ nói thầm với Tuyết Linh làm Tuyết Linh khẽ cười. " Không đến nổi khoa trương như tỷ nói đâu, mấy khóm hoa đó bao công sức của Hoàng phi chăm sóc mới được như ngày hôm nay, nhưng lại trong một ngày bị tỷ đạp đổ như vậy không đau lòng mới là lạ" Nghe lời đó của Tuyết Linh, Ngư khẽ vuốt cằm suy tư nhưng rồi cũng mặc kệ, nghĩ chi cho mệt thôi đi xin lỗi thì có nghĩa hơn, nhưng chưa kịp nói đã bị tiếng cay độc của Hoàng Phi ngăn lại: " Ngươi..... Cái công chúa mà không ra dáng công chúa, phá phách như lũ dân thường ngoài đường ngoài chợ, hoàng thượng thật đáng thương khi có người muội muội như ngươi" " Có công chúa hay không công chúa thì cũng không tới lượt mụ già như Hoàng Phi đây lên tiếng ha" " Ngươi..... ngươi nói ai là mụ già? " " Nực cười không lẽ ta nói mình, ta chỉ vô tình làm vỡ chậu hoa của bà, lẽ ra ta sẽ xin lỗi nhưng vì thái độ đó của bà thì thôi đi" Hoàng phi tức đến hộc máu khi nghe từ miệng Ngư không ngừng gọi mình bà này bà nọ, đối với người phụ nữ bị xem là già chính là điều cấm kị nhất trên đời. " Ngươi... láo xược đã làm làm vỡ chậu hoa ta yêu thích, lại còn dám nói ta là bà này bà nọ, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi, Hồng ma ma đem công chúa láo xược về tẩm cung của ta" " Vâng ạ, đi thôi" Ngư né đi khỏi cánh tay của Hồng ma ma, đến trước mặt ả Hoàng phi cho ả một cú đá thật mạnh, làm ả ta ngã nằm trên đất, Hồng ma ma liền đỡ ả Hoàng phi lên còn Ngư thì bị giữ chặt cứng. Ả Hoàng Phi vừa tức giận vừa đau đớn dậy, mặt ả đỏ rực vì giận gằn giọng: " Ngươi quá lắm, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết hỗn xược với ta thì hậu quả sẽ ra sao, nhanh đem nó về tẩm cung cho ta" " Buông ta ra, buông..... nhanh " Ngư càng vùng càng bị xiết chặt hơn, bọn họ thấy tay chân nó thật phiền phức không yên ổn liền lấy dây trói lại. Còn hai tỷ muội Tuyết Linh nhìn công chúa bị bắt đi hoảng sợ, Hồng ma ma và Hoàng Phi ở trong hậu cung là hai người độc ác nhất không ai là không biết, những người bị họ "để mắt" tới không ai là không sợ, Hoàng Phi còn là con gái bảo bối của Tể Tướng nên càng không ai dám ho he gì, Tuyết Linh nước mắt hai dòng tay nắm chặt tay áo Tuyết Nhi sợ hãi: " Tuyết Nhi, giờ chúng ta phải làm gì đây, công chúa.... công chúa của chúng ta phải làm sao bây giờ, người sẽ bị hành hạ mà chết mất, Tuyết Nhi mau nghĩ cách đi.... hu hu... " " Ai có thể..... Hoàng thượng.... Đúng rùi Tuyết Linh chúng ta mau đi tìm Hoàng thượng, biết đâu người sẽ cứu được công chúa.... mau đi thui" " Vậy phải đi nhanh thôi" Bọn Tuyết Linh hớn hải chạy tới cho Hoàng Thượng, còn Ngư sau khi bị lôi đi khá lâu, trước mắt nàng hiện lên một nới lạ lẫm, nàng khẽ đoán là chỗ ở của Hoàng Phi, nhưng nó quá là xa hoa qúa mức rồi thì phải, cách bố trí từ ngoài vào trong còn lộng lẫy hơn Phượng Hoàng các của Hoàng Hậu nữa chứ. Ngư ta lo đánh giá mà quên lun mình đang bị lôi đi chuẩn bị bị hành xử, cho đến khi Ngư bị bọn người kia không thương tiếc quăng ngã nàng xuống sàn, nàng mới giật mình: " Mấy người này thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, ui..... thật là đau" " Nương nương, giờ ta làm gì con nhóc này đây ạ?" Hồng ma ma cười nhẹ, nhìn ả Hoàng phi rồi lại nhìn Song Ngư với ánh mắt thích thú, làm Song Ngư hơi rùng mình. " Tiểu công chúa biết tội của mình chưa, chỉ cần ngươi chịu xin lỗi ta, và làm động cho ta vui ta sẽ nghĩ lại mà tha cho ngươi thì sao" Ả Hoàng phi giả giọng nhân hậu làm Ngư muốn ói, Ngư kinh Ngư phỉ nghe cứ như là Ngư phải cảm tạ bà ta vậy, không đời nào có dụ đó ả ta đi mà nằm mơi đi, Ngư hừ lạnh lên tiếng: " Hừ, có nước ngươi đi mà làm ta không có dư hơi, không công rỗi nghề như mấy người các ngươi, mau thả ta ra" " Sắp chết tới nơi mà còn mạnh miệng thật đấy" " Chết?! Các định làm gì ta, các ngươi không sợ sẽ bị hoàng huynh ta trừng trị sao?" Ngư nghe từ chết thốt ra từ Hoàng phi không khỏi có chút lo sợ trong lòng, nàng đã từ xem biết bao bộ phim cổ đại cũng thấy không ít độ độc ác của các phi tần trong chốn hậu cung, nhất là những người có chức vị cao như ả Hoàng phi kia, đừng như thế chứ nàng còn cả một đống ước mơ chưa thực hiện mà, hoàng huynh à mau tới cứu muội đi a, muội còn chưa có người yêu nữa mà,..... và hàng ngàn suy nghĩ khác, về phần ả Hoàng phi khẽ mỉm cười : " Giờ biết sợ rồi sao?, mà ta có giết ngươi, Hoàng thượng không những không trách phạt ta mà còn sủng ái và thưởng cho ta nữa kìa" " Hừ ngươi đang ảo mộng à, dậy đi Hoàng huynh ta sẽ không như ngươi nói, với lại với mụ già như ngươi chưa tới lượt Hoàng huynh ta để ý" Ả Hoàng phi bị Ngư nói trúng điểm xẩu hổ và buồn bực của ả, là từ khi vào cung tới giờ ả được Hoàng thượng để mắt tới dù chỉ một lần,nên không có lúc nào ả vui cả, ả không ngừng làm hại hay làm gì đó để chỉ mong Hoàng thượng nhìn ả một chút cũng không được, " Ngươi.... tức chết ta rồi, Hồng ma ma đem con nhóc này xuống hành hạ cho tới chết cho ta" " Tuân lệnh" Hồng mama cười hết sức quỷ dị với Song Ngư, trên tay không biết khi nào đã có một cây roi dài bằng da, đập nhịp nhàng trên tay, Song Ngư kinh hãi lùi về sau, nàng càng lùi bà ta càng tiến rồi không nhanh không chậm quất một roi thật mạnh vào người nàng. Từ nhỏ đến lớn Song Ngư vốn được yêu thương, không ai dám động tới một sợi tóc của nàng, nói chi là là bị đánh cũng chưa hề phải chịu quả một lần, vậy nên bị một roi kia đánh xuống làm nàng đâu đến nổi mún ngất đi. " Chỉ mới một roi mà đã như thế rồi sao, thật là đáng thương mà, nhưng là do ngươi thôi hahaha" Ả Hoàng phi khẽ cười lớn, đưa ánh mắt vui sướng nhìn những đòn roi hạ xuống trên người Song Ngư, cùng tiếng hét đau đớn của Song Ngư mà càng vui vẻ. Song Ngư cắn môi chịu đựng những chiếc roi hạ xuống người mình không một chút lưu tình mà vừa đau đớn vừa câm phẫn mà đưa mắt lạnh nhìn ả Hoàng phi đang cười vui vẻ trên ghế kia, nàng thề nàng có thể thoát ra thì nàng sẽ trả lại những gì mà ả giàng cho nàng ngày hôm nay, nàng sẽ lại gấp trăm không gấp ngàn lần cho ả..... Khi Song Ngư chuẩn bị vì quá đau mà thật sự ngất đi, bên ngoài liền bị một cỏi lực mạnh đập vào cửa, làm cách cửa đang đóng của ả Hoàng phi đang đóng chặc mà vỡ tan ra. Tất cả mọi hành động bên trong đều bị đình trệ vì sự việc mới diễn ra kia, từ lúc cánh cửa bị phá ở bên ngoài một cỗ lửa giận phả vào bên trong, một bóng người trên người là bộ long bào trắng bước nhanh như bay vào, không quan tâm xung quang mình có gì, cặp nhãn long chỉ nhìn người nữ nhi mà người kia yêu thương, cùng không ngừng bảo vệ bây giờ lại trên người đầy những vết thương lớn nhỏ, hô hấp suy nhược hai mắt mơ hồ mông lung nhìn mình, một cỗ lửa giận càng nồng đậm đưa mắt nhìn cây roi trên tay Hồng mama, làm bà ta hoảng sợ cực độ trong tư thế quỳ mặt càng dí sát mặt sàn không ngừng run rẩy, còn ả Hoàng phi thì kinh hãi mặt khẽ tái nhợt cắn chặt môi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang