[Việt Nam] Cực Võ

Chương 57 : Đợi ta trở về .

Người đăng: 

Thích Trường Phát cái tên này Vô Song có thể không biết nhưng vị lão nhân này có thể coi là một nhân vật nổi danh giang hồ, tất nhiên không phải là bắc võ lâm mà là ở nam võ lâm. Võ lâm cực kỳ rộng lớn, có điều võ lâm từ trước đến nay luôn lấy Thiếu Lâm làm đầu, chính vì vậy sau sự kiện Thiếu Lâm phân chia cũng bắt đầu phân chia theo. Thuở ban đầu không có quá rõ ràng khái niệm về Nam – Bắc của võ lâm trung nguyên có điều khi Thiếu Thất Sơn – Thiếu Lâm Tự xảy ra nội chiến tách thành Nam Thiếu Lâm cùng Bắc Thiếu Lâm thì từ đó võ lâm cũng phân chia theo. Lúc đầu Thiếu Lâm Tự vốn được gọi là Tung Sơn Thiếu Lâm Tự, bất quá hiện nay lại đổi thành Thiếu Thất Sơn – Bắc Thiếu Lâm, vị trí tuy không thay đổi gì nhưng tên gọi cũng đã đổi, đủ để thấy Thiếu Lâm cũng không còn là Thiếu Lâm như năm đó. Về phần Nam Thiếu Lâm trong trận phân tranh đó liền là kẻ thua cuộc, di chuyển từ bắc xuống nam lập nên Phủ Điền Thiếu Lâm Tự hay còn gọi là Nam Thiếu Lâm. Bắc Thiếu Lâm giống một cái danh môn đại phái, nữ nhân căn bản không được phép bước vào. Nam Thiếu Lâm lại giống một cái đại tự hơn, không giống danh môn đại phái, không có quy định nữ nhân không thể bước vào. Từ sự kiện này, không biết là vị tiền bối giang hồ nào trong võ lâm bắt đầu phân chia ra khái niệm nam cùng bắc. Từ bao đời nay, phương bắc thiện võ, phương nam giàu có đã trở thành một loại nhận thức. Võ lâm phương nam về một mặt nào đó liền là một loại danh xưng coi thường của người trong võ lâm. Võ lâm phương nam quả thật yếu hơn võ lâm phương bắc nhiều. Chỉ cần nhìn vào bản đồ phân bố thế lực đủ để thấy phương nam gần như không có bất cứ danh môn đại phái nào đặt chân, Nam Thiếu Lâm có thể coi là đệ nhất đại phái của nam phương. Phương bắc lại khác, không chỉ có Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi mà còn cả Minh Giáo, Nhật Nguyệt Thần Giáo, bất kể là chính phái hay tà phái đều muốn chọn phương Bắc làm nơi đặt căn cơ. Đương nhiên phương nam lại nổi tiếng về giàu có cùng sản vật phong phú, về việc này phương bắc đúng là không cách nào so sánh. Phương bắc võ lực mạnh, phương nam kinh tế cường. Lại nói về Thích Trường Phát, người này ở võ lâm phương nam được gọi là Thiết Tỏa Hoành Giang hiểu theo nghĩ đơn giản chính là phong tỏa cả con sông lớn để nói lên Thích Trường Phát làm người cẩn thận, tính toán không bỏ sót. Võ công của lão nhân này đặt tại võ lâm phương bắc không là gì nhưng ở võ lâm phương nam liền là một hảo thủ. Càng đáng nói hơn là, Thích Trường Phát có một vị kinh người sư phụ. Sư phụ của Thích Trường Phát gọi là Mai Niệm Sanh, đây là nhân vật chí tôn của võ lâm phương nam, thậm chí cho dù đặt ở phương bắc cũng không có mấy người đủ sức làm đối thủ Mai Niệm Sanh. Mai Niệm Sanh có 3 cái đệ tử lần lượt là Vạn Chấn Sơn, Ngôn Đạt Bình cùng Thích Trường Phát, đáng tiếc cả 3 người này võ công bình bình, không có ai có được nổi 1 phần thực lực của sư phụ. Tất nhiên việc này cũng không phải là lạ, trên giang hồ đâu thiếu chuyện danh sư không xuất ra cao đồ, võ học con đường không phải cứ có danh sư chỉ điểm liền có thể tiến xa, nó còn được xác định bởi rất nhiều yếu tố. Ví dụ đơn giản nhất mà nói, Đông Tà – Hoàng Dược Sư cả đời nhận 6 vị đệ tử nhưng cũng không có ai trở thành cao thủ hàng đầu trang giang hồ. Nhìn từ việc của Đông Tà thì Mai Niệm Sanh không có truyền nhân xứng đáng cũng là hết sức bình thường. Điều duy nhất đáng để nói là, Thích Trường Phát vốn không có lý do để chạy đến phương bắc, chạy đến Ngưu Gia Thôn sinh sống, thậm chí còn ở ẩn trong một ngôi nhà nhỏ thế này. ......... Vô Song đương nhiên không biết Thích Trường Phát là ai, lúc này hắn thật sự có chút chán, nhìn Thơ Đường Kiếm Pháp trong tay Thích Phương cùng Địch Vân, Vô Song liền có chút buồn ngủ, chỉ tiếc Thẩm Tương Vân ở bên cạnh thì không có thấy thế, cô nàng này vẫn đang chú tâm vô cùng, Vô Song cũng đành phải chuyển hướng nhìn sang Thích Trường Phát. Thích Trường Phát ánh mắt từ đầu đến cuối cùng chỉ tập trung nhìn con gái cùng đệ tử, có điều lại không nói câu nào, cũng không giống như đang dạy võ cho hai người, việc lão nhân này làm chỉ có nhìn và nhìn, căn bản không nói một lời. Trong kiếm pháp của Địch Vân cùng Thích Phương có trăm ngàn chỗ hở, mang kiếm pháp này ra giang hồ tuyệt đối chết không có chỗ chôn tuy nhiên Thích Trường Phát vẫn không nhắc nhở, thậm chí không nói dù chỉ một câu không hài lòng. Đây rốt cuộc là loại phụ thân gì? Đây rốt cuộc là loại sư phụ gì? Vô Song căn bản không rõ có điều cũng không để hắn có thể hiểu rõ, dị biến rất nhanh xảy ra. Mảnh đất trống phía sau Ngưu Gia Thôn vốn không có người bởi vì Thích Trường Phát đã mua lại toàn bộ, bằng địa vị của hắn ở phương nam, chút tài lực này hắn cnaw bản không thiếu. Chính vì điểm này bình thường sẽ không có ai tiến vào đây, chỉ có hôm nay hai người Vô Song cùng Thẩm Tương Vân là đặc biệt một chút mà thôi. Thích Trường Phát không thích người khác đến gần nhà mình cũng như đến gần chính bản thân mình, trong Ngưu Gia Thôn bản thân Thích Trường Phát liền bị mọi người xa lánh, rất ít thôn dân từng nói chuyện với hắn. Nếu không phải Vô Song cùng Thẩm Tương Vân nhìn như thế nào cũng chỉ là một đứa bé, Thích Trường PHát chưa chắc đã cho phép hai người đến xem Thích Phương cùng Địch Vân sử dụng Thơ Đường Kiềm Phổ. Nơi này vốn ngăn cách người ngoài tiến vào, vậy mà lúc này có ba thân ảnh đang lao nhanh đến đây. Ba người này đúng là bộ ba Đổ THần, Độc Xà cùng Kim Nhạn. Ba người này lao tới làm Thích Trường PHát cùng Vô Song giật mình không nhẹ. Thích Trường Phát là người luyện võ, đương nhiên nhìn ra ba người này không dễ chọc, bất cứ ai cũng có thể so với nhất lưu cao thủ trên giang hồ. Nếu là trước đây, Vô Song sẽ khinh thường cái gọi là nhất lưu cao thủ trên giang hồ nhưng từ sau sự việc ở Tương Dương Thành, Vô Song liền bỏ ngay cái ý định này trong đầu, nhất lưu cao thủ mơ hồ đã là cực hạn của Vô Song hiện nay. Cả Vô Song cùng Thích Trường Phát đều không phải người ngu, hơn nữa vẻ mặt của ba người kia âm trầm, cũng không mang theo thiện ý. Thích Trường Phát không quen ai trong ba người, Vô Song lại càng không quen, chính vì vậy ánh mắt của cả hai đồng thời đều nhíu lại, tâm bắt đầu đề phòng cẩn thận, về phần Thích Phương cùng Địch Vân đã dừng lại từ lâu, ánh mắt nghi hoặc nhìn ba bóng người đang chạy tới. Ba người này đương nhiên cũng không che dấu địch ý làm gì, trong mắt bọn họ Thích Trường Phát căn bản không thể bỏ chạy, sau lưng hắn còn bốn cái tiểu hài tử, chỉ cần có bốn cái tiểu hài tử này, Thích Trường PHát chạy không nổi. Thích Trường Phát ánh mắt lạnh lại nhìn đối phương, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì, về phần Vô Song căn bản không nói nhiều, hắn nắm lấy tay Thẩm Tương Vân đứng lên, sau đó lập tức xoay đầu rời đi, tuyệt không ở lại thêm một phút một giây nào. Nếu đám người kia nhắm đến Thích Trường Phát vậy tất nhiên Vô Song sẽ không can ngăn. Nếu đám người kia nhắm đến Vô Song, tốt nhất liền bỏ chạy. Một cái nhất lưu cao thủ Vô Song còn muốn thử sức một chút, nếu là ba cái nhất lưu cao thủ hắn liền lựa chọn chạy. Đổ Thần, Kim Nhạn cùng Độc Xà thấy Vô Song rời đi cũng không có ngăn cản, bọn họ căn bản không có thời gian, lập tức nhắm tới Thích Trường Phát. Thích Trường Phát chưa kịp lên tiếng liền bị ba người này vây công, khuôn mặt liền biến sắc, sau đó lập tức lên tiếng. “Địch Vân, Thích Phương, giúp ta cầm chân hai người”. Nói xong Thích Trường Phát nắm chặt lấy bội kiếm sau lưng, một kiếm đâm ra mượn thế lùi lại. Câu nói của Thích Trường Phát vang lên khiến cho Vô Song đang mang Tương Vân rời đi liền khựng lại. Trong ánh mắt Vô Song nhìn Thích Trường Phát dần dần lạnh lại, thậm chí rất lạnh. Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Thích Trường Phát người này dĩ nhiên muốn đẩy con mình vào chỗ chết?. Địch Vân thì cũng thôi đi, dù sao không phải con đẻ hắn, bất quá đến cả Thích Phương dĩ nhiên cũng bị Thích Trường Phát sử dụng như quân cờ?. Địch Vân cùng Thích Phương hai người cùng lên cũng chưa chắc ở dưới kiếm của Doãn Chí Bình chịu được 10 chiều. Doãn Chí Bình trên giang hồ hiện nay cũng chỉ có thể coi là tam lưu cao thủ không hơn không kém. Doãn Chí Bình còn có thể dễ dàng hạ được hai huynh muội này, thử hỏi Địch Vân cùng Thích Phương lấy cái gì ngăn cản bước tiến của nhất lưu cao thủ?. Địch Vân người này vậy mà nghe sư phụ nói xong, căn bản không có đến một giây suy nghĩ, lập tức đẩy Thích Phương ra xa mình một chút. “Sư muội, ngươi chạy đi, đến chỗ chúng ta hay chơi đùa trốn trước đi”. Địch Vân gần như hét lên một tiếng, sau đó không cầm theo kiếm gỗ mà chạy thẳng đến một cây cọc gỗ cắm gần đó. Chỉ thấy Địch Vân gầm lên giận giữ, dùng hai tay nhấc cả cây cọc lên khỏi mặt đất khiến Vô Song rung động không thôi. “Người này quá ngốc cũng quá thật thà nhưng chính vì vậy lại hết mực yêu thích sư muội, hết mực nghe lời sư phụ, con trâu ngốc này cũng không biết chỉ cần hắn tiến lên liền phải chết?”. Địch Vân không có nghĩ nhiều được như Vô Song, nắm chặt cây cọc gỗ, thân hình to lớn lao lên chiến đầu cùng Thích Trường Phát. Về phần Thích Phương, nàng như bị dính định thân thuật, căn bản không thể cử động, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn sợ hãi, thân hình mềm mại liên tục run rẩy. Thích Phương năm nay vẫn còn là một thiếu nữ chưa lớn, tất cả biểu hiện của nàng đều là hết sức tự nhiên, đây là lần đầu tiên nàng gặp biến cố này. Vô Song thu toàn bộ cảnh tượng vào mắt. Vô Song biết... lần này hắn chỉ sợ khó mà rời khỏi đây được. Đầu tiên là Địch Vân, kẻ này rất ngốc nhưng chính việc ngốc mà hắn làm lại khiến Vô Song có chút ngốc theo, hắn liền không muốn Địch Vân cứ như thế chết đi. Vô Song có mười phần nắm chắc, Thích Trường Phát tuyệt đối sẽ lấy Địch Vân làm đệm thịt, sau đó bỏ chạy, đến cả nữ nhi của mình Thích Trường Phát còn không để ý, loại đệ tử như Địch Vân đáng là gì?. Điều thứ hai, hắn cảm thấy cánh tay mình run lên, Thẩm Tương Vân đang bấu thật chặt vào cánh tay hắn. Ánh mắt Thẩm Tương Vân bị một làn sương mờ che đi, nàng không có lên tiếng nhưng Vô Song biết nàng muốn gì. Tương Vân là một cô gái phi thường ngoan ngoãn pha thêm chút đơn thuần tinh nghịch nhưng nàng cũng không ngốc, nàng rất thông minh. Về lý trí, Tương Vân biết bọn họ phải rời đi, bọn họ ở lại chỉ làm vướng chân dù sao cả nàng cùng Vô Song đều chỉ là đứa bé. Về tình, nàng căn bản không thể nào nhìn tỷ tỷ cùng ca ca của mình gặp nguy hiểm mà không quan tâm, Địch Vân cùng Thích Phương đối với nàng rất tốt, nàng căn bản không cách nào bỏ mặc rời đi. Nàng cũng không thể mở miệng yêu cầu Vô Song trợ giúp, trong mắt nàng tiểu sư thúc rất thông minh, rất hay nghĩ ra những chủ kiến mà nàng chưa bao giờ nghe thấy bất quá tiểu sư thúc còn bé hơn nàng, là nàng phải bảo hộ tiểu sư thúc mới đúng chứ đừng nói tiểu sư thúc bảo vệ nàng. Nhìn thấy vẻ khó xử của Tương Vân, Vô Song đột nhiên cảm thấy cô bé này cực kỳ đáng yêu. Tính ra Tương Vân vẫn còn cao hơn Vô Song nửa cái đầu, có điều Vô Song lúc này cố gắng kiễng chân lên, dùng tay nhẹ xoa đầu nàng, sau đó trong ánh mắt không thể tin tưởng được của Tương Vân, thân hình Vô Song nhẹ lướt đi trong cơn gió. “Ở nguyên đây, đợi ta”. Tương Vân sững người, cô bé này không biết có nghe thấy Vô Song nói hay không chỉ biết trong mắt Tương Vân hiện nay bóng lưng của Vô Song trở nên rất lớn... rất lớn. Bóng lưng nhỏ bé kia lúc này vậy mà như che cho nàng cả bầu trời. Lý trí của nàng không muốn Vô Song ra tay, nàng biết tiểu sư thúc còn quá nhỏ, tiểu sư thúc tiến lên chỉ có một con đường chết. Nhưng lúc này trái tim lại lấn áp lý trí của nàng, nàng vậy mà vô thức tin tưởng tiểu sư thúc sẽ trở về, nàng liền muốn đứng ở đây, đợi tiểu sư thúc trở lại. ........ Tuần này ngày 4 chương Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan. Mọi người comment nhiều lên cho tác giả có động lực với .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang