[Dịch]Cực Phẩm Thiên Kiêu- Sưu tầm
Chương 33 : Nghiêm Tuấn Trạch
.
Phía sau ba người nhìn đến lúc này chỉ còn lại Dương Hiểu Đồng một người, không khỏi cười trộm: Vừa rồi ba người cùng đi, bọn họ đang lo không có cơ hội, không ngờ cô ta đảo tự mình đưa tới cửa.
Vương Siêu có chút nghi hoặc “Cô ta có phải hay không đã phát hiện chúng ta?” Nếu như không phát hiện, vì sao lại lúc trễ như vậy cùng hai người bạn tách ra mà đi một con đường khác?
Bên cạnh một người lắc lắc đầu nói “Sao có thể? Cô ta nếu như phát hiện chúng ta, hẳn là cùng hai nữ sinh kia đi nhanh mới đúng, làm sao hiện tại tự mình một người đi a?”
Nghe nói, Vương Siêu mặc dù vẫn còn có chút nghi hoặc, nhưng cũng gật gật đầu “Hẳn là vậy.” Chẳng lẽ cô ấy một nữ sinh lại có thể đánh thắng ba người đại nam nhân bọn họ? Nghĩ như thế nào cũng là chuyện không thể nào?
Dương Hiểu Đồng mang theo bọn họ đi vào một con hẻm nhỏ tối như mực, quẹo vào núp, khi bọn hắn chạy tới lại phát hiện không có một ai “Người thế nào không thấy?”
“Không biết, đi phía trước nhìn xem?”
“Các ngươi tìm ta có việc sao?” Bình thản mở miệng, ngữ khí đạm mạc yếu ớt trong miệng Dương Hiểu Đồng truyền ra.
Nhưng mà lời nói như vậy rơi vào trong tai ba người lại để cho bọn họ rùng mình một cái, cô ta thực sự sớm đã phát hiện bọn họ! Quay đầu nhìn thân ảnh nổi bật dưới ánh trăng, cô đang cúi thấp đầu làm cho người ta thấy không rõ nét mặt của cô, y phục màu đen làm cho cô tựa hồ cùng màu đen này gắn thành một thể.
“Không, không làm gì.” Lời này nói ra, ngay cả Vương Siêu cũng hận không thể tự đánh chính mình một cái tát, không phải là một nữ sinh thôi sao? Bọn họ thế nhưng có ba đại nam nhân, hắn sợ cái gì?
Dương Hiểu Đồng khóe miệng câu dẫn ra một tia cười khẽ “Không làm gì?”
Ngẩng đầu, con ngươi nhìn thẳng Vương Siêu “Không làm gì mà từ lúc cuộc thi buổi tối vẫn đi theo phía sau ta?”
Vương Siêu ba người tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt cô lộ ra hàn băng, dọa người như vậy, dường như bị báo săn nhìn chằm chằm, thẩm thấu nhân tâm như vậy, trong lúc nhất thời bọn họ quên mất động tác. Ba người nhìn nhau liếc mắt một cái, nhìn đây đó phản ứng, khẽ nhíu mày.
Mặc dù trong lòng minh bạch bọn họ không nên sợ cô, thế nhưng chẳng biết tại sao bọn hắn bây giờ chính là có loại cảm giác, tựa hồ nữ sinh trước mặt này là người họ không thể chiến thắng.
“Nói đi, mục đích là cái gì? Là Lâm Tử Di gọi các ngươi tới sao?” Lật nhìn ngón tay của mình, căn bản không quan tâm biểu tình ba người, sự tình cô đã đoán được phần nào, hiện tại cần thiết chỉ là một xác định mà thôi.
Nghe thấy Dương Hiểu Đồng nói, ba người tâm thần rùng mình, cô sao có thể biết? Bất quá chuyện này bọn họ sẽ không nói ra “Ngươi ít tự cho là thông minh đi, bọn anh chính là muốn tìm cô em cùng đi chơi mà thôi.” Ba người đối diện, quyết định mọi việc, cùng tiến lên!
Khóe mắt hiện lên một tia cười chế nhạo “Đi chơi?” Lời này nói ra ai tin, nếu quả thật là như vậy, vừa rồi ba người bọn cô cùng một chỗ bọn họ nên xuất hiện a, thế nhưng vẫn đi theo phía sau cô.
Vương Siêu liếc mắt một cái nhìn đồng bọn, ba người cùng nhau hướng phía Dương Hiểu Đồng nhào tới, đẩy ngã cô, một nữ sinh còn có thể chống đở được hay sao?
Nhìn ba người xông lại, Dương Hiểu Đồng lắc lắc mái tóc, vừa lúc mượn cơ hội này hoạt động gân cốt, đem bọn họ đánh một trận sau hỏi lại hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, nhưng mà khi Dương Hiểu Đồng vẫn không có động thủ, trong bóng tối lao ra một nam sinh đã đem bọn họ toàn bộ đánh ngã!
Nghe bọn họ rên thảm, Dương Hiểu Đồng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mặt, khoảng chừng hai mươi hai tuổi, chiều cao chừng 1m8 trở lên, bóng đen phiêu dật hiện ra, hé lộ khuôn mặt, nam sinh này đặc điểm là có mắt một mí, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khêu gợi, mà giờ khắc này mang theo vẻ mặt xán lạn tươi cười nhìn Dương Hiểu Đồng.
Nam sinh này giống như ánh mặt trời, cái này là cảm giác đầu tiên của Dương Hiểu Đồng, cô chưa từng gặp qua một người tươi cười xán lạn như thế, như gió xuân ấm áp nội tâm người, nhìn cười như vậy dung mạo liền khiến cho người khác không thể có được cảm xúc ghét bỏ nào.
Nhìn Dương Hiểu Đồng biểu tình ngơ ngẩn, hắn cười càng thêm xán lạn, thanh âm có nhiều từ tính theo miệng của hắn truyền ra, có chút khàn khàn, lại mang theo mị hoặc nói không nên lời “Xin chào, tôi là Nghiêm Tuấn Trạch.”
Nghiêm Tuấn Trạch, giờ khắc này, Dương Hiểu Đồng nhớ kỹ tên này “Xin chào, tôi tên Dương Hiểu Đồng, vừa rồi cám ơn anh.” Phục hồi tinh thần lại Dương Hiểu Đồng cười nói, không có chút nhăn nhó nào, ngược lại có vẻ rất tự nhiên.
Nghiêm Tuấn Trạch nhìn Dương Hiểu Đồng bộ dáng thản nhiên như vậy, trái lại có chút kinh ngạc, nhìn về phía ba người trên mặt đất “Bọn họ là?” Vừa rồi ở một bên nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng chính bởi vì lời nói của Dương Hiểu Đồng hắn mới ra tay giúp, dưới tình huống như vậy không phải sợ hãi thét chói tai như nữ sinh khác, mà là một bộ dáng tính trước kỹ càng, như vậy hắn cảm thấy rất có ý tứ, nữ sinh này tuyệt đối không phải người thường.
Dương Hiểu Đồng khoát tay áo “Không phải người quen.” Cô xác thực không biết bọn họ, mặc dù vừa rồi bọn họ nói chuyện hắn có khả năng nghe thấy, nhưng cho dù hắn không nghe thấy đi nữa, loại chuyện này ít người biết vẫn tốt hơn.
Nghiêm Tuấn Trạch cũng không có bởi vì Dương Hiểu Đồng nói cho có lệ mà sinh ra bất luận cảm xúc không vui gì, tương phản hắn cảm thấy nữ sinh này rất thông minh, “Rất hân hạnh được biết em, tôi còn có chút việc, liền đi trước.” Cô còn có chuyện cần phải xử lý, như vậy hắn dĩ nhiên không cần ở chỗ này.
Dương Hiểu Đồng có chút kinh nghi ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tuấn Trạch, hắn nói như vậy là bởi vì hắn thực sự nghe thấy bọn họ nói sao? Cho nên lúc này mới phải rời đi? Nhưng mà nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt Nghiêm Tuấn Trạch, ánh mắt chân thành, nghi kỵ vừa rồi biến mất, có lẽ hắn thật sự có chuyện cần đi.
“Rất hân hạnh được biết anh, hẹn gặp lại.” Nhìn thân ảnh cao ngất biến mất trong bóng đêm, Dương Hiểu Đồng cúi đầu nhìn ba người trên mặt đất, thực lực của hắn rất mạnh, có thể trong thời gian ngắn ngủi đem bọn họ đánh không thể động đậy, cũng là một người luyện công phu, mặc dù trình độ như vậy cô cũng có thể làm được, chỉ là cô là người tu chân.
Dương Hiểu Đồng đối với địch nhân của mình chưa bao giờ nương tay, bởi vì trên người Trình Thiên Lỗi, Lâm Tử Di bọn họ, cô hiểu được một đạo lý: Người thiện bị người lừa, mã thiện bị người kỵ.
Đã như vậy, cô cũng không cần những thứ thiện lương dư thừa ấy, một cước hung hăng giẫm nát ngực Vương Siêu, khiến Vương Siêu đau đớn kêu một tiếng “Nói, Lâm Tử Di gọi các ngươi đến có mục đích gì?”
Vương Siêu coi như là tên có xương cứng, vậy mà không nói lời nào, Dương Hiểu Đồng khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười chế nhạo, vậy nhìn xem ai cứng hơn, tăng thêm lực đạo trên chân “Ta cũng không phải là người tốt lành gì, các ngươi bây giờ không thể động đậy, không muốn thiếu cánh tay thiếu chân thì nhanh nói!”
Vương Siêu hô hấp tăng nhanh, ngực bị chân áp hắn không thể thở được, bất quá trong lòng cũng thầm cười nhạo, hắn thật không tin cô có thể để cho bọn họ thiếu cánh tay thiếu chân.
Dương Hiểu Đồng cũng biết ý nghĩ của Vương Siêu, tay trên người bên cạnh còn dùng lực, tay đó liền trật khớp, khiến người nọ kêu thảm thiết, “Nói hay không?“
Vương Siêu trái tim băng giá, nhìn nụ cười trên mặt cô, lại cảm thấy kinh khủng như vậy, Lâm Tử Di còn nói cô chỉ là một nữ sinh bình thường, hiện tại xem ra chỗ nào là bình thường a? Sớm biết như thế này, đánh chết hắn cũng không đến “Ta nói…“
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện