[Dịch]Cực Phẩm Thiên Kiêu- Sưu tầm
Chương 212 : Lao tới Tây Tạng
                                            .
                                    
             Chuyện của Trương Hinh cũng không mang đến ảnh hưởng quá lớn  tới cuộc sống Dương Hiểu Đồng, trừ việc thỉnh thoảng đi trên đường bị  người phía sau đàm luận ra thì tất cả vẫn giống như trước đây. 
Khoảng cách ba tháng càng ngày càng gần, mắt thấy không lâu sau mọi  người sẽ bị phân đi liên đội khác. Đương nhiên có một vài người biểu  hiện rất không tốt cũng đối mặt với nguy hiểm phải về nhà nên trong lòng  mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút phiền muộn.
Dương Hiểu Đồng cũng không ngoại lệ, dù sao bọn họ đã chung sống lâu như  vậy, đây là chiến hữu đầu tiên cô quen biết khi vào quân doanh. 
Quan trọng nhất chính là Dương Hiểu Đồng không nỡ xa Ngô Địch.  Quan hệ của hai người vẫn tốt như vậy, chung sống lâu như thế nhưng bọn  họ chưa từng có náo loạn hay mâu thuẫn. Trong đó một phần nguyên nhân do  bọn họ cũng không phải trẻ con, rất nhiều chuyện chẳng tính toán gì. 
Đương nhiên, nguyên nhân nhiều hơn là bởi vì tính tình hai  người cũng không tệ, hơn nữa bọn họ đều biết đại khái về đối phương, đối  với những chuyện đối phương làm đều có thể hiểu được.
Rất nhiều chuyện hai người không cần nói rõ, bọn họ cũng có thể hiểu rõ.  Có lẽ ở thế giới bên ngoài tình cảm của bọn họ không thể nào chỉ trong  hơn hai tháng đã tốt như vậy. Nhưng bộ đội là nơi luôn luôn dễ dàng  khiến tình cảm càng thêm sâu sắc. Mỗi một lần khi huấn luyện, hai người  đều giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, sớm đã quen cảm giác có người kia bên cạnh  rồi.
Bọn họ không chỉ là bạn tốt mà còn là đồng đội hợp tác tốt. Hiện tại bọn  họ chỉ hi vọng khi phân liên đội hai người có thể được phân về cùng một  nơi, như vậy bọn họ có thể tiếp tục ở cùng nhau.
Dương Hiểu Đồng cảm thấy ở trại tân binh, thu hoạch quan trọng nhất của cô chính là có một người bạn tốt như Ngô Địch.
Dù bầu không khí ly biệt tràn ngập khắp nơi nhưng huấn luyện của mọi  người vẫn giống như trước và thường ngày, hoàn toàn không có thay đổi  gì. Lớp trưởng vẫn làm hết trách nhiệm, mang theo mọi người huấn luyện,  dường như căn bản không cảm giác được bầu không khí đó.
Bởi hắn đã quen bầu không khí như vậy rồi, hắn phụ trách các ban cũng  không ít, sớm đã quen rồi. Dù sao mọi người có tách ra thì tương lai vẫn  ở trong bộ đội, chỉ có điều cơ hội gặp mặt ít đi, nhưng cũng không phải  không gặp được.
Số lần Lý Liệt nhìn bóng lưng Dương Hiểu Đồng phát ngốc càng ngày càng  nhiều. Hắn biết mình thích Dương Hiểu Đồng, từ lần đầu tiên nhìn thấy  Dương Hiểu Đồng, hắn đã bắt đầu thích. Nếu trước đây nói vừa gặp đã yêu  hắn căn bản không tin nhưng sau khi nhìn thấy Dương Hiểu Đồng, hắn tin,  tin không hề có nguyên do.
Trong hơn hai tháng, hắn chỉ biết mình có thể đối xử tốt với Dương Hiểu  Đồng, không có ý nghĩ dư thừa, chỉ hi vọng Dương Hiểu Đồng có thể hài  lòng. Đương nhiên, hắn cũng biết Dương Hiểu Đồng không thích hắn, nhưng  trong suy nghĩ của hắn, điều này cũng không có quan hệ gì. Trong suy  nghĩ của hắn, tình yêu vốn chính là chuyện cá nhân. Bản thân hắn thích  Dương Hiểu Đồng là đủ rồi! Chỉ là sau khi tách ra, có lẽ hắn ngay cả cơ  hội nhìn bóng lưng Dương Hiểu Đồng phát ngốc cũng không có.
Đồng dạng, số lần Trương Thiến Văn nhìn bóng lưng Lý Liệt phát ngốc cũng  nhiều thêm, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn Dương Hiểu Đồng không  chút nào che giấu tình yêu, cô ta cảm thấy rất khổ sở, hoặc có thể nói  là rất căm tức, rất không cam lòng. Từ đầu tới giờ cô vẫn không rõ bản  thân mình kém Dương Hiểu Đồng điểm nào, nhưng Lý Liệt lại cứ mặc kệ  không thêm để ý cô ta.
Ngày qua ngày cứ như vậy bình thản trôi qua, hôm nay, trên đường Dương  Hiểu Đồng kết thúc huấn luyện trở về, cảnh vệ Tiểu Trần bên cạnh Diệc  Vĩnh Khôn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Nhìn thấy Tiểu Trần, suy nghĩ đầu tiên của Dương Hiểu Đồng chính là đã xảy ra chuyện gì đó. Cô lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Là tư lệnh bảo tôi qua đây, ngài ấy để tôi hỏi y thuật cô của cô thế nào?”
Dương Hiểu Đồng có chút nghi hoặc, sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, chỉ có điều cô vẫn gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm.”
Từ lúc bắt đầu luyện chế đan dược, cô vẫn học tập dược lý không có dừng,  dù sao trên thế giới này dược liệu, chứng bệnh thật sự quá nhiều, nhưng  hiệu suất học tập cô cũng rất không tệ. Ở những phương diện khác Du Du  quản lí không đặc biệt nghiêm khắc, duy chỉ có đối với vấn đề chữa bệnh  cực kì để ý.
Khi Dương Hiểu Đồng biết tất cả dược liệu và công dụng của chúng, sau  khi biết loại bệnh chứng bệnh, Du Du bắt đầu để cô thử chữa bệnh. Trong  Thiên Hàng Bảo Điển biến hóa ra từng người bị bệnh, rồi để Dương Hiểu  Đồng từ biểu hiện của bọn hắn để cô phân biệt, biết chứng bệnh cùng với  phương pháp trị liệu cho họ.
Khám và chữa bệnh, nếu sai lầm, cảm giác đó Dương Hiểu Đồng đã cảm giác một lần, thật sự . . .
Cảm giác kia thật sự không dễ chịu, điều này cũng buộc Dương Hiểu Đồng  càng nghiêm túc học tập hơn. Nói thật, cô nói cũng không tệ lắm là khách  khí. Nếu so về y thuật, cô có lòng tin mình mạnh hơn nhiều so với mấy  bác sĩ nổi tiếng lâu năm kia. Huống chi trong Thiên Hàng Bảo Điển có Du  Du dạy cô một loại phương pháp trị liệu khác của siêu cấp tinh cầu.
Đương nhiên, loại phương pháp trị liệu này trên thế giời chưa xuất hiện  qua, nhưng loại phương pháp trị liệu đó mạnh hơn nhiều so với trung y và  tây y. Hiệu quả cũng nhanh hơn, chỉ có điều nó có yêu cầu về tố chất  thân thể người được trị liệu.
“Nha, vậy thì tốt. Tư lệnh để cô đi gặp ngài ấy một chuyến, có việc muốn nói cho cô.”
“Rốt cuộc chuyện gì?” Nghe anh ta nói như thế trong lòng cô có chút khẩn trương.
“Tôi cũng không biết, rất nhiều chuyện không phải tôi có thể biết,  thấy tư lệnh cô sẽ biết. Bên chỗ thủ trưởng, tôi giúp cô đối phó, xe  quân dụng dừng ở cửa, cô lên xe bọn họ sẽ mang cô qua đó.”
Dương Hiểu Đồng nhìn ngoài cửa, quả nhiên một chiếc xe quân dụng màu xanh dừng ở đằng kia. Cô gật đầu với Tiểu Trần: “Vậy tôi đi qua, còn lại giao cho anh.”
…
Ngồi trên xe, Dương Hiểu Đồng vẫn nhịn không được trong lòng oán thầm,  rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Một giờ sau, Dương Hiểu Đồng lại đến  địa phương quen thuộc – phòng làm việc của Diệc Vĩnh Khôn.
Cô gõ cửa. “Mời vào” giọng nói quen thuộc của Diệc Vĩnh Khôn truyền ra từ trong phòng.
Nghe thấy tiếng của Diệc Vĩnh Khôn, trên mặt Dương Hiểu Đồng không khỏi lộ ra tươi cười, đẩy cửa đi vào.
Diệc Vĩnh Khôn nhìn thấy Dương Hiểu Đồng, khuôn mặt đang nghiêm túc cũng hiện lên nụ cười: “Hiểu Đồng, con đã đến rồi.” Ông đứng lên đi tới trước mặt Dương Hiểu Đồng, ánh mắt nhìn về phía Dương Hiểu Đồng đều là yêu thương.
“Ba, ba tìm con có chuyện gì sao?” Dương Hiểu Đồng trực tiếp vào chính đề.
Nghe cô nói, sắc mặt Diệc Vĩnh Khôn lại lần nữa trở nên trầm trọng: “Đúng  vậy, trừ một số chuyện, bên Tây Tạng có một loại bệnh mới, hơn nữa tốc  độ lan tràn rất nhanh. Nếu để nó tiếp tục phát triển nữa nhất định sẽ  tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với nước ta, dự kiến có thể đó thực sự  là một tai họa cực lớn.”
Nghe thấy lời Diệc Vĩnh Khôn, sắc mặt Dương Hiểu Đồng cũng trở nên trầm  trọng, các loại bệnh dịch trước đây đã cướp đi không ít tính mạng, trong  khoảng thời gian ngắn lòng người bàng hoàng, tuyệt đối không thể tiếp  tục lan tràn.
“Vậy đã phái bác sĩ qua điều tra nguyên nhân bệnh chưa?”
“Đã phái, nhưng đều bó tay không có cách nào, loại virus kiểu mới  này chưa từng thấy qua, bây giờ bọn họ đang xem trên người người bệnh có  thể sinh ra kháng thể hay không? Nếu như có, như vậy chứng bệnh đó có  thể giải quyết, thế nhưng tỷ lệ đó thật sự cực kỳ bé nhỏ. Có không ít  bác sĩ đi Tây Tạng tìm kiếm nguyên nhân bệnh phát, thế nhưng Tây Tạng  bên kia đã trở thành dịch khu, không ít bác sĩ đến đó cũng mắc phải  chứng bệnh giống vậy.” Trên mặt Diệc Vĩnh Khôn đều là vẻ lo âu.
Hắn thân là một quân nhân, vì quốc gia giàu có hùng mạnh, phát sinh chuyện như vậy sao ông có thể không lo lắng?
“Như vậy tin tức này đã truyền ra ngoài chưa?” 
Dương Hiểu Đồng đối với phương diện này vẫn chỉ biết sơ lược,  một khi tin tức truyền đi sẽ khiến người dân cả nước khủng hoảng, như  vậy tuyệt đối là một rung chuyển thật lớn, đến lúc đó số lượng di dân sẽ  bạo tăng, mà những người di dân không có tài chính sẽ núp trong phạm vi  nhỏ của mình không dám có động tác.
Học sinh du học ở nước ngoài sẽ càng không trở về, như vậy trên mặt kinh  tế, khoa học kỹ thuật và một vài lĩnh vực khác của nước ta đều sẽ sinh  ra ảnh hưởng không nhỏ.
“Bây giờ còn chưa truyền đi, sau khi phát hiện tình hình bệnh dịch,  đầu tiên chúng ta lập tức phong tỏa tin tức. Hiện tại vấn đề vướng tay  chân nhất chính là đối với tình hình bệnh dịch, chúng ta không có bất kỳ  biện pháp nào. Hiểu Đồng, lần này ba gọi con qua đây cũng muốn hỏi ý  kiến của con một chút, y thuật của con thế nào?”
Ông vốn không nghĩ tới Dương Hiểu Đồng, vì dù sao Dương Hiểu Đồng căn  bản cũng không phải là bác sĩ, nhưng Ám Kim Mai Côi có những đan dược có  thể trị liệu ung thư. Ông muốn hỏi một chút, nói không chừng con gái  của mình có thể sáng tạo kỳ tích.
Dương Hiểu Đồng gật gật đầu, nói: “Ba, phương diện y thuật của con  cũng không tệ, chắc cũng không kém hơn bất kì basc sĩ nào mọi người phái  qua đó đâu. Về phần chứng bệnh, bởi vì con chưa từng thấy qua nên con  cũng không biết con có thể đến giúp gì hay không? Không bằng để con đi  Tây Tạng một chuyến.”
“Nhưng ở đó tình hình bệnh dịch rất nghiêm trọng, vạn nhất con bị  lây bệnh làm sao bây giờ? Không được, ba mẹ chỉ có mình con là con gái.”  Tuy nói Dương Hiểu Đồng là hy vọng lớn nhất hắn có thể nghĩ đến, nhưng  con gái của mình a, vạn nhất nhiễm bệnh nên làm thế nào cho phải? Ly tán  nhiều năm như vậy thật vất vả tìm về, nếu như lại xảy ra chuyện gì, Lam  Toàn chắc chắn liều mạng cùng mình?
Nghe thấy lời Diệc Vĩnh Khôn, Dương Hiểu Đồng hiện lên tươi cười ấm áp,  lúc trước Diệc Vĩnh Khôn nói về tình hình bệnh dịch là thân phận tư  lệnh, thế nhưng lúc này lại là lấy thân phận một người cha. Mỗi khi nghe  thấy ông nói như vậy, cô cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Ba, người yên tâm đi, con không có việc gì, nếu tình hình bệnh dịch  vẫn lan tràn tiếp, hậu quả kia chúng ta đều hiểu. Mặc dù con cũng không  biết con có thể giúp được gì hay không? Thế nhưng con vẫn muốn thử một  lần, tố chất thân thể con mạnh hơn bọn hắn nhiều.”
Cô tin tưởng mình sẽ không bị truyền nhiễm, đột nhiên nghĩ đến phòng độc  đan trước đó không lâu mình vừa thử luyện chế. Cô còn chưa có thử hiệu  quả, căn cứ theo lời Du Du nói, độc tố siêu cấp tinh cầu nó cũng có thể  phòng chống, dùng ở địa cầu lời hẳn không có vấn đề quá lớn.
“Này…” Diệc Vĩnh Khôn nhíu mày, hiển nhiên đang suy tư. Dương  Hiểu Đồng là người tu chân, tố chất thân thể quả thực mạnh hơn người  bình thường nhiều, nhưng điều này cũng không có thể nói rõ cô sẽ không  bị truyền nhiễm.
Dương Hiểu Đồng lấy ra một viên đan dược từ trong ngực ra, kỳ thực lấy  đan dược trong người ra hoàn toàn là một động tác giả, đan dược này cô  lấy ra từ Thiên Hàng Bảo Điển, chỉ cần tâm thần khẽ động sẽ tự đi ra.  Tuy nhiên như thế lại không biết giải thích với Diệc Vĩnh Khôn như thế  nào? Cho nên cũng chỉ đành phải làm một động tác giả như thế.
Diệc Vĩnh Khôn nhìn đan dược trên tay Dương Hiểu Đồng, hỏi: “Đây là?”  Ám Kim Mai Côi có nhiều đan dược như vậy, thấy đan dược trong tay Dương  Hiểu Đồng ông cũng không cảm thấy kỳ quái. Ông tò mò hơn chính là đây  là đan dược gì?
Mặc dù đan dược Ám Kim Mai Côi nhìn không giống nhau, nhưng ông vẫn cẩn thận xem qua?
“Ba, đây là phòng độc đan. Trước đó không lâu con vừa mới luyện chế,  con tin rằng có nó sẽ không dễ bị lây bệnh, người cứ yên tâm để con đi  đi.”
Nghe lời cô nói, Diệc Vĩnh Khôn có chút hoài nghi nhìn Dương Hiểu Đồng,  không biết có phải cô tùy tiện lấy ra một viên đan dược đến mơ hồ lừa  gạt mình hay không?
“Ha ha, yên tâm đi ba, tin con, con sẽ không lừa gạt người. Tuy nói  phòng độc đan đối với tình hình bệnh dịch bên kia, hiệu quả tốt hay  không tốt con cũng không biết, nhưng chắc vẫn có tác dụng nhất định.” Dương Hiểu Đồng lời thề son sắt bảo đảm.
Cô vẫn luôn rất có lòng tin với đan dược trong Thiên Hàng Bảo Điển.  Trước đây những đan dược kia cũng chưa từng được nghiệm chứng trên địa  cầu, nhưng hiệu quả đều rất tốt, cô tin lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Đột nhiên nghĩ đến đi dịch khu cũng không chỉ có mình, Dương Hiểu Đồng  lấy thêm một bình phòng độc đan đưa cho Diệc Vĩnh Khôn rồi nói: “Ba đưa phòng độc đan cho những bác sĩ kia đi, như vậy khả năng bị nhiễm bệnh sẽ nhỏ hơn rất nhiều.” 
Thầy thuốc có thể được phái đến Tây Tạng chắc cũng không phải  nhân vật đơn giản, nếu như bị lây nhiểm, đây chẳng phải là tổn thất cực  lớn.
Nhìn thấy động tác Dương Hiểu Đồng, nhìn phòng độc đan trên tay, Diệc Vĩnh Khôn mới xem như yên tâm, nói: “Được rồi, buổi chiều sẽ có một nhóm bác sĩ y tá mới qua đó, con cũng đi cùng bọn họ, nhất định phải hết sức cẩn thận!”
“Con biết, con nhất định sẽ khỏe mạnh bình an trở về.”
Diệc Vĩnh Khôn cầm ‘phòng độc đan’ trong tay đưa trả lại cho Dương Hiểu Đồng nói: “Thứ  này tự con cho bọn hắn đi, sau khi bọn họ biết con là chủ của Ám Kim  Mai Côi thì sẽ có lòng tin với đan dược này nhiều hơn một chút, về phần  con cần gì đó, ta sẽ cho người giúp con chuẩn bị, hiện tại chúng ta nói  chuyện phiếm chút đi.”
“Được ạ!” Dương Hiểu Đồng cười đáp ứng.
“Nghe nói gần đây con ở quân đội biểu hiện cũng không tệ lắm?”
…
Hai người nói không ít chuyện, đương nhiên phần lớn câu chuyện đều xoay  quay quanh Dương Hiểu Đồng, tỷ như gần đây cô trôi qua có được không,  cảm giác thế nào đối với bộ đội? Dương Hiểu Đồng cười trả lời, đều nói  ba hiểu rõ nhất con gái, Dương Hiểu Đồng cũng phát hiện điểm này.
Thời gian vui vẻ luôn luôn qua rất nhanh, hai người trò chuyện một chút  đã có người tới thông báo cho bọn họ nói đã đến giờ, có thể xuất phát.
Diệc Vĩnh Khôn tiễn Dương Hiểu Đồng tới cửa, vuốt đầu Hiểu Đồng nói: “Vạn sự cẩn thận, nếu thất bại cũng không có vấn đề gì, không cần có gánh nặng tâm lý.” Ông vẫn lo lắng Dương Hiểu Đồng, không hi vọng cô có áp lực.
Dương Hiểu Đồng gật đầu, nhìn vẻ mặt yêu thương của Diệc Vĩnh Khôn nói: “Con biết, con sẽ làm hết sức.”
Đợi Dương Hiểu Đồng ngồi lên xe, Diệc Vĩnh Khôn vẫn đứng ở tại chỗ nhìn  cô, cho đến khi ô tô biến mất khỏi tầm mắt ông mới thôi, Dương Hiểu Đồng  ngồi trên xe vẫn nhìn ông, cô biết kỳ thực Diệc Vĩnh Khôn áp lực trong  lòng còn lớn hơn so với cô, bởi vì ông đưa con gái của mình đi khu bệnh  dịch.
Một mặt lo lắng cho con gái, mặt khác lo cho quốc gia, khi hai thứ tập  trung cùng một chỗ, ông vẫn tin tưởng Dương Hiểu Đồng. Ông tin con gái  của mình bất phàm, nhất định không có việc gì.
Từ lúc nghe thấy lời Tiểu Trần, mình vội vã đến đây, chưa chào hỏi đám  người Ngô Địch, cũng không biết Tiểu Trần giải thích với bên đó như thế  nào? Nghĩ nghĩ, Dương Hiểu Đồng đột nhiên lắc lắc đầu, việc này cô không  cần lo lắng không phải sao? Diệc Vĩnh Khôn nhất định sẽ thay cô xử lý  tốt chuyện này, hiện tại cô cần lo lắng chính là tình hình bệnh dịch Tây  Tạng.
Người ngồi trên xe không ít, bởi vì tin tức phong tỏa cho nên bọn họ  không thể gióng trống khua chiêng như trước đây, đợi bọn họ ngồi trên  máy bay trực thăng quân dụng, dù sao nếu máy bay dân sự đột nhiên xuất  hiện nhiều bác sĩ y tá như vậy, cho dù ai cũng sẽ hoài nghi.
Nhìn xe đầy người, Dương Hiểu Đồng phát hiện bac sĩ ở đây đại khái đều  tầm bốn năm mươi tuổi, ba mươi tuổi trở xuống không có lấy một người, mà  các y tá tuổi cũng không nhỏ, đương nhiên cũng không thiếu người hơn  hai mươi tuổi, nghĩ đến kinh nghiệm không tệ, bằng không cũng sẽ không  được phái qua.
Nơi này duy nhất có vẻ đột ngột chính là cô, bởi vì cô vẫn một thân quân trang.
Ngồi bên cạnh cô – một y tá hơn hai mươi tuổi nhìn thấy cô với mình tuổi  tác không sai biệt lắm, trong lòng cũng hơn một phần thân thiết, dù sao  cả xe trên cơ bản đều là người có tuổi, cô thật sự là rất lo lắng buồn  bực.
“Cô cũng là y tá sao? Sao lại mặc một thân quân trang ah?” Cô y tá nhỏ có chút nghi hoặc hỏi.
Dương Hiểu Đồng nhìn về phía y tá bên cạnh đang nói chuyện với mình,  tướng mạo của cô ấy có chút đáng yêu, nhìn qua xem như người luôn luôn  hoạt bát vui vẻ.
“Ha ha, tôi là bác sĩ, hiện tại ở trong quân đội tham gia quân ngũ, lần này gặp chuyện không may, tôi cũng được phái ra.” Dương Hiểu Đồng cười trả lời.
Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, cô y tá nhỏ có vẻ kinh ngạc hơn: “Cô là lấy danh nghĩa thầy thuốc bị phái đi? Nhưng thoạt nhìn cô cũng chỉ tầm hai mươi tuổi a? Còn trẻ như vậy?”  Nói thật, hai mươi tuổi vẫn là cô ta nói phóng đại. Dương Hiểu Đồng  nhìn qua rất trẻ tuổi, hình như ngay cả hai mươi cũng không đến.
Dương Hiểu Đồng ngũ quan tinh xảo, làn da có rất tốt, cho nên nếu như  không phải chính cô nói ra tuổi mình, những người khác cũng không nhìn  ra tuổi của cô.
“Ha ha, có được không, năng lực bác sĩ không phải chỉ nhìn tuổi tác thôi! Tôi cũng chỉ hi vọng mình có thể giúp một phần lực.”
Bên cạnh một thầy thuốc cao tuổi hừ lạnh nói: “Hồ nháo, còn nhỏ tuổi  có thể giúp được cái gì? Làm y tá trợ thủ còn không sai biệt lắm, người  tuổi trẻ bây giờ luôn luôn cảm giác mình tốt đẹp, bộ đội cũng thật hồ  nháo, lại phái cô ra.”
Lần này vị bác sĩ già khác cũng nhìn Dương Hiểu Đồng, trong mắt toát lên  vẻ tán thưởng đồng ý, hiển nhiên rất tán đồng lời lão giả kia. Ở trong  mắt bọn họ, y học bác đại tinh thâm, nếu như không có nhiều năm tích lũy  kinh nghiệm thì không cách nào nắm giữ tốt.
Dương Hiểu Đồng không ngờ một câu nói đơn giản của mình lại bị mọi người  hợp nhau tấn công, chính cô cảm thấy cô đã nói rất khiêm tốn. Chỉ có  điều cô cũng hiểu cái nhìn của những người thầy thuốc. Đến lúc đó nhìn  thấy cô biểu hiện thì họ sẽ hiểu, bây giờ tranh chấp trên miệng cũng  không có bất kỳ ý nghĩa gì, cho nên cô cũng lười nói cái gì.
Đám lão già nhìn thấy Dương Hiểu Đồng không nói gì, còn tưởng rằng Dương  Hiểu Đồng tán đồng lời bọn họ nói, cũng gật gật đầu, ấn tượng với Dương  Hiểu Đồng hơi khá hơn một chút.
Cô y tá đối với lời của những lão giả kia trái lại không có cảm giác gì,  cô thấy bọn họ chính là cậy già lên mặt mà thôi, luôn luôn bày một bộ  rất giỏi rất có giá, cô căn bản lười quản bọn họ, chỉ là hai mắt không  ngừng nhìn chằm chằm mặt Dương Hiểu Đồng.
Không biết vì sao cô vẫn cảm thấy nữ quân nhân trước mặt này nhìn rất  quen mắt, hình như đã từng gặp ở chỗ nào rồi, nhưng mình cũng không biết  người tham gia quân ngũ ah, nhưng cô xác định chính mình thực sự từng  thấy qua cô ấy.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra được, chân mày tiểu y tá càng nhăn càng sâu, rốt cuộc đã gặp ở nơi nào chứ?
Người nhìn xinh đẹp như vậy, không dễ quên mới đúng, nhìn xinh đẹp như vậy… Đúng rồi, đẹp!
Tiểu y tá đột nhiên nghĩ tới, không phải nữ quân nhân trước  mặt nhìn rất giống với Dương Hiểu Đồng người được bầu là cô gái xinh đẹp  nhất Trung Quốc sao?
Em gái của mình còn coi cô ấy là thần tượng! Chỉ có điều sao Dương Hiểu  Đồng lại có thể chạy tới tham gia quân ngũ nhỉ? Đổi lại là mình, cô có  bối cảnh năng lực như vậy, nói như thế nào cũng sẽ không chạy tới tham  gia quân ngũ chịu khổ ah!
“Cô là Dương Hiểu Đồng sao?” Y tá nhỏ có chút không xác định hỏi.
Nghe cô nói, Dương Hiểu Đồng cười gật đầu nói: “Tôi là Dương Hiểu Đồng không sai.” Không ngờ còn có người có thể nhận ra mình.
Đạt được khẳng định của Dương Hiểu Đồng, trên mặt y tá tràn đầy mừng rỡ nói: “Cô thật sự là Dương Hiểu Đồng sao? Chủ tịch Ám Kim Mai Côi – Dương Hiểu Đồng?”
Nhìn y tá kia bộ dáng vẻ mặt kích động, Dương Hiểu Đồng chỉ cảm thấy buồn cười: “Không sai, là tôi.”
Lời hai người nói khiến trong lòng đám bác sĩ lão thành nổi lên sóng to  gió lớn, nói tới bộ dáng của Dương Hiểu Đồng, bọn họ thật sự không hề để  ý, nhưng cái tên Dương Hiểu Đồng như sấm bên tai bọn họ.
Một cô bé chỉ khoảng hai mươi tuổi, cô bé đó bán đan dược lại có thể trị  liệu ung thư, ở giới y học bọn họ đây chính là một đột phá thật lớn. Mà  sau khi Dương Hiểu Đồng đưa phối phương đan dược nói cho bọn hắn biết,  rất nhiều đồng nghiệp nhân viên trong ngành đều đang nghiên cứu làm thế  nào để dung hợp những dược liệu đó, đạt được hiệu quả như đan dược Dương  Hiểu Đồng bán, thế nhưng thử lâu như vậy cũng chưa từng thành công.
Bọn họ cũng từng hoài nghi tới Dương Hiểu Đồng đưa cho phối phương giả,  cho nên bọn họ mới không thể nghiên cứu chế tạo thành công, nhưng khi  bọn họ mua về đan dược Ám Kim Mai Côi, bọn họ phát hiện thành phần trong  đó và phối phương Dương Hiểu Đồng đưa cho không có chút chênh lệch,  chút ấy hoài nghi chỉ có thể nói là bọn họ lấy bụng tiểu nhân đo lòng  quân tử.
Bọn họ đều ôm lòng hiếu kỳ với người tên Dương Hiểu Đồng, vẫn hy vọng có  thể gặp mặt điều tra một phen, không nghĩ tới hôm nay lại ngoài ý muốn  gặp được. Mà bây giờ Dương Hiểu Đồng lại tham gia quân ngũ, đây là điều  bọn hắn không nghĩ được.
Trên mặt thầy thuốc lão thành lập tức lộ ra tươi cười, tỏ vẻ rất xin lỗi đối với lời vừa rồi bọn họ nói.
“Không ngờ lại là Dương Hiểu Đồng a, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Một danh y dẫn đầu nói.
Bọn họ có thể khi dễ bác sĩ ít tuổi hơn, bởi vì bọn họ quả thực có tư  cách kiêu ngạo khi dễ những người trẻ tuổi ấy. Bọn họ có nhiều năm tích  lũy đối với chứng bệnh và tâm đắc tuyệt đối những người kia không thể  nào địch nổi. Tuy nhiên Dương Hiểu Đồng lại là ngoại lệ, cô đủ để kiêu  ngạo với đám người bọn họ.
Tuy nói trước đây Dương Hiểu Đồng vẫn luôn dùng thân phận thương nhân để  bán đan dược, nhưng bọn hắn hiểu rõ có thể luyện chế ra đan dược như  vậy, điều này cũng nói rõ Dương Hiểu Đồng có tích lũy y học, bằng không  sao có thể phối chế ra đan dược như vậy?
Lúc này, Dương Hiểu Đồng được phái ra lại có vẻ rất bình thường, thậm  chí có thể nói là lựa chọn chính xác! Chư vị bác sĩ nhất nhất chào hỏi  Dương Hiểu Đồng. Nhìn bộ dáng khách khí của họ, cô y tá trợn tròn mắt,  biến hóa này có phần quá lớn nha, lúc trước còn coi thường người ta,  hiện tại từng người một coi người ta như sư phó.
Ánh mắt nhìn về phía Dương Hiểu Đồng ngày càng thán phục, chắc cũng chỉ  có Dương Hiểu Đồng có thể làm được như thế, đổi lại những người khác sợ  rằng ai cũng không được.
Dương Hiểu Đồng trong lòng cũng là cười thầm, đây là đãi ngộ khác biệt  cỡ nào ak, nếu không phải nói như thế, mình bây giờ ở trong mắt bọn hắn  còn là hài tử cái gì cũng không hiểu lại tự cho mình là rất cao.
Ngồi xe không bao lâu, bọn họ đã tới sân bay quân dụng, ở đó đỗ rất  nhiều máy bay, Dương Hiểu Đồng thấy một màn như vậy cũng xác định Trung  Quốc phát triển thực sự rất nhanh.
Mọi người cùng nhau xuống xe, quân nhân lái xe giải thích với bọn họ: “Tiếp  theo các ngươi sẽ ngồi máy bay đi Tây Tạng trước, đây đều là máy bay  quân dụng, mọi người có thể sẽ có chút không thích ứng nhưng vẫn hi vọng  mọi người có thể khắc phục.”
Mọi người đều gật đầu, lần này được phái đi bọn họ cũng đã nghĩ đến. Mọi  người đều là bác sĩ, đối với cái này hẳn cũng có hiểu biết không ít,  tin tưởng họ có thể.
Dương Hiểu Đồng nhìn các bác sĩ lão thành kia vẻ mặt trịnh trọng, trong  lòng cũng quên chút bất mãn kia đi. Bọn họ đều là anh hùng quốc gia  không phải sao? Biết rõ đi Tây Tạng rất có thể bị nhiễm bệnh, có lẽ cos  khả năng phải chết tha hương nhưng bọn hắn vẫn đạo nghĩa không chùn  bước, từ điểm này bọn họ đáng được tôn kính.
“Cầu xin mọi người!” Quân nhân vẻ mặt trịnh trọng hướng phía bọn họ chào theo kiểu nhà binh.
Giờ khắc này, Dương Hiểu Đồng mới thực sự cảm nhận được chân lý yêu  quốc, cam nguyện hi sinh vì quốc gia, không có chút khiếp sợ và hối hận.
Trước khi mọi người chuẩn bị lên máy bay, Dương Hiểu Đồng gọi mọi người  lại. Nếu lúc trước cô nói chắc sẽ không có người để ý cô, nhưng hiện tại  thì không giống như trước nữa. Mọi người đều có chút tôn kính cô,  nghiễm nhiên coi Dương Hiểu Đồng trở thành người tâm phúc.
Dương Hiểu Đồng đưa ‘phòng độc đan’ giao cho tiểu y tá để cô ấy phát cho mỗi người một viên.
Đợi sau khi toàn bộ mọi người cầm thuốc, Dương Hiểu Đồng mới mở miệng giải thích: “Đây là phòng độc đan, sau khi ăn đối với tình hình bệnh dịch bên Tây Tạng kia sẽ có chút tác dụng phòng hộ.”
Nghe cô nói, mọi người đều kinh ngạc nhìn đan dược trong tay, Dương Hiểu  Đồng không nói hai lời trực tiếp cầm đan dược nuốt vào. Những người  khác thấy vậy cũng nhao nhao nuốt vào, đan dược vào miệng lập tức tan,  hương thơm nồng đậm tràn ngập đầu lưỡi bọn họ. Trong bọn họ có rất nhiều  người lần đầu tiên dùng đan dược, không ngờ hương vị lại tốt như vậy.
Mọi người đều tin lời Dương Hiểu Đồng.
“Cảm ơn” Mọi người đồng thanh nói cám ơn.
Chiêu bài vàng Ám Kim Mai Côi để cho bọn họ tin tưởng vô điều kiện. Đan  dược Ám Kim Mai Côi giá trị xa xỉ bọn họ cũng đều biết, hơn nữa dược  hiệu còn tốt như vậy. Nghĩ đến lần này cũng sẽ không ngoại lệ, nếu không  Dương Hiểu Đồng sẽ không lấy ra. Dưới tình huống như thế, phòng độc đan  này không thể nghi ngờ khiến tính mạng của bọn họ có nhiều bảo đảm hơn.
Tuy nói bọn họ đều làm tốt chuẩn bị hi sinh vì quốc gia, nhưng nếu có thể, ai cũng hi vọng bản thân mình có thể sống trở về.
Dương Hiểu Đồng cười nói: “Mọi người cùng nhau cố gắng giải quyết tình hình bệnh dịch lần này nhé!”
“Ừ!”
Mọi người cùng nhau lên máy bay, hướng về hành trình không biết kia…
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện