[Dịch]Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt - Sưu tầm
Chương 60 : Gặp Phục Hi Cầm (2)
.
Hoa Lạc Ly nheo lại ánh mắt, biết Hoả Diệu đang kiêng kị cái gì, ngược lại, cố ý ôm lấy Tiêu Dao nói:” Tiểu Dao nhi, ngươi hôn ta một cái được không?”
Tiêu Dao dùng sức đẩy hắn ra, âm thanh tức giận nói:” Ta không cần!”
Hoả Diệu tiến lên bảo vệ Tiêu Dao, chỉ vào Hoa Lạc Ly mắng to nói:” Ngươi thật không biết xấu hổ! Lúc nãy còn nói ta không thể tuỳ tiện ôm sư đệ, giờ chính mình còn ôm, còn muốn sư đệ thân ngươi! Ngươi muốn huỷ danh tiết sư đệ sao?”
Hoa Lạc Ly tà mị cười nói:” Ta muốn nàng bị huỷ danh tiết, như vậy nàng liền là của ta, người không biết lượng sức, sẽ không thể nhìn trộm!” Khi Hoa Lạc Ly nói đến bốn chữ “không biết lượng sức”, cố ý tà nghễ nhìn Hoả Diệu
Hoả Diệu gắt gao nhíu mày, ngược lại, đột nhiên xoay ngươi ôm lấy Tiêu Dao, dưới tình huống Tiêu Dao chưa kịp phản ứng, cánh môi phấn đô đô đã muốn bay nhanh trên khuôn mặt Tiêu Dao hạ xuống cái hôn, buồn bực trừng hướng Hoa Lạc Ly, hừ lạnh nói:” Ta thân qua sư đệ, ôm qua sư đệ, sư đệ là của ta, ai cũng không thể cướp đi!”
Tiêu Dao từ trong ngốc lăng lấy lại tinh thần, dùng sức đá Hoả Diệu một cước, giận dữ hét:” Ngươi làm cái gì vậy! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là cái gì? Thân một chút, ôm một chút, nhất định phải là của ngươi!”
Hoả Diệu ăn đau thân mình ngồi xổm xuống, xoa chân, tội nghiệp nói:” Sư đệ, ngươi không cần tức giận, ta chỉ là…” Hắn uỷ khuất cúi đầu, cực kì nhỏ giọng nói:” Chỉ là sợ ngươi thích Hoa Lạc Ly, ta biết hắn lớn lên đẹp mắt, nhưng là về sau ta lớn lên nhất định cũng không khó coi, người khác đều nói, chờ sau khi ta lớn lên nhìn xem được lắm, nói không chừng so với Hoa Lạc Ly nhìn qua còn yêu nghiệt tiêu sái hơn! Ngươi không cần thích hắn!”
Tiêu Dao hơi hơi nhíu mày, đột nhiên Hoa Lạc Ly đem Tiêu Dao ôm lấy, mặt khác nụ hôn bay nhanh ở hai má Tiêu Dao hạ xuống, tà mị cười trêu tức nói:’” Hắn thân qua, ta cũng muốn thân! Ngươi là nương tử tương lai của ta!”
Tiêu Dao mặt mày suy sụp, nhìn nhìn vẻ mặt yêu nghiệt Hoa Lạc Ly, lại nhìn Hoả Diệu có vẻ mặt uỷ khuất, nàng không mắng bất luận kẻ nào, mà là xoay nơời rời đi nơi này, nàng cũng không muốn ở lại trong này náo, âm thầm thề, hai người này đã đủ đau đầu, tuyệt đối lại không thể cho người khác biết mình là nữ, bằng không phiền cũ đủ chết!
“Sư đệ, ngươi đi đâu đó?”
“Tiểu Dao nhi, ngươi đi đâu đó?”
Tiêu Dao hừ lạnh nói:” Ngủ! Ai cũng không cho phép đi cùng, nếu ai đi cùng, ta lớn lên gả cho người còn lại!”
Lời uy hiếp này, hiển nhiên rất hữu dụng, Hoả Diệu cùng Hoa Lạc Ly đều nhìn thoáng qua, ánh mắt giống như chiến hoả, nhưng là ai cũng không dám đi theo.
Sau khi Tiêu Dao rời đi, sau một hồi, Hoa Lạc Ly đánh vỡ yên tĩnh, trầm giọng hỏi:” Như thế nào không thấy Giang Mạt Hàn? Người khác đâu?”
Hoả Diệu dùng sức vỗ cái trán, chính mình như thế nào đem Giang Mạt Hàn quên đi, ngưng trọng nói:” Thuyền không thể bơi, Giang Mạt Hàn nhảy xuống biển, muốn bơi vào bờ tìm người cứu ta, nhưng là không đợi hắn đến, sóng biển đã đánh nghiêng thuyền, ta bị chìm trong nước, sau bị sóng biển đánh tới Ngũ Độc đảo.”
“Hắn nhảy xuống biển? Còn muốn bơi vào bờ tìm người?” Hoa Lạc Ly mím môi nhịn cười, hỏi:” Ngươi cũng biết, vì sao Hắc Long đảo khó bị phát hiện?”
Hoả Diệu mờ mịt lắc đầu.
“Bởi vì vị trí hải vực của Hắc Long đảo có rất nhiều đàn cá mập!” Hoa Lạc Ly nhìn sức trời ngoài cửa sổ, tiếc hận lại nói:” Thời gian đã qua lâu như vậy, có lẽ hắn đã sớm nằm trong bụng cá mập!”
Hoả Diệu gắt gao nhíu mày, buồn bực nói:” Ngươi gạt ta! Ta rơi xuống biển, như thế nào không bị cá mập ăn luôn! Hắn sẽ không hay ho như vậy!”
Hoa Lạc Ly gãi gãi đầu, cười khổ nói:” Đó là ngươi vận khí tốt! Ngươi hãy nhớ lại, hắn nhảy xuống biển bơi theo hướng nào?”
“Hướng đông nam.” Hoả Diệu thật khẳng định đáp.
“Ha ha!” Hoa Lạc Ly cười cực kì miễn cưỡng nói:” Vận khí Giang Mạt Hàn thật đúng là tốt, chính mình cố tình bơi về hướng cá mập! Cho dù hắn trốn thoát khỏi miệng cá mập, bơi tới cũng gặp hải tặc, chẳng lẽ hắn muốn tìm hải tặc tới cứu ngươi?”
“Cái gì?” Hoả Diệu hoảng sợ trừng mắt to, một phen giữ chặt Hoa Lạc Ly, âm thanh gấp gáp nói:” Đi, cùng ta đi cứu hắn!”
Hoa Lạc Ly dùng sức bỏ tay Hoả Diệu ra, hai tay để trước ngực, nói:” Ta vì sao phải đi cứu hắn? Hắn cùng ta lại không quen!”
“Nếu không phải ngươi đem sư đệ bắt cốc, hắn sẽ không đến tìm sư đệ, cũng sẽ không gặp việc này, nếu hắn có cái gì nguy hiểm, chính là ngươi làm hại! Ngươi không cứu ai cứu!” Hoả Diệu tức giận nói.
Hoa Lạc Ly duỗi thân người, tà mị cười nói:” Ngươi cứu a! Biết một mình ngươi đi cứu không được, nên mới kéo theo ta!”
Mặt Hoả Diệu hơi hơi xấu hổ, có chút không được tự nhiên nói:” Ta không biết bơi, cũng không biết lái thuyền…”
“Nguyên lai là ngươi không có bản sự cứu người, muốn ta hỗ trợ!” Hoa Lạc Ly trêu tức cười nói:” Muốn ta hỗ trợ còn dữ như vậy, ta lười đi!”
“Hắn là vì ta say tàu mới nhảy xuống biển đi tìm ngươi, nếu như ta không say tàu, đồ ăn ở trên thuyền đại khái có thể làm cho chúng ta sống một năm, thời gian một năm, nhất định sẽ có thuyền khác đi qua, chúng ta sẽ được cứu trợ, hắn đều là vì ta, nếu ta không say tàu hắn sẽ không gặp nguy hiểm…” Nói xong, ánh mắt Hoả Diệu đã ươn ướt.
Khoé miệng Hoa Lạc Ly hơi hơi run rẩy một chút, giật giật gân cốt, đi tới cửa, quay đầu nhìn về phía Hoả Diệu đứng ở đó vẫn như cũ, bất đắc dĩ nói:” Chỉ biết khóc nhè! Còn không đi theo ta! Người Giang Mạt Hàn kia, ta mới nhận thức hơn một tháng, cho dù trên danh nghĩa hắn là sư huynh ta, ta cũng lười đi cứu! Ta hiện tại đi cứu hắn, là xem ở mặt mũi ngươi, dù sau ngươi và ta cũng là sư huynh đệ nhiều năm, không hi vọng ngươi bởi vì áy náy mà vĩnh viễn ngủ không được!”
Mâu quang Hoả Diệu sáng người, chạy vội tới, gắt gao đi phía sau Hoa Lạc Ly, thấp giọng than thở nói:” Kỳ thật trừ bỏ ngươi lớn lên không thể nào làm cho người ta thuận mắt, miệng nói không dễ nghe, những cái khác đều không tệ lắm!”
Mâu trung Hoa Lạc Ly hiện lên một tia cả giận, đây là khen chính mình, hay là chửi chính mình!”
Hoả Diệu lại nói thầm:” Nếu không phải ngươi cũng thích sư đệ, ta nhưng thật ra có thể gọi ngươi một tiếng sư huynh!”
Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại mắt xéch, cười lạnh nói” Ta tình nguyện ngươi vĩnh viễn đừng gọi ta la sư huynh! Thật khó nghe!”
………
Trên mặt biển lộ ra vô số vây cá, Giang Mạt bơi càng nhanh, nhưng là hắn thấy ở xa xa một đám vây cá đang hướng tới phương hướng chính mình mà đến, thân mình hắn hơi hơi cứng lại.
Cá mập? Sẽ không hay ho như vậy, bị tên Hoả Diệu kia nguyền rủa đến đi!
Giang Mạt Hàn thoáng tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, bình tĩnh nghĩ đến hương bao gia gia cấp cho chính mình.
Trong hương bao là một vật thể màu trắng ở trạng thái sáp, từ trước kia, người đánh cá hằng nam ở giữa biển bắt cá, có khi sẽ nhìn tấy trên mặt biển phập phềnh một loại bụi màu đen dính vào nhau, có một cỗ mùi hôi tanh mãnh liệt, nhưng sau khi đem phơi khô lại có thể phát ra hương thơm, khi châm mùi lại toả ra bốn phía, so với xạ hương còn thơm hơn, sau đó một ít quan viên thu mua cho rằng là bảo vật cống hiến cấp hoàng thương, ở cung đình được lấy làm hương liệu, hoặc làm dược vật.
Ai cũng không biết đây là bảo vật gì, thỉnh giáo thuật sĩ luyện đan trong cung, bọn họ cho rằng đây là do “Rồng” ở trong biển khi đang ngủ chảy ra nước miếng, từng giọt đến trong nước biển đông cứng lại, trải qua năm rộng tháng dài liền thành bảo bối này, cho nên tổ tiên cấp cho nó tên gọi là “Long Tiên Hương”.
Long Tiên Hương giá trị có thể so sánh cùng hoàng kim, Long Tiên Hương cao cấp nhất màu trắng, ít nhất là ngâm trong nước biển trôi nổi đã qua trăm năm, lại so với hoàng kim còn quý hơn, là thế gian hi vật.
Vật thể sáp màu trắng trong hương bao của Giang Mạt Hàn chính là Long Tiên Hương màu trắng cao cấp nhất, Long Tiên Hương này rơi vào tay gia gia Giang Mạt Hàn là một thế hệ, đã tìm ra được lai lịch thực, Long Tiên Hương này chính là vật phẩm khô ráo trong tràng nội tiết cá nhà táng, nó là do sau khi cá nhà táng nuốt thức ăn xuống thì nằm trong mực, vị tràng phân bố bài tiết ra bụi màu đen ở trạng thái sáp, phải ở trong nước biển ngâm mười năm đến trăm năm mới thành Long Tiên Hương. (Chuối: Ta đã cố gắng làm phần này, mọi người hãy cố gắng thông cảm cho ta.)
Kình ngư là loài động vật mà cá mập kính nhi viễn chi*, từ khi biết Long Tiên Hương là vật do cá nhà táng phân bố, rất nhiều người khi đánh cá, ở trên người liền vẽ loạn Long Tiên Hương, cá mập sẽ không tiến đến.
*Kính nhi viễn chi:có thể hiểu là thể hiện sự tôn kính ngoài mặt với một người nào đó, nhưng trong lòng thì không phải như vậy, thậm chí không muốn tiếp xúc.
Mắt thấy cá mập chậm rãi tới gần, Giang Mạt Hàn liền nhanh tay đem Long Tiên Hương vẽ loạn ở trên người, quả nhiên không ngoài sở liệu, sau khi đàn cá mập bơi tới, bơi vòng quanh Giang Mạt Hàn vài vòng, liền không nhìn Giang Mạt Hàn tồn tại, chỉ nghĩ hắn là phân của cá nhà táng phiên phù ở trên mặt nước.
Giang Mạt Hàn gặp cá mập bơi xa, hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng cá mập gần gũi như thế, hắn vẫn còn chút kinh hồn, Giang Mạt Hàn cười khỗ tự giễu nói:” Xem ra người trong lúc nguy cấp, cái gì cũng có thể làm được! Tình nguyện làm phân, cũng không nguyện đem mệnh tặng!”
Giang Mạt Hàn ngẩng đầu nhìn lại, xa xa tựa hồ có một toà tiểu đảo, trên đảo có đốt lửa trại, tốc độ Giang Mạt Hàn nhanh hơn, bơi tới hướng tiểu đảo kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện