[Dịch]Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt - Sưu tầm
Chương 50 : Khôi phục dung mạo (4)
.
“Sao lại thế này? Mập Thiềm Thừ, kêu ngươi đi ra dập tắt lửa, lửa này như thế nào càng dập càng lớn?” Một cái thanh âm cực kỳ yêu mị vang lên, từ giữa bụi cây từng đàn rắn đi ra, rắn phun nọc độc thế nhưng lại đem lửa trên các lùm cây đều dập tắt.
Một nữ tử mặc lục y nữ tử chậm rãi đi đến, dáng người cao gầy, chỗ làn váy xẻ tà cơ hồ lộ ra cả mông, mọi thứ bên trong đều như ẩn như hiện.
“Lục Xà Nữ, ngươi tới xem, tiểu thiếu chủ, tiểu thiếu chủ đã trở lại!” Mập Thiềm Thừ cười tặc tặc chỉ chỉ Hoa Lạc Ly.
Hoa Lạc Ly toàn thân cứng đờ, cư nhiên theo bản năng hướng đến trốn phía sau lưng Tiêu Dao, âm thanh khẽ run nói:” Xú sư đệ, sư huynh giúp đỡ ngươi không ít chuyện, hôm nay sư huynh gặp nạn, ngươi cần phải giúp ta chặn, trăm ngàn đừng cho nữ nhân kia tới gần ta!”
Ánh mắt Lục Xà Nữ chậm rãi chuyển qua trên người Hoa Lạc Ly, ánh mắt sửng sốt, miệng liền gợi lên một chút yêu mị mỉm cười:” Ta đã nói tiểu thiếu chủ chúng ta lớn lên tất nhiên là một cái mỹ nam! Không nghĩ tới tám năm không thấy, so với trong tưởng tượng của ta còn yêu nghiệt hơn!” Vừa nói, nàng vừa một bên lắc lắc thắt lưng xinh đẹp như liễu tiến đến.
Tiêu Dao có thể cảm giác được Hoa Lạc Ly sau lưng thực bất an, Hoa Lạc Ly tuy bất an nhưng rất ít, Tiêu Dao mờ mịt nhìn phía nữ nhân xinh đẹp đang đi tới, cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, rốt cuộc là cái dạng nữ nhân gì có thể làm cho Hoa Lạc Ly sợ hãi như vậy nha? Nhìn qua không thể nào doạ người a? Còn nhìn rất đẹp a!
Lục Xà Nữ đi tới trước mặt Tiêu Dao, gặp Tiêu Dao cản trở mình, có chút không hờn giận nói:” Tiểu oa nhi nhường một chút!”
Tiêu Dao lắc lắc đầu, chặn Lục Xà Nữ, nghi hoặc nói:” Ngươi là ai? Vì sao muốn gặp sư huynh ta?” Đến thời khắc mấu chốt, Tiêu Dao lại trăm phần trăm giúp người một nhà.
“Sư huynh ngươi?” Khoé miệng Lục Xà Nữ tươi cười thêm vài phần yêu mị, thế nhưng tay sờ sờ mặt Tiêu Dao, âm thanh tiếc hận nói:” Đáng thương tiểu oa nhi, kỳ thật nếu không có bớt này, cũng là một cái mỹ nam, chính là đáng tiếc! Xấu như vậy, ở lại trên đời chỉ sợ là chịu khổ, chẳng bằng uy rắn của ta!” Lục Xà Nữ nói chuyện hết sức nhẹ nhàng, trong tay áo phát ra một đạo khói trắng, đột nhiên vô số độc xà hướng tới Tiêu Dao tập kích đến.
Hoa Lạc Ly nghĩ muốn bảo vệ Tiêu Dao, ai ngờ Lục Xà Nữ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, căn bản không thể bứt ra giúp Tiêu Dao.
“Cút ngay!” Hoa Lạc Ly cảm thấy lo lắng, một tiếng bạo ngược, dùng hết toàn lực đem Lục Xà Nữ đẩy ngã.
Lục Xà Nữ ăn đau nhu nhu đầu gối, ra vẻ đáng thương nói:” Tiểu thiếu chủ à, như thế nào vừa mới thấy mặt liền đối với vú nuôi không tốt như thế? Đừng quên, ngươi có làn da tốt như vậy là do uống sữa của vú nuôi mới có thể!”
Hoa Lạc Ly không quan tâm Lục Xà Nữ, phi thân nằm trên người Tiêu Dao, rắn tuỳ ý bò đến trên người Hoa Lạc Ly, cắn lưng hắn.
Hoa Lạc Ly không quan tâm Lục Xà Nữ, phi thân nằm trên người Tiêu Dao, rắn tuỳ ý bò đến trên người Hoa Lạc Ly, cắn lưng hắn.
Lục Xà Nữ kinh hãi, tay liền lấy một mảnh lá liễu bên hông, dùng sức thổi, xà này liền toàn bộ lui xuống.
Lục Xà Nữ lo lắng từ trong lòng xuất ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Hoa Lạc Ly, chỉ trích nói:” Thằng nhóc con, ngươi đây là muốn chết? Xú oa nhi này đáng giá đến nỗi ngươi không muốn sống sao?”
Hoa Lạc Ly vẫn chưa để ý tới Lục Xà Nữ, khoanh chân mà ngồi, sau khi ăn xong giải dược thật là không có gì đáng ngại, nhưng vẫn cần vận khí điều trị mới không cần lo lắng.
Lục Xà Nữ gặp Hoa Lạc Ly khoanh chân mà ngồi, cũng không lại nói không ngừng, chuyển mâu hung tợn nhìn về phía Tiêu Dao, vừa nhìn thấy lại kinh sợ, đứa nhỏ này lúc nãy đã được mình hạ Độc Linh Tán, người chỉ cần trúng độc này liền trở thành đồ ăn cho rắn, rắn của mình tất nhiên độc tính càng nhiều, nhưng là vật nhỏ này hiện tại cư nhiên một chút sự tình đều không có.
“Sao lại thế này? Lục Xà Nữ hết sức kinh ngạc, Mập Thiềm Thừ đi đến bên người nàng, bám vào bên tai nàng nhẹ giọng than thở nói:” Còn nhớ rõ đứa trẻ kia bảy năm trước trúng độc không?”
Lục Xà Nữ ngẩn ra, lại cẩn thận nhìn về phía tiểu hài tử trên mặt có cái bớt, khẽ run nói:” Thứ này không phải bớt, là độc ký, đứa nhỏ này bảy tuổi?”
Mập Thiềm Thừ ngưng trọng gật đầu.
Ánh mắt Lục Xà Nữ hoảng loạn cả lên, theo bản năng giữ chặt cánh tay Mập Thiềm Thừ mượn lực đứng vững, thấp giọng nói:” Trách không được độc ta đối với hắn vô dụng! Hiện tại làm sao bây giờ?”
“Hành sự tuỳ theo hoàn cảnh, có lẽ đứa nhỏ này cái gì cũng không biết! Đợi chút lại đi hỏi lão đại!” Mập Thiềm Thừ nhỏ giọng nói.
Tiêu Dao mờ mịt nhìn Lục Xà nữ cùng Mập Thiềm Thừ trước mặt, bọn họ đang nói nhỏ nói to cái gì đó, nhưng là vì thanh âm hơi nhỏ, chính mình căn bản cũng không nghe rõ ràng lắm.
Hoa Lạc Ly thở dài ra một hơi, chậm rãi đứng lên, Tiêu Dao bay nhanh lại đỡ lấy hắn, Hoa Lạc Ly khoác tay áo nói:” Không cần, ta không sao.”
Tiêu Dao có chút không được tự nhiên thu hồi tay,bĩu môi nói:” Rắn này căn bản không dám cắn ta, ngươi không cần phải làm như vậy.” Rắn này nếu như cắn về phía mình, vừa định cắn tự nhiên liền chạy, việc này là do trước kia khi đi hái thuốc ở Thần Y cốc phát hiện, rắn độc căn bản là không dám cắn mình.
Hoa Lạc Ly nhíu mày, âm thanh tức giận nói:” Cho dù rắn không cắn ngươi, nhưng chúng nó uy hiếp đến an toàn của ngươi, ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi, là ta mang ngươi đến Ngũ Độc đảo, tất nhiên muốn đem ngươi bình an trở về!” Hoa Lạc Ly cảm thấy có chút buồn bực, chính mình không muốn sống đi lại cứu vật nhỏ này, nàng chẳng những không cảm ơn mình, lại còn có ý nói chính mình xen vào việc người khác!
Tiêu Dao hơi hơi chu miệng, biết Hoa Lạc Ly có chút tức giận, nàng cũng biết lời nói của mình có một chút quá đáng, nhưng là mình lại tức hành vi bất chấp tất cả liều chết đi cứu mình của hắn, tuy biết rằng hắn là vì bảo hộ chính mình, nhưng là mình lại không cần hắn vì bảo hộ cho mình mà chết, nói đến cùng cũng là không hi vọng hắn bị tổn thương, có lẽ cũng giống như hắn không muốn làm cho chính mình bị thương tổn, dù sao hắn là sư huynh mình, chính mình đã sớm đem hắn làm thân nhân, ai lại hi vọng thân nhân bởi vì mình mà bị thương.
Tiêu Dao lôi kéo ống tay áo Hoa Lạc Ly, rất không được tự nhiên nói:” Về sau không cần bởi vì bảo hộ ta mà không muốn sống, ta cũng không cảm kích, cho nên không cần cứu ta mà xem thường chính mình mà bị thương, biết không?”
Lời này tuỳ rằng nói rất giống như là oán giận, nhưng là Hoa Lạc Ly lại nheo lại ánh mắt, căn cứ hiểu biết của mình, vật nhỏ là đang nói mát, hẳn là lo lắng cho mình đi? Hoa Lạc Ly theo bản năng sờ mặt Tiêu Dao, cười nói:” Yên tâm, về sau ta tuyệt đối sẽ không bị thương, dù phải bảo vệ ngươi, cũng không làm cho chính mình bị thương!”
Lục Xà Nữ ở một bên hơi hơi nheo lại ánh mắt, nói khẽ với Mập Thềm Thừ:” Tiểu thiếu chủ đối với đứa nhỏ này tựa hồ thực không bình thường.”
Mập Thiềm Thừ tắng mắt liếc Lục Xà Nữ một cái, thấp giọng nói:” Này không phải vô nghĩa sao? Mọi người có mắt đều nhìn ra được, người một chút không suy nghĩ cứ như vậy muốn uy rắn, cảm tình không phải giống với bình thường!”
Lục Xà Nữ cau mày nói:” Năm đó đứa nhỏ trong tả lót kia, ta nhớ rõ hình như là một bé gái.”
Nghe vậy, Mập Thiềm Thừ tựa hồ cũng như nhớ được cái gì, nhíu mày nói:” Ngươi vừa nói như vậy, ta giống như cũng nhỡ rõ đó là một bé gái, da thịt tế nộn, bộ dáng ăn tốt lắm!”
Hoa Lạc Ly lỗ tai rất thính, sớm đem Mập Thiềm Thừ cùng Lục Xà Nữ ở một bên nói thầm lọt nghe tất cả vào trong tai, hắn hơi hơi nheo lại ánh mắt, khoé miệng tà tà giơ lên, trách không được ngay cả sư phụ không giải được độc này, nguyên lai là độc của Ngũ Độc Tán, thật là may, tìm được bọn họ!
Tiêu Dao trắng mắt liếc một cái hai người đang ở bên kia nói thầm, tức giận nói:” Hoa Lạc Ly, hai người bên kia đang nói cái gì? Nói thầm không dứt!”
Hoa Lạc Ly nhíu mày cười nói:” Cùng ngươi có liên quan.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện