[Dịch]Cực Phẩm Sắc Thần- Sưu tầm

Chương 20 : Về nhà!

Người đăng: 

.
1h37 chiều tại trước cửa khách sạn Royal Tulip, Tử Nhược đang chăm chú ngồi nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Huyên, nghĩ ngợi đen tối. Chủ đề “nhìn dáng người đoán cong zin” là một trong những chủ đề muôn thủa bất diệt của các thanh niên mới lớn. Bây giờ hắn cũng đang áp dụng bài học vào thực tế thông qua dáng người và biểu hiện tối qua để phán đoán. Và kết quả thật bất ngờ, hơn bảy phần trăm còn zin a! Với cái kết quả này khi ấy hắn phải nghi ngờ cái vụ này có là rác trong rác không a!( như cái truyện này cũng là rác trong rác nè!!!) Nghĩ ngợi lung tung vài phút thì cuối cũng xe cũng đến, leo lên xe cùng với cái liếc mắt lạnh lẽo mắt của cô nàng hắn cũng chẳng dám hé mồm. Trên đoạn đường hắn cũng chẳng dám nhìn trộm ngàng như hôm qua mà im đúng như là các bé mẫu ngoan ngoãn. Không! So với các bé còn ngoan hơn a! Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở gần cửa khu chung cư Công Đoàn hắn nhảy xuống xe còn Kỳ Huyên tiếp tục đánh xe tìm chỗ đỗ nếu không một chiếc Lamborghini Murcielago màu hồng đỗ ở đây cũng là một tin tức hot trong ngày khiến mọi người chú ý. Mười phút sau, trước cổng khu chung cư một mỹ nữ tóc xõa ngang vai, ăn mặc thời thượng váy ngắn đen đến đầu gối 2 tầng dua trắng, áo phông kẻ ngang đen trắng sát eo càng làm phần ngực vốn đã cao lại càng cao, chân nàng đi giày cao gót lady sành điệu màu đen. Tổng thể toàn là đen kết hợp trắng trừ kính mắt thời D&G ngọc bích và cái cái túi xách da màu ghi hiệu Celine đắt tiền. Nói chuyện qua loa với tên bảo vệ có chút dâm tà thỉnh thoảng lén nhìn ngực nàng. Kỳ Huyên tiếp tục bước về phía chính diện khu chung cư, không để ý đến tên bảo vệ. Quen với những ánh mắt như vậy rồi, nàng cũng chỉ thấy chán ghét không muốn nói chuyện lâu cũng mặc kệ, chứ còn muốn móc mắt người ta ra sao, không phải quá độc ác à! Đứng trước cửa tầng một vẫn không thấy Tử Nhược đâu khiến nhíu mài, nhắm mắt một lúc sau đó chuyển vòng qua bên hông phải tòa nhà, miệng nhỏ lẩm bẩm: “Tên nhát gan, tên gọi ngươi vương bát quá đúng rồi!” Khi còn đang trên đường vể nhà hắn dự định từ cửa chính đi vào nhưng lúc thật sự phải đối mặt thì hắn như bóng xì hơi. Tất cả dũng xí của hắn cố gắng tích góp từ trước hoàn toàn bị áp đảo trước cảm giác tội lỗi của hắn. Hắn không phải là không quyết đoán mà chính là hắn không dám đối mặt với với bố mẹ mình. Cứ nghĩ đến mình bỏ nhà ra đi không lời từ biệt, hai tháng sau giấy báo tử mất xác của hắn báo về nhà. Hắn lại không chụi được cảm giác tội lỗi trong mình, hắn sợ hãi phải đối mặt với bố mẹ, sợ hãi sự vặt trong lòng mình. Nên đến cửa khu nhà rồi mà hắn còn chạy vòng qua phải tòa nhà nhìn lên cửa sổ tận cùng bên trái tâng sáu. Cắn chặt răng, khom người bật nhảy tại chỗ. Vì đã là dị năng giả cấp 3 đỉnh nên cũng nhạy được đến cửa sổ tầng hai, bàn tay bám chặt vào vách cửa sổ đang chuẩn bị lấy điểm tựa bật lên nữa thì có tiếng gọi bên tai khiến hắn giật mình suýt rơi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang