[Dịch] Cực Phẩm Mỹ Nữ Dưỡng Thành

Chương 5 : Kiều diễm trong bồn tắm

Người đăng: Long Băng

.
"Chết rồi? Lương di trở về rồi? Tại sao sớm không về, muộn không về , lại về ngay lúc này. Nếu như Lương di nhìn thấy ta từ phòng vệ sinh đi ra, mà Trúc tỷ tỷ lại đang tắm,... thì dù ta có mười cái miệng cũng không nói được ah!" Tô Lâm hiện tại, một chân vừa bước ra phòng vệ sinh, nhưng thấy mẫu thân Diệp Tinh Trúc tiến đến, liền bị bức rụt trở về, đem cửa phòng vệ sinh đóng lại, trốn ở bên trong. "Mẹ?" Diệp Tinh Trúc trong bồn tắm, nghe thấy âm thanh của mẹ ở ngoài cửa, nhưng trong phòng vệ sinh lại có âm thanh, liền biết không phải là mẹ của mình, lập tức đẩy rèm che ra nhìn. "Ah..." Vừa nhìn, Diệp Tinh Trúc liền hét to một tiếng. "Trúc tỷ tỷ, đừng có la, là ta..." Tô Lâm tiến lên che miệng Diệp Tinh Trúc, nếu như bị Lương di phát hiện, hắn sẽ không thể nói gì, nhất định sẽ bị coi là "tên nhìn lén biến thái". "Tiểu Lâm? Tiểu tử thúi, xuất quỷ nhập thần, doạ Trúc tỷ tỷ ta một cái... Ngươi... Tỷ tỷ ta đang tắm... Ngươi... Ngươi chạy vào để làm gì, mau đi ra..." Sau khi xác định là Tô Lâm, Diệp Tinh Trúc mới yên lòng, thế nhưng lập tức nghĩ tới, chính mình đang tắm ah! Trên người không mặc gì cả, cho dù mình coi Tô Lâm là đệ đệ, nhưng hắn cũng là nam nhân ah!(DG :phản ứng chậm quá) Lúc này, Diệp Tinh Trúc một bên dùng mành che kín bộ vị mấu chốt của thân thể, một bên kêu Tô Lâm đi ra ngoài. "Không được ah! Trúc tỷ tỷ, hiện tại... Hiện tại ta không ra được..." Gương mặt Tô Lâm trở nên khó coi, hắn đúng là muốn ra đi, nhưng mẹ của Diệp Tinh Trúc trở về rồi, đang ở bên ngoài nhà vệ sinh, mình mà đi ra ngoài, không phải sẽ bị tóm gọn sao? Bất quá dù đang sốt ruột, nhưng mắt của Tô Lâm cũng không nhàn rỗi a, tuy rằng Diệp Tinh Trúc dùng mành che che lại các vị trí trọng điểm của thân thể, nhưng da dẻ trơn bóng cùng mùi hương thơm ngát trong phòng, vẫn đủ cho Tô Lâm thỏa mãn. "Không ra được? Tại sao không..." Diệp Tinh Trúc còn chưa nói hết, trước phòng vệ sinh liền vang lên tiếng của mẹ nàng: "Trúc nhi, làm sao vậy? Ta vừa nghe được tiếng ngươi gọi..." "Ầy..." Tô Lâm bất đắc dĩ run lên, chỉ chỉ cửa phòng vệ sinh, nhỏ giọng nói, "Trúc tỷ tỷ ngươi xem, Lương di đang ở bên ngoài, ta làm sao đi ra ngoài?" "Chuyện này..." Mặt Diệp Tinh Trúc hồng lên, bị Tô Lâm nhìn không kiêng kị, cũng thoáng lúng túng , dựa theo tính tình của nàng, lúc này hẳn sẽ mắng Tô Lâm hai câu, nhưng bây giờ mẹ của nàng đang ở bên ngoài, nàng trước tiên phải ứng phó tốt, nếu không bị mẹ phát hiện, hiểu lầm sẽ càng lớn. "Mẹ, không có gì, chỉ là nhìn thấy trên mặt đất có con gián..." Một cái cớ rất quê mùa, nhưng cũng có thể tin, Diệp Tinh Trúc nói xong, liền nghe Lương Quế Châu nói: " Nhà của chúng ta đã cũ, có gián thì cũng bình thường." Nghe Diệp mẫu nói như vậy, Tô Lâm cùng Diệp Tinh Trúc đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Diệp mẫu đột nhiên lấy tay vặn tay nắm cửa phòng vệ sinh: "Trúc nhi, ngươi tắm xong chưa? Mẹ cần đi nhà vệ sinh, khá là gấp." Ah! Lương di muốn tiến vào? Vậy chẳng phải là sẽ bị phát hiện sao? Tô Lâm lanh lẹ, thừa dịp Diệp mẫu còn chưa mở cửa, lập tức khóa trái cửa phòng vệ sinh. Cạch, cạch, cạch... Diệp mẫu không thể mở cửa, liền gõ gõ nói: "Trúc nhi, tiểu nha đầu này, tắm còn khóa cửa, bình thường cũng không thấy ngươi làm như vậy... Mau mở cửa ra, mẹ muốn đi vào..." "Cái này... Mẹ, ngươi... Ngươi chờ một lát..." Nghe mẹ nói muốn đi vào, Diệp Tinh Trúc liền cuống lên, làm một vài động tác với Tô Lâm. "Đợi không được a! Ngươi thiệt là, nhanh, còn thẹn thùng cái gì? Mở cửa nhanh, nếu ngươi không mở cửa, mẹ sẽ lấy chìa khoá để mở." Xem ra Diệp mẫu thật sự là gấp không chịu được, lại lạch cạch hai tiếng mở cửa. Mà ở trong phòng vệ sinh, Tô Lâm cùng Diệp Tinh Trúc cũng rất gấp. "Mẹ, ngươi chờ một chút, ta lập tức xong." "Không ra? Được, mẹ đi lấy chìa khoá." Đạp đạp đạp, tiếng bước chân của Diệp mẫu, hiển nhiên là đi lấy chìa khoá phòng vệ sinh. "Thời gian tạm dừng... Thời gian tạm dừng..." Tô Lâm ở trong lòng liên tiếp mặc niệm vài câu thời gian tạm dừng, nhưng không có tác dụng, mà số "0" đỏ chót cứ một mực lóe sáng, ý chỉ thời gian Tô Lâm có thể tạm dừng là 0. Không thể tạm dừng thời gian, để Diệp mẫu vào được, coi như xong. "Tiểu Lâm, ngươi mau mau trốn đi ah! Nếu không để cho mẹ ta nhìn thấy,... thì phải làm sao hả?" Biết mẹ đi lấy chìa khóa để mở cửa, Diệp Tinh Trúc cũng gấp. "Trốn đi? Cái này... trốn chỗ nào ah..." Tô Lâm mồ hôi đầm đìa, nhìn quanh một cái, nhà vệ sinh như vậy, mình có thể trốn đi chỗ nào ah? Chẳng lẽ chui vào bồn cầu để đi xuống hệ thống cống ngầm, nhìn vào cũng biết không lọt ah! (DG:dù sao thì cũng là ý kiến) "Trốn..." Mà Diệp Tinh Trúc vừa nhìn, cũng xác thực, phòng vệ sinh quá nhỏ, hơn nữa chỉ cần liếc một cái là thấy được hết, thế thì làm sao mà trốn? Trừ phi... "Đúng rồi, Tiểu Lâm, ngươi đi... trốn trong bồn tắm… trốn bên trong nước đi..." Dù sao cũng đã hết biện pháp, Diệp Tinh Trúc quyết tâm liều mạng. "A? Trốn trong bồn tắm?" Tô Lâm liền sững sờ, bồn tắm này… cũng là có thể trốn vào, nhưng mà Trúc tỷ tỷ đang ở bên trong, hơn nữa là trần truồng. "Nhanh... Nhanh lên một chút trốn vào đây ah! Mẹ ta sắp vào rồi..." Âm thanh mở khóa vang lên, Diệp Tinh Trúc cuống lên, từ trong bồn tắm duỗi ngọc thủ (tay) ra, kéo Tô Lâm lại. "Ah..." Sơ sẩy một cái, thêm vào sàn nhà phòng tắm khá là trơn trượt, Tô Lâm bị Diệp Tinh Trúc kéo một cái, mất đi cân bằng, cắm ngược đầu, ngã vào trong bồn tắm. Cạch cạch... Vào lúc này, Diệp mẫu đã mở được cửa, Diệp Tinh Trúc liền nhanh chóng kéo mành lên, đồng thời đem chân Tô Lâm để xuống, ngâm vào trong bồn tắm. "Mẹ, ngươi làm sao lại vào được, ta còn định ra mở cửa ah..." Vì để che giấu âm thanh của Tô Lâm, Diệp Tinh Trúc cố ý làm ra một ít tiếng nước, tiếng nói cũng lớn hơn một phần. "Ngươi thiệt là, tắm cũng không cho mẹ đi nhà cầu, ngươi là muốn cho mẹ tè ra quần sao?" Diệp mẫu có chút không tức giận mà nói ra. Mà tình hình của Tô Lâm lúc này có chút phức tạp, ở trong bồn tắm, đầu lao xuống chân xông lên, sau đó lại lập tức bị Diệp Tinh Trúc đem chân đè xuống , cả người hắn gần như nằm cả vào trong bồn tắm. Đầu của hắn, đang tựa vào hai đám béo múp míp mềm mại. Trơn trượt! Thật trơn... Nhuyễn! Thật mềm... Do nửa người ngâm bên trong nước, nên Tô Lâm không thể duy trì cân bằng, liền đem hai tay chống trong nước, nhưng là mới đẩy một cái, liền mò tới được bắp đùi của Diệp Tinh Trúc. Có tiện nghi mà không chiếm là khốn kiếp, Trúc tỷ tỷ vóc người tốt như vậy, da dẻ lại bóng loáng, To Lâm đã nhìn nàng lớn lên từng năm. Tuy rằng Tô Lâm xem Diệp Tinh Trúc là tỷ tỷ, nhưng hai người dù sao cũng không có quan hệ máu mủ, thêm vào hormone thời kỳ trưởng thành gây rối, nên Tô Lâm vẫn luôn đem Diệp Tinh Trúc làm đối tượng trong lòng. "A..." Bồn tắm đã nhỏ, lại chứa hai người, vốn đã khá là đầy nước, lại tràn ra không ít. Diệp Tinh Trúc cảm nhận được đầu Tô Lâm ở trước ngực của mình, hơi thở phún ra nhiệt khí làm cho nàng cảm giác ngứa, hơn nữa cái tay xấu của Tô Lâm, đã mò tới bắp đùi của nàng, lại còn dám tiếp tục sờ lên. "Thằng nhóc, không cho phép sờ loạn..." Diệp Tinh Trúc thật sự không chịu được sự vuốt ve của Tô Lâm, nằm trong nước, nhưng lại cảm thấy cơ thể của nàng cứ như ở trong lửa. Không thể như vậy! Diệp Tinh Trúc liền tàn nhẫn mà ngắt cánh tay của Tô Lâm một cái, để Tô Lâm dừng lại. Mà Tô Lâm bị đau, hai tay trượt đi, mới giữ được cân bằng thì cảm giác được bên cạnh có một vật thể, duỗi tay lần mò, cúi đầu nhìn lại, thì thấy một trái dưa chuột màu xanh lá. "Bồn tắm này bên trong tại sao lại có dưa chuột? Thực sự là kỳ quái." Tô Lâm rất kỳ quái, nhưng lại không dám lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là đem đầu của mình tiếp tục chen vào bên trong hai đám mềm mại của Diệp Tinh Trúc. Thật mềm, thật ấm áp, hết sức thoải mái, thoải mái đến nỗi Tô Lâm muốn đi ngủ. "Nha đầu thúi, nói cái gì đó? Mẹ buồn tè, mặc kệ ngươi, trước tiên giải quyết cái đã..." Diệp mẫu cũng không có nghĩ quá nhiều, nàng khá là gấp, cứ như vậy cởi quần ngồi ở trên bồn cầu. "Mẹ... Không được..." "Không được cái gì? Tiểu nha đầu ngươi, gọi ngươi mở cửa lại không mở, bây giờ lại không cho mẹ đi nhà cầu, chẳng lẻ vào phòng vệ sinh lại không thể đi nhà cầu sao?" Phòng vệ sinh xác thực có thể đi WC, nhưng bây giờ nơi này đang có người khác, chính là Tô Lâm, mà hắn là nam nhân ah! Nội tâm Diệp Tinh Trúc đang giãy dụa, nhưng nàng lại không thể công khai nói với mẹ, cảm giác rất khó chịu, hơn nữa trên người nàng đang có lửa, không gian trong bồn tắm lại nhỏ như vậy, hai thân thể dây dưa lẫn nhau, tạo ra tiếng nước ào ào. Trơn tuồn tuột, đâu đâu cũng trơn tuồn tuột, đây là cảm giác duy nhất của Tô Lâm ở hiện tại. Quả thực là quá kích thích, từ góc độ của Tô Lâm nhìn lên, hơi nước mông lung, đập vào mắt chính là đôi thỏ ngọc cao cao trắng nõn của Diệp Tinh Trúc. Sóng nước nhẹ nhàng xẹt qua, Tô Lâm càng thêm can đảm, thừa dịp hiện tại Diệp mẫu ở bên cạnh, Diệp Tinh Trúc không dám lên tiếng, hai bàn tay lớn thô ráp của Tô Lâm lại một lần nữa mò lên đùi Diệp Tinh Trúc. "Ngươi..." Bị Tô Lâm mò, cả người Diệp Tinh Trúc run lên, mạnh mẽ trừng mắt liếc Tô Lâm, nhưng lại không thể làm gì. Tích tí tách! Đây chính là âm thanh của nước, Diệp mẫu không biết Tô Lâm đang ở trong bồn tắm, nên không đáng kể, thế nhưng Diệp Tinh Trúc lại cảm thấy hết sức không tự nhiên, cũng không để ý Tô Lâm đang ăn đậu hủ của mình, hai tay liền loáng một cái, đem lỗ tai của Tô Lâm che lại. "Không cho nghe!" Hai tay kẹp chặt trước ngực, che lỗ tai Tô Lâm lại, động tác như thế, đã đem hai con thỏ ngọc trước ngực Diệp Tinh Trúc chen tới lớn lên. Oa! Thật lớn, thật mềm! Tô Lâm sắp chịu không nổi! Hai cái tay vây quanh, vòng tới sau lưng Diệp Tinh Trúc, khe khẽ vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Diệp Tinh Trúc, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve lưng ngọc Diệp Tinh Trúc, cảm giác này, làm Diệp Tinh Trúc không nhịn được rên rỉ. "A..." Tuy rằng đã cực lực kiềm chế kích động, thế nhưng Diệp Tinh Trúc vẫn không nhịn được nhỏ giọng rên một tiếng. "Hả? Trúc nhi... Ngươi đang làm gì ah? Có phải là... lại không nhịn được…chính mình ah?" Diệp mẫu nghe Diệp Tinh Trúc rên rỉ, nhíu nhíu mày, "Không phải mẹ nói ngươi, ngươi cũng trưởng thành rồi? Mẹ không phải kêu ngươi mau mau tìm một người đàn ông tốt sao? Chúng ta này cô nhi quả mẫu, ngươi nếu như tìm được người đàn ông, ngày tháng qua đi cũng sẽ dễ chịu một chút." "Mẹ... Ngươi... Ngươi nói linh tinh gì vậy, ta mới không có..." Lúc này, mặt Diệp Tinh Trúc nóng lên, theo bản năng mà cúi thấp đầu, vừa vặn đối mặt cùng Tô Lâm, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Diệp Tinh Trúc thoáng liếc qua, thì nhìn thấy Tô Lâm đang cầm một trái dưa chuột, mắc cỡ dến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, chuyện này... chuyện này quả thật là quá mất mặt rồi. "Chính mình làm? Dưa chuột... Chẳng lẽ âm thanh lúc trước ta nghe được là... âm thanh tự sướng của Trúc ỷ tỷ... Không thể nào..." Nghĩ tới đây, Tô Lâm hít sâu một hơi, không khỏi hưng phấn một trận. Mà lúc này đây, Tô Lâm chú ý tới, tại tầm mắt góc trên bên phải của mình, vốn đang là con số "0", hiện tại đang tăng vọt lên. 20... 30... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang