[Dịch] Cực Phẩm Mỹ Nữ Dưỡng Thành
Chương 13 : Đã gặp qua là không quên được
Người đăng: Long Băng
.
Trong văn phòng, Lâm Thanh Tuyết hiện tại rất tức giận, ngồi ở trước bàn làm việc, trên mặt bàn là một xấp bài thi tiếng Anh, mà ở trước mặt nàng là Tô Lâm.
"Tô Lâm, ngươi nói xem, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Cố nén giận, Lâm Thanh Tuyết ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tô Lâm, bộ ngực cao vút phập phồng theo nhịp hô hấp, vỗ bàn một cái, hỏi.
" Xảy ra à? Lâm Lão Sư, hình như hôm nay, ta không có trễ."
Có chút chột dạ, Tô Lâm cúi đầu, nhưng lại giả ngu mà nói.
"Ngươi còn nói vòng quanh à, ta đang nói tới chuyện gì, ngươi còn không rõ sao? Hôm nay ngươi bị cái gì vậy, tại sao lại cùng Tần Yên Nhiên nói những lời kia? Đây là lời của một hoạc sinh cấp ba nên nói sao? Hơn nữa ta nghe ngữ khí của ngươi, thật giống như ngươi rất tự tin mình sẽ đậu vào top 50 của lớp a?"
Lâm Thanh Tuyết đã không phải lần đầu tiên cùng Tô Lâm đấu trí đấu dũng rồi, tên tiểu tử Tô Lâm này, luôn làm cho nàng nhức đầu. Bất quá lần này, nàng cũng rất hiếu kỳ, một người luôn không tự tin về thành tích của mình, sao lại dám ở trước mặt nhiều người, nói những lời như thế..
"Lâm Lão Sư, cái kia... Ta chỉ là tùy tiện nói một chút thôi mà."
Tô Lâm tất nhiên không dám khoác lác trước mặt lão sư, hơn nữa cho dù hắn có nói là hắn tự tin một trăm phần trăm thi đậu vào top 50 thì chưa chắc nàng đã tin.Lâm Thanh Tuyết chính là chủ nhiệm của hắn ba năm liền, làm sao không rõ thành tích học tập của hắn cơ chứ.
"Ta biết."
Khẽ mỉm cười, sau đó lập tức nghiêm túc lại, Lâm Thanh Tuyết nói, "Tô Lâm, lão sư biết, với tuổi bây giờ của ngươi, thích một bạn nữ xinh đẹp là điều bình thường. Muốn dùng phương pháp đặc biệt để theo đuổi cũng là điều bình thường. Thế nhưng, làm việc lúc nào cũng phải nghĩ đến hậu quả, cũng phải ước lượng thời cơ. Bây giờ thi đại học tới nơi rồi, ngươi cảm thấy những lời ngươi nói ới Tần Yên Nhiên có ý nghĩa sao? Tuy ngươi không nghĩ đến thành tích của mình, nhưng cũng phải nghĩ đến Tần Yên Nhiên chứ..."
Lúc ở Đại Học Sư Phạm, Lâm Thanh Tuyết cũng có học qua giáo dục tâm lý, cho nên những lời cô nói ra đều có tác động rất lớn.
"Lâm Lão Sư, ta nói thì sao chứ? Mỗi người không phải đều có quyền theo đuổi tình yêu sao? Hơn nữa ta cũng không nói gì quá đáng, ta thích Tần Yên Nhiên, cho nên ta liền nói đi ra, hướng về nàng biểu bạch mà thôi. Mà cái điều kiện kia ngươi cũng biết rồi, đó là Tần Yên Nhiên chủ động nói ra, cũng không phải ta bức nàng.
Tuy rằng Lâm Thanh Tuyết đã nói rất khéo rồi, nhưng Tô Lâm vẫn cảm thấy nàng cho rằng hắn không xứng với Tần Yên Nhiên, cho nên hắn đành phải nói thẳng ra.
"Mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu? Tình yêu ư?"
Nhìn Tô Lâm trước mặt, Lâm Thanh Tuyết rất ngạc nhiên, To Lâm hiện giờ không còn là tên nhút nhát nữa, mà là một người cực kì tự tin.
Tôi Lâm tỏ thái độ như vậy làm cho Lâm Thanh Tuyết cũng thấy bất ngờ, ấn tượng của nàng về Tô Lâm cũng thay đổi, cho nên ôn nhu nói:
"Tô Lâm, con trai có chí khí, không cam lòng bị người khác xem thường, không buồn bã tự oán, hiểu được vì tôn nghiêm của mình cùng người khác tranh luận là chuyện tốt. Nhưng mà, cũng phải xem xét tình huống thực tế. Như ngươi, không suy nghĩ gì cả mà làm thì quá không lý trí, quá vọng động rồi. Ngươi ngẫm lại xem, lấy thành tích của ngươi bây giờ, thật sự có thể đạt đến top 50 người đứng đầu sao? Đến lúc có kết quả thi thì ngươi phải làm sao, không phải sẽ càng làm cho ngươi mất mặt sao"
Dừng một chút, Lâm Thanh Tuyết rất chăm chú mà nhìn về phía Tô Lâm, trong lòng chờ mong nhìn thấy bộ mặt ăn năn tỉnh ngộ của hắn, nhưng không ngờ, Tô Lâm không chỉ không tỉnh ngộ, trái lại còn ưỡng ngực, tự tin nói rằng: "Lâm Lão Sư, ta có thể thi đậu vào top 50 của lớp."
"Cái gì? Tô Lâm ngươi nói cái gì? Ngươi không nói đùa chứ?"
Lâm Thanh Tuyết sững sờ, nàng thật sự từ trước tới nay chưa từng gặp qua một Tô Lâm nghiêm túc như vậy. Suốt ba năm, mỗi khi Lâm Thanh Tuyết tìm Tô Lâm nói chuyện, thì hắn luôn luôn cười cười cười, không có chút gì gọi là lo lắng cho tiền đồ cũa mình.
Thế nhưng hiện tại, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tô Lâm, Lâm Thanh Tuyết cảm giác Tô Lâm trước mắt thật là xa lạ, hơn nữa, tựa hồ Tô Lâm đã lớn rồi, thành thục, không thể nhìn hắn như một thằng nhóc nữa.
"Lâm Lão Sư, ta có thể cam đoan với ngươi, kỳ thi thử lần này, ta nhất định có thể đậu vào top năm mươi người đứng đầu."
Nói như chặt đinh chém sắt, lần này, Tô Lâm nhìn thẳng vàoLâm Thanh Tuyết, ánh mắt không có chút né tránh, không có sợ hãi. Nếu lão sư không tin tưởng chính mình thì hãy để hắn tự chứng minh.
"Ai..."
Lâm Thanh Tuyết thở dài một hơi, nàng là rất vui vẻ nhìn thấy Tô Lâm biến hóa, tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin về một điều không thiết thực lại là chuyện khác, cũng không biết Tô Lâm lấy đâu ra tự tin như thế.
Nhìn qua bài thi tiếng Anh buổ sáng , mắt Lâm Thanh Tuyết sáng lên, rút ra một bài thi, nhẹ nhàng nhìn qua hai lần, sau đó khẽ mỉm cười, nói với Tô Lâm: "Tô Lâm, ngươi đã tự tin mình có thể thi đậu vào top 50 của lớp. Vậy thì, chắc là bài thi tiếng Anh buổi sáng ngươi làm rất tốt? Vậy bây giờ ngươi với ta dò kết quả, xem xem ngươi có làm đúng không."
Do đây là kì thi thử cuối cùng nên nhà trường soạn bài thi rất khó. Điều này Lâm Thanh Tuyết cũng biết, bài thi cỡ này, dù là học sinh giỏi thì cũng chỉ làm được khoảng 80 điểm là cùng. Mà Tô Lâm bình thường cũng không phải giỏi gì, chắc chỉ được 30 hoặc 40 điểm là chừng.
"Câu đầu, ngươi vừa mới làm bài thi xong, chắc vẫn còn ấn tượng chứ, vậy đọc đáp án của ba câu đầu cho ta xem?"
Lâm Thanh Tuyết chỉ vào ba câu đầu trong đề thi, hỏi Tô Lâm
"Đáp án ba câu đầu?"
Tô Lâm bắt đầu lo lắng, khi hắn làm bài , đều là chép của Tần Yên Nhiên, bây giờ bị Lâm Thanh Tuyết hỏi, chuyện này...
Ngay khi Tô Lâm đang lo lắng, trong đầu, dần hiện ra một chút ký ức.
"Hình ảnh này... là lúc ta đang chép bài thi của Tần Yên cơ mà. Sao mình lại nhớ kĩ thế, thậm chí chỉ cần nghĩ đến liền hiện ra."
Quả thực là quá thần kỳ, Tô Lâm đã minh bạch, chỉ cần mình tạm dừng thời gian, thì khoảng thời gian mà người khác không cảm nhận được, sẽ trở thành kí ức của mình.
" Lâm Lão Sư, đáp án của ba câu đó là CAB."
Ngay sau đó, Tô Lâm một điểm do dự cũng không có, rất tự tin nói ra đáp án.
"Ồ? Đúng rồi."
Lâm Thanh Tuyết nhìn đáp án thì thấy đúng, nhưng nàng vẫn cho là Tô Lâm đánh lụi trúng mà thôi, nên liền hỏi tiếp: "vậy còn điền vào chỗ trống?"
"ACD BBCD..."
Lần này, Tô Lâm vừa nghe liền lập tức đáp ngay, làm cho Lâm Thanh Tuyết vừa nhìn đáp án vừa nghe hoàn toàn kinh ngạc : "Hoàn toàn đúng rồi, thế mà lại đúng được."
Bài điền vào chỗ trống lần này rất khó, trong lòng của Lâm Thanh Tuyết thì chỉ có Tần Yên Nhiên mới có khả năng làm được thôi.
Lâm Thanh Tuyết thật không nghĩ tới, Tô Lâm lại trả lời đúng hết.
"Lâm Lão Sư, ngươi còn muốn hỏi gì sao? Đúng rồi, đáp án của bài nghe là DBCDC ABCDC..."
Đã gặp qua là không quên được, đây mới thực sự là đã gặp qua là không quên được ah! Chỉ cần là sự kiện đã nhìn thấy trong lúc tạm dừng thời gian, thì sẽ không bao giờ quên, đây là phát hiện mới của Tô Lâm nhà ta. Đã vậy thì lúc đi thi không cần phải gian lận làm chi cho mệt, về nhà ôn lại bài vở một chút là được rồi, không phải sao?
"Đúng đúng đúng... Đều đúng hết. Tô Lâm, ngươi... Ngươi làm như thế nào? Chẳng lẽ ngươi một mực dày công ôn tập?"
Hiện tại Lâm Thanh Tuyết đã hoàn toàn quên đi mục đích ban đầu của cô khi gọi Tô Lâm vào văn phòng, trong lòng của nàng đang rất cao hứng, một người có thành tích tệ như To 6 Lam 6, nay đã tiến bộ, thì làm sao nàng không vui cho được?
"Xin lỗi, Tô Lâm, là lão sư không tin ngươi, trách oan ngươi rồi. Ngươi thường đến muộn, chẳng lẽ là do thức khuya ôn bài?"
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Tuyết có chút áy náy, nhớ lại “ước hẹn” của Tô Lâm và Tần Yên Nhiên không khỏi suy nghĩ miên mang: "Sẽ không phải này hai đứa này trước đó đã từng có cái gì chứ? Sau đó Tô Lâm mới liều mạng như vậy mà học tập? Cái này... chính là sức mạnh của tình yêu sao?"
"Được rồi, Lâm Lão Sư, điều ngươi muốn biết cũng đã biết. Ta đói bụng rồi, bây giờ ta đi ăn cơm đây. "
Vỗ vỗ tay, Tô Lâm biết lần này Lâm Thanh Tuyết đã tin tưởng mình, con mắt len lén liếc nhìn bộ ngực cao vút của Lâm Thanh Tuyết, bây giờ không có chồng bài thi che chắn, tất cả đều lộ ra mồn một, thứ đó của cô ta như muốn phá áo đi ra vậy.
Nhớ tới lúc nãy, Tô Lâm liền muốn lập tức dùng tạm dừng thời gian để sờ sờ vài cái. Bất quá, bây giờ hắn đang có rất ít thời gian, hơn nữa, cho dù làm trong bí mật đi nữa thì người bị “ làm” vẫn có thể cảm nhận được.
Nuốt một ngụm nước bọt, Tô Lâm không thể làm gì khác hơn là buông tha cho ý nghĩ xấu xa đó. Nhưng thật không may, ánh mắt của Tô Lâm đã bị Lâm Thanh Tuyết nhìn thấy, nghĩ lại lúc nãy mình bị Tô Lâm chiếm tiện nghi, Lâm Thanh Tuyết lập tức chống tay lên eo, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Tốt! Tô Lâm, gan ngươi lớn rồi đúng không? Liền lão sư cũng không sợ."
"Lão sư ngươi xinh đẹp như vậy, ta tại sao phải sợ ngươi, khà khà..."
Nói xong câu đó, Tô Lâm thừa dịp Lâm Thanh Tuyết chưa kịp phản ứng, mau mau xoay người bỏ chạy. Trước khi ra khỏi cửa, còn quay đầu lại, cười hì hì, nhìn về phía Lâm Thanh Tuyết đang siết chặt tay vì tức giận, nhỏ giọng nói: "Lâm Lão Sư, sau này... không nên mặc áo lót cứng như vậy a, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phát dục đấy..."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện