[Dịch]Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu - Sưu tầm
Chương 64 : Hùng Huy tự sát
                                            .
                                    
             “Lý Tưởng ca, anh làm sao thế?” Dương  Phượng Phượng thấy Lý Tưởng chỉ cười xấu xa nhưng không nói lời nào,  tưởng trong lòng hắn đang có kế hoạch xấu gì, nói, “Lý Tưởng ca, anh  không phải định tàn phá đóa hoa của tổ quốc chứ!?”
“Đi đi, ca không có yêu thích trẻ con, đừng nghĩ ca xấu xa như thế.” Lý  Tưởng biết Dương Phượng Phượng hiểu lầm hắn, tức giận trừng mắt nhìn  nàng.
Dương Phượng Phượng nói: “Vậy lúc nãy anh nghĩ cái gì? Nhất định là nghĩ làm sao ngâm La Vũ, có đúng hay không?”
“Đúng vậy, thế nào? Có vấn đề sao?” Lý Tưởng nhún nhún vai, thờ ơ nói.
Dương Phượng Phượng nói: “Lý Tưởng ca, em nói cho anh biết, Tiểu Vũ rất  đơn giản tinh khiết, anh nếu thật muốn tán tỉnh cô ấy, vậy phải phụ  trách cô ấy, bằng không nàng ấy sẽ sụp đổ đấy.”
Lý Tưởng không biết nói gì, vẻ mặt đen lại, thúc Dương Phượng Phượng ra  khỏi phòng bếp, tức giận nói, “Yên tâm, ca sẽ không theo đuổi nàng ấy  đâu, ca có ngâm hơi ngâm nước nước tiểu, cũng sẽ không ngâm nàng ta.”
“Ha ha, Lý Tưởng ca, anh nói nước tiểu là ngâm như thế nào?” Dương Phượng Phượng cười xấu xa hỏi.
“Ặc...” Lý Tưởng toàn mặt đen lại, hoàn toàn không biết nói gì.
“Tôi nói chúng ta khi nào thì ăn cơm a!?” Ngải Kỳ thấy Dương Phượng  Phượng đi vào phòng bếp thời gian dài như vậy mà chưa a, đi tới cửa  phòng bếp, bất đắc dĩ nói, “Tôi thật sự đói lắm rồi.”
“Xong ngay đây, tôi múc một tô canh là xong rồi.” Lý Tưởng giơ một tay cầm muỗng lên, haha cười nói.
Trên bàn cơm, Lý Tưởng đại biểu chủ cho thuê nhà, nhiệt liệt hoan nghênh  Lưu Nhã vào ở trong biệt thự của hắn, làm chủ nhà, hắn chính thức đem  biệt thự gọi là Ngôi nhà nhỏ lý tưởng.
“Thôi đi... Ngôi nhà nhỏ lý tưởng, Lý Tưởng ca, sao anh không trực tiếp  gọi là Nhà của Lý Tưởng luôn đi.” Dương Phượng Phượng cười duyên nói.
“Đi, tránh qua một bên, đừng có ngắt lời, anh là chủ cho thuê nhà, còn  quấy rối anh bắt trả tiền thuê nhà đấy.” Lý Tưởng giơ tay lên, rất là  phóng khoáng giơ ly rượu lên, nói, “Hoan nghênh Lưu Nhã.”
“Hoan nghênh.” Mấy cô gái cũng giơ ly rượu lên nói.
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người, sau này xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.”  Lưu Nhã ngượng ngùng cười, cũng giơ ly rượu lên, cùng mọi người cụng ly  uống rượu.
Bữa cơm này ăn suốt trong một tiếng đồng hồ, Lý Tưởng phát huy đầy đủ tế  bào hài hước của hắn, chọc cười các cô gái không thôi, đồng thời mỗi  người đối với trù nghệ của Lý Tưởng đều rất khích lệ cùng ca ngợi.
Duy chỉ có Tô Tố Tố tâm sự nặng nề ngồi ở một bên, thỉnh thoảng ngẩng  đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Lý Tưởng, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Chỉ là Lý Tưởng lại không biết được tâm tư của Tô Tố Tố.
Hoặc giả nếu hắn có biết, cũng sẽ làm bộ không biết, được xem như là một  lãng tử, hắn quá rõ, một ngày nếu mình động tình với Tô Tố Tố thì sẽ  gây cho nàng thống khổ vô tận.
Tội gì như vậy chứ?
Sau khi cơm nước xong xuôi, Ngải Kỳ phụ trách rửa bát, quét dọn phòng  bếp, Tô Tố Tố, Dương Phượng Phượng, Lưu Nhã ba người còn lại thì phụ  trách quét dọn vệ sinh toàn bộ biệt thự, nếu vào ở trong này, như vậy  phải làm công việc nhà tương ứng.
Đây là nhà, mỗi người nhà đều có trách nhiệm bảo trì ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp.
Về phần Lý Tưởng, hắn sau khi ăn cơm xong, một mình chạy ra ngoài sân  hút thuốc, mấy cô gái cũng biết hắn nấu ăn khổ cực, cũng không muốn hắn  nhúng tay làm việc nhà nữa, để hắn có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Lý Tưởng ngồi ở trên ghế dài ngoài sân, người hơi nằm nghiêng theo ghế,  nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, chậm rãi thở ra từng làn khói thuốc.
La Phi Ngư có một đứa con gái, đây là điều Lý Tưởng không ngờ được.
Nhìn các biểu hiện của La Phi Ngư cho thấy lão ta nhất định có quan hệ  đặc thù với người đứng sau tập đoàn Khải Lý, về phần là cái quan hệ đặc  thù gì, bây giờ còn không có chứng cứ biểu hiện mười phần, không nói  chính xác được.
Thế nhưng La Phi Ngư là tổng giám đốc tài vụ của tập đoàn Khải Lý, quản  lý mấy chục tỷ tài chính của tập đoàn, bất cứ hướng đi cùng lưu động tài  chính nào đều phải trải qua tay lão ta, cho nên lão nhất định biết được  tin tức người khác không biết.
Làm thế nào để La Phi Ngư chủ động mở miệng, đem những nội tình này nói ra, mấu chốt nằm trên người La Vũ.
Chỉ là Lý Tưởng lo lắng một chút, ánh mắt của người đứng sau khẳng định cũng đặt trên người La Vũ.
Lý do rất đơn giản, người đứng sau lo lắng La Phi Ngư đã bị bại lộ, để  đảm bảo kế hoạch thuận lợi, người đứng sau nhất định sẽ giết La Phi Ngư  bịt miệng.
Mà người nhà của La Phi Ngư cũng là mục tiêu mà người đứng sau muốn đối  phó, giết lầm ba nghìn người, cũng không muốn bỏ sót một người, bất cứ  bậc kiêu hùng nào đều phải có phong cách làm việc như vậy.
“Có chút ý tứ, nhưng có ta ở đây, âm mưu của các ngươi nhất định sẽ  không được như ý.” Lý Tưởng ngồi thẳng người dậy, thở ra làn khói cuối  cùng, dập tắt tàn thuốc, lạnh lùng nói, “Ta không cần biết ngươi là ai,  giết huynh đệ của ta, ta bắt các ngươi phải trả món nợ máu này.”
“Anh number one đẹp trai...”
Nhạc chuông điện thoại di động của Lý Tưởng đột nhiên vang lên, vừa lấy  ra nhìn thấy là Phó Nghị gọi tới liền nhận điện thoại, nói: “Có phải  chuyện của Hùng Huy có manh mối mới không?”
“Đại ca...” Phó Nghị ngữ khí có chút nghiêm trọng, lẳng lặng nói, “Hùng Huy chết rồi.”
“Hắn chết rồi? Chết như thế nào?” Lý Tưởng sửng sốt, lập tức hiểu được  chuyện không hay rồi, Hùng Huy chết, Hùng Bách Đào nhất định sẽ nắm lấy  chuyện này không tha, đến lúc đó Phó Nghị sẽ phải chịu áp lực rất lớn,  nói không chừng con đường chính trị của cậu ta phải dừng ở đây.
“Là tự sát.” Phó Nghị cũng biết tình hình sự việc nghiêm trọng, có điều  bất luận phát sinh bao nhiêu chuyện lớn đi nữa, hắn cũng không loạn, ngữ  khí lúc nói vẫn ổn định, bình tĩnh.
“Tự sát?” Lý Tưởng cười lạnh một tiếng, lại hút một điếu thuốc, lạnh  lùng nói, “Một kẻ rất sợ chết lại có thể chọn tự sát? Phó Nghị, cậu tin  như vậy sao?”
“Không tin, đây là có người cố ý hãm hại em.” Phó Nghị bình tĩnh nói,  “Lần trước em một mình điều động đội hành động đặc biệt đã đắc tội với  cục trưởng, nói không chừng là lão ta cố ý hãm hại, để cho em ngã một cú  đau.”
“Không phải đâu, lão ta còn không có can đảm này.” Lý Tưởng ngữ khí băng  lãnh, ánh mắt lộ ra sát khí nồng đậm, thản nhiên nói, “Phó Nghị, xem ra  Cục quốc an thành phố Giang Châu của các cậu không được bình yên lắm,  nội bộ cũng không sạch sẽ a!”
“Đại ca, em không rõ ý của anh?” Phó Nghị nghe thế thì thấy mơ hồ, tại sao không phải Chu Triết cố ý hãm hại mình?
Lý Tưởng nói: “Rất đơn giản, ông già nhà cậu la Đệ nhất Phó cục trưởng  Cục quốc an, chủ trì toàn bộ công tác của Cục quốc an, hơn nữa cậu điều  động đội hành động đặc biệt đã báo với tổng bộ Cục quốc an, Chu Triết có  muốn nói gì thì lộ ra lão ta bụng dạ hẹp hòi, chuyện bé xé ra to rồi.  Nếu là lão ta đâm sau lưng cậu một dao, vậy thì vi phạm quy củ của giới  chính trị, cũng sẽ gặp phải trách phạt của người khác.”
“Nếu không phải lão ta thì sẽ là ai chứ?” Phó Nghị không hiểu hỏi.
Lý Tưởng nói: “Cho nên anh mới bảo Cục quốc an thành phố Giang Châu  không được yên bình, nội bộ không sạch sẽ, chuyện này thoạt nhìn là có  người cố ý vu oan giá họa, nhưng trên thực tế là giết người diệt khẩu.”
“Giết người diệt khẩu?” Phó Nghị cau mày một cái, mơ hồ cảm giác được không ổn.
Lý Tưởng hỏi: “Nó có nói ra gì không?”
Nếu như Hùng Huy nói ra gì đó, như vậy sự tình còn một đường hành động. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện