[Dịch]Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu - Sưu tầm
Chương 42 : Tuyệt vọng
                                            .
                                    
             "Tiểu tử thối, tao đéo cần biết mày là ai,  lập tức cút cho tao, chuyện hôm nay tao có thể coi như chưa xảy ra." Hạ  lão nhị hung ác độc địa nói, "Bằng không, tao sẽ khiến mày sống không  qua ngày mai."
"Ah, đúng không? Tao ngược lại muốn nhìn mày làm thế nào để cho tao sống  không quá ngày mai đấy." Lý Tưởng chưa bao giờ bị người uy hiếp, đã vậy  chỉ là một tên óc chó Hạ lão nhị, hắn càng không để vào mắt.
Lý Tưởng lôi Hạ lão nhị ném lên bàn uống trà ở phòng khách, đem Hạ lão  hai tay đặt ở trên bàn trà. Lúc này, Hạ lão nhị sợ vãi linh hồn, gã bất  kể như thế nào cũng không nghĩ tới Lý Tưởng lại có lòng dạ độc ác như  vậy.
"Bằng hữu, ngươi là cầu tài hay là cầu người, chỉ cần một câu nói Hạ mỗ  nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi." Hạ lão nhị mở miệng cầu xin  tha thứ, "Ta, ta…tầng trên nhà ta có người, ngươi, ngươi nếu như làm gì  ta, bọn họ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Vậy hả?" Lý Tưởng vung tay trái lên, "Phập" một tiếng, dao găm mạnh mẽ  cắm vào tay phải Hạ lão nhị dính chặt vào bàn trà, đem Hạ lão hai tay cố  định sẵn tại trên bàn trà.
"A! ! !" Hạ lão nhị phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi chảy ra như  nước, cả khuôn mặt bởi vì đau đớn mà kịch liệt vặn vẹo, cả người run rẩy  không ngớt, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
"Rất đau sao?" Lý Tưởng cười nhạt, trong mắt sát khí càng đậm, rút ra  điếu thuốc lá rồi châm lửa, lạnh lùng nói, "Vừa nãy chính là bàn tay này  của ngươi đánh bằng hữu của ta, ta nghĩ, ngươi có lẽ không cần phải giữ  lại cái tay này đâu."
Hạ lão nhị đau nhức nói không ra lời, ánh mắt gã nhìn về phía Lý Tưởng tràn đầy sợ hãi.
Hai người Dương Phượng Phượng cùng Lưu Nhã cũng là một trận kinh hãi,  tựa hồ các nàng cũng không nghĩ tới Lý Tưởng một khi tức giận sẽ có lòng  dạ độc ác như vậy.
Ngày bình thường thấy hắn rất ôn hòa, thấy người nào cũng là vẻ mặt tươi  cười, mà các nàng, có thể tùy thời bắt nạt hắn, bất kể bắt nạt hắn thế  nào hắn cũng không có một câu câu oán hận.
Vậy mà một người như vậy, một ngày có người chạm đến điểm tối kị thì hắn  giống như ác ma đi ra từ trong Địa ngục vậy, thủ đoạn liều lĩnh cùng  tàn nhẫn như này khiến người khác không rét mà run.
Chỉ có vẻ mặt của Tô Tố Tố là bình tĩnh, bởi vì căn bản 10p trước không  ai biết nàng đã phải trải qua nỗi đau đớn dằn vặt gì, có thể nói là dấn  thân xuống địa ngục, nếu không phải đám người Lý Tưởng cuối cùng đã xông  tới cứu nàng, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.
Cho nên nàng trông thấy Hạ lão nhị bị Lý Tưởng hành hạ cũng không có  chút thương cảm nào với gã, trái lại nghĩ Hạ lão hai bị trừng phạt là  đúng tội.
Lúc này tại tầng ba biệt thự mười mấy tên vệ sĩ nghe được phía dưới  phòng khách có tiếng Hạ lão nhị kêu thảm thiết, cả đám từ trên tầng ba  chạy xuống.
Bọn họ dựa theo chỉ thị của Hạ lão nhị ngồi ở trên tầng ba xem phim,  không có Hạ lão nhị mệnh lệnh, ai cũng sẽ không rời khỏi tầng ba nửa  bước.
Với tư cách là cận vệ của Hạ lão nhị, bọn họ đương nhiên rất rõ tính  cách của gã, gã muốn làm gì nếu ai quấy rầy hay phá hư chuyện tốt của  gã, vậy chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ.
Bị đánh một trận nhừ từ hay đứt tay đứt chân, vẫn còn may chán.
Nghiêm trọng hơn ngay cả người nhà ngươi gã cũng đều sẽ không bỏ qua.
Cho nên, bọn họ sớm đã nghe được trong phòng khách có tiếng ồn ào, cũng  cảm giác được tình huống có điểm gì là lạ, thế nhưng khi không có chỉ  thị của Hạ lão nhị, bọn họ ai cũng không dám lộn xộn.
Cho đến khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Hạ lão nhị bọn họ mới  giựt mình tỉnh lại, sự tình không thích hợp, mới từ trên tầng ba vội vã  chạy xuống.
"Giết hắn, giết hắn cho ta." Hạ lão nhị thấy đám vệ sĩ của mình chạy  xuống, nhất thời trong lòng nắm chắc tức giận, giận dữ hét, "Mẹ, dám phế  tay của ta, ta phải giết cả nhà ngươi."
"Rõ, ông chủ." Mười mấy tên vệ sĩ nhanh chóng vây quanh Lý Tưởng.
Lưu nhã sắc mặt đại biến, một người đã đủ phiền, bây giờ lại là hơn mười người, mà toàn là tên to cao đen hôi.
Còn Tô Tố Tố cùng Dương Phượng Phượng coi như tốt hơn một chút, tuy rằng lo lắng nhưng cũng không giống như Lưu Nhã hoảng hốt.
Dù sao thì trước kia Lý Tưởng cũng đã từng một người đánh gục bốn mươi tên lưu manh trong vòng mấy nốt nhạc.
Vậy thì đối phó với mười mấy tên vệ sĩ chắc không phải vấn đề gì quá lớn.
Trong miệng Lý Tưởng chậm rãi phun ra một hơi khói thuốc, trong mắt hiện  lên hàn mang, lạnh lùng nói: "Ngươi có hi vọng thì ta sẽ phá hủy hi  vọng đó của ngươi. Ngươi có chỗ dựa, ta cũng sẽ đánh nát chỗ dựa đó. Ta  không cần biết ngươi là ai, đụng đến người của Lý Tưởng ta thì tất nhiên  phải biết sẽ có lúc phải chết.
Nói xong hắn động thủ trước, nhằm về phía một tên vệ sĩ, giơ tay nhanh  như cắt bắt lấy cổ tay tên vệ sĩ kia rồi dùng chút sức, nghe được tiếng  "Răng rắc", đã khiến cổ tay tên kia bị sai khớp, trong nháy mắt mất đi  năng lực chiến đấu.
Tiếp đó một chiêu "Hoành tảo thiên quân", quét bay ba gã vệ sĩ, sau đó  là một chưởng "Hàng Long chưởng", "Bốp" ba tên vệ sĩ trực tiếp bị hắn  đánh ngất.
Ngay sau đó, "Nhất Dương chỉ" chỉ lực phá không mà ra, "Chíu chíu" chỉ  lực bắn nhanh không ngừng, mấy tên vệ sĩ còn lại ngay cả hừ cũng chưa  kịp đã bị hắn đánh ngất xỉu trên mặt đất.
Tất cả mọi người đứng xem đều phát ngốc, mười mấy gã đàn ông thân cao  lực lượng, mười mấy tên vệ sĩ thân thủ phi phàm lại không chịu nổi một  kích của Lý Tưởng.
Cho dù là Dương Phượng Phượng hay Tô Tố Tố có chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng  khi thấy Lý Tưởng máu lạnh như vậy cũng phải giật mình không ngớt, lại  càng không cần phải nói Lưu Nhã cùng Hạ lão nhị.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Hạ lão nhị rốt cuộc biết sợ, kinh khủng mà  nhìn Lý Tưởng, gã muốn chạy nhưng tay phải đã bị chủy thủ gim trên bàn  trà, ngay cả động cũng không động được.
"BA~" Lý Tưởng ném qua một cái điện thoại di động, chỉ vào mobile phone  nói: "Ngươi còn có chỗ dựa gì thì mau gọi tới cùng một lúc đi, ta cho  ngươi điện thoại để tìm một con đường sống đấy.
"Anh hùng, ta sai rồi, ta có mắt không nhìn thấy thái sơn, nếu như ta  biết nàng là nữ nhân của ngươi, đánh chết ta cũng sẽ không đối với nàng  động thủ." Hạ lão nhị đau khổ cầu khẩn nói, "Van cầu ngươi, tha cho ta  lần này."
"Tha cho ngươi?" Lý Tưởng lạnh lùng nói, "Tên súc sinh như ngươi, nếu ta  mà tha cho ngươi thì không biết có bao nhiêu người vô tội sẽ bị ngươi  làm hại. Nếu như ngày hôm nay, nàng không được chúng ta cứu giúp mà bị  ngươi chà đạp, như vậy đời này của nàng sẽ bị hủy hoại ở trong tay  ngươi. Ngươi không có làm sao hết bởi vì ngươi có tiền, có quyền, có  thế, tất nhiên sẽ không đem mấy con kiến hôi như nàng để vào mắt. Cho  nên mới tính Bá Vương ngạnh thượng cung, hấp diêm nàng thì có làm sao,  chả có ai đem ngươi đi xử phạt chứ gì? Mà nàng, đời này sẽ phải sống  trong nỗi ám ảnh, trở thành gánh nặng đối với cuộc sống mưu sinh của  nàng sau này. Ngươi nói xem ta có thể tha cho một tên chó đẻ như ngươi  được không!"
Những lời oai phong lẫm liệt kiểu này nói ra khiến Hạ lão nhị mặt đỏ tới  mang tai, bàn tay đau nhức không gì sánh được, nhưng gã động cũng không  dám động một chút, chỉ là thỉnh thoảng đau đớn mà rên vài tiếng, máu  tươi đã chảy khắp mặt đất.
Mà Tô Tố Tố sau khi nghe Lý Tưởng nói như vậy thì ánh mắt của nàng nhìn về phía Lý Tưởng tràn ngập điều khác thường.
"Không được nhúc nhích." Một giọng nói khẽ quát vang lên đã cắt đứt  không khí trầm tư của tất cả mọi người, ngay sau đó Ngải Kỳ mang theo  đặc công xông tới, khi bọn họ trông thấy một màn trong biệt thự thì tất  cả đều há hốc mồm.
"Lý Tưởng, ngươi không sao chứ! ?" Ngải Kỳ thấy trên sàn biệt thự toàn  là máu tươi, tưởng Lý Tưởng bị thương nên trong lòng hơi lo lắng, thân  thiết mà hỏi thăm. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện