[Dịch]Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu - Sưu tầm
Chương 37 : Trêu đùa hoa khôi cảnh sát
                                            .
                                    
             “Ngươi cho ngươi là ai hả!? Thần xe? Muốn  cho xe như thế nào, xe được như thế đó sao?” Chu Chân lớn tiếng mắng.  “Đây là đường quốc lộ, tốc độ xe nhanh như vậy, ai đảm bảo được 1s sau  sẽ xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ gặp chuyện không may, ngươi gánh được trách  nhiệm sao?”
“Haha, đúng là có người được gọi là thần xe đấy.” Lý Tưởng lấy ra điếu  thuốc hút, chậm rãi thở ra một làn khói, cười nói, “Chu cảnh quan, ngươi  cũng biết đây là đường quốc lộ, tốc độ xe đều rất nhanh, ai cũng không  dám đảm bảo 1s sau sẽ không xảy ra chuyện, đã như vậy, ngươi tại sao lại  đâm chúng ta?”
“Ta...” Chu Chân bị Lý Tưởng hỏi lại á khẩu không trả lời được, nếu nói,  đúng thật là nàng dùng xe đâm Lý Tưởng trước, sau đó Lý Tưởng là trả  thù mới làm ra trò chơi mạo hiểm như thế, thế nhưng, bất kể như thế nào,  Lý Tưởng cũng không thể làm như vậy, đây là lấy sinh mệnh ra để đùa.
Lý Tưởng cũng không quản Chu Chân nghĩ như thế nào, lạnh lùng nói: “Chu  cảnh quan, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, kỹ thuật lái xe  của ngươi không tồi, cũng không phải đại biểu ngươi đứng thứ nhất, thế  giới này vẫn còn có nhiều người tài giỏi, ngươi không tưởng được đâu,  cũng là ngươi tiếp xúc không được, ngày hôm nay cho ngươi một bài học,  hi vọng ngươi nhớ kỹ, trong xe nếu có người thì không nên lấy sinh mệnh  người khác ra đánh bạc, bởi vì, ngươi không có nắm chắc sẽ thắng.”
Nghe được tiếng còi cảnh sát truyền tới dưới cầu, biết là cảnh sát giao thông đã đuổi tới đây.
Lý Tưởng nói: “Được rồi, sau này muốn tìm ta đua xe, tùy thời cứ gọi  điện cho ta, con người của ta thích nhất là cùng mỹ nữ đua xe đấy, nhất  là nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy.” Nói xong cười haha lên xe nghênh ngang  rời đi.
Cảnh sát giao thông rất nhanh đi tới, làm cho Chu Chân phải chờ người  đưa ra giấy chứng nhận, thấy mấy người đều là cảnh sát, một người cảnh  sát giao thông giáo huấn: “Đều là cảnh sát nhân dân, vì sao không tuân  theo quy tắc giao thông cho tốt? Không biết đây là đường quốc lộ, không  cho phép đua xe sao?”
Một cảnh sát nói: “Đồng chí, xin lỗi, chúng ta là đuổi bắt tội phạm cho nên mới không chú ý tới.”
Cảnh sát giao thông kia nói: “Được rồi, đều là chuyện công, chúng ta  cũng không làm khó dễ các ngươi, xe còn có thể đi sao? Không đi được nữa  chúng ta đưa các ngươi đi một đoạn.”
“Không cần, cho ta mượn xe dùng một chút, ta có việc.” Chu Chân cỡi một  xe máy cảnh sát, đưa di động đặt ở phía trước, trên màn hình di động của  nàng hiện lên một cái điểm đỏ đang không ngừng di chuyển.
“Muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay của ta, xem ngươi có bản sự này không.” Chu Chân khởi động xe máy, trực tiếp phóng đuổi theo.
Thì ra nàng ban nãy đẩy Lý Tưởng một cái đã nhân cơ hội đem một thiết bị  định vị thả trong túi áo Lý Tưởng, cứ như vậy, bất luận bọn Lý Tưởng đi  đâu, nàng cũng có thể truy tìm theo được.
Hội sở (câu lạc bộ) Đông Phương.
Đây là một trong ba hội sở xa hoa nhất ở thành phố Giang Châu, ra vào ở  đây không phải quan lớn chính là phú hào, chỉ cần hàng năm cần hội phí  hơn triệu, đã đem rất nhiều người bình thường cùng phú hào bình thường  ngăn ở bên ngoài không vào được.
Lý Tưởng sau khi đậu xe xong, Dương Tư Niệm chỉnh trang một chút, đối  với tài xế nói: “Một lát nữa ngươi lái xe đem đi sửa, sau đó đến công ty  lái chiếc xe mới khác qua đây.”
“Được, Dương tổng, ta lập tức quay về lấy xe.” Tài xế gật đầu nói.
“Chúng ta đi vào thôi.” Dương Tư Niệm nói, định đi vào.
“Dương tổng, ngươi đi vào trước đi, ta cắt bỏ cái đuôi cho ngươi đã.” Lý Tưởng cười cười, nhàn nhạt nói.
“Có ý gì?” Dương Tư Niệm không hiểu hỏi.
Lý Tưởng giơ ra một thiết bị định vị giữa tay, Dương Tư Niệm nhíu mày, gật đầu nói: “Được, làm nhanh chút.” Liền đi vào.
Chu Chân cưỡi xe máy cảnh sát giao thông đến hội sở Đông Phương liền  thấy Lý Tưởng hút thuốc, trong tay chơi đùa thiết bị định vị của nàng,  mỉm cười nhìn nàng.
Nàng biết Lý Tưởng phát hiện được thiết bị định vị của nàng.
“Ngươi không phải người tầm thường.” Chu Chân đi qua, nàng tin tưởng có  thể phát hiện thiết bị định vị của mình, nhất định là từ quân đội đi ra,  hơn nữa còn là quân đội không tầm thường, điều này làm cho nàng đối với  Lý Tưởng tràn ngập hứng thú, rất muốn biết thân phận chính thức của Lý  Tưởng là gì.
“Ngươi cũng không phải người bình thường, thiết bị định vị này chỉ có  người trong quân đội mới biết sử dụng.” Lý Tưởng vẻ mặt tươi cười nói:  “Ta đã thắc mắc, ngươi đại tiểu thư xuất thân đại gia tộc, làm sao lại  có thể chạy vào quân đội ma luyện chính mình chứ.”
Chu Chân biến sắc, giật mình nói: “Ngươi biết rõ về ta?”
Lý Tưởng chậm rãi nói: “Chu Chân, nữ, 25 tuổi, tốt nghiệp Đại học công  nghệ thông tin Thanh Hoa, sau đó lại thi vào đại học Stanford nước Mĩ,  chủ công tin tức hóa cùng đối phó chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp, gia  nhập đội đặc chủng dành cho nữ, biệt danh Lam Phượng Hoàng (Blue  Phoenix).”
Chu Chân cả người rung động, những tin tức tuyệt mật này, trừ phi là cao  tầng trong quân đội, hoặc là cao tầng tổng bộ Cục quốc an, với người  trong gia tộc, còn những người khác căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến  những tin tức bí mật này, thế nhưng Lý Tưởng làm sao lại biết.
Nàng cảm thấy sau lưng phát lạnh, mồ hôi lạnh trực tiếp chảy ra, “cách  cách” rút ra súng ngắn, họng súng nhắm thẳng Lý Tưởng, lạnh lùng nói:  “Nói, ngươi làm sao biết được những tin tình báo này? Có phải đặc công  nước địch hay không?”
“Ta là người Trung Quốc, sinh là người TQ, chết là quỷ TQ, trên hộ khẩu  của ta viết rõ ràng ta là công dân TQ, ở nước ngoài nhiều năm như vậy,  ta không gia nhập quốc tịch bất kỳ một quốc gia nào, vẫn là công dân của  đất nước.” Lý Tưởng nghiêm mặt nói, “Con người ta cà lơ cà phất, bất  cần đời, nhưng vấn đề phải trái rất rõ ràng, ta còn có kiên trì của  chính mình, tuyệt đối không làm ra nửa điểm gây hại đến quốc gia.”
Chu Chân thấy Lý Tưởng nói chân thành tha thiết không gì sánh được,  không giống như giả vờ diễn kịch, ngược lại tin ba bốn phần, nhưng nàng  còn không có thả lỏng cảnh giác, lạnh lùng nói: “Vậy những tin tức tình  báo đó ngươi làm sao mà biết được?”
“Ngươi nói xem? Ngay cả người của Cục quốc an ta cũng có thể gây chiến,  những thứ này của ngươi không tính là tình báo tuyệt mật, muốn điều tra  ra không phải chuyện dễ dàng sao?” Lý Tưởng cười có chút tà ác, chậm rãi  thở ra một làn khói.
“Ngươi...” Chu Chân có chút không vui, nhưng hết lần này đến lần khác không nói được gì.
Lý Tưởng nói: “Ngươi a, vẫn là nên thu súng lại đi, hội sở cao cấp,  ngươi cầm súng chỉ vào ta, không sợ tạo thành ảnh hưởng không tốt sao?”
“Hừ.” Chu Chân thu súng lại, lạnh lùng nhìn Lý Tưởng, nói, “Ngươi chớ nên đắc ý, sẽ có một ngày ta sẽ điều tra được về ngươi.”
“Vậy cần phải xem bản lĩnh của ngươi.” Lý Tưởng dập tắt tàn thuốc, thở  ra hơi thuốc cuối cùng, nói, “Được rồi, chuyện này nói đến đây thôi, Chu  cảnh quan, ngươi còn muốn theo dõi chúng ta sao, vô dụng thôi, muốn cho  Hùng Huy trở về, thì phải xem Hùng Bách Đào sẽ bỏ ra giá gì đã.”
“Ngươi đây là đang bắt cóc?” Chu Chân tức giận nói.
“Bắt cóc? Chu cảnh quan, bắt người không phải là chúng ta, là Cục quốc  an nha, lẽ nào ngươi nói người Cục quốc an bắt cóc Hùng Huy? Ây da, vậy  ngươi phải nhanh lên trói bọn họ đưa ra pháp luật a, nếu không cứ tiếp  tục như vậy sẽ làm cho nhân dân thành phố Giang Châu khủng hoảng đấy.”  Lý Tưởng haha cười nói. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện