[Dịch]Cực Phẩm Cuồng Thiếu - Sưu tầm
Chương 48 : Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy z ú xệ chưa kinh hồn
.
Hả?
Chợt thấy biểu hiện của 3 người Dương Miêu Miêu, Tô Vũ Hinh cùng Diệp Phàm, tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhất là Hà Phượng Hoa!
Ở trong suy đoán của hắn, sự đả kích này có lẽ không đủ trí mạng với Tô Vũ Hinh, nhưng tuyệt đối sẽ làm cho Tô Vũ Hinh sụp đổ.
Mà hiện giờ, Tô Vũ Hinh chẳng những sụp đổ, ngược lại vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh, ung dung đợi vị quan chức kia đọc giá thầu của tập đoàn Lục Hồ.
Loại tưởng phản này khiến cho lòng Hà Phượng Hoa sinh ra một cảm giác bất an.
Mà đám người Trương Thiết Quân nhìn thấy vẻ mặt ung dung, bình tĩnh của Tô Vũ Hinh, chẳng biết tại sao trong lòng lại có một suy nghĩ: Không thua.
Mặc dù biết nghĩ như thế là không thực tế nhưng mà lý trí bọn hắn cho rằng nếu thật sự không thua thì tại sao Tô Vũ Hinh lại có thể tỏ ra bình tĩnh như thế.
Chẳng…chẳng lẽ là có cái gì khác?
Cùng lúc đó, những người cho rằng Tô gia sẽ bại không hẹn mà thầm hỏi ở trong lòng.
Không có đáp án.
Bọn hắn lại nhìn về phía trên đài.
“Bá”
Sau đó, Sau đó, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, vị quan chức kia thấy được giá báo thầu của tập đoàn Lục Hồ thì đồng tử liền phóng đại, giống như là bị làm cho giật mình.
“Phù”
Sau khi hết khiếp sợ, hắn chậm rãi phun ra một hơi, sau đó ánh mắt tỏ ra thưởng thức và bội phục nhìn Tô Vũ Hinh, gằn từng chữ:
- Giá thầu của tập đoàn Lục Hồ là 148.512.380.000
Hả?
Cả đại sảnh liền lạnh ngắt như tờ, trừ 3 người Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh và Dương Miêu Miêu ra, những người khác đều trừng to mắt nhìn vào vị quan chức kia, miệng hơi mở ra, vẻ mặt kinh ngạc, giống như một pho tượng sống.
1s, 2s, 3s…
Qua khoảng 3s, mọi người mới lấy lại tinh thần, không hẹn mà đều nhìn về phía Tô Vũ Hinh.
Lúc này đây, Tô Vũ Hinh vẫn tỏ ra bình tĩnh.
- Tô…Tô tổng.
Một tên nhân viên của tập đoàn Lục Hồ liền nhảy lên, vẻ mặt kích động nhìn vào Tô Vũ Hinh.
- Tô tổng, chúng ta thắng rồi.
Trương Thiết Quân cũng vô cùng kích động đứng lên, tuy rằng hắn không biết tại sao giá thầu hiện tại lại khác với giá thầu mà bọn hắn đưa ra nhưng mà lúc này hắn không có tâm tình quản mấy thứ này, hắn chỉ biết tập đoàn Lục Hồ đã trúng thầu.
Những nhân viên khác của tập đoàn Lục Hồ cũng đứng lên, kích động và sùng bái mà nhìn Tô Vũ Hinh.
Bọn hắn không nói gì thêm.
Dường như giờ phút này, đối với bọn họ mà nói, dùng những lời ca ngợi đều là dư thừa rồi.
- Tôi nghe mọi người nói Tô tiểu thư là Lãnh diện tổng tài, nữ trung hào kiệt, xuất đạo trong thương trường 2 năm rồi mà vẫn chưa thất bại, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
- Chuyện ngày hôm nay qua đi, chỉ sợ không ai còn nói Hà Phượng Hoa là kỳ tài trong thương giới ở Giang Nam nữa rồi.
- Đó là đương nhiên, hắn còn thua xa Tô tiểu thư rồi.
- Đối mặt cạnh tranh bình tĩnh, đối mặt thắng lợi không kiêu không nóng nảy, thủy chung như Lã Vọng buông cần, phong phạm như vậy, không nói là Hà Phượng Hoa, cho dù là những đại lão của thương giới cũng không thể làm được.
….
Trong lúc nhất thời, những người phe cánh của Tô gia liền dùng lời nói ca ngợi Tô Vũ Hinh.
So ra mà nói, phe bên người Hà gia lại trầm mặc.
Không riêng gì bọn hắn, ngay cả đám công tử ca đi theo Hà Phượng Hoa cũng trầm mặc.
Tuy rằng bọn hắn không biết chuyện Hà Phượng Hoa xếp nội gian ở Tô gia nhưng mà bọn hắn hiểu tính của Hà Phượng Hoa, biết rõ Hà Phượng Hoa sẽ không đánh nếu không nắm chắc phần thắng, nếu Hà Phượng Hoa nói rằng có thể giành chiến thắng trong vụ đấu thầu này thì hắn sẽ làm được.
Ngay cả bọn hắn còn không tin Hà Phượng Hoa, huống chi là chính bản thân Hà Phượng Hoa?
Phải biết rằng, hắn đã biết được giá thầu của Tô gia a.
Hơn nửa, thẳng cho đến trước mở thầu, hắn vẫn để Từ Vĩ Trạch lưu ý đến giá thầu, xem Tô Vũ Hinh có đổi giá thầu hay không?
Có thể nói, hắn đã làm được thiên y vô phùng!
Nhưng mà.
Hiện thực tàn khốc giống như là một cái búa tạ đập vào lòng kiêu ngạo của hắn.
2 mắt hắn đỏ lên, cơ mặt vặn vẹo, nhìn chằm chằm vào Tô Vũ Hinh, dường như hắn muốn nhìn thằng vào lòng của Tô Vũ Hinh, để biết được Tô Vũ Hinh đã làm cái gì, làm cái gì vào phút cuối để có thể đảo ngược tình thế.
Đáng tiếc là hắn không thể nhìn ra điều gì.
Vì thế ánh mắt của hắn lạnh như băng nhìn vào Từ Vĩ Trạch, như là đang chất vấn có phải là Từ Vĩ Trạch phản bội hắn không, càng giống chất vấn Tô Vũ Hinh: Tại sao như thế?
Mờ mịt.
Vẻ mặt Từ Vĩ Trạch mờ mịt.
Bởi vì so với Hà Phượng Hoa, thì bản thân Từ Vĩ Trạch lại càng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc tập đoàn Lục Hồ niêm phong giá thầu thì hắn vẫn có ở đó, hơn nữa trên đường đi hắn vẫn nhìn chằm chằm vào giá thầu, thậm chí khi 3 người Dương Miêu Miêu đem giá báo thầu vào phòng thì hắn vẫn còn nhìn vào để xác nhận giá thầu vẫn như cũ, không có bị đổi qua.
Mà hiện giờ, giá thầu của tập đoàn Lục Hồ lại thay đổi rồi?
Thấy được vẻ mặt mờ mịt của Từ Vĩ Trạch, lý trí nói cho Hà Phượng Hoa, Từ Vĩ Trạch sẽ không phản bội hắn.
“Phù”
Sau khi xác định Từ Vĩ Trạch không phản bội mình, Hà Phượng Hoa thở ra một hơi, sau đó nhìn về vị quan chức trên đài kia, nói:
- Vệ thị trưởng, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ.
- Mời nói.
Nghe được Hà Phượng Hoa nói thế, Vệ Phong liền đoán được dụng ý của Hà Phượng Hoa, vẻ mặt có chút không vui.
- Tôi muốn xem giá báo thầu của tập đoàn Lục Hồ.
Mặc dù Hà Phượng Hoa biết mình nói ra lời này sẽ đắc tội với Vệ Phong nhưng mà chuyện đến lúc này hắn đã không còn lựa chọn nào khác, từ ý nào mà nói hắn có thể nhận thất bại lần này nhưng mà hắn không thể xem bản thân mình giống như kẻ ngu ngốc, bị Tô Vũ Hinh đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Ở trong mắt hắn xem ra, nếu Từ Vĩ Trạch không có phản bội hắn, vậy Từ Vĩ Trạch có thể đảo ngược tình thế thì chỉ có thể dùng một cách: Quy tắc ngầm.
- Như thế nào? Cậu hoài nghi tôi giở trò giả dối sao?
Quả nhiên, Vệ Phong nghe xong những lời kia, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Thân là Phó thị trưởng thường vụ của Hàng Hồ, ở trong chốn quan trường Hàng Hồ này thì hắn cũng có tên tuổi, tuy rằng gia sản Hà gia bạc vạn còn có mối quan hệ thông gia với Hàn Quốc Đống nhưng mà Hà Phượng Hoa không có tư cách nghi ngờ hắn.
- Thật có lỗi Vệ thị trưởng, tôi chỉ muốn để bản thân hiểu lý do mình thua, để nhớ kỹ giáo huấn lần này.
Hà Phượng Hoa cắn chặt răng, tiếp tục kiên trì, cảm giác kia giống như không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ.
Vệ Phong không có hé răng, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Phượng Hoa, ánh mắt tỏ ra uy nghiêm cùng phẫn nộ.
Mắt thấy Vệ Phong hoàn toàn tức giận, phe phái Tô gia liền cảm thấy hả hê mà phe phái Hà gia đều cảm thấy Hà Phượng Hoa làm như vậy sẽ mất nhiều hơn được.
Nhưng trong lòng bọn họ hiểu được, từ nhỏ Hà Phượng Hoa đã sống trong những ánh hào quang, khi lớn lên đã trèo vào cây cao Hàn gia, tất cả những chuyện này đã làm cho Hà Phượng Hoa trở nên kiêu ngạo và tự phụ, mà phần kiêu ngạo và tự phụ kia đủ để hắn làm ra chuyện này.
- Được, như vậy cũng làm cho người khác không nói Vệ Phong ta nhúng tang can dự thiệp vào dự án này.
Mắt thấy Hà Phượng Hoa không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ, Vệ Phong nở nụ cười, nhưng mà trong lòng mọi người thấy được vẻ tức giận trong đó, hiểu rằng, từ hôm nay trở đi Hà gia đã hoàn toàn đắc tội với Vệ Phong.
Nói xong, Vệ Phong đưa giá báo thầu cho thư ký, rồi thư ký này đưa cho Hà Phượng Hoa.
Cầm lấy, Hà Phượng Hoa không hề dừng lại mà lật ra xem, ánh mắt hắn ngó chằm chằm vào giá báo thầu.
Nhưng mà.
Ngay sau đó.
Thấy giá báo thầu đúng với con số mà Vệ Phong đọc thì cả người hắn liền vô lực, dựa vào trên ghế.
- Hà Phượng Hoa, nói cho mọi người biết giá báo thầu của tập đoàn Lục Hồ là bao nhiêu?
Vệ Phong thấy thế, lạnh lùng mở miệng, quan trường chú ý cây đổ bầy khỉ tan cùng bỏ đá xuống giếng, hắn liền chém một nhát trên vết thương của Hà Phượng Hoa.
- Xin lỗi, Vệ thị trưởng.
Mặc dù hắn không cam lòng, rất tức giận nhưng mà biết được không thể thay đổi được kết cuộc, cho nên hắn liền lấy lại bình tĩnh, đứng dậy cúi đầu nhận sai với Vệ Phong.
"Hừ!"
Vệ Phong hừ lạnh một tiếng, đứng dậy phất tay áo rời đi, đám quan viên thấy vậy liền sôi nổi đứng dậy đi theo.
- Lần này Hà Phượng Hoa quả thật là tiền mất tật mang a.
Thấy một màn như thế, mọi người đều nghĩ như thế.
Bản thân Hà Phượng Hoa cũng rõ ràng, vẻ mặt của hắn vô cùng đáng sợ, thậm chí cả cơ mặt cũng có chút vặn vẹo.
Người thắng làm vua, người thua làm giặc
Người thua là hắn, hắn cũng không nói gì với Tô Vũ Hinh, thậm chí cũng không nhìn vào Tô Vũ Hinh, sắc mặt xanh mét dẫn theo đám người rời đi.
- Hà Phượng Hoa, dường như cậu đã quên một việc.
Mắt thấy Hà Phượng Hoa phải đi, Tô Vũ Hinh mở miệng, thanh âm không lớn, lại đủ để cho tất cả mọi người nghe được.
Bước chân Hà Phượng Hoa hơi dừng lại, Lục Kiếm đi sau lưng hắn cũng dừng lại, lạnh lùng nhìn vào Diệp Phàm, uy hiếp:
- Tiểu tử. tốt nhất là mày không nên gây sự.
- Đối với tao mà nói, lời hứa của hắn còn đéo bằng cái lỗ của một con cave, nhưng mà tao không thích bị người khác uy hiếp. ( Cái này ý cũng đại khái như thế, chém vào cho nó hay )
Diệp Phàm đứng dậy, đi nhanh về phía Hà Phượng Hoa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện