[Dịch]Cực Phẩm Cuồng Thiếu - Sưu tầm
Chương 30 : Không đánh nhau thì không quen biết
.
Hổ Hình?
Hình Ý quyền!
Chu Cương thấy Diệp Phàm còn trẻ đã là “ Hậu Thiên đại viên mãn” liền cả kinh, nếu khong hắn sẽ không nói “ Lúc nào mà Bát Quái môn lại có một cao thủ trẻ như vậy?”
Lúc này, thấy được Diệp Phàm đánh ra “ Hổ Hình” trong Hình Ý quyền, hơn nữa hỏa hầu không thùa gì “ Bát Quái chưởng” thì trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì hắn biết rõ, « Bát Quái quyền » cùng « Hình Ý quyền » là 2 môn võ học khác nhau, chiêu thức, ý cảnh không giống nhau.
Võ giả bình thường có thể luyện một môn võ đến mức hỏa hầu đã không dễ.
Tỷ như hắn, mặc dù cả đời này hắn đem phần lớn tinh lực đặt trên các chiêu thức võ học nhưng mà hắn chỉ luyện được 1-2 môn võ học đến mức hỏa hầu mà thôi.
Cao thủ chém giết, thường thường lúc quyết đoán phân ra thắng bại.
Chu Cương cả kinh nên đã mất đi tiên cơ, thấy thế tới của Diệp Phàm hung hăng liền không dám liều mạng, mà là nhảy sang một bên.
“Vù..Vù”
Mặc dù Chu Cương thoát được một Pháo Chuy của Diệp Phàm nhưng mà hắn lại cảm thấy bên tai vang lên những tiếng đinh tai nhức óc.
Một kích không trúng, Diệp Phàm không dừng lại, biến Hổ thành Hạc, Pháo Chuy như gió, cả người hóa thành một tiên hạc, hữu quyền hóa thành mỏ của chim hạc, cảm giác kia giống như một con tiên hạc đang thấy một con cá ở trên sông dùng miệng mổ cá.
Mà Chu Cương chính là cá.
"Hừ!"
Thân là thành viên trong Viêm Hoàng, Chu Cương bị Diệp Phàm đánh cho chạy trón đã đành, lúc này thấy Diệp Phàm thuận thế không buông tha thì có chút căm tức, lập tức hừ lạnh một tiếng rồi vung quyền.
Một quyền này, nhìn qua hết sức đơn giản, đơn giản đến nổi một người học võ bình thường cũng có thể đánh ra.
Song.
Một quyền này, rơi vào trong mắt của Diệp Phàm cũng không đơn giản.
Đơn giản là bên trong quyền này chứa một loại ý cảnh cao thâm gì đó.
“Bốp”
2 quyền chạm nhau, giống như 2 tòa núi đụng nhau, thanh thế kinh người.
Rất nhanh, 2 quyền tách ra, Diệp Phàm cùng Chu Cương đều lui về sau 1 bước.
Cân sức ngang tài.
Lần này mặc dù Chu Cương gấp gáp ra quyền nhưng kết thúc lại trong thế hòa.
- Người trẻ tuổi, không phải ta không thừa nhận cậu là một trong những võ giả có thiên phú nhất mà ta đã từng gặp nhưng mà cậu ngàn vạn lần không nên gây hại cho nhân gian.
Chu Cương thấy Diệp Phàm không động thủ nữa thì vẻ mặt tỏ ra phức tạp mở miệng, ở hắn xem ra lấy thiên phú của Diệp Phàm, nếu có thể khổ luyện theo mấy năm, chắc chắn sẽ làm giang hồ khiếp sợ.
- Chẳng lẽ ông cho rằng tôi sợ ông sao?
Mới vừa rồi Diệp Phàm chẳng những nhìn thấu được một quyền kia của Chu Cương không đơn giản, hơn nữa hắn cũng nhận ra lai lịch của một quyền này cho nên mới dùng không dùng tòa lực, lúc này nghe Chu Cương nói thế thì tức giận:
- Mặc dù “ Viêm Hoàng quyền” của ông đã luyện đến mức cực hạn nhưng mà căn bản là không tạo thành thương tổn gì đối với tôi cả.
Rầm!
Nghe được những lời này của Diệp Phàm thì Chu Cương chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng nổ vang, làm cho sắc mặt hắn đại biến, kinh ngạc mà hỏi:
- Làm sao cậu biết ta dùng “ Viêm Hoàng quyền” ?
Không trả lời.
Diệp Phàm thuận thế xuất ra một quyền, giống như một quyền lúc nãy của Chu Cương nhìn hết sức đơn giản nhưng bên trong lại hàm chứa nhiều ý cảnh hơn.
- Cậu….
Chu Cương cho rằng Diệp Phàm thấy những thành viên khác của Viêm Hoàng giao thủ nên mới nhận ra lai lịch của bộ quyền pháp này, lúc này đây thấy Diệp Phàm tùy ý đánh ra “ Viêm Hoàng quyền” hơn nữa ý cảnh còn cao hơn hắn thì hắn liền vô cùng khiếp sợ.
Dù sao, « Viêm Hoàng quyền » đúng là của vị tuyệt thế cường giả kia sáng tạo ra.
Mà Diệp Phàm lại không phải là thành viên của Viêm Hoàng mà có thể đánh ra “ Viêm Hoàng quyền” sao?
“Ực?
Khiếp sợ qua đi, Chu Cương tức giận, nuốt nước bọt, lớn tiếng nói:
- Làm sao cậu biết “ Viêm Hoàng quyền” ? Rốt cuộc cậu là ai?
- 3 năm trước tôi từng đi theo một người trong tổ chức Viêm Hoàng là Tần Hải huấn luyện trong 3 tháng, trong lúc huấn luyện tôi cùng với người này từng giao thủ qua cho nên đã học được môn công phu này.
Diệp Phàm kể, Tần Hải chính là nam tử mà 3 năm trước huấn luyện cho hắn.
3 năm trước đây, sau khi Diệp Phàm huấn luyện xong thì Tần Hải đã nói với mặt trên, nói rằng Diệp Phàm là một tuyệt thế thiên tài cần phải kéo vào tổ chức Viêm Hoàng, mặc dù không biết nguyên nhân gì mà mặt trên không phê chuẩn nhưng mà sau khi trở về Viêm Hoàng, Tần Hải cũng nói lại cho mọi người trong đó nghe, trong đó có cả Chu Cương.
Càng về sau, trong lúc vô tình, Tần Hải hỏi thủ lĩnh của Viêm Hoàng thì mới biết được Diệp Phàm là đệ tử của Chử Huyền Cơ, nên không thể nào gia nhập Viêm Hoàng.
Lúc này, nghe được Diệp Phàm nói đến chuyện tình 3 năm trước đây, Chu Cương liền nhớ lại, trực tiếp há to miệng:
- Thì ra là cậu.
- Ừh, anh cùng với Tần sư phụ ở trong tổ chức, vậy chúng ta không cần phải đánh nữa.
Diệp Phàm gật đầu, mặc dù Tần Hải chỉ huấn luyện cho hắn 3 tháng nhưng mà hắn vẫn gọi Tần Hải là sư phụ.
- Đó là đương nhiên, Tần Hải chính là huynh đệ sinh tử của ta mà.
Chu Cương cười khổ một tiếng, sau đó trong lòng vừa động, không nhịn được hỏi:
- Đúng rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao cảnh sát nói cậu lại đánh hình cảnh, hơn nữa còn cướp súng của bọn hắn?
Nói xong, Chu Cương koong khỏi nhớ lại trong đồn cảnh sát chỉ có một mình Trương Lập là bị thương, mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Nghe được Chu Cương hỏi, Diệp Phàm không trả lời ngay mà là quay ra sau ý bảo Tô Cẩm Đế ở đây, không có chuyện gì.
Làm xong, Diệp Phàm mới kể cho Chu Cương nghe mọi chuyện tối nay.
- Những tên hoàn khố này thật không biết sống chết, còn nữa trong đội ngũ lại có những tên bại hoại này…
Sau khi biết được chân tướng thì Chu Cương liền tức giận mắng lên.
Thân là thành viên của “ Viêm Hoàng” hắn biết bất cứ chuyện gì cũng không nên nghe một bên nhưng hắn tin tưởng lấy thực lực và thân phận của Diệp Phàm cũng sẽ không cần phải lừa hắn.
Lùi một bước mà nói nếu như Diệp Phàm thật sự có làm ra hành động nguy hại cho xã hội, không nói đến Cẩu Vĩ, ngay cả những tên cảnh sát trong kia sợ rằng cũng không còn tên nào có thể sống tiếp trên đời này nữa.
- Tiểu Phàm, cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ trả cho cậu một công đạo.
Sau khi mắng xong, Chu Cương lo lắng Diệp Phàm tiếp tục truy cứu chuyện này, lập tức hứa hẹn với Diệp Phàm.
Hắn cũng không phải lo lắng Diệp Phàm sẽ cùng phía trên vạch mặt, nguy hại xã hội, mà là sợ chuyện này truyền tớ tới tai Tà Hoàng Chử Huyền Cơ.
Nếu thế chuyện này sẽ rất nghiêm trọng.
Bởi vì hắn biết Tà Hoàng Chử Huyền Cơ đại biểu cho cái gì ở TQ này.
- Được.
Diệp Phàm vốn nghĩ nếu tên Cẩu Vĩ kia muốn chơi tiếp thì hắn sẽ gọi điện thoại cho Sở Cơ, để Sở Cơ xử lý, lúc này thấy Chu Cương muốn ra mặt xử lý thì hắn cũng không từ chối.
- Đúng rồi tiểu Phàm, tại sao cậu lại xuống núi?
Mắt thấy Diệp Phàm không có phản đối, Chu Cương yên lòng, nói sang chuyện khác.
- Sư phụ để tôi xuống núi chữa bệnh cho một người.
Diệp Phàm khổ sở cười một tiếng, sau đó nghĩ đến Tô Cẩm Đế, vì vậy nói:
- Đại sư, tôi có chuyện phải xử lý, cũng không giúp ngài được, ngày khác có cơ hội gặp mặt, nhất định sẽ hảo hảo thỉnh giáo ngài.
- Nếu cậu đã có việc thì cứ đi đi, ngày sau nói chuyện.
Chu Cương cười khoát tay áo, đưa mắt nhìn Diệp Phàm và Tô Cẩm Đế lên xe taxi.
- Tại sao ông lại thả hắn?
Khi Diệp Phàm rời đi thì Đổng Kiến Quân đi ra, tràn đầy nghi hoặc hỏi.
- Lão Đổng, người này không động vào được.
Trong lòng Chu Cương vẫn còn sợ hãi.
Chân mày Đổng Kiến Quân nhíu lại:
- Ông biết hắn à?
- Biết.
Chu Cương gật đầu, sợ Đổng Kiến Quân hiểu lầm nên cười khổ:
- Nhưng mà tôi để ông không động vào hắn không phải là vì tôi biết hắn, ngược lại nếu không phải tôi biết hắn thì chuyện hôm nay rất phiền toái.
- Là sao?
Sắc mặt Đổng Kiến Quân nghi ngờ, tò mò hỏi:
- Ông có thể nói hết lời không?
- Thứ nhất, mặc dù hắn còn trẻ tuổi nhưng một thân công phu xuất thần nhập hóa, ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ của hắn.
Chu Cương nghiêm mặt nói.
- Cái…Cái gì? Tiểu tử kia lợi hại hơn ông sao?
Đổng Kiến Quân cả kinh, hắn biết rõ thực lực và thân phận của Chu Cương, biết Chu Cương cường đại đến cỡ nào, hơn nữa hắn còn nghe được ý tứ của Chu Cương: Nếu như mới vửa rồi người trẻ tuổi kia muốn đối nghịch với cảnh sát thì không chỉ đả thương cảnh sát đơn giả như vậy.
- Ừh.
Chu Cương gật đầu khẳng định, vẻ mặt phức tạp:
- Quan trọng hơn, lấy thân phận của hắn đừng nói là đả thương cảnh sát, cho dù hắn có đập phá đồn cảnh sát của ông thì cũng không có chuyện gì.
Hả?
Nếu như nói vừa rồi Đổng Kiến Quân mới kinh ngạc, như vậy lần này là hắn hoàn toàn bị kinh hãi, hắn thật sự không tưởng tượng nổi, một người trâu bò tới mức nào mới có thế giống như lời nói của Chu Cương.
- Hắn là ai?
Ước chừng khoảng 10s sau, Đổng Kiến Quân mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, hỏi.
- Xin lỗi lão Đổng, tôi không thể nào nói cho ông biết thân phận của hắn.
Chu Cương cười khổ:
- Nguyên tắc của tổ chức, ông hiểu được mà.
- Ông…
Đổng Kiến Quân gâp gáp nhưng mà hắn nhìn ra Chu Cương sẽ không nói dối vì thế hắn không có ép buộc mà có chút làm khó Chu Cương:
- Kế tiếp nên xử lý chuyện này như thế nào đây?
- Lão Đổng, thiếu chút nữa là tôi quên rồi.
Chu Cương nghe vậy có chút tức giận, nói:
- Thuộc hạ của ông, những tên bại hoại kia thật là cuồng a.
- Ông nói trong chuyện nào có chỗ lừa dối ư?
Sắc mặt Đổng Kiến Quân hơi đổi.
Chu Cương gật đầu, sau đó đem lời mà Diệp Phàm kể nói hai năm rõ cho Đổng Kiến Quân nghe.
Chân mày Đổng Kiến Quân nhíu lại, bộ dạng đằng đằng sát khí.
- Lão Đổng, đừng trách tôi không nhắc ông, nếu chuyện này ông xử lý không tốt thì những cố gắng trước đây của ông sẽ hóa thàn hư ảo.
Chu Cương vô tình hay cố ý nhắc nhở.
Nghe được Chu Cương vừa nói như thế, nghĩ lại những lời lúc nãy của Chu Cương, Đổng Kiến Quân tâm như gương sáng, vẻ mặt lập tức lạnh xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện