[Dịch] Cực Đạo Thiên Ma

Chương 12 : Che giấu (2)

Người đăng: 21302766

.
Chương 12: Che giấu (2) Lộ Thắng nghe vậy, hai mắt tỏa sáng. Y không tìm được bí tịch võ học hoàn chỉnh lợi hại nào, đã không tìm thấy thứ tốt, có lẽ nên dùng số lượng bù chất lượng. Ngược lại có máy sửa chữa, tốc độ tu tập võ học của y vô cùng doạ người, một môn công phu vài lần đã có thể tập đến đại thành. Tu hành nhiều môn công phu như thế, hẳn là có khả năng đạt tới mục đích. Thế đạo này, yêu ma quỷ quái đều có thể xuất hiện, nếu không nắm chặt thời cơ thời gian nhanh chóng mạnh mẽ lên , chờ đến lúc thật sự gặp được nguy cơ, khi đó lấy gì mà chặn? Nghĩ tới đây, con mắt Lộ Thắng cũng sáng lên. Y hiểu được ý của Triệu bá. Trong Cửu Liên thành, có không ít lão gia hỏa luyện võ, giống như tổng bộ đầu nha môn trước đây, Trương Tuần, một tay Phá Tâm chưởng cực kỳ lăng lệ, hiện tại lớn tuổi rồi, lại chưa có con cái, chưa có người thừa kế. Gia tài ông ta để lại cũng không nhiều, thời gian trôi qua thì càng túng bấn, nhập không đủ xuất, còn thường xuyên cần lão bằng hữu Triệu bá cứu tế. Phải biết lúc Trương Tuần còn trẻ, thế nhưng được mệnh danh là đệ nhất cao thủ Cửu Liên thành. Sau khi tuổi già, mới bị mấy người còn lại vượt qua. Tuổi tác của ông ta lớn hơn Triệu bá, năm nay đã tám mươi sáu, đi đứng cũng không còn linh hoạt. Đợi đến khi đám người Triệu bá có chút danh tiếng, ông ta đã sớm thoái ẩn nhiều năm rồi. Cao thủ đã từng như vậy, Cửu Liên thành không phải số ít. Trong lòng Lộ Thắng lay động, nếu như y có thể học được đồ vật trên thân những vị này, cứ thế tích tụ lên, cho dù là tam lưu võ học, luyện hết đến trình độ cực cao, cũng chắc chắn vô cùng lợi hại. - Thế nào? Đại công tử, nếu ngài có ý, ngược lại ta thật sẽ liên lạc mấy lão bằng hữu có điều kiện thích hợp cho ngài. Triệu bá nghĩ đến cũng là vì hỗ trợ chiếu cố lão hữu, có lẽ không đành lòng nhìn thấy một thân bản sự của lão hữu, lúc tuổi già còn rơi vào cảnh sinh hoạt thê lương. Lộ Thắng suy nghĩ cẩn thận. - Triệu bá nói cực phải, chỉ không biết là, ngài có thể liên hệ mấy vị hảo thủ nào? - Công tử đừng quản những vị hảo thủ gì, tham thì thâm, Phá Tâm chưởng, tám mươi bốn Yến Tử Truy Phong Đao, ta đều có thể cam đoan cho ngài. Hại vị lão hữu này của ta, dòng dõi năm xưa đã bị kẻ thù làm hại, hiện tại không chỗ nương tựa, sinh hoạt gian khổ, cố ý muốn tìm đệ tử truyền thừa từ rất sớm. Chỉ là nghèo học văn, giàu học võ, chuyện luyện võ này, bổ dưỡng không đủ, cho dù khổ luyện cũng chỉ tổn thọ thôi, bọn họ cũng không tiện truyền đi làm hại con cháu người khác." Triệu bá cảm khái nói. - Đúng lúc ta thấy Thắng ca ngài thiên phú dị bẩm, tư chất hơn người, mặc dù chúng ta không cầu được võ học thượng đẳng của các môn phái lớn, nhưng hai môn công phu này, nếu ngài luyện đến chỗ lợi hại, cũng là tuyệt kỹ không tầm thường. Vừa có thể đạt tới yêu cầu của Thắng ca ngài, lại có thể chiếu cố mấy người bạn tốt. Vẹn toàn đôi bên." Lộ Thắng thấy ông ta nói thẳng tính toán của mình ra, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị. - Nếu Triệu bá đã bảo đảm, vậy hai vị tiền bối này, đã đều là sư phó của vãn bối rồi, mỗi tháng trong phủ sẽ tặng cho hai vị hai mươi lượng bạc, xem như phí dạy học. Triệu bá nghe vậy, nhịn không được lộ ra nụ cười. - Thắng ca rốt cục là có lòng nhân hậu. . . . Kỳ thật như kiểu quán chủ mở lớp dạy võ bình thường, muốn truyền thụ chân tài thực học, tiêu phí cần thiết cũng chưa quá mười lượng bặc là đủ rồi. Nhưng Lộ Thắng trực tiếp tặng mỗi người hai mươi lượng, đây cũng là nể mặt Triệu Đại Hổ hắn. Nói ra, Triệu Đại Hổ hắn ở trong vòng, trước mặt rất nhiều lão hữu, cũng là mở mày mở mặt. - Vậy Thắng ca cứ luyện trước đi, ta đi truyền tin tức cho mấy người bằng hữu Nếu chuyện đã định ra, Triệu bá có chút chờ không nổi rồi. Phải nhanh đi tìm Trương Tuần báo tin vui. Hồi trước Trương Tuần lại nhiễm phong hàn, vốn là hán tử làm bằng sát, bởi vì lúc tuổi còn trẻ không hiểu điều dưỡng, ám thương quá nhiều, hiện tại khí huyết khô bại, nhưng không có tiền bổ dưỡng. Trước đó tiền thuốc khám bệnh vẫn là Triệu bá ứng ra. Nếu không phải như thế, ông ta cũng chẳng nghĩ đến việc đề cử sư phụ cho Lộ Thắng. Thật sự là. . . . Thật sự là không đành lòng thấy bạn tốt bạn rơi vào kết cục thê thảm như vậy. - Triệu bá tùy ý Lộ Thắng xách theo đao rồi chắp tay. Đưa mắt nhìn Triệu bá rời đi, sau đó một mình Lộ Thắng đứng trên giáo trường. Giơ lên trường đao vù vù, lại luyện một bộ Hắc Hổ đao pháp. Hổ Sát Hổ Uy và Hổ Khiếu, phân tách ba chiêu ra, chính là ba bộ tổ hợp đao pháp có tầm mười chiêu. Mặc dù ba chiêu lớn đều tách thành chiêu số độc lập, trên thực tế mỗi một chiêu đều đã bao hàm không ít đao chiêu độc lập. Thí dụ như Hổ Sát, chia thành ứng phó đao chiêu chính diện, ứng phó đao chiêu mặt sau, và ứng phó đao chiêu trái phải, còn có đối phó ám khí đánh lén, đối phó các loại binh khí cán dài, đối phó binh khí cỡ lớn. . . . Rất nhiều, rất nhiều các loại biến thức. Cũng không phải chỉ có thể luyện một chiêu như thế. Đang luyện đao, bỗng nhiên một gã sai vặt chạy tới mép võ đài. Đứng ở một bên, chờ y luyện xong, tựa hồ có lời muốn nói. - Chuyện gì?" - Thưa đại công tử, bên ngoài có một chiếc xe ngựa, một vị tiểu thư tự xưng là Đoan Mộc cô nương, nói là được đại công tử ước hẹn, đến đây bái phỏng. Gã sai vặt cung kính đáp lời. - Đoan Mộc. . . . Đoan Mộc Uyển đến rồi a. . . Trong lòng Lộ Thắng run lên. Y cầm tới Hắc Sát công, vẫn đang tu luyện, nhưng cho tới bây giờ còn chưa nhập môn. Điều này khiến trong lòng y có chút hoài nghi, nội công có phải có thật hay không, trước đó Đoan Mộc Uyển có nói qua, nàng có thể kiếm được bí tịch nội công, cũng không biết là thật hay giả. - Thôi, vẫn là gặp trước rồi nói. Mặc dù đối phương là nhân vật lợi hại, những y cũng không phải lũ công tử ca chưa từng chứng kiến việc đời trong thành, muốn cám dỗ y làm chuyện xấu, chỉ bằng kiểu thủ đoạn có trình độ trước kia, bản lãnh lớn hơn nữa cũng chẳng thành. - Mời nàng tới phòng khác trước, ta lập tức tới ngay. - Vâng Gã sai vặt rời đi. Lộ Thắng để thị nữ lấy một chậu nước, lau sơ mồ hôi trên thân, rồi đổi lại áo dài màu trắng, đi qua phòng khách. Xuyên qua võ đài, đi qua vườn hoa nhỏ, lại xuyên qua một đường hành lang, rồi đến chỗ phòng khách chuyên môn tiếp đãi khách nhân. Cửa chính phòng khách rộng mở, bên trong, một nữ tử mặc áo tím váy dài ngồi ngay ngắn ở bên phải, khuôn mặt nữ tử kiều mị, da như tuyết trắng, đeo khuyên tai hình trăng non được mãi giũa từ trân trâu, khí chất đoan trang ưu nhã. Hiển nhiên chính là Đoan Mộc Uyển đã gặp lúc trước. Trong phòng khách còn có tam đệ của Lộ Thắng, Lộ Trần Tâm, đang nhiệt tình lôi kéo thân cận với Đoan Mộc Uyển. Một đôi mắt như bị hút hồn của Lộ Trần Tâm đang nhìn chằm chằm vào trước ngực Đoan Mộc Uyển, áo ngực màu trắng nơi đó mơ hồ lộ ra một vệt rãnh sâu hoắm. Cơ hồ muốn đem cặp mắt của hắn vùi vào. Chuyển cũng chuyển không được. Khụ khụ. Lộ Thắng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Hai người lập tức phát giác, đều quay đầu nhìn lại. - Đại ca. . . . Sắc mặt Lộ Trần Tâm đỏ lên, hơi chút thẹn thùng đứng lên. - Đại ca đã đến rồi. . . . Vị Đoan Mộc tiểu thư này đặc biệt đến đây tìm huynh. . . Hắn nói chuyện có chút cà lăm. - Tam đệ, đệ đi bảo phòng bếp đưa nước ô mai đến đây trước đi, bên này ta đến chào hỏi. Ở nhà Lộ Thắng rất có cơ trí, đã từng gặp được không ít chuyện, y cũng biểu hiện có trách nhiệm, cho nên xưa nay có uy tín ở trong huynh đệ tỷ muội. Không tùy tiện như những công tử ca cùng thế hệ. Y tổng cộng có hai người thân đệ muội, nhị muội Lộ Khinh Kinh, ra ngoài tập võ chưa về, tam đệ Lộ Trần Tâm, còn đang khổ cực đọc sách thánh hiền trong nhà, mưu cầu khảo thủ công danh mai sau. Mà Lộ Thắng y, trước đó còn từng quản lý bộ phận làm ăn trong nhà, biểu hiện ra tài năng, sớm đã để Lộ Toàn An xác định người tiếp quản chuyện buôn bán trong lương tai, chính là y. Bởi vì sau này Lộ Thắng chắc chắn quản lý quyền lực tài chính trong nhà, cho nên hai người đệ đệ muội muội, còn có cả người trong nhà, tương lai đều trông cậy vào y mà sống. Ngày thường mọi người đều có chút kính sợ lấy lòng y. - Thắng ca, ta vừa vặn được tặng một chén nước ô mai, vậy cho các con trước đi. Đã ướp lạnh, hương vị cũng tốt. Ngoài cửa phòng khách, ngũ nương tạt qua, mỉm cười đi tới, trong tay bưng một bình nước ô mai. Ngũ nương là phòng thứ năm mà gia chủ Lộ Toàn An cưới, nhưng không phải vợ, mà là thiếp. Khác biệt với ba phòng trước, ngũ nương còn có biểu muội Lộ Oánh Oánh được bà sinh ra, về sau chờ lão gia Lộ Toàn An đi, đều là trông cậy vào Lộ Thắng mà sinh hoạt. Cho nên, dù trên danh nghĩa bà là ngũ nương của Lộ Thắng, nhưng không ít thời điểm, bà và biểu muội Lộ Oánh Oánh cũng ít nhiều lấy lòng Lộ Thắng. Dù sao một khi Lộ Toàn An đi, Lộ Thắng chẳng có nghĩa vụ nuôi không hai mẹ con các nàng. Vì để không bị đuổi khỏi nhà sau này, sớm giữ gìn quan hệ cùng gia chủ tương lai Lộ Thắng, cũng là nhất định. - Ngũ nương ngài quá khách khí rồi. Lộ Thắng vội nhận lấy nước ô mai, đặt xuống. - Nơi này ta đến chào hỏi là được, ngài về trước đi. - Đúng đúng đúng, Thắng ca chào hỏi khách khứa trước đi. Ngũ nương tranh thủ cười bồi, chậm rãi rời đi. Trước khi đi có chút ghen tỵ nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Uyển, năm nay bà mới ngoài ba mươi, mặc dù bảo dưỡng thỏa đáng, tư sắc hơn người, nhưng so với Đoan Mộc Uyển, còn kém không ít. - Đệ cũng đi trước một bước. Lộ Trần Tâm cũng tranh thủ mượn cơ hội rời khỏi. Rất nhanh trong phòng khác còn chỉ có hai người Lộ Thắng và Đoan Mộc Uyển. - Công tử còn muốn bí tịch chứ? Đoan Mộc Uyển thấy chung quanh không còn ai, liền yêu kiều cười khẽ một tiếng. - Đoan Mộc tiểu thư quả nhiên lợi hại, ta đã che giấu thân phận diện mạo, cũng vẫn bị ngài tìm tới cửa rồi. Sắc mặt Lộ Thắng không thay đổi đáp. - Thắng công tử nói đùa, trong toàn bộ Cửu Liên thành, vị công tử có quan hệ hợp ý với thiếu gia Trịnh gia Trịnh Hiển Quý, còn có gia tài bạc triệu, lại thoáng đúng với chiều cao và kích thước, muốn nhận ra công tử, không tính là việc khó. Đoan Mộc Uyển dịu dàng cười nói. - Đối với Đoan Mộc tiểu thư mà nói thì không khó. Được rồi không cần nói nhảm nữa, không biết lần này Đoan Mộc tiểu thư, mang đến bí tịch gì cho Lộ mỗ, nói trước đã, thứ Lộ mỗ muốn đều là nội công. Lộ Thắng nói không nhanh không chậm, giọng điệu lộ vẻ thong dong trấn định. Cũng không bởi vì thân phận bị vạch trần mà mất bình tĩnh. - Đương nhiên đều là nội công. Đoan Mộc Uyển duỗi đầu ngón tay ra, lấy ra ba quyển sách nhỏ từ trong tay áo, nhẹ nhàng phân biệt đặt trên bàn trà. Ba quyển sách nhỏ màu xanh nhạt đều dùng kim may đóng tốt, mặt bìa viết mấy chữ lớn rõ rệt. 'Thanh Tùng Nhất Ý Quyết' 'Ngọc Hạc công' 'Âm Dương Dẫn' Lộ Thắng quét mắt qua, sắc mặt vẫn bất động như cũ. - Đoan Mộc tiểu thư ngược lại là đại thủ bút, chỉ là bí tịch này nên giám định thật giả thế nào. . . . . - Điều này đơn giản. Đoan Mộc Uyển cười khẽ. - Ba môn nội công này, đều là nội công cực kỳ dễ dàng nhập môn, tu hành một ngày đã có thể sinh ra khí cảm. Cả ba đều thuộc kiểu dễ dàng bắt đầu, khó mà đại thành. Rất dễ phân biệt thật giả. - Về phần phải chăng có chỗ sửa đổi sai lầm nào, vậy thì phải xem công tử tin Uyển nhi hay không. Bằng không thì xem như bí tịch thật, bày ở trước mặt công tử, sợ cũng sẽ bị nghi ngờ thôi. - Uyển nhi cô nương nói không sai. Trong lòng Lộ Thắng vui mừng, nếu quả thật như lời đối phương, ba bản bí tịch đều cực dễ bắt đầu, vậy so với Hắc Sát công, ba môn công phu này xa xa càng thêm thích hợp với y hơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang