[Dịch]Cửa Tiệm Cổ Quái - Sưu tầm
Chương 3 : Chương 3
                                            .
                                    
             Sau khi thư gửi đi, theo lệ thì mấy ngày vẫn không thấy hồi âm. Hứa Tâm An không để ý lắm.
Một tuần sau, Hứa Tâm An vừa gói xong một bộ nến hỷ cho vị khách đặt  hàng qua mạng thì điện thoại trong tiệm reo lên. Vừa nhấc máy đã nghe  thấy giọng nói oang oang của Hứa Đức An: “Con gái! Con gái! Con nói Tất  Phương hả? Có thật là Tất Phương không?”
Hứa Tâm An hờ hững nói: “Sao lâu lắm ba mới gọi cho con một lần mà vừa  mở miệng không phải hỏi thăm con có khỏe hay không mà lại hỏi chuyện của  khách hàng vậy?”
“À! Con gái, con có khỏe không? Mau nói cho ba biết, Tất Phương trông thế nào đi?”
“Thì trông giống người bình thường thôi, không thiếu tay thiếu. Rất bất  lịch sự, nói chuyện rất quái gở. Con nghĩ chắc anh ta có chút vấn đề về  thần kinh. Còn nữa, giọng điệu của anh ta nữa, tóm lại là một người  khách kỳ quặc, mà sao ba lại làm như con gặp phải yêu quái không bằng  vậy.”
“Không không, cậu ta không bị tâm thần, cậu ta đúng thật là yêu quái.”  Hứa Đức An vẫn đang kích động, “À, không không, cậu ta không phải yêu  quái, cậu ta hẳn là thuộc cấp Thần mới đúng.”
“Vậy sao? Thần tiên và yêu quái thì có gì khác biệt? Sao anh ta không phải yêu quái mà là thần tiên chứ?”
“…” Hứa Đức An nghẹn lời, nhưng vẫn không nhịn được mà nói, “Thần và tiên cũng không giống nhau.”
“Ồ.” Hứa Tâm An không có hứng thú với những thứ này, “Vậy nên ba định  thảo luận với con về sự khác biệt giữa yêu và quái, thần và tiên với  cước điện thoại đường dài quốc tế đắt đỏ sao?”
“Không không.” Hứa Đức An xua xua tay, có nói cũng chẳng xong đâu, vì  chính ông cũng không nói rõ được chuyện này, “Trọng điểm là, Tất Phương  đó có lẽ là Tất Phương thật.”
“Ờ.”
“Con đừng có ờ. Ba nói thật đấy.” Ba Hứa vô cùng kích động, “Vì cửa tiệm nhà ta chính là tiệm Tìm Chết.”
Hứa Tâm An: “…”
“Thật đấy.” Ba Hứa nhấn mạnh, “Thật sự là tiệm Tìm Chết, tiệm Tìm Chết gánh vác một sứ mệnh đặc biệt!”
Hứa Tâm An không có lời nào để nói, cảm giác tự hào trong giọng nói của ba cô thật khiến cho người ta lo lắng.
“Chuyện này kể ra thì rất dài. Để ba tóm tắt cho con trước, là thế này,  nhà họ Hứa chúng ta đời đời kinh doanh tiệm nến này, thật ra là vì một  sứ mệnh, chính là: Trông giữ ‘Nến Hồn’. Con biết đó, thần tiên yêu quái  nếu không bị đánh đến hồn bay phách tán thì không thể chết thật được…”
“Con không biết.”
“Đừng có ngắt lời. Để ba nói hết đã, cước điện thoại đắt lắm. Tóm lại  là, nếu họ chưa bị hồn bay phách tán, thì chỉ là ngủ say trong một không  gian nào đó thôi. Đây chỉ là cách ẩn dụ của ba, con đừng hỏi là không  gian gì.”
“Ồ.” Đúng là cô đang định hỏi thật.
“Sau đó đợi khi họ nghỉ ngơi đủ, nói cách khác là đã dưỡng thương xong,  tóm lại chính là sau khi đạt đến điều kiện nhất định, họ sẽ lại hồi  sinh, sống lại lần nữa. Có một số sẽ mang theo toàn bộ ký ức của lúc  trước, một số thì chỉ còn lại một phần ký ức. Dù sao đây cũng không phải  trọng điểm. Trọng điểm chính là, để đánh được thần tiên yêu quái đến  hồn bay phách tán là một chuyện vô cùng khó khăn, tất nhiên chúng ta  không cần bàn đến mấy con tiểu yêu tiểu quái vặt vẵn rồi.”
“Nói cứ như ba có thể đánh được yêu quái vậy.” Hứa Tâm An không nhịn được chen lời. Còn chê người ta là tiểu yêu tiểu quái nữa.
“Đừng có ngắt lời ba. Ý ba nói là những đại thần đại ma muốn chết thật  sự là chuyện rất khó. Cho nên từ rất lâu rất lâu về trước… đừng hỏi ba  bao lâu vì ba cũng không biết, có một vị đại thần nọ… cũng đừng hỏi ba  đó là ai, ba cũng không biết đâu… Tóm lại, ông ta đã mang vài cây nến có  khả năng giết được thần ma đến nhân gian, chia cho mấy gia tộc trấn ma  bảo quản. Thắp nến lên, niệm chú xong, thần ma chịu phép sẽ hồn bay  phách tán, thật sự chết đi. Việc này cũng là để cảnh cáo chúng thần ma  không được đến quấy nhiễu nhân gian, cho nhân gian có được pháp bảo để  đối phó với họ. Đồng thời ông ta cũng nghĩ đến thời gian vĩnh hằng, chắc  chắn cũng là một sự giày vò đau khổ với thần ma, thắp một ngọn nến là  có thể khiến họ chết đi không chút đau đớn, cũng là cho họ một con đường  lui.”
“Tức là ra đi thanh thản với thần tiên yêu quái chứ gì.”
“Nói vậy cũng không sai. Tóm lại, mấy cây nến đó là do các gia tộc trấn  ma bảo quản, mọi người đã định ra một quy tắc, đời đời kinh doanh tiệm  nến, để có thể che giấu Nến Hồn, vả lại cũng xem như là một dấu hiệu.  Sau này, nghe nói bên phía thần ma đã gọi những cửa tiệm của chúng ta là  ‘tiệm Tìm Chết’.”
“Vậy nhà họ Hứa chúng ta là gia tộc trấn ma à?”
“Đúng vậy.”
“Ai trấn ma vậy?”
“Ừm… ba xem những sách mà tổ tiên để lại, cũng từng nghiêm chỉnh học qua.”
“Trấn được ma gì rồi?”
“Ừm… Tại vì chưa có cơ hội gặp yêu quái...” Hứa Đức An tự biện hộ cho  mình, “Nhưng ba biết vẽ bùa, đây chính là minh chứng. Bùa trên mấy loại  nến đặc biệt có cái nào không phải ba vẽ đâu?”
“Từ lúc con bắt đầu lên cấp Hai đều do con vẽ cả, ba nhớ không?” Hứa Tâm An lạnh lùng nhắc nhở.
“Con cái đỡ đần cho ba chút chuyện là việc nên làm mà.”
“Trọng điểm trong lời nói của con là biết vẽ bùa thì có gì ghê gớm đâu.”  Hứa Tâm An nổi cáu, việc cả cô cũng biết làm thì ba cô có gì để đem ra  khoe khoang chứ.
“Không, không, làm người không được tự hạ thấp mình. Con nhìn xem, người  bình thường đâu có biết vẽ bùa, chúng ta thì biết, cho nên chúng ta là  gia tộc trấn ma, phải ưỡn ngực tự hào chứ con.” Hứa Đức An vừa nói vừa  ngẩng đầu ưỡn ngực ra dáng kiêu ngạo thật, tuy rằng con gái không thấy  được, nhưng thái độ nhất định phải có.
“Vậy sao? Đúng là lợi hại thật!” Hứa Tâm An kéo dài giọng nói vờ như  kinh ngạc, giọng điệu giả đến không giả hơn được, sau đó cô hạ giọng,  hỏi: “Vậy xin hỏi vị đại sư trấn ma này, Nến Hồn đang ở nơi nào?”
“Ừm… Con biết đó, căn tiệm đã nhiều năm như vậy, kho cũng đã dọn qua mấy lượt, hơi loạn một chút.”
“Vậy nó trông như thế nào?”
“Ừ thì, khi thấy nó chúng ta sẽ tự biết thôi.”
“Ai biết niệm chú của cây nến đó?”
“Ừm… Cái này thì trưởng bối trong nhà chưa ai dạy qua, chắc trong cuốn sách nào đó có.”
“Nến Hồn để lâu như vậy rồi còn dùng được không? Có hạn sử dụng chứ?”
“…”
“Ba có liên lạc với những gia tộc trấn ma khác không?”
“…”
Hứa Đức An bị hỏi đến nghẹn họng.
“Được rồi, ba à. Mỗi một gia tộc đều sẽ có truyền thuyết của gia tộc  được truyền lại. Tiệm Tìm Chết gì đó, nghe qua thì ngầu thật. Nhưng nhà  chúng ta một là không thật sự biết trấn ma, hai là chưa thấy qua nến hồn  gì đó, ba là hoàn toàn không biết niệm chú chi cả. Ba cứ xem như gia  đạo sa sút, kỹ nghệ thất truyền đi. Đám con cháu đời sau như chúng ta  cũng hết cách rồi.”
Hứa Đức An im lặng trong hai giây, buông một tiếng thở dài: “Nói ra thì  đúng là gia đạo sa sút thật, năm đó ba có nghe ông nội của ba kể, ông  nội của ông từng bắt được yêu quái. Thanh kiếm phục ma ngày đó đặt trên  bàn cúng, nhưng ông nội của ba cũng chưa tận mắt thấy nó qua, chỉ nghe  ông nội của ông kể lại thôi.”
“Được rồi, được rồi.” Nghe nhưng đọc khẩu lệnh vậy, Hứa Tâm An an ủi  ông, “Chuyện đã lâu như thế, cũng chỉ là nghe nói rồi lại nghe nói mà  thôi. Chúng ta sống vui vẻ qua ngày là được rồi, những chuyện khác không  cần nghĩ nhiều làm gì.”
“Đợi chút.” Hứa Đức An đột nhiên phản ứng lại, “Thần kinh của con thô  đến cỡ nào vậy? Trọng điểm bây giờ là Tất Phương đã tìm đến tận cửa, có  thần tiên tìm đến nhà chúng ta đấy!”
“Rốt cuộc anh ta có phải Tất Phương hay không còn chưa biết mà, đâu phải chỉ nghe anh ta nói là được, đúng không?”
“Nhưng cậu ta biết tiệm Tìm Chết, biết Nến Hồn.”
“Thì sao? Không có Nến Hồn, anh ta liền bỏ đi. Vả lại anh ta đã nói, có  Nến Hồn thì cô cũng không biết niệm chú.” Hứa Tâm An nhại lại giọng điệu  của Tất Phương lúc đó, “Thế nên anh ta nói sẽ đi tìm tiệm Tìm Chết  khác. Ba à, ba yên tâm đi. Không có chuyện của nhà ta nữa.”
“À…” Giọng ba Hứa nghe đầy tiếc nuối, “Ra là thế.”
“Hơn nữa điểu tinh đó cũng không phải đại thần gì, không sao đâu. Đợi  lần sai Chúc Dung, Xi Vưu , Ngọc Hoàng Đại Đế, Nhị Lang Thần, Na Tra,  Tôn Ngộ Không gì đó đến, chúng ta xử lý thận trọng cũng kịp mà.”
“…” Ba Hứa thấy lời con gái nói cũng rất có lý, “Thôi được, ba đi thám  hiểm thế giới tiếp đây. Có chuyện gì thì con viết thư cho ba. Cước điện  thoại đắt lắm. Ba cúp máy đây.”
“Này…” Hứa Tâm An chưa kịp nói câu nào đầu dây bên kia đã cúp máy mất.
“Thật tình, còn nói thần kinh con thô, thần kinh ba mới thô đó. Nếu là  ông bố khác, nghe có yêu quái tìm đến cửa đã vội vàng đeo cánh vào để  bay về bảo vệ con cái mình rồi.” Hứa Tâm An lầm bầm than vãn, cúp điện  thoại, đem chuyện này ném hết ra khỏi đầu.
=Hết Chương Ba=
Chuyện bên lề: 
Tất Phương: Đợi đã, sao lại có thể nói xấu sau lưng nam chính thế được!!! Ai là điểu tinh hả!!!
Hứa Tâm An: Chưa gọi kê tinh là may rồi, chê bai gì nữa!
Tất Phương:…
Doãn Tắc: Nước cốt gà dùng nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, mì chính cũng phải ăn ít lại.
Tác giả (giơ loa lên): Các diễn viên chú ý, không được làm rối phim  trường. Diễn tốt vai của mình là được rồi, đừng lo chuyện bao đồng của  người khác. Phải đoàn kết hữu nghị, không được đặt biệt danh lung tung. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện