[Dịch]Cửa Tiệm Cổ Quái - Sưu tầm
Chương 28 : Chương 8.1
Ngày đăng: 20:31 06-03-2018
                                            .
                                    
             Typer: Triển Tiểu Miêu
Hà Nghĩa đứng ngay đầu ngõ nhìn họ rời  khỏi, sau đó quay sang hỏi đệ tử bên cạnh. Đệ tử đó vẫn trông chừng Tất  Phương, nắm rõ mọi hoạt động của anh ta trong khoảng thời gian này, trả  lời rằng Tất Phương không rời khỏi đây, cũng không có hành động gì khác  thường, anh ta chỉ mượn điện thoại chơi game, còn bảo đói rồi đòi ăn  bánh ngọt, không có chuyện gì khác nữa.
Hà Nghĩa quay trở về báo  cáo chi tiết mọi chuyện với Cao Kiến Nghiêu. “Dường như Tất Phương không  cảm ứng được chuyện gì cả, anh ta vẫn ngồi ngoài đình nghỉ chân, không  có hành động khác thường nào.”
Cao Kiến Nghiêu đang nhìn sa bàn  của mình, nghĩ đến chuyện Hứa Tâm An bất ngờ nhảy đến mốc thời gian đó,  trong lúc ông ta không phòng bị, sờ vào sa bàn, hơn nữa còn biết cách sử  dụng nó, xem trộm được hồi ức của ông ta.
Cô nhóc đó nói không  sai, cảm giác bị người khác nhìn trộm không vui chút nào. Chỉ là những  người rơi vào ảo cảnh không hề hay biết, không ngờ cô nhóc đó lại nhìn  thấu, còn hiểu ra tất cả.
Hà Nghĩa đợi mãi vẫn không thấy sư phụ phản ứng gì, liền gọi: “Sư phụ.”
“Ta  nghe thấy rồi.” Cao Kiến Nghiêu lên tiếng: “Xem ra bùa chú phong ấn này  rất hữu hiệu, trừ phi trong lúc hiểm nguy mà Hứa Tâm An không muốn liên  lạc với Tất Phương nhờ hắn cứu giúp, hoặc Tất Phương thật sự không cảm  ứng được với cô ta để cảm ứng của phiến lông vũ bị đứt đoạn.” Ông ta mở  ngăn kéo, lại lục tìm một lá bùa khác đưa cho Đổng Khê: “Đưa nó cho  hắn.”
Đổng Khê đang định đưa tay nhận lấy, Hà Nghĩa lại nói: “Sư phụ, để con đi.”
Cao  Kiến Nghiêu ngạc nhiên, gật đầu đồng ý: “Cũng được.” Ông ta lấy lá bùa  đưa cho Hà Nghĩa. Đổng Khê rụt tay lại, im lặng đứng nép một bên.
Hà Nghĩa cất lá bùa cẩn thận, hỏi sư phụ mình: “Sư phụ, Hứa Tâm An rốt cuộc là người thế nào?”
Cao Kiến Nghiêu đặt tay vào sa bàn, yên lặng một lúc mới đáp: “Là người kỳ quái nhất ta từng gặp.”
Hà Nghĩa và Đổng Khê cung kính đứng đó, chăm chú lắng nghe.
Cao Kiến Nghiêu nói: “Trong ảo cảnh, cô ta không dùng chút pháp lực nào.”
Đổng Khê cũng chen vào, “Cô ta chưa từng luyện pháp thuật, dĩ nhiên không có pháp lực.”
“Cô ta không dùng pháp lực, nhưng vẫn phá được ảo cảnh.”
Hà Nghĩa và Đổng Khê đều ngạc nhiên.
“Hứa  Tâm An không chỉ phá được ảo cảnh mà còn quay trở về căn phòng này đúng  vào lúc ta đang làm phép, sờ vào sa bàn, xem trộm hồi ức của ta. Ta bắt  buộc phải kéo cô ta về để ngăn lại.”
Hà Nghĩa và Đổng Khê ngạc  nhiên không nói nên lời, họ còn tưởng trong lúc sư phụ thi triển pháp  thuật bị Hứa Tâm An nhìn thấy, không ngờ cô lại có thể vận dụng được  pháp lực của sa bàn. Cho dù là bọn họ, dù có sờ được vào đống cát đó thì  cũng không thể tạo ra ảo cảnh đi vào hồi ức của đối phương.
Đổng Khê kinh ngạc cả buổi: “Có liên quan đến sợi dây chuyền lông vũ ấy không?”
“Ngoài  cách giải thích đó thì không còn cách nào khác.” Cao Kiến Nghiêu bổ  sung: “Nhưng Hứa Tâm An có thể vận dụng pháp lực của lông vũ một cách  thuần thục, không để lại một dấu tích nào, cũng được xem là có tài. Hoặc  là Tất Phương đã từng chỉ dạy cho cô nhóc đó. Chủ tiệm Tìm Cái Chết quả  nhiên không phải là người bình thường, cho dù có tệ hại cỡ nào thì cũng  có chút tiềm năng nào đấy.”
Đổng Khê không nhịn được hỏi: “Vậy bên Trần Bách Xuyên thì thế nào, sư phụ có định tiếp tục giúp hắn ta không?”
Hà Nghĩa nhìn Đổng Khê.
Cao  Kiến Nghiêu trả lời: “Chẳng phải ta đang giúp hắn sao? Lá bùa kia có  thể ngăn cản cảm ứng giữa Tất Phương và phiến lông vũ, còn Trần Bách  Xuyên thế nào, phải xem bản thân hắn rồi.”
Đổng Khê còn định nói thêm nhưng nhìn thấy Hà Nghĩa nhìn mình liền im bặt.
Cao Kiến Nghiêu xua tay bảo bọn họ ra ngoài hết, còn ông ấy vẫn nhìn hộp cát vàng, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Ngoài sân, Hà Nghĩa gọi Đổng Khê lại: “Sư muội, rốt cuộc em đứng về bên nào thế?”
Đồng Khê chớp mắt, “Dĩ nhiên là em nghe lời sư phụ rồi.”
“Vậy thì tốt. Đừng làm chuyện hồ đồ.” Sau khi nói xong thì Hà Nghĩa xoay người bỏ đi.
Đổng Khê nhìn theo bóng lưng của sư huynh, suy nghĩ một lúc rồi về phòng của mình.
Nhóm  người Hứa Tâm An, Long Tử Vy đang lái xe, Hứa Tâm An kể đầu đuôi chi  tiết chuyện xảy ra ở chỗ Cao Kiến Nghiêu cho Tất Phương nghe, tuy nhiên  cô đã bỏ qua chuyện Cao Kiến Nghiêu chỉ trích anh ta, chỉ nói là không  chấp nhận được chuyện người khác nhìn trộm đời tư của mình.
“Anh  nói xem nếu tôi giống như những thấy bói toán bày hàng ven đường, hay là  như trong phim điện ảnh ấy, sờ vào quả cầu thủy tinh là có thể nhìn  thấy anh đứng ở giữa bãi biển…” Cô vừa nói vừa hươ chân múa tay, học  theo giọng điệu thần bí của người bói toán, như thể cô đang sợ vào quả  cầu thủy tinh vậy, diễn sâu đến nỗi Tất Phương cười suốt không thôi.
“Nếu  giống như thế thì tôi còn chấp nhận được, chỉ là ông cụ đó giống như  lắp camera trong nhà của tôi vậy, đúng là quá đáng mà.” Hứa Tâm An giải  thích vì sao cô lại nổi nóng như thế.
Tất Phương lắc đầu: “Cô gái trẻ, đúng là cô còn quá trẻ, không hiểu chuyện.”
Eo  ôi, Hứa Tâm An đúng là muốn đi tìm cây chổi. Rõ ràng dáng vẻ anh ta chỉ  là thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thật đáng đánh mà. Không  đúng, dù anh ta không đóng giả ông cụ thì cũng đáng đánh lắm.
“Người  khác không nhìn thấy dĩ nhiên không phản ứng kịch liệt như vậy, vì nó  cũng giống việc cô sờ vào quả cầu thủy tinh rồi thấy mình đứng ở giữa  bãi biển. Cao Kiến Nghiêu không nói chuyện côn Lập Thiên với người khác,  ông ta có thể nhìn thấy là do ông ta có bản lĩnh cao cường. Dù nhìn  thấy những chuyện riêng tư đó của cô xong ông ta vẫn khách quan đưa ra  chỉ dẫn hợp lý như với bao người, nên khi biết những chuyện đó thì bác  cô vẫn chấp nhận đó thôi.”
Long Tử Vy gật đầu, đúng là bà thấy pháp thuật này chẳng gây tổn hại gì, bà vẫn coi trọng lời chỉ dẫn về tương lai đó.
Hứa Tâm An nghe Tất Phương nói như thế, bình tĩnh ngẫm nghĩ, cũng thấy có lý.
“Huống  chi ông ta dùng pháp thuật phần lớn là do người khác đến cầu xin, hoặc  trong lúc đối phó với kẻ địch, ông ta cần tìm một số thông tin hay nhược  điểm của đối phương. Bất luận là trong hoàn cảnh nào, nếu ông ta nói  với cô là ông ta phải vào hồi ức của cô để xem thì đều rất kì quái đúng  không? Đổi ngược là cô, cô cũng không làm như thế.”
Hứa Tâm An  muốn phản bác là cô chẳng làm thế bao giờ, bệnh nhân đến tìm bác sĩ chữa  bệnh như thế nào mới đúng chứ. Cô còn chưa kịp nói đã bị Tất Phương  lườm: “Cô từ từ suy nghĩ, nếu suy nghĩ theo góc độ của pháp sư hàng ma  thì nên thông cảm một chút. Đổi lại là tôi, tôi cũng không giải thích  nhiều như vậy, mệt mỏi lắm, cũng phiền phức nữa. Giải thích một câu,  người ta lại muốn hỏi mười câu. Hơn nữa pháp thuật là tài sản quý báu  của pháp sư hàng ma, không ai muốn chia sẻ cho người khác đâu.”
Hứa Tâm An nuốt những lời đó vào lòng, từ từ suy ngẫm: “Được thôi, anh nói cũng có lý.”
Long  Tử Vy nhìn Hứa Tâm An ngồi bên cạnh mình, lại nhìn Tất Phương trong  kính chiếu hậu, hai người này ở bên cạnh nhau khá hòa hợp. Nhớ lại lời  của Cao Kiến Nghiêu khi nói đến quan hệ của cháu gái mình và Tất Phương,  bà không khỏi có chút lo lắng.
Tuy nhiên Long Tử Vy cũng không nói gì nhiều, bởi vì bọn họ sắp sửa bận túi bụi rồi.
Long  Tử Vy dẫn Hứa Tâm An đến văn phòng của bà, Quách Tấn nhận được điện  thoại của Long Tử Vy liền nhanh chóng đến tiểu khu Xuân Thiên đường Tây  Đinh thám thính tình hình. Phù Lương, Tần Hướng Vũ ở công ty đợi. Phương  Thư Lượng và Huỳnh Thiên Hạo cũng kịp đến đó, mọi người cùng nhau thảo  luận. Từ ngày Trần Bách Xuyên ra tay với Hứa Tâm An tới giờ đã được mười  ngày, e rằng hắn đã chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.
“Tâm An nói là  trước lúc xảy ra chuyện, cô ấy thấy có người theo dõi ở phía sau, vậy  xem ra hắn đã mưu tính từ lâu, nhất định là đã nghĩ ra rất nhiều cách  đối phó. Hơn nữa, Trần Bách Xuyên có đồng bọn mà, có lẽ bây giờ hắn đã  biết chúng ta đến tìm Cao Kiến Nghiêu rồi.” Phương Thư Lượng nói.
Phù  Lương điều tra ra số điện thoại đó đã bị hủy rồi. “Số điện thoại này đã  bị hủy rồi. Địa chỉ kia chỉ là nhà thuê, lúc trước có tin tức của người  cho thuê, nhưng mấy người này không tìm thấy tin tức cho thuê mới nào  nữa, có lẽ Trần Bách Xuyên vẫn còn thuê căn nhà đó.” Phù Lương nói đến  đó thì ngừng lại, gọi vào số điện thoại cũ của căn nhà cho thuê có trên  mạng, chủ nhà nhanh chóng bắt máy, Phù Lương nói anh ta muốn thuê nhà,  hỏi ông ta rằng căn nhà ở tiểu khu Xuân Thiên còn cho thuê không.
Giọng  chủ nhà rất lớn, đám người Long Tử Vy ngồi bên cạnh cũng có thể nghe  thấy tiếng của ông ta: “Cho thuê lâu rồi, người ta vẫn còn ở đó, tôi hết  nhà cho thuê rồi, anh đi tìm căn khác đi.”
Phù Lương tắt máy,  mọi người nhìn nhau không nói lời nào. Huỳnh Thiên Hạo lên tiếng: “Nếu  hắn vẫn còn thuê, vậy có lẽ vẫn còn cơ hội, mau gọi điện cho Quách Tấn  bảo anh ta canh chừng bên đó cẩn thận, tôi và Thư Lượng lập tức đến. Nếu  hắn vẫn còn ở đó, biết hôm nay chúng ta đến ngõ Lục Ẩm thì nhất định sẽ  chạy trốn. Chúng tôi đến chặn đường hắn, nếu không có động tĩnh gì, đợi  đến trời tối chúng tôi sẽ vào xem thử.”
Long Tử Vy đồng ý: “Bên  tôi cũng sẽ chuẩn bị, không chừng hắn có bố trí cạm bẫy trong nhà, chúng  ta nên đem đầy đủ pháp khí, lát nữa tập hợp ở khu nhà đó.”
“Vậy còn con thì sao?” Hứa Tâm An hỏi.
“Cô về nhà nấu cơm, làm món chân giò hầm, sườn xào chua ngọt, cá chép chiên, nhớ chưa?” Tất Phương lạnh lùng nói.
“Anh là lợn hả?” Hứa Tâm An sắp bị anh ta chọc tức chết.
“Tôi  là thần. Cô là chủ tiệm Tìm Cái Chết vô dụng, sức trói gà không chặt,  cái gì cũng không biết, ngoài việc biết nấu cơm thì có thể giúp được gì,  chi bằng về nhà nấu cơm món ăn khuya, đợi mọi người về.”
Hứa Tâm An: “…”
Mọi người không lên tiếng, bởi những điều vị thần này này nói đều đúng hết.
Hứa Tâm An không phục: “Tôi không vô dụng, bản lĩnh tôi rất cao cường, có thể giúp được mọi người.”
“Lỡ  đó là kế điệu hổ li sơn thì sao?” Tất Phương nói như thật, “Tất cả mọi  người đều đi bắt người, để lại một  người vô dụng ở nhà nấu cơm, kết quả  đám cao thủ không tìm được gì, định về nhà ăn khuya chúc mừng, lại  không thấy người vô dụng đó đâu hết.”
Hứa Tâm An: “…”
Mọi người đều im lặng, bởi những điều vị thần này nói cũng có lý lắm.
Tất  Phương bổ sung thêm: “Hơn nữa, cả đám pháp sư hàng ma, sáu pháp sư hàng  ma bọn họ không đối phó nổi một pháp sư hàng ma sao?”
Mọi người nhanh nhẹn đáp: “Chúng tôi không vấn đề đâu, đủ người rồi.”
Vị  thần nào đó xua tay, đầy lòng hảo tâm bảo: “Nếu hắn có đồng bọn, mấy  người không đánh lại, thì gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức đến giúp.”
Mọi người nghĩ cũng phải, thần mà chạy thì chắc là thần tốc.
Phù Lương mau miệng hỏi: “Tất Phương đại thần, số điện thoại của ngài đâu ạ?” Lưu lại để phòng chuyện không may.
Thần đáp: “Chính là số điện thoại của Hứa Tâm An.”
Hứa Tâm An: “…”
Hứa Tâm An vác đại thần đó về nhà nấu cơm, trước khi đi còn nghe Long Tử Vy nhận điện thoại của Đổng Khê.
Đổng  Khê nói sau khi Long Tử Vy và Hứa Tâm An rời khỏi thì vẫn chưa tìm được  cơ hội nói chuyện riêng với sư phụ. Cô ta hỏi nhóm Long Tử Vy có tiến  triển hay dự định gì không.
Long Tử Vy nói hết kế hoạch lúc nãy,  bảo là đã có người canh giữ dưới căn nhà cho thuê của Trần Bách Xuyên,  nếu không có gì thay đổi, tối nay họ sẽ vào đó kiểm tra.
Đổng Khê  nói cô ta muốn đến giúp một tay. “Lỡ như Trần Bách Xuyên lại dùng ảo  cảnh hay cạm bẫy thì sao, tôi ở đó chắc sẽ tốt hơn. Dù sao tôi cũng quen  thuộc với các loại pháp thuật này”.
Dĩ nhiên Long Tử Vy rất vui  mừng, mọi người hẹn thời gian sẽ gặp mặt dưới tòa nhà. Thật ra bà muốn  mượn cơ hội gặp mặt này để nghe ngóng cách nhìn nhận của Cao Kiến Nghiêu  về Hứa Tâm An, liên quan đến lời chỉ dẫn về vận mệnh tương lai của cháu  gái mình, lại không ngờ chuyện này có liên quan đến sa bàn của Cao Kiến  Nghiêu, Long Tử Vy nghĩ chuyện này rất quan trọng. Điều đó thể hiện Hứa  Tâm An là người thừa kế hay người đối địch? Bà thấy có chút bất an.
Hứa  Tâm An hoàn toàn quên mất chuyện “Sờ sa bàn”, cô dẫn Tất Phương đi mua  thức ăn, sau đó về nhà nấu cơm. Cô nấu bữa khuya cho đám người kia thật,  vừa làm vừa lo lắng cho an nguy của họ, còn cố ý để điện thoại trong  bếp, chỉ sợ họ gọi điện đến cầu cứu mà mình không nghe thấy.
Chuột  béo ngửi thấy mùi cơm thơm nức thì đã chạy đến dưới nhà chờ nãy giờ,  nhưng không dám vào trong. Hứa Tâm An ra ban công hái hành nhìn thấy  liền lớn tiếng gọi nó vào nhà, rồi vào bếp bảo Tất Phương ra mở cửa cho  Chuột béo. Tất Phương ngồi gác chân nên đùi chơi game như muốn nói làm  gì có chuyện tôi đi mở cửa cho tên tiểu yêu ba trăm tuổi kia. Hứa Tâm An  giận quá, vặn lửa nhỏ lại, tự  mình ra mở cửa cho Chuột béo, lẩm bẩm  oán trách: “Uổng công hôm nay tôi đập bàn đập ghế trước mặt ông cụ Cao  đó khen anh nức nở, đúng là tôi quá non dạ mà.”
Tất Phương cười rộ: “Cô khen tôi sao? Khen gì đó?”
Lúc  này Chuột béo đang nhón chân bước vào, thấy Tất Phương cười rạng rỡ như  thế thì chợt hoảng hốt, một bàn chân còn đang giơ lên trên không, sau  đó chầm chậm đặt xuống rồi biến thành chuột chạy như bay trốn trong nhà  bếp.
Hứa Tâm An vẫn chưa trả lời câu hỏi của Tất Phương, vửa nhìn  thấy Tất Phương dọa Chuột béo hoảng sợ như thế bèn lườm anh ta, rồi vào  nhà bếp.
Tất Phương bày vẻ mặt vô tội, rõ ràng anh ta không làm gì mà. Chỉ là cười rạng rỡ đẹp trai thôi! Như thế cũng không được sao?
Muốn đánh cho tên Chuột béo một trận quá à, mà thôi, lười lắm. Tất Phương lại chơi game tiếp.
Trong  nhà bếp, Hứa Tâm An vừa nấu ăn thình thoảng lại nhìn vào điện thoại,  sau đó khóe mắt liếc thấy Chuột béo đang ngồi bên góc kẹt bèn than thở:  “Chuột béo à, anh đừng ngồi ở đó, tự nhiên tôi sẽ muốn đánh anh đấy.”
Chuột béo ngoan ngoãn nghe lời, nhanh nhảu đáp: “Được ạ.”
Nó lập tức biến thành hình người, một chàng trai mập mạp xuất hiện đúng vị trí đó.
Hứa Tâm An: “…”
Hứa  Tâm An đang định nói điều gì chợt thấy điện thoại vang lên, cô tưởng là  điện thoại cầu cứu vội vàng bắt máy, không ngờ người đến là Hà Nghĩa.
“Cô Hứa, tôi là Hà Nghĩa, là đại sư huynh của Đổng Khê. Hôm nay chúng ta đã gặp nhau.”
“Tôi vẫn nhớ.” Hứa Tâm An hoàn toàn không đoán ra được Hà Nghĩa đến tìm cô có chuyện gì.
“Là  thế này, tôi chỉ muốn nói với cô, đừng để bụng những chuyện xảy ra hôm  nay, pháp thuật của sư phụ đã từng giúp rất nhiều người, cũng từng tiêu  diệt rất nhiều yêu ma làm chuyện xấu. Sa bàn vốn không phải công cụ bói  toán, nó là một pháp khí rất quan trọng, không những nhìn được quá khứ  tương lại, may rủi họa phúc, còn có thể trừ ma diệt yêu, cứu người làm  việc thiện. Lúc đầu pháp khí này thuộc về chủ tiệm Tìm Cái Chết, người  đó cũng là thấy của sư phụ, và rồi ông ấy đã giao sa bàn đó lại cho sư  phụ.”
“Ừm.” Hứa Tâm An mông lung, chuyện đó có liên quan gì đến cô.
“Những  chỉ dẫn của sư phụ chưa từng sai sót, tuy có nhiều lúc ý nghĩa không rõ  ràng, tuy nhiên cuối cùng đều chứng tỏ bên trong ẩn chứa hàm ý sâu sắc,  hôm nay những chỉ dẫn sư phụ nhìn thất thể hiện sau này cô sẽ là nhân  vật quan trọng trong giới hàng ma, có lẽ sau này cô sẽ là người kế thừa  sa bàn đó. Dĩ nhiên, điều đó chỉ là khả năng mà thôi. Kết quả của chỉ  dẫn sẽ thay đổi tùy thuộc vào quá trình sự việc và quyết định của mỗi  người.”
“Ừm.” Vậy có khác gì không nói đâu chứ?
Hứa Tâm An  không biết nên phản ứng thế nào mới thích hợp, chuyện này giống như dự  đoán, tùy tiện nói ra mà không cần chịu trách nhiệm, hơn nữa cô không  phải là đồ đệ của Cao Kiến Nghiêu, cũng không muốn nhận người thầy như  thế, sao lại kế thừa pháp khí của ông ta. Hà Nghĩa mới là đại đệ tử của  người ta, người thừa kế là anh ta mới phải chứ?
Hà Nghĩa dừng  chốc lát, lại nói: “Tôi nói những chuyện này là muốn nhắc nhở cô Hứa,  phải đề cao cảnh giác, chú ý an toàn. Trần Bách Xuyên nhất định sẽ ra  tay với cô. Còn nữa, phiến lông vũ của Tất Phương rất quan trọng với cô,  phải đeo nó bên mình, không được rời thân. Nếu có cơ hội thì học thêm  một ít pháp thuật, có lợi cho cô sau này. Những điều tôi cần nói chỉ có  thế, làm phiền cô rồi.”
Hà Nghĩa tắt máy. Hứa Tâm An nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, suy nghĩ cả buổi không hiểu rốt cuộc anh ta muốn nói gì.
Hà  Nghĩa mới vừa tắt máy không lâu, điện thoại lại vang lên, anh ta nhìn  dãy số điện thoại, quay sang nói với người bên cạnh: “Sư phụ, là Trần  Bách Xuyên.”
Cao Kiến Nghiêu uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Nghe đi.”
Hà Nghĩa nghe máy, bảo đối phương đợi chốc lát, sau đó đưa điện thoại cho sư phụ.
Cao  Kiến Nghiêu nghe máy: “Đúng vậy, là ta bảo Hà Nghĩa đưa cho cậu đấy,  cậu muốn cách ly triệt để cảm ứng giữa Tất Phương và phiến lông vũ đó  thì phải dùng tấm bùa này. Ừm, cậu dùng lại ảo cảnh cũng vô dụng, cô ta  đã thích ứng tốt với hoàn cảnh đó rồi, cũng phối hợp ăn ý với phiến lông  vũ, hôm nay ta dùng ảo cảnh cũng không trói buộc được cô ta. Cậu muốn  đoạt hồn của cô ta, nhất định phải dùng Khu hồn trận pháp, chỉ dựa vào  nước Dẫn hồn thì không có tác dụng. Đúng vậy, đúng là cường hồn, sức  mạnh của cường hồn đó thâm sâu khó lường. Cậu nói máy đo hồn hiển thị  đầy ô, thật ra không chỉ ở mức đó đâu, cậu rõ ý của ta chứ?”
Hà  Nghĩa đứng bên cạnh, không nghe những điều Trần Bách Xuyên nói, nhưng  qua một lúc anh ta nghe sư phụ mình đáp: “Đúng, hôm nay ta đã đưa lá thư  của cậu cho bọn họ. Ừm, cậu tự nghĩ cách đi. Được, cứ như thế.”
Cao  Kiến Nghiêu tắt máy, đưa điện thoại cho Hà Nghĩa. Hà Nghĩa không nhịn  được bèn hỏi: “Sư phụ, địa chỉ trong lá thư chắc không có tác dụng gì,  số điện thoại kia cũng bỏ rồi kia mà.”
Cao Kiến Nghiêu: “Đó chẳng  phải cũng là tin tức sao? Tìm kiếm tung tích của yêu ma khó khăn nhường  nào nhưng những pháp sư hàng ma như chúng ta vẫn làm được, hơn nữa chỉ  là điều tra một người thường xuyên đi lại giao thiệp trong giới, bọn họ  đã thu thập được rất nhiều manh mối rồi, nếu thế mà cũng không điều tra  ra được thì còn trông chờ điều gì ở bọn họ nữa?’
Nghe có vẻ như  Cao Kiến Nghiêu không hẳn muốn làm khó dễ gì đám người bên Hứa Tâm An,  cũng không che giấu tất cả sự thật, mà chỉ là muốn chỉ cho Trần Bách  Xuyên cách đối phó với Hứa Tâm An.
Hà Nghĩa lại hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc thấy muốn giúp bên nào?”
Cao Kiến Nghiêu đáp: “Giúp kẻ mạnh.” Ông ấy nhìn Hà Nghĩa nói: “Giới hàng ma cần kẻ mạnh.”
Mọi  người trong nhóm Long Tử Vy đã tập hợp đâu vào đấy, đang chuẩn bị xuất  phát. Long Tử Vy ở trong văn phòng chuẩn bị vài món, liền nhìn thấy côn  Lập Thiên ở trên bàn. Cao Kiến Nghiêu từng nói lúc bà còn trẻ đã lén  luyện tập côn Lập Thiên. Thật ra thì không phải lúc còn trẻ mà đến tận  bây giờ bà vẫn lén luyện tập, có điều là từ trước đến nay chưa từng dùng  nó để làm nhiệm vụ. Trong lòng bà luôn nghĩ, côn Lập Thiên là vật bất  khả xâm phạm, là bảo vật gia truyền. Tuy bà có thể sử dụng nó một cách  thành thục, song trước giờ chưa từng xem nó là pháp khí của mình. 
Long Tử Vy nhìn côn Lập Thiên chằm chằm, bước đến bàn, dứt khoát cất nó vào ba – lô mang theo bên mình.
Mọi  người tập hợp ở tiểu khu Xuân Thiên. Quách Tấn và Huỳnh Thiên Hạo,  Phương Thư Lượng đã nắm rõ hoàn cảnh xung quanh, bọn họ cũng lên tòa nhà  thứ ba kia kiểm tra rồi. Trên nóc tòa nhà còn dấu vết từng bày bố phong  ấn kết giới. Có lẽ đây là địa điểm thứ hai mà Hứa Tâm An bị dịch chuyển  tức thời. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện