[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ
Chương 7 : Ma quỷ hoành hành ở hung huyệt (1)
Người đăng: Nhóm dịch thôn Độc Cô
.
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Cửa đón khách đặt cạnh một bức tường có lùm cây khá thấp, thoạt nhìn thì thấy rất chỉnh tề nhưng thật ra chẳng được cá tính cho lắm. Duy có mấy bông hoa trắng noãn nổi bật giữa tấm nền xanh biếc của cây cối mới mang đến vài phần hàm súc, thú vị.
Phía sau bức tường là một bể phun nước hình trăng lưỡi liềm, cột nước phun cao ba bốn thước. Dưới ánh nắng mặt trời, những giọt nước rơi xuống trở nên rực rỡ như cầu vồng bảy sắc.
Mảnh đất trống còn lại được phủ lên lớp cỏ chỉnh tề. Trên bãi cỏ bố trí rất nhiều căn phòng bằng gỗ với tạo hình thống nhất. Ở giữa lại có một con đường nhỏ uốn lượn thẳng vào sâu trong trang viên. Dọc theo con đường được tạo ra từ đá cuội, ba người đi xuyên qua vài tiểu viện mang kiểu dáng đơn điệu, lại vượt qua thêm một đoạn hành lang gấp khúc vô cùng cổ xưa, rốt cuộc những tòa lầu màu hồng phấn mới xuất hiện trước mắt.
Trong trang viên cực kỳ yên tĩnh, ba người cùng nhau đi tiếp. Đoạn đường này không có nửa cái bóng người, trang viên xinh đẹp dần lộ ra vẻ trống trải mà âm lãnh.
Vì vách núi đã ngăn cản hơn phân nửa ánh sáng mặt trời cho nên ngoại trừ mảnh cỏ bên ngoài cổng chính, những nơi khác ở bên trong trang viên đều nằm dưới bóng râm.
Không khí ở đây vô cùng ẩm ướt và lạnh lẽo, hẳn là vì đã lâu ánh nắng không chiếu đến.
Rừng cây thưa thớt ở phía xa xa có chút ít sương mù không tiêu tan, làn sương trắng mỏng manh lượn lờ khiến cỏ cây gần đó trở nên mơ hồ, hệt như có một cái bóng đang ẩn hiện.
Đột nhiên Ung Bác Văn có cảm giác bị theo dõi. Toàn bộ tấm lưng của hắn ướt đẫm như nhúng trong nước đá, hơi lạnh từ từ di chuyển lên ngực. Trong phút chốc, tay chân dần dần tê cóng.
Khuôn mặt của Lưu Ý cũng không được tự nhiên. Khi đi đường, đầu gã lắc lư trái phải hệt như cái trống. Sắc mặt càng ngày càng kém, lúc đi đến phía trước tòa lầu màu hồng phấn, khuôn mặt của gã trở nên xanh xao.
Cách bố trí phong thuỷ ở đây đã chênh lệch đến trình trạng độc nhất vô nhị. Nếu Guinness có hạng mục về vấn đề này thì đây chính là kỷ lục thế giới rồi.
Không con không cháu, tiền mất tật mang, nghèo khổ già yếu, mẹ goá con côi, phạm đến uy quyền của quan, gặp tai nạn binh đao...
Có thể nói, bất cứ người nào ở nơi này nếu không chết sạch thì đó mới gọi là việc lạ.
Nhưng nhà họ Phí vừa đông người vừa hưng thịnh, lại càng đại phú đại quý... Điều này thật sự làm Ung Bác Văn không biết giải thích thế nào.
Lúc nhìn thấy tòa lầu màu hồng phấn, Lưu Ý rốt cục cũng thét lên một cách kinh hãi, chỉ thấy hắn chỉ vào tòa lầu rồi lắp bắp nói: "Đây.. đây là vị trí đặt huyệt ư? Sao... sao có thể như vậy..."
Trong phút chốc, gã liền cảm thấy ngột ngạt khó thở, đến lời cũng nói không ra.
Vị trí huyệt được xây dựng ở đây rất lâu, tất nhiên long khí sẽ tổn thương. Cho dù không còn không có bố cục phong thủy hung ác nhưng chỉ cần chôn cất trong khu vực này thì chỉ có nước nhận lấy tai hoạ.
Ung Bác Văn chau mày, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an. Hắn để ý thấy mọi nơi đều có vẻ quỷ dị, ầm trầm. Thầm kiểm tra bằng linh giác, Ung Bác Văn nhận ra xung quanh tràn đầy tử khí, tuyệt không phải là nơi người có thể sống. Nếu không phải vì cứu bạn gái, chỉ việc đầu tiên hắn muốn làm là quay đầu chạy trốn đến một nơi cách xa cái nơi tà môn này.
"Làm sao vậy?" Hàn Nhã nghe tiếng kêu của Lưu Ý mới quay đầu hỏi: "Lưu tiên sinh, có vấn đề gì sao?"
"Không, không có." Tâm thần của Lưu Ý đã bay đi nơi khác. Vừa trả lời xong, sắc mặt của gã trở nên trắng bệch, sau đó miệng thì thầm, bàn tay đang cầm la bàn vụng trộm bấm đốt ngón tay liên tục.
"Đây là lầu Thính Phong, nơi Phí tiên sinh tiếp đãi khách quý." Hàn Nhã xoay người, chỉ vào cái lầu nhỏ màu hồng phấn rồi nói: "Đi thôi, Phí tiên sinh đang chờ các người đấy."
Hai người đi theo Hàn Nhã đều có nỗi bất an của mình. Lúc này họ đã đến trước cửa lầu, trên cửa treo một tấm biển, ba chữ to ở trên tấm biển chính là ba chữ "Lầu Thính Phong".
Cái biển này màu đen tuyền, chữ đỏ tươi, nếu nhìn thoáng qua sẽ ngỡ rằng đây là do máu người dội lên. Ung Bác Văn vừa nhìn thấy những chữ này, cả người không khỏi cảm thấy run rẩy. Nhưng vì không muốn mất thời gian với tấm biển, hắn vội vàng cất bước xông thẳng vào bên trong lầu.
Phòng khách rộng rãi mười phần, ở giữa bày biện bàn đá và vài băng ghế, hai bên nam bắc đều có thể ngồi ngắm cảnh. Xa xa có đặt một chậu hoa thụ cực lớn, nhìn xuyên qua cành lá um tùm, Ung Bác Văn có thể thấy được những đường nét chạm trổ hoa văn tinh xảo trên cửa sổ gỗ màu hồng. Trên cửa sổ có gắn những tấm kính lục lam chàm tím, những bóng cây lắc lư chập chờn trong tấm kính nhìn giống hệt như vô số cánh tay đang vung vẩy, đong đưa.
Trước mặt Ung Bác Văn là một giá sách lớn dựa vào tường, trên kệ bày nhiều loại sách lớn nhỏ, ở giữa giá sách có vài căn nhà nhỏ bằng gỗ, vừa liếc sơ đã có thể nhìn ra giá trị xa xỉ. Hai bên trái phải của giá sách đều có bậc thang bộ, hẳn đây chính là con đường dẫn lên lầu hai.
Toàn bộ phòng khách được sắp xếp theo phong cách cổ xưa, Ung Bác Văn vừa đi vào liền có cảm giác hỗn loạn thời không, trong lòng không khỏi có cảm tưởng đi vào cánh cửa thời gian rồi trở lại quá khứ, sau lại có cảm giác đứng giữa hiện trường quay phim cổ trang.
"Mời hai vị ngồi, ta sẽ đi mời Phí tiên sinh." Hàn Nhã khoát tay chặn hai người lại rồi liền quay người rời khỏi.
Có lẽ từ lúc thành danh đến nay, Lưu Ý vẫn chưa hề đi một quãng đường xa đến như vậy. Lúc này, trên trán gã đã ngập tràn mồ hôi. Đợi bóng Hàn Nhã vừa khuất, Lưu Ý liền tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, thân hình nặng nề của gã làm cái ghế này run rẩy không thôi.
Ung Bác Văn không phải không cảm thấy mệt nên đành buông cây súng nước trên tay và ba lô khổng lồ xuống một cái ghế khác, sau lại vỗ đầu vai Hắc Miêu rồi dạo quanh phòng khách vài vòng. Đến khi đã cảm thấy nhàm chán, hắn mới xem xét đến giá sách.
Trong mấy trăm quyển sách trên giá cũng có hơn phân nửa có nội dung thuộc về các loại hình phong thuỷ, cách tránh ma quỷ... Có lẽ Phí Mặc rất sùng bái lĩnh vực này.
Ung Bác Văn tiện tay cầm bản kinh Nghi Long xuống, chưa kịp mở ra thì đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc mơ hồ của phụ nữ.
"Meo!" Con Bông kêu một tiếng, lông tóc dựng đứng lên, thân thể cong lại, tất cả các chi đều được đặt trong thế sẵn sàng.
Tiếng khóc lóe lên rồi im bặt ngay sau đó, đợi Ung Bác Văn nghiêng tai nghe ngóng để tìm nơi phát ra tiếng khóc thì xung quanh đã trở nên yên tĩnh. Trong lòng của hắn vừa kinh hãi vừa nghi ngờ. Đến khi quay người nhìn lại, chỉ thấy Lưu Ý đang loay hoay với một cái la bàn.
Ung Bác Văn nhịn không được mới hỏi: "Lưu tiên sinh, vừa rồi ngươi có nghe thấy một tiếng khóc hay không?"
Lưu Ý nhìn Ung Bác Văn bằng nửa mắt, đoạn cười lạnh nói: "Tiếng khóc con mẹ gì? Ở đâu ra lại có thứ đó? Chắc người có chứng hoang tưởng rồi. Thằng nhóc kia, lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, muốn làm ăn với Phí tiên sinh thì cũng tự coi lại xem bản thân mình có bao nhiêu cân lượng. Hừ hừ, nếu làm trễ nãi công việc của Phí tiên sinh, chỉ sợ rằng có chết cũng không đủ để bồi thường!"
Ung Bác Văn không muốn nói nhảm cùng Lưu Ý, nhưng cũng biết hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, tuyệt đối gã sẽ không bỏ qua cho mình. Rốt cuộc, hắn đành phải nhẫn nhịn để giải thích: "Lưu tiên sinh, ngươi không nên hiểu lầm. Phí tiên sinh mời ta đến không phải để xem phong thuỷ, ta sẽ không đoạt chuyện làm ăn của ngươi đâu."
"Hả? Vậy ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ Phí tiên sinh cố ý mời ngươi tới dùng cơm?" Lưu Ý mặt mũi tràn ngập ý mỉa mai, hiển nhiên gã không tin lời của Ung Bác Văn.
"Phí tiên sinh nói trong nhà có chút... Ực... Có chút đồ vật không sạch sẽ... Cho nên mời ta đến thanh lý giúp." Ung Bác Văn giải thích một cách hàm hồ: "Chuyên môn của ta là bắt quỷ tránh ma, tuyệt đối không am hiểu về phương diện phong thuỷ."
"À..." Sắc mặt Lưu Ý dần buông lỏng: "Nếu so về khả năng xem phong thuỷ thì ở Xuân Thành này không có ai có thể hơn ta. Có lẽ Phí tiên sinh cũng không có khả năng tìm những người khác."
Ung Bác Văn cười thầm, thấy gã đã tạm hòa hoãn, hắn định lên tiếng thì bỗng tiếng khóc kia lại vang lên một lần nữa.
Nhưng lần này tiếng khóc rất rõ ràng hơn so với lần trước, ở giữa không gian buồn man mác, âm thanh réo rắt thảm thiết lại càng khiến người nghe cảm thấy sống mũi cay cay, trong lòng mềm nhũn, không chừng đến nước mắt cũng có thể rơi.
Tiếng khóc này phát ra từ lầu trên!
Ung Bác Văn đột ngột quay người nhìn bậc thang hướng lên lầu.
Con Bông ở trên vai hắn kêu thầm trong họng, thân thể của nó càng ngày càng tỏ ra khẩn trương hơn.
Nhưng tiếng khóc lại biến mất một lần nữa.
Ung Bác Văn quay đầu lại nhìn Lưu Ý rồi hỏi: "Lưu tiên sinh, ngươi đã nghe thấy chưa?"
Sắc mặt Lưu Ý tái mét, trong mắt toát lên nỗi sợ hãi, gã miễn cưỡng gật đầu, giọng nói trở nên run rẩy: "Đã nghe, thiệt là những vật kia?"
Tiếng khóc này vừa bồng bềnh vừa thấm thoát, lại thê lương thêm chút lạnh lẽo... Tuyệt không phải tiếng khóc của con người, cho dù có một kẻ điếc đặc đứng ở đây cũng không thể không cảm thấy sợ hãi. Tuy Lưu Ý là đại sư phong thủy nhưng trên phương diện bắt quỷ lại dốt đặc cán mai. Mà gã là kẻ có pháp thuật trong người, cũng hiểu biết nhiều thứ hơn so với người bình thường, chính vì vậy nỗi sợ hãi trong lòng gã càng lúc càng khuếch trương.
"Sợ rằng điều này không thể sai được." Ung Bác Văn gật gù, giọng nói có vẻ hoài nghi: "Không thể không nói loài quỷ trước mắt thật hung lệ, mặt trời còn chưa xuống núi đã dám ra đây quấy phá..."
Nói đến đây, đột nhiên hắn dừng lại, thầm nghĩ: "Chẳng phải quỷ hấp khí dám bám trên người của Phí Mặc giữa ban ngày ban mặt hay sao? Nói không chừng quỷ quái ở đây cũng cùng một loại với quỷ hấp khí. Tung tích của Tiểu Vân tỷ tám phần có liên quan đến những thứ này."
Nghĩ tới đây. Ung Bác Văn mặc kệ tâm tình hỗn loạn mà quay người vọt tới trước ba lô, tay nhét một bó bùa thật to vào trong túi quần, lại đem kiếm gỗ đào cắm trên đai lưng. Sau khi do dự chốc lát, hắn đành vác cây súng bắn nước ở trên lưng, tay trái cầm kính Bát Quái, tay phải thủ sẵn pháp quyết hộ thân. Cùng con mèo đen trên vai, Ung Bác Văn sải bước phóng lên lầu.
Chạy đến bậc thang đầu tiên, đột nhiên Ung Bác Văn lại nghĩ: Nếu cứ để Lưu Ý ở lại đây sẽ không được an toàn. Đoạn, hắn dừng bước nói với Lưu Ý: "Lưu tiên sinh, chúng ta cùng đi chứ."
Nghe xong, Lưu Ý chấn động, vội vàng khoát tay cười: "À? Không cần khách khí, ngươi cứ việc tự nhiên, ta sẽ ở đây canh cửa để quỷ không còn đường chạy trốn."
Ngoài miệng là vậy nhưng trong lòng lại nói thầm: "Thằng nhóc này không phải bị bệnh tâm thần chứ? Vừa biết có quỷ, đã hưng phấn giống như ăn hết một vỉ Viagra vậy."
"Cũng được." Thật ra, Ung Bác Văn cũng không muốn mang theo Lưu Ý. Đến khi thấy gã từ chối, hắn cũng không khách khí nữa mà lập tức xông lên bậc thang ở bên trái. Chỉ phóng mấy bước đã lên đến lầu hai.
Phía trước bậc thanh lên lầu hai là một cái sảnh nhỏ, nội thất gồm có dãy sô pha cùng một bàn trà. Trên tường treo một cái ti vi siêu mỏng cỡ lớn. Hai bên trái phải quanh chiếc ghế sô pha lần lượt có mỗi cánh cửa, tất cả đều khép.
Ti vi đang mở, trên màn chính là một bộ phim ma Hồng Kông sản xuất vào thập niên chín mươi. Một đám nhân vật chính đang bị ma rượt đến nỗi trốn chui trốn nhủi như chuột, nguyên bản đám này phải gào khóc thảm thiết nhưng vì TV đang ở chế độ Mute (Tắt tiếng) nên không có bất kỳ âm thanh nào.
Ung Bác Văn vẫn đứng ở bậc thang cao nhất, hắn không dám mạo hiểm bước vào. Sau khi quan sát mọi nơi mà không có phát hiện gì, Ung Bác Văn mới bước đến bàn trà một cách cẩn thận.
Ngoài mấy loại hoa quả tươi ngon, trên bàn còn có một chén trà, nước trà còn khoảng nửa chén. Mấy hột trái cây trong thùng rác ở bên cạnh vẫn còn mới, ắt hẳn vừa được vứt vào đó không lâu. Ung Bác Văn suy nghĩ một chút, đoạn lấy tay sờ lên chén trà.
Chén trà vẫn còn ấm.
Tất cả mọi biểu hiện trong sảnh nhỏ đều nói lên một điều, đó là vừa có người vừa ăn vặt vừa xem ti vi.
Nhưng bây giờ người đâu?
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện