[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ

Chương 3 : Mỹ nữ xuất hiện (1)

Người đăng: no_dance8x

.
-----o0o----- Nhắm thật chuẩn thế tới của quỷ cổ, Ung Bác Văn liền lộn nhào một vòng để tránh thoát đòn tấn công. Sau đó, hắn đi đến trước bàn, rút ra một thanh kiếm gỗ đào dài nửa xích từ trong hộc rồi múa mấy cái trên không trung. Lúc này, Ung Bác Văn mới chịu kẹp lá bùa một vòng xung quanh thân kiếm, miệng niệm: "Thần binh hỏa cấp như pháp lệnh!". Trên thân kiếm chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ, phảng phất như rực lửa rồi biến mất, độ ấm trong phòng từ lúc này lập tức tăng lên vài phần. Mà Ung Bác Văn thì giơ cao kiếm chém về phía quỷ cổ. Con quỷ cổ này thật là hiền lành, cứ như biết rõ không thể đỡ kiếm từ chính diện nên đột nhiên linh hoạt như con người tạm dừng thế tới và lui về phía sau. Ung Bác Văn vung kiếm dí sát không rời, đồng thời la: "Tiểu Vân, chiếu vào nó!" Elle Vân đang đứng bên cửa sổ không biết nên làm thế nào cho phải, đến khi nghe được hướng dẫn liền lập tức làm theo. Lúc này, nàng tận lực hướng kính bát quái để chiếu tia sáng phản xạ từ ánh nắng mặt trời lên trên người của quỷ cổ. Con quỷ cổ kia nhất thời không kịp đề phòng nên liền bị tia sáng của kính bát quái quét qua, trên người nó liền toát ra một đám khói xanh. Con quỷ này không khỏi rên rỉ oa oa rồi bối rối vỗ cánh né tránh ánh mặt trời. Thuở nhỏ, Ung Bác Văn cùng Elle Vân chơi đùa và học tập nên hợp tác đã rất quen tay. Đến giờ phút này, khi phải đối phó với quỷ cổ cũng phối hợp rất có nét, một tia sáng một đường kiếm bao vây, chặn đánh dần bức con quỷ cổ kia vào trong góc phòng. Nhưng con quỷ cổ này không hổ là một loài vật hung dữ hiếm thấy. Tuy ở trong cảnh túng quẫn nhưng chẳng có vẻ e ngại, đã thế nó còn ỷ vào sự linh hoạt và tốc độ của mình để né tránh đòn công kích trí mạng trong mỗi lần cứ tưởng như đã trúng đòn, dù vậy con quỷ này cũng chẳng thể tránh khỏi thương tích đầy mình, chỉ là không có nguy hiểm đến tính mạng. "Nghe nói tâm linh của cổ tương thông với chủ nhân, chẳng lẽ nó muốn kéo dài thời gian để gọi cứu bình à?" Ung Bác Văn có suy nghĩ như vậy, trong lòng có hơi lo lắng, chỉ sợ nếu chậm trễ trong chốc lát nữa thì biến cố nào đó sẽ xảy đến. Trong lúc tiện tay, hắn đã giật cái thứ dơ dáy vốn đã không còn là chiếc sơ mi ra khỏi người rồi ném về phía hướng mà con quỷ cổ đang bay đến, nhất thời vừa vặn che kín nó. Trong giây lát, con quỷ cổ bị che kín nên lộ ra dáng vẻ cực kỳ bối rối đến nỗi đập cánh bay loạn xạ, tiếp đó cái đầu của nó bỗng đụng trúng vách tường. Con quỷ cổ đau đến nỗi thân thể vặn vẹo, gào rú mãi không dứt. Chẳng những vậy, nó còn bay loạn xà ngầu khiến chiếc áo sơ mi kia bị xé đến nát bấy. Ung Bác Văn xông về phía trước một bước, kiếm giơ cao đâm mạnh khiến quỷ cổ dính chặt trên tường, dịch thể màu xanh lá cây theo bức tường chảy xuống ồ ạt. Ung Bác Văn thừa thắng xông lên, tay lại móc ra một lá bùa rồi dán vào ngay giữa cái vòi và xúc tu của quỷ cổ, ngón bên tay còn lại vẽ bát quái, miệng niệm chú thật gấp gáp: "Chúc dung trì cấm, bất tỏa viêm thành, phi thiên hốt hỏa, đại bố dương tinh, hách nhật cảo sí, bát phương phi diễm, mau lập tức tuân lệnh!" Cố vung tay chém thật mạnh về phía quỷ cổ. Hỏa diễm nóng rực xuất hiện trên kiếm gỗ đào, sau khi đốt lá bùa dẫn lửa, toàn thân quỷ cổ cứ như được tưới xăng, lửa cứ theo đó mà quấn quanh thân thể của quỷ cổ. "Mau đưa cho anh!" Ung Bác Văn đưa tay về phía Elle Vân, Elle Vân cũng hiểu ý, lập tức ném kính bát quái cho hắn. Ung Bác Văn xoay kính bát quái nhắm vào quỷ cổ đang bị lửa thiêu hừng hực. Trong kính đang phản xạ ánh lửa và cũng hình thành một ngọn lửa sinh động bên trong bát quái đồ. Quỷ cổ giãy dụa bên trong ngọn lửa, dần dần không có chút động tĩnh nào. Sau một lát, ngọn lửa dần tắt ngấm, trên mặt đất chỉ còn vẻn vẹn một đống tro tàn vụn vặt. Mặc dù cây kiếm gỗ đào cắm trong lửa nửa ngày trời nhưng lại không tổn hao một chút nào, đến một vệt lửa cũng không hề có. Ung Bác Văn vẫn cảm thấy lo lắng như trước, hắn quay người trở lại bàn rồi lấy ra một chai thuốc tiêu viêm rồi đổ thuốc ra mặt bàn. Ngay sau đó, hắn cẩn thận hốt tro tàn vào trong chai thuốc và lấy ra một lá bùa nhét vào, vặn nắp bình. Cuối cùng mới để lại trên bàn, kính bát quái thì đặt bên trên. Xử lí xong những thứ bề bộn này, Ung Bác Văn mới cảm thấy an tâm, nhất thời toàn thân không còn một chút sức lực nào. Vì thế, hắn đành vịn vào bàn học rồi vừa thở dốc một hơi vừa tra xét khắp nơi. Phí Mặc vẫn đang bất tỉnh nhân sự trên bàn, còn Elle Vân vẫn mang sắc mặt khẩn trương như gặp phải đại địch, có lẽ do nàng chưa rõ Ung Bác Văn đã tiêu diệt xong quỷ cổ hay chưa. Ung Bác Văn đến bên cạnh Elle Vân, tay khẽ vuốt ve sau lưng nàng. Tuy cách một lớp áo nhưng cũng cảm thấy cơ bắp của Elle Vân run rẩy nhè nhẹ, hắn lập tức vỗ vai an ủi, miệng nói: "Tiểu Vân tỷ, không sao rồi." Elle Vân bị hắn vỗ thì sợ run cả người, đến lúc ngẩng đầu liếc hắn, bỗng nàng chép miệng, đột nhiên òa khóc. Ung Bác Văn biết Elle Vân đang sợ hãi nên tranh thủ ôm nàng vào trong lồng ngực, hiền hòa nói: "Không sao rồi, không sao rồi, chẳng cần sợ nữa, khóc nhiều sẽ biến thành mèo đó." Elle Vân ghé vào trong ngực Ung Bác Văn một lát, cảm xúc dần vững vàng hơn, đến khi nước mắt đã khô thì mới cố ý đẩy hắn ra rồi liếc nhìn Phí Mặc. Khi thấy ông lão này vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, Elle Vân mới thoáng yên tâm lau đi vệt nước mắt ngập tràn mặt mũi. Bỗng nàng nhíu mày khi thấy Ung Bác Văn đang ở trần: "Đây chính là áo sơ mi hàng hiệu, anh có biết nó bao nhiêu tiền hay không?" Đúng lúc tâm thần của Elle Vân không ổn định, hơn nữa tấm lòng thấy thuốc như cha như mẹ, nên lập tức trúng kế của hắn. Sau khi đến bên cạnh Phí Mặc, nàng vừa kiểm tra vừa hỏi: "Tiểu Văn, vừa rồi là thứ vì vậy? Đó không phải là quỷ chứ?" "Đó là quỷ cổ, có một vài bộ phận của quỷ nên có thể coi là quỷ. Nếu nói đúng hơn, vậy hẳn là một loại quái thai tạp chủng chứ không phải giống quỷ do kết quả từ tự nhiên sinh ra! Em đã nghe nói qua cổ rồi chứ? Loại quỷ cổ này trước hết phải dùng phương pháp luyện cổ để tạo ra cổ, sau đó lại dùng phương pháp luyện quỷ để luyện cổ thành quỷ, cuối cùng dùng phương pháp kỳ bí luyện nó thành quỷ cổ. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì anh cũng không rõ lắm. Dù sao đây là loại vật tà môn, trên sách nói một khi đã phóng ra quỷ cổ liền có thể khiến người sống biến thành lệ quỷ. Nhưng mà anh nghe nói tâm linh của cổ tương thông với chủ nhân, nếu cổ bị chết do đạo pháp thì có lẽ chủ nhân cũng sẽ chết theo..." Khi Ung Bác Văn nói xong những câu này thì trong lòng của hắn cũng cảm thấy không thiết thực. Nếu chủ nhân của quỷ cổ không chết thì sao? Vậy nhất định hắn sẽ tìm đến nhà để báo thù. Mà người có thể luyện thành thứ đồ vật tà môn như vậy ắt hẳn chẳng phải là thứ dễ đối phó. Vì dự phòng nguy cơ nhỏ có thể sẽ xảy ra, hắn phải mau chóng xử lí sạch sẽ tro tàn của quỷ cổ để phòng ngừa manh mối còn tồn lại. Tuy Ung Bác Văn nghĩ như vậy nhưng vì sợ Elle Vân lo lắng nên hắn không dám nói ra. Vừa giải thích vấn đề của quỷ cổ, hắn vừa mở một cánh cửa sổ ra, ngay sau đó tự lấy thùng nước, cây lau nhà và các loãi cung cụ ở phía sau ra để bắt đầu dọn dẹp phòng ốc. Thấy trên tay bận việc không thôi, trong lòng hắn không khỏi cảm khái. Lúc trước, Ung Bác Văn xem phim có quỷ toàn thấy đại sư bắt quỷ dù làm việc cực khổ nhưng hễ cứ xong việc thì chẳng bao giờ dọn dẹp phòng. Còn mình vừa phải liều mạng bắt quỷ vừa phải đích thân quét dọn, quả thật bất công à nha. Chỉ trong chốc lát, Elle Vân đã kiểm tra mọi thứ rồi mới quay đầu nói: "Ông ấy không có chuyện gì, chỉ là kinh hãi quá lớn mà thôi. Hơn nữa trên người còn bị hư thoát, hình như gần đây không chú ý sức khỏe..." Ung Bác Văn cũng không rõ về phương diện y học cho lắm, mới nghe mấy câu đã thấy nhức đầu nên vội vàng cắt lời: "Không chết là được rồi, đã vậy chúng ta không cần gánh nhưng thứ không liên quan." "Anh nói cái gì vậy!" Tuy trong lòng Elle Vân cũng nghĩ như vậy nhưng không thích dùng lời nói vô sỉ, ti bỉ như hắn. Ngay lập tức, nàng liếc xéo nhìn hắn rồi xoay người mát xa cho Phí Mặc. Thủ pháp của Elle Vân vừa xuất ra, Phí Mặc liền thở hắt ra, mắt mở trừng nhưng có chút mê mang nhìn người đẹp ở trước mắt, miệng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?" "Vừa rồi..." Elle Vân cảm thấy không thể nào giải thích thật tốt nên liền liếc nhìn Ung Bác Văn như muốn cầu cứu hắn. Ung Bác Văn ném cây lau nhà sang một bên rồi ngồi xuống trước mặt hai người, mắt nhìn chằm chằm vào Phí Mặc, miệng hỏi: "Phí lão tiên sinh, trước khi ông hôn mê liệu có thấy thứ gì hay không?" Phí Mặc cau mày suy nghĩ một lát, liền hoảng sợ nói: "Tôi nhìn thấy, tôi nhìn thấy một con quái vật đen như mực nhào đầu về phía ra, toàn thân nó đầy máu, giống như đã giập nát một nửa." Ung Bác Văn gật gù, mặt nghiêm túc nói: "Phí lão tiên sinh, cho dù không có tin hay không thì tôi cũng phải nói cho ông biết, đó là một con quỷ hấp khí, nó một mực bám trên người ông và hấp thụ dương khí. Gần đây ông cảm thấy không khỏe do công nó mà ra đấy! Sỡ dĩ ông có thể nhìn thấy con quỷ này bởi vì nó đã bị tôi dùng đạo pháp bức khỏi thân thể. Sau khi ra ngoài, nó tự động ngưng hình dạng nhờ vào dương khí của ông, trên thực tế, thứ ông chứng kiến chính là do dương khí của chính ông tạo ra." "Cậu nói tôi bị quỷ nhập vào người!" Phí Mặc kinh ngạc nhìn thanh niên này, hắn không thể nào tin điều mình vừa nghe: "Điều này sao có thể xảy ra?" "Ông không tin phải không?" Ung Bác Văn hỏi ngược lại, thật ra đây là phản ứng rất bình thường của người hiện đại. Hắn thấy Phí Mặc nói vậy cũng không cảm thấy kì quái bao nhiêu. "Không phải, không phải... " Trong lòng Phí Mặc như đang suy nghĩ gì đó, dường như tâm hồn đang để ở nơi nào, bỗng miệng thì thào mấy câu rồi hỏi: "Con quỷ kia thế nào rồi?" "Chết đi rồi!" Ung Bác Văn trả lời: "Loại ác quỷ hại người như vậy, không thể thay đổi bản tính được." "Cậu đã giết chết nó?" Phí Mặc lộ ra vẻ mất hồn, thoạt nhìn cũng sợ hãi không ít. Miệng khép mở không rõ ràng, cũng chẳng biết đang nói cái gì. Nhưng lão chỉ ngây người trong chốc lát rồi đột nhiên đứng dậy nhìn uế vật trên người, miệng nói: "Cảm ơn hai vị, ơn cứu mạng sau này sẽ trả, tôi xin đi trước!" Nói xong, vội vội vàng vàng rời khỏi. -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang