[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ

Chương 10 : Yến tiệc kinh hoàng (1)

Người đăng: Nhóm dịch thôn Độc Cô

.
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- “Hung trận?” Ung Bác Văn không hiểu nên hỏi lại: “Hung trận là gì?” “Chắc ngươi cũng nhận ra một chút khi tới đây.” Lưu Ý bỗng quay đầu lại rồi nói nhỏ với hắn: “Phong thủy tại nơi này được bố trí rất kém, hơn nữa còn bị người ta cố ý phá hoại, hiện đã có thể xếp vào loại hung huyệt cực tử, cực bại. Cho dù người đáng được ăn sung mặc sướng vì kiếp trước đã tích đức mà sống ở chỗ này thì dù có tiền tài như núi cũng sẽ táng gia bại sản trong thời gian ngắn, thậm chí còn chết yểu vì tai nạn.” “Điều này ta cũng nhìn ra được chút ít.” Ung Bác Văn đáp vậy nhưng trong lòng lại hoài nghi, bởi khi mới vừa vào cửa vị Lưu tiên sinh này đã khen địa thế phong thủy ở đây rất tốt, sao chớp mắt đã nói ngược lại? "Mặc dù ta cũng có cách giải trừ hung huyệt, nhưng nơi đây lại bị người khác rắp tâm bố trí một loại trận pháp phong thủy rất độc ác. Lại nói, trang viên này được thiết kế dựa hoàn toàn vào thế núi, ánh sáng mặt trời cũng được che khuất, dương khí bị ngăn cản, âm khí tụ mãi không tan, làm cho độ hung ác tăng thêm mấy lần…” Lưu Ý càng nói, lưng càng toát mồ hôi lạnh: “Loại trận pháp phong thủy âm độc như thế đã bị cấm sử dụng từ xa xưa, không biết người bày trận có thù oán sâu nặng gì với Phí tiên sinh mà lại dùng trận pháp như vậy để làm người ta đoạn tử tuyệt tôn, không có kẻ kế thừa. Nhưng chẳng phải bây giờ con cháu nhà họ Phí vẫn đầy đàn, giàu đến nứt đố đổ vách hay sao? Không lẽ trận pháp phong thủy không có tác dụng?” Hiện giờ, Ung Bác Văn cũng không quan tâm đến chuyện này, đành hỏi: “Vậy những căn nhà này có phải là trung tâm của trận pháp hay không?” “Đúng vậy”. Lưu Ý chỉ vào la bàn tiếp tục giảng giải: “Đây là nơi khiến địa huyệt suy bại, tổn dương hại âm. Những tòa nhà xung quanh lại nằm ở chỗ khuất, suốt ngày nằm dưới bóng râm. Đó cũng chính là ranh giới phân chia âm dương của trận pháp.” “Bên trái là âm, bên phải là dương!” Ung Bác Văn chợt kêu lên: “Ta hiểu rồi, trận pháp này tụ tập âm khí vào trong hung huyệt để có thể mô phỏng cảnh tượng của cõi âm, vì thế mới có thể giam giữ nhiều quỷ hồn.” “Là sao?” Bây giờ lại đến lượt Lưu Ý nghe mà không hiểu. “Ý ta là có người dùng trận pháp phong thủy mô phỏng ra một cõi âm thu nhỏ ở đây. Dựa theo thuyết bên trái là âm, bên phải là dương, mà cầu thang bên phải cũng chính là nơi con người ra vào.” Ung Bác Văn giải thích thật nhanh. Lưu Ý vừa nghe thấy ở đây nhốt rất nhiều quỷ hồn thì sợ đến nỗi mặt cắt không còn hột máu, miệng run rẩy nói: “Chỗ này thực là tà môn, chúng ta mau đi về thôi”. Ung Bác Văn lắc đầu rồi cười, đến khi đỡ vị đại sư phong thủy nhát gan đi xuống lầu, hắn lại hỏi: “Đúng rồi, Phí tiên sinh mời ngươi tới đây để làm gì vậy?” Vừa rồi, hai người trao đổi qua lại rất nhiều thứ nên địch ý của Lưu Ý đối với Ung Bác Văn đã giảm đi rất nhiều. Lúc này, gã vui vẻ giải thích với Ung Bác Văn: “Phí tiên sinh nói người trong nhà định xây thêm phòng mới, nhờ ta tới xem. Ngươi cũng biết nhà nước vẫn có thành kiến với những người làm nghề như chúng ta, thế nên Phí tiên sinh mới dặn ta không nên nói với người ngoài. Nếu như sớm biết trong nhà lão tà môn như vầy thì có đánh chết ta cũng không tới.” Ung Bác Văn vừa nghe Lưu Ý nói vừa suy nghĩ, rõ ràng quỷ hồn nơi này vừa bị vây trong trận pháp phong thủy và được trận pháp bảo vệ. Lại nói phong thủy cùng pháp trận trong trang viên đã cùng tạo nên mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau. Tuy hắn không hiểu nhiều về phong thủy nhưng cũng biết trận pháp này có liên hệ chặt chẽ đến vận mệnh của nhà họ Phí. Nếu hắn lỗ mãng xông vào bắt giữ quỷ hồn ở trong trận, nhất định sẽ phá vỡ bố cục của trận pháp. Đến lúc đó, Ung Bác Văn cũng không biết nhà họ Phí sẽ bị ảnh hưởng như thế nào. Tuy trận pháp trước mắt cùng với phong thủy của khu đất đều rất tệ, nhưng không chừng đây lại là phương pháp lấy độc trị độc, nhờ đó mới giúp cho nhà họ Phí phồn vinh thịnh vượng như ngày nay. Ung Bác Văn bắt đầu do dự, một mặt không thể để những quỷ hồn kia bị trói buộc ở nhân gian, để lâu sẽ chuyển hóa thành hung quỷ, lệ hồn làm hại người, mặt khác lại không thể phá hư bố cục trận pháp nơi này, thế nên càng suy nghĩ, hắn càng cảm thấy khó khăn. Hai người vừa đi vừa suy tư, khi trở lại phòng khách thì thấy Hàn Nhã đã quay lại. Hàn Nhã thấy bọn họ đi đến, liền chào hỏi: “Xin lỗi, đã bắt hai vị phải chờ lâu. Phí tiên sinh đã về, để ta đưa hai vị đi gặp ông ấy." Chuyện ở đây phức tạp hơn so với tưởng tượng, Lưu Ý đã bị dọa đến vỡ mật, Ung Bác Văn thì vừa nhận được tin nhắn của bạn gái, tuy hai người có tâm sự khác nhau nhưng đều nóng lòng muốn rời khỏi càng sớm càng tốt. Khi lặng lẽ đi theo Hàn Nhã, trong lòng cả hai đều cố suy nghĩ lý do để mở miệng xin về. Ba người rời khỏi lầu Thính Phong và tiếp tục đi về phía sau. Băng qua một dãy hành lang cổ kính, khúc khuỷu, phòng khách đang ở trước mắt. Lúc này, cửa sổ phòng khách đang đóng chặt, ánh đèn lờ mờ từ trong phòng hắt ra ngoài. Trước cửa phòng khách có hai người hầu đứng đợi, thấy ba người tới gần, họ liền lặng lẽ mở cửa. Ung Bác Văn liếc qua mới thấy mặt mày của họ xanh ngắt, môi tím tái, hệt như sống ở địa phương có âm quỷ hoành hành trong một thời gian dài. Theo hắn, nếu hai người này còn tiếp tục sống ở đây thêm một thời gian nữa thì sẽ bị tổn thương đến khí huyết, nhẹ thì tật bệnh, nặng thì mất mạng. Thấy vậy, Ung Bác Văn cũng không đành lòng, đang muốn nghĩ một biện pháp ổn thỏa giải quyết chuyện này thì nghe phía trước có tiếng nói, trong giọng nói còn có ý nịnh nọt: “Phí tiên sinh, ngài vẫn khỏe chứ?” Ung Bác Văn nhìn lại, chợt cảm thấy mắt hoa lên. Chớp mắt mấy cái, hắn mới nhìn rõ tình huống trong phòng. Lúc này, trong lòng hắn chợt cảm thấy bất an, cả người lại lạnh lẽo như bị ngâm trong nước đá. Đại sảnh rộng khoảng hai trăm m², đèn đuốc sáng trưng. Giữa phòng có một bàn ăn dài theo kiểu châu Âu, ngồi hai bên bàn là mười mấy thanh niên, bao gồm cả nam lẫn nữ, tuổi tác của họ không giống nhau, mỗi người đều có kẻ hầu người hạ ở sau lưng. Gia đình này thật giàu có, đến ăn cơm cũng thật khí thế. Nhưng điều khiến Ung Bác Văn sợ hãi chính là: Phía sau mười mấy người thanh niên nam nữ ăn mặc hoa lệ đều có một quỷ hồn! Có quỷ hồn đã trở nên đen kịt, nhìn như yêu ma. Quỷ hồn này đang ôm cổ người ở phía trước bằng một cách rất quái dị . Lại có quỷ hồn vẫn còn duy trì hình dạng lúc còn sống, nó đang lười nhác nằm trên lưng một người khác. Mà càng là người lớn tuổi thì quỷ hồn lại càng hung ác. Phía sau lưng của cô bé nhỏ tuổi nhất chính là con quỷ nhỏ mà Ung Bác Văn bắt gặp khi nó đang khóc trong phòng. Con quỷ nhỏ vừa thấy Ung Bác Văn liền trừng mắt với hắn, tỏ vẻ căm giận, sau đó quay đầu chui vào trong lòng của cô bé. Mười mấy người này đều đang rất nghiêm túc ngồi bên cạnh bàn, thế nhưng đám quỷ quái sau lưng bọn họ lại đang châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, hình dạng vô cùng quái dị. Có con hết nhìn đông lại nhìn tây, có con dùng cái lưỡi đỏ như máu liếm láp thức ăn trên bàn, có con lại không ngừng nhảy nhót khiến cho phòng khách cực kỳ sôi động. Lúc này, Lưu Ý đang bước tới chào hỏi một người đàn ông trung niên chừng bốn, năm mươi tuổi. Người này mặc một bộ âu phục phẳng phiu. Trên lưng người này là một con quỷ hấp khí gầy đét, bụng lại to như cái trống, hình dạng giống hệt như quỷ hồn mà Ung Bác Văn thấy ở trên người Phí Mặc. Người này khẽ cau mày, tỏ vẻ coi thường liếc mắt nói: “Mời ngồi, cha ta sắp tới rồi.” Hắn chính là con trai cả của Phí Mặc, tên là Phí Đỉnh Tân. “Khụ, khụ, là thế này...” Mặc dù Lưu Ý không nhìn thấy tình cảnh quỷ quái trong sảnh, nhưng gã cũng không muốn nán lại chỗ này thêm một chút nào nữa. Bấy giờ, Lưu Ý mới cười nói: “Các vị đang dùng cơm, tại hạ cũng không tiện quấy rầy. Hiện tại trời cũng đã tối, quan sát cũng khó khăn. Hay là khi khác ta quay lại tiếp tục nghiên cứu.” Có câu "Hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt", Ung Bác Văn thấy tình hình không ổn, cũng không muốn nấn ná lâu, liền hùa theo Lưu Ý: “Đúng vậy, chúng ta không quấy rầy nữa, khi khác lại đến.” “Không cần phải đợi hôm khác, bây giờ chính là lúc thích hợp nhất!” Đột nhiên có tiếng nói vang lên từ phía sau hai người. Giọng nói của người này có vẻ già nua, lại rin rít như tiếng hai thanh kim loại cạ vào nhau, rất khó nghe. Hai người bị tiếng nói này dọa cho giật mình, xoay người nhìn lại, chỉ thấy ở cửa có một người đang đứng. Người này mặc một bộ áo dài kiểu cổ, đầu đội mũ dạ, mắt đeo kính râm, trên cổ còn quấn một cái khăn lớn, toàn thân được che kín từ đầu tới chân, hệt như một vị công tử mang bệnh tật đầy người. Nhìn vào hình dáng thì người đến chính là Phí Mặc. Bây giờ đang là ngày hè nóng bức, lão lại ăn mặc quá kín đáo. Nếu đi ra ngoài đường, chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm để người khác chế nhạo. Tuy nhiên, ở nơi âm sâm, quỷ dị như thế này lại khiến người ta có cảm giác muốn sởn tóc gáy. “Phí tiên sinh, ngài thế nào rồi.” Hàn Nhã tỏ vẻ quan tâm, lại hỏi: “Ngài cảm thấy không khỏe trong người ư?” Phí Mặc cười sặc sụa, câu trả lời rất quái dị: “Đúng vậy, hiện giờ ta khó chịu trong người, tâm trạng cũng không vui…” Trong giọng nói lại chất chứa oán hận nồng nặc. Có lẽ Hàn Nhã chưa từng thấy Phí Mặc có biểu hiện như vậy bao giờ nên sợ đến mức không nói ra lời. Lưu Ý tiến lên cười nịnh nọt: “Phí tiên sinh, bây giờ cũng đã muộn, không thích hợp để coi phong thủy, chi bằng ngày mai ta lại đến, được không vậy?” “Không cần chờ đến mai, bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất.” Phí Mặc vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Ung Bác Văn, tuy còn cách một cặp kính râm nhưng cũng không thể che giấu nỗi căm hận trong ánh mắt của lão. Trái tim của Ung Bác Văn chợt đập mạnh, trong lòng lại khó hiểu, bản thân mình giúp hắn diệt trừ quỷ hấp khí, tại sao lão làm như mình chính là kẻ thù giết cha vậy chứ? Phí Mặc cười khặc khặc, sau đó mới cởi cả mũ dạ, kính râm, khăn quàng cổ. Trong đại sảnh lập tức vang lên những tiếng la hoảng sợ. Chỉ thấy đầu Phí Mặc giờ đã giống như trái hồng nát, gương mặt không chút da thịt nào, chỉ còn lại cơ nhục, gân xanh lộ hẳn ra ngoài, môi và mí mắt cũng không còn, đôi mắt tròn cùng với hàm răng trắng nhởn trực tiếp dính vào thịt, màu đỏ của trộn lẫn màu xanh của gân càng khiến cho người ta khiếp sợ. Đã vậy cơ bắp cũng có dấu hiệu thối rữa, dịch vàng hòa với dịch trắng không ngừng nhiễu ra, mùi thối lan rộng khắp bầu không khí trong sảnh. Hàn Nhã cả kinh, nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng không kịp kêu lên một tiếng mà đã ngất xỉu. Ung Bác Văn vội vàng đưa tay đỡ Hàn Nhã, cảm giác mê hồn lập tức tràn tới, chỉ tiếc bây giờ hắn không có tâm trạng để hưởng thụ loại diễm phúc ngàn năm có một như thế. “Lão gia, người bị sao vậy?” “Cha, có chuyện gì vậy?” “Ông nội…” Người nhà họ Phí đang ngồi bên bàn ăn lập tức náo loạn, có kẻ té xỉu, có kẻ la hét chói tai, có kẻ đưa tay che mắt, cả người run rẩy, lại còn có người chạy ra xa. Chỉ còn lại Phí Đỉnh Tân là giữ được bình tĩnh, gã lạnh lùng quát lớn: “Ngồi xuống hết, nhìn xem bộ dạng các ngươi kìa, thật là làm mất mặt Phí gia.” Bị Phí Đỉnh Tân quát mắng, những người kia đều ngây người một chút rồi chậm rãi ngồi xuống. Tuy mắt to vẫn trừng mắt nhỏ nhưng không có ai dám liếc nhìn Phí Mặc. Đều cùng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, thế nhưng người hầu lại chẳng có ai tỏ ra hoảng sợ, tất cả đều ngây ngẩn hệt như tượng gỗ, có lẽ họ không nhìn thấy bất cứ điều gì chăng? -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang