[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ

Chương 23 : Thầy bói (1)

Người đăng: no_dance8x

.
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- "Mọi người cứ đi trước, ta có một chuyện rất quan trọng cần nói với lão Ung." Ngư Thuần Băng thấy cả đám nữ sinh đều đã nhận chữ ký mà chưa chịu đi, cơn giận lập tức nổi lên. Và chỉ cho đến khi bị Ngư Thuần Băng xua đuổi, những cô nàng này mới chịu tản ra với những nụ cười toe toét trên môi. Ung Bác Văn thở dài một hơi rồi ngẩng đầu nhìn lên. Bấy giờ, hắn chợt phát hiện xung quanh có rất nhiều pháp sư, người nào người nấy không chỉ thì trỏ, đã vậy còn đàm tiếu to nhỏ. Trong số này, có kẻ thầm hâm mộ, kẻ khác lại ghen ghét, tâm trạng nào cũng có. Đến đây, Ung Bác Văn tranh thủ lấy khăn giấy ra và lau mặt thật gấp, nhằm tránh khỏi việc bị mọi người gọi là "cuồng dâm" hay "háo sắc" gì đó... Sau khi đuổi những cô bạn của mình đi, Ngư Thuần Băng mới thẹn thùng nói: "Trước giờ mấy cô nàng vừa rồi vẫn thường điên điên khùng khùng như vậy, không lúc nào đàng hoàng cả... Ngươi đừng để ý đến họ nha lão Ung." "Không sao, không sao." Ung Bác Văn cười gượng cho qua chuyện, nhưng trong lòng lại nghĩ: "May thật, suýt chút nữa thì mình đã bị nhóm nữ sinh nọ xé thành mấy mảnh..." "Này lão Ung, ngươi đến Hiệp hội để làm gì? Có phải đến để đón ta không?" Ngư Thuần Băng hỏi xong câu trên, đôi mắt lập tức lấp lánh như sao. Thật đáng tiếc, những kẻ có cái đầu bằng gỗ vẫn thường phá vỡ mộng đẹp của người khác. Về phần Ung Bác Văn, hắn không những chẳng hiểu ý mà còn trả lời rất trung thực: "À không, ta đến Hiệp hội để mướn người." "Ta biết là ngươi chẳng hề có lòng như vậy." Ngư Thuần Băng nhíu chiếc mũi quỳnh, ngoài miệng hừ lạnh một tiếng, sau mới nói: "Ta đã điều tra qua, tập đoàn Thánh Hằng chuyên bán những sản phẩm của Phật giáo và rất có danh tiếng trong giới thượng lưu Âu Mỹ. Ngoài sản nghiệp to lớn, Hiệp hội vẫn luôn hoài nghi rằng bọn họ còn là một chi nhánh của Mật Tông, mục đích là mượn danh nghĩa buôn bán để truyền giáo, chỉ là chi tiết rõ ràng vẫn còn thiếu. Nhưng quả là bọn họ không có quan hệ với Hiệp hội Phật giáo, cho nên có thể coi là tự do. Lại nói ngay buổi sáng hôm nay, những người này vừa đệ đơn xin phép gia nhập lên trụ sở chính của Hiệp hội toàn quốc vừa nhờ người đưa tài liệu và quỷ hồn đến đây. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ chỉ trong buổi tối hôm nay, họ sẽ trở thành hội viên chính thức với huy chương màu cam, đồng nghĩa với tư cách lập công ty. Theo tình hình này, chúng ta có muốn ngăn cũng không còn cách. Xem ra bọn ngốc bên trụ sở chính đang rất vui mừng, không chừng còn cho rằng người của Mật Tông chủ động xin gia nhập Hiệp hội pháp sư là một thắng lợi to lớn, cần được tuyên truyền rộng rãi ấy chứ." Nhưng Ung Bác Văn lại chẳng nghĩ vậy: "Không sao cả, ta đã chuẩn bị bản kế hoạch rồi. Còn nói về thực lực, chúng ta chẳng việc phải xoắn nếu phải cạnh tranh với bọn họ!" Ngư Thuần Băng gầm gừ một cách hung dữ: "Đồ đầu đất, chuyện làm ăn này là của chúng ta, việc gì phải cạnh tranh với những người đó? Thay vào đó, ta nghĩ chúng ta cần phải dạy cho bọn họ một bài học!" Ung Bác Văn vội vàng khuyên: "Ngươi đừng có làm bậy à nha!" "Yên tâm, ta sẽ không làm bậy!" Ngư Thuần Băng đồng ý rất nhanh, sau lại nói tiếp: "Thôi, ta còn có việc phải làm. Xin đi trước!" Sau khi vẫy tay chào Ung Bác Văn, nàng lập tức bỏ đi. Ung Bác Văn vẫn có cảm giác không yên tâm đối với Ngư Thuần Băng. Suy đi tính lại, hắn nghĩ nên nói chuyện này cho Ngư Thừa Thế biết thì sẽ tốt hơn, sẵn tiện cũng sẽ hỏi qua lai lịch của pho tượng hôm trước. Nhưng khi đến sảnh chính, hắn mới nghe ngóng một được tin tức, đó là Ngư Thừa Thế đã lên máy bay đến Thượng Hải để tham gia cuộc họp của Hiệp hội pháp sư toàn quốc và theo dự tính thì đến ngày mai mới trở về. "Đành chịu vậy!" Vừa nghĩ thầm, Ung Bác Văn vừa rảo bước đến bộ nhân sự để nghe tư vấn về việc mướn người. Bộ nhân sự tiếp đãi ngôi sao trong giới pháp thuật Xuân Thành cực kỳ chu đáo và nhiệt tình. Và ngay khi biết rõ tình huống và nhu cầu của Ung Bác Văn, họ lập tức hướng dẫn hắn về thông báo tuyển học trò. Ung Bác Văn không muốn thuê nhân viên cao cấp mà chỉ cần người để làm việc lặt vặt thay mình. Dù sao hắn là một Đại Thiên Sư danh tiếng lẫy lừng, ngoài ra còn là hội viên của Hiệp hội pháp sư nên phải chú ý đến mặt mũi, chứ chẳng thể nào cứ nhận mọi thứ về mình được. Cũng chính vì thế, Ung Bác Văn không cần pháp sư có bản lĩnh pháp thuật cao cường, thay vào đó tìm một học trò cho xong. Do không rõ những việc này, thế nên khi được tư vấn, hắn lập tức đồng ý mà chẳng cần phải do dự. Thậm chí, hắn còn giao cho bộ nhân sự toàn quyền xử lí nữa. Thảo luận xong về việc thuê người, Ung Bác Văn rời khỏi bộ nhân sự và đến bộ thương phẩm nhằm mua thêm vài loại vũ khí pháp thuật, phần nhiều sẽ là loại lựu đạn phá pháp tiện lợi để mang theo bên người. Ung Bác Văn vừa bỏ đi, một pháp sư trung cấp, thân là trưởng bộ tài nguyên, lập tức nói với đám thuộc hạ của mình: "Các ngươi cứ làm việc tiếp, ta phải ra ngoài một chút." Ra khỏi văn phòng, người này tìm đến một góc tối không người rồi lấy điện thoại ra và gọi đến một số: "Lão Ngô à? Chẳng phải ngươi muốn tìm một chỗ tốt cho con mình sao? Hiện có cơ hội rồi đó, ngươi còn nhớ Ung Bác Văn không? Đúng, chính là truyền nhân chính tông của Thiên Sư Bắc Phái, hiện đang giữ danh hiệu Đại Thiên Sư và từng ra tay bắt bốn trăm con quỷ trong một lần đấy. À, hắn đang muốn tuyển hai đứa học trò..." Vị kia nào đâu biết khi mình ra ngoài, những nhân viên trong phòng lập tức chạy tứ tán. Người nào người nấy tìm một chỗ hẻo lánh rồi cuống cuồng liên lạc qua điện thoại... "Lão Triệu à, có tin tốt đây. Ha ha, sau này ngươi đừng có nói người huynh đệ như ta không giúp đỡ ngươi à nha..." "Này Hắc Tử, công ty của Ung Bác Văn muốn mướn người..." Từ những cuộc điện thoại và các phương tiện thông tin liên lạc, quan hệ khổng lồ bắt đầu vận chuyển một cách bận rộn. Ung Bác Văn chỉ mới đến bộ thương phẩm thì tin tức "tuyển học trò" đã lan truyền khắp Hiệp hội pháp sư Xuân Thành! Đối với những chuyện này, Ung Đại Thiên Sư không hề hay biết. Và ngay sau khi mua sắm thỏa thích bao gồm nhiều vũ khí pháp thuật chất thành hai rương lớn, hắn mới rời khỏi hiệp hội. Nhưng lúc đến trước cửa nhà mình, còn chưa kịp mở cổng ra thì sau lưng chợt có một giọng nói trầm thấp vang lên: "Này chàng trai trẻ, hãy xem tướng đoán mệnh đi." Ung Bác Văn nhìn lại và trước mắt hắn là một người đàn ông trung niên, nhưng không biết là người này đã đứng đó từ lúc nào. Người này đeo một cặp kính râm trước mắt, xem chừng tuổi đã ngoài năm mươi. Nhìn thoáng qua thì thấy sắc mặt của lão thầy bói hơi tái, gò má gầy trơ xương. Trên người y hiện đang mặc một bộ Đường Trang màu xanh nhạt nhưng đã ố vàng, tay trái chống gậy trúc, tay phải cầm ống tre, trong ống có hơn mười cây xăm đều bằng trúc. Nhưng dù là ống tre hay là xăm trúc đều vô cùng cổ xưa, xem ra đã tồn tại rất lâu rồi. Ung Bác Văn nhìn lướt qua ngực áo thì nhận ra y không đeo bất cứ huy chương gì. Mà những người làm nghề này ngay trong phạm vi của Hiệp hội pháp sư như y mà không phải là hội viên thì hẳn đều là bọn bịp bợm chốn giang hồ. Nhưng nghĩ đến quãng thời gian trước khi bắt được quỷ, trong lòng hắn chợt sinh ra sự đồng cảm đối với người cùng số phận. Chỉ tiếc là hắn chẳng rõ yêu cầu về phương diện đoán mệnh của Hiệp hội pháp sư là gì, bằng không sẽ giúp thầy bói này một phen. "Bói toán như thế nào? Giá cả ra sao?" Ung Bác Văn thuận miệng hỏi luôn: "Quan trọng là có chuẩn không đó?" "Không chuẩn, không lấy tiền." Thầy bói rất tự tin: "Mời rút thăm." Ung Bác Văn mỉm cười, sau lại lấy ra một tờ tiền năm trăm rồi đưa cho thầy bói: "Ta còn có việc phải làm, không xem được." Thầy bói thấy vậy nhưng chẳng hề thấy tốt mà cầm lấy, thay vào đó dí ống thẻ sát người Ung Bác Văn, ngoài miệng nói: "Mời rút xăm." Ung Bác Văn chỉ có thể thở dài. Cuối cùng, vì không muốn gây khó cho đối phương, hắn lập tức rút một cây xăm, cũng chẳng nhìn mà giao cho thầy bói: "Xin hãy giải nhanh một chút, ta còn có một cuộc hẹn." Thầy bói kia cầm lấy rồi vuốt nhẹ trên mặt xăm trúc. Và rồi khuôn mặt của y chợt co rút, tựa như đang kìm nén sự kích động của mình. Nhưng ngay cả hơi thở của y, vốn đang đều đặn, cũng trở nên dồn dập một cách bất thường. Y hít một hơi thật sâu, sau mới huơ xăm trúc về phía Ung Bác Văn, ngoài miệng quát khẽ: "Nhất thiết chư phật hoa gian xuất, nhất thiết trí huệ quả trung sinh." Ung Bác Văn nghe mà không hiểu. Bỗng hắn nhìn thấy trên xăm trúc vẽ một hòa thượng trẻ tuổi mặc áo bào trắng, tay trái kết phật ấn, tay phải dựng thẳng trước ngực và hiện đang ngồi thiền với nụ cười trên môi. Nhìn kỹ lại, Ung Bác Văn không khỏi sững sờ, bởi đây chính là hình dáng của hòa thượng trẻ tuổi trước khi tọa hóa mà hắn đã từng nhìn thấy trong giấc mơ. Hắn bất giác hỏi: "Hòa thượng này là ai?" "Ô hay! Sao ngươi không tự hỏi mình?" Thầy bói lại quát khẽ rồi đâm cây gậy xuống nền đất. "Phanh!" Cây gậy nọ lập tức ngập sâu trong mặt đường bằng xi măng. Ung Bác Văn thấy vậy, trong lòng liền rung động. "Cao thủ!" Giờ đây, Ung Bác Văn đã nhận ra thầy bói trước mặt mình tuyệt không phải là giang hồ bịp bợm bình thường và vô duyên vô cớ tìm đến chỉ đơn giản là để xem tướng số. Nghĩ đến đó, hắn càng thêm cảnh giác. Thầy bói buông gậy, tay phải kết một pháp ấn cổ quái, ngoài miệng quát: "Úm đô lỗ đô lỗ hồng!" Theo tiếng động này, tế giới ồn ào đột ngột yên tĩnh. Tiếng xe cộ, tiếng cười nói... biến mất mà không để lại một chút tăm hơi. Mặc kệ nỗi xao động từ trong cõi lòng, Ung Bác Văn vừa nhìn chằm chằm vào thầy bói vừa quét mắt để nhìn rõ tình hình xung quanh. Hiện xe cộ và người qua kẻ lại trên đường đều đã ngưng lại tại chỗ. Hệt như khi chúng ta đang xem chừng khi nhấn nút Pause (Tạm dừng), từ đó tất cả hình ảnh đều bất động. Ung Bác Văn có thể nhìn thấy hai nữ sinh ở gần đó đang nghiêng người, bởi cơn gió nhẹ mà chiếc váy ngắn đến dọa người bay lên và để lộ ra lớp quần lót màu trắng ở bên dưới. Hắn có thể nhìn thấy hai cảnh sát đang đi tới, một trong hai người đang huơ gậy, dường như muốn xua đuổi lão thầy bói. Thậm chí, hắn còn nhìn thấy một chiếc xe hơi cách đó không xa, cửa xe mở hé, một cặp đùi thon dài đang định bước xuống và cả khí thải đang tỏa ra từ ống bô ở sau xe... Đây là pháp thuật gì mà lại có thể khiến cả thế giới bất động! Thầy bói đột ngột nở một nụ cười kỳ lạ: "Đến đây đi và hãy để ta nhìn thấy bản lĩnh thật sự của ngươi." "Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?" Ung Bác Văn không muốn đánh một trận mà không rõ nguyên do. "Việc đó không quan trong." Thầy bói thu lại ống xăm, hai tay kết thủ ấn rườm rà, nhìn qua hệt như trăm hoa đua nở. "Úm ba nhật la đặc lặc già!" Ung Bác Văn nhận ra thế giới xung quanh run rẩy nhè nhẹ theo tiếng hét của y. Cùng với những vòng tròn do không khí rung động tạo ra, trung tâm của những chiếc vòng này đột ngột xuất hiện một điểm đen, thật chẳng khác mặt nước tĩnh lặng bị một hòn đá rơi xuống. Một loại cảnh báo nguy hiểm chợt xông lên tận óc. Điểm đen nhanh chóng mở rộng, chỉ trong nháy mắt đã lớn cỡ đầu người, xem ra được hình thành do không gian bị xé rách. Nhiều tiếng gào thét trầm thấp của dã thú bị thương vang lên nối tiếp nhau. Từ trong lỗ đen, hai cánh tay đen kịt thò ra... Một loạt bóng dáng thoát khỏi lỗ đen rồi rơi xuống trước mặt Ung Bác Văn và ngăn trở toàn bộ tầm mắt của hắn. Giờ đây, trước mắt chỉ là một màu đen kịt. -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang