[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ
Chương 8 : Không bằng cầm thú (1)
Người đăng: Nhóm dịch thôn Độc Cô
.
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Con tim trong lồng ngực của Elle Vân đang đập loạn thì bị một câu của Ung Bác Văn hù dọa đến mức thiếu chút nữa đã hét lên, cuối cùng nàng mới hỏi: "Ngươi nhớ đến chuyện gì?"
"À, không có gì đâu." Ung Bác Văn cười gượng rồi trả lời một câu, sau đó mới vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm. Mà Elle Vân thì lại đang suy nghĩ lung tung nên cũng không có tâm tư truy vấn thêm.
Thì ra Ung Bác Văn vừa nhớ ra mình đã từng gặp võ sĩ khổng lồ, mà thời gian là vào ngày phá trận tại nhà họ Phí. Khi đó, hắn tìm được một pho tượng giống y võ sĩ nọ, điểm khác nhau duy nhất chỉ là trên tay phải thì lại cầm Phật châu và kích thước của cái đầu to hơn một chút mà thôi.
Lúc mới nhìn thấy pho tượng, Ung Bác Văn đã hoài nghi rằng đó là thứ do người đứng sau pháp trận phong thuỷ của nhà họ Phí để lại, nhưng khi quay đầu ngẫm lại thì mới nhớ pháp trận do Phí Mặc đích thân bố trí. Mà Phí Mặc thì đã chết rồi, thế nên lão ta không có khả năng tìm hắn lần nữa. Vì vậy hắn cũng không thèm tìm hiểu thêm. Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến vấn đề này, Ung Bác Văn lập tức nhận ra pháp trận đó không hề đơn giản như mặt ngoài.
Vấn đề mấu chốt nhất là ngoại trừ tụ âm cải mệnh, pháp trận phong thủy của nhà họ Phí còn cho ra một kết quả khác: Quỷ cổ... Trải qua nhiều năm, thứ này phá kén để chui ra ngoài nhưng không thể nào vô duyên vô cớ bốc hơi tại nhân gian, Phí Đỉnh Tân cũng không hề đề cập đến vấn đề này.
Thoạt nhìn, có lẽ quỷ cổ không có tác dụng gì đối với người bình thường nhưng nó có nhiều công dụng đối với tầng lớp có pháp thuật, nhất là nhân sĩ theo hơi hướng tà môn. Đến nay, Ung Bác Văn tiếp tục phỏng đoán rằng sau lưng trận pháp có một người hoặc chăng là một đám người khác đang thu thập quỷ cổ để sử dụng.
Lúc trước, Ung Bác Văn và Lưu Ý đã giao pho tượng kia cho hiệp hội pháp sư xem xét nhưng quay qua quay lại, hắn đã ném chuyện này ra sau đầu, thẳng cho đến mới đây mới nghĩ chịu nghĩ tới. Bấy giờ, Ung Bác Văn liền quyết định sẽ đến Hiệp hội pháp sư vào sáng sớm ngày mai để xem kết quả.
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", câu trên đã cho thấy việc biết rõ kẻ địch là người phương nào vẫn rất quan trọng.
Nhưng trong thời khắc mấu chốt như trước mắt, những chuyện tầm xàm bá láp như vậy thà không nói ra còn hơn.
Về phần Elle Vân, khi thấy Ung Bác Văn chạy vào trong phòng tắm, cộng với tiếng nước ào ào vang lên trong tai không dứt, tim nàng càng đập càng nhanh. Thậm chí vì dự đoán những chuyện sắp xảy ra, khuôn mặt của Elle Vân chẳng khác đít khỉ là bao. Cho dù nàng hiện đang ngồi trên salon, mắt cũng nhìn chằm chằm vào ti vi nhưng nội dung lại không hề nhập vào trong đầu mà thay vào đó, toàn bộ lực chú ý lại tập trung về phía phòng tắm.
Hơn hai mươi phút sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt ngừng lại. Ngay lúc đó, Elle Vân khẩn trương tới cực điểm, trái tim thì hệt như đã sắp trào lên trên cổ họng. Đã vậy, thân thể lại mềm nhũn, không còn sức, thế nên nàng cũng chỉ đành co người trên ghế sa lon.
Lại đợi thêm hai mươi phút, Ung Bác Văn vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.
Tâm trạng của Elle Vân đã nhẹ nhõm hơn lúc nãy nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc. Cuối cùng, nàng mới thử kêu hai tiếng để thăm dò: "Tiểu Văn à."
Người ở bên trong phòng tắm không hề đáp lời.
Điều này làm nàng đứng ngồi không yên, cũng bất chấp hiềm nghi mà nhảy lò cò đến trước phòng tắm rồi đập cửa, kêu: "Tiểu Văn, ngươi tắm rửa xong chưa?"
Phòng tắm im ắng, không chút động tĩnh, hệt như bên trong không hề có bất cứ người nào.
Elle Vân cắn răng rồi khẽ đẩy cánh cửa để tạo một khe hở chứ không mạnh mẽ mở ra. Sau khi đảo mắt thăm dò, nàng nhìn thấy Ung Bác Văn vẫn nằm trong bồn tắm mà không hề nhúc nhích, hai mắt cũng nhắm nghiền, dường như đã mất đi tri giác.
Mặc dù trong lòng nàng có cảm giác bối rối nhưng vẫn cố khập khiễng bước đến bên cạnh bồn tắm.
Elle Vân là bác sĩ nên tất nhiên sẽ không hô to gọi nhỏ mà chuyện đầu tiên nàng làm chính là bắt mạch. Lại nói, hiện mạch của Ung Bác Văn vẫn bình thường, vì vậy Elle Vân chỉ đành than thở một câu: "Bại hoại, tại sao lại ngủ luôn rồi?"
Đương nhiên, Ung Bác Văn đang định biến thân thành cầm thú ngay trong hôm nay nên chắc chắn sẽ không muốn ngủ. Thế nhưng ý chí không thể chống lại cái thân thể cần. Vả lại tinh lực, thể lực, nội lực và pháp lực khi tung ra một kiếm kia thì không phải trong chốc lát là liền khôi phục đầy đủ như trước. Mà trong trốn chạy, tinh thần của hắn tập trung cao độ nên mới miễn cưỡng chống đỡ, đợi đến lúc tắm rửa thì tinh thần lại thả lỏng nên liền ngủ thật say mà không hề hay biết.
Thấy Ung Bác Văn không có vấn đề gì, Elle Vân lập tức véo mũi của hắn rồi nói: "Bại hoại, ngươi làm ta sợ muốn chết. Cũng không biết chừng nào ngươi mới làm cho ta có cảm giác yên tâm đây."
Thì thào đến đây, nàng chợt giật mình, đôi mắt lại đảo khắp nơi rồi cắn môi nhìn vào trong bồn tắm. Sau khi nhìn lướt qua thân thể rắn rỏi của Ung Bác Văn, thẳng đến khi nhìn thấy một đống đen thẫm, nàng mới thu mắt thật nhanh, hệt như chim sợ cành cong.
Elle Vân lại rụt rè nhìn khuôn mặt của Ung Bác Văn, thấy hắn vẫn đang ngủ say, không hề phát giác ánh mắt của mình, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, lại cố lấy dũng khí để nhìn vào chỗ khi nãy, sau đó nhịn không được lại cười khúc khích rồi tự nói: "Quả nhiên trưởng thành hơn lúc nhỏ."
Bấy giờ, Ung Bác Văn cảm thấy cực kỳ hoang mang.
Hắn nhớ rõ ràng mình đang tắm, tại sao chỉ trong nháy mắt đã chạy đến một nơi xa lạ như trước mắt. Cũng may trên người vẫn mặc quần áo, bằng không lại mang thêm danh hiệu biến thái.
Trước mắt hắn là một hành lang gấp khúc dài đến nỗi không thấy rõ đầu đuôi, cột kèo chạm trổ rất tinh xảo. Không những thế, bên cạnh hành lang còn có một khoảng sân rộng lớn, trong sân có rất nhiều nhánh hoa đang nở rộ. Những bông hoa trắng như tuyết hiện đã đến thời điểm đẹp nhất, tầng này chồng lên tầng kia, phủ kín mọi tán cây, trên đất cũng ngập tràn một màu trắng, hệt như vừa trải qua một đợt tuyết rơi. Trong cơn gió nhẹ đang thổi man mác, tuyết trắng bay múa đầy trời, hương thơm tỏa khắp bốn phía, chẳng khác tiên cảnh là bao.
Mặc dù nơi đây rất đẹp, nhưng cuối cùng vẫn là một nơi xa lạ.
Ung Bác Văn thử thăm dò bằng cách kêu đến đứt cuống họng. Lại đợi một lúc thật lâu, hắn vẫn không hề nghe bất cứ người nào đáp lời, cuối cùng mới rảo bước dọc theo hành lang gấp khúc.
Đi hết hành lang gấp khúc, trước mắt Ung Bác Văn là một khoảng sân không lớn không nhỏ nhưng đã bị một đám người mặc áo bào màu xám, đầu trọc lóc, phủ kín. Nhìn kỹ lại, hắn mới thấy những hòa thượng kia đều có cần cổ rất dài, nhờ vậy nơi này lại càng giống trại tập trung một bầy ngỗng trọc đầu.
Lại nói, cả một đám người thế mà ai nấy cũng đều nín thở để tập trung tư tưởng suy nghĩ, một âm thanh nhỏ cũng không phát ra.
Nhìn lên phía trên cả đống đầu trọc, Ung Bác Văn có thể nhìn thấy mái cong của một căn Phật đường, trên biển có ba chữ rồng bay phượng nhưng mặc kệ hắn nhíu mày trừng mắt thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn thấy bất cứ một chữ nào.
Ung Bác Văn đứng đấy xem náo nhiệt một lát rồi mới kêu la để thăm dò nhưng những hòa thượng xung quanh lại làm như bị điếc, cũng không ai thèm quay đầu nhìn hắn. Trong lúc Ung Bác Văn đang cảm thấy ngơ ngẩn thì trước mắt hoa lên, đến khi định thần nhìn lại thì mới phát giác mình đã chạy đến phía trước đám người từ khi nào.
Đám hòa thượng áo xám cách Phật đường chừng mười bước, hiện có mười hai lão hòa thượng mặc áo bào màu vàng, mặt mũi nhăn nheo, râu ria bạc phơ đang đứng chặn giữa cửa Phật đường, tất cả đều nhắm mắt, hai tay chắp thành chữ thập, có người còn đang tụng kinh Phật.
Ung Bác Văn càng nhìn càng khó hiểu, đến khi giương mắt nhìn lại tấm biển trước Phật đường thì vẫn thấy những chữ bên trên mơ mơ hồ hồ như trước, cảm giác này thật chẳng khác lúc xem phim heo đến bộ vị mấu chốt thì lại xuất hiện hiệu ứng gạch men. Sau khi nhìn chằm chằm vào tấm biển một lúc, rốt cuộc Ung Bác Văn đành buông tha ý định này để dạo trước mắt mười hai lão tăng áo vàng một vòng. Vừa dạo, hắn dùng tay lần lượt vỗ vai từng người rồi ghé vào bên tai họ và hét một tiếng, nhưng dường như mấy lão hòa thượng này đều là những con rối được nặn từ đất sét, một chút phản ứng cũng không có.
Ung Bác Văn lại quay đầu nhìn nhìn những hòa thượng áo xám, mặc dù họ cũng đang chắp tay thành hình chữ thập nhưng tất cả đều mang thần sắc khẩn trương, mắt nhìn chằm chằm vào những hòa thượng đứng trước Phật đường. Đến đây, hắn liền cảm thấy hiếu kỳ, nhịn không được mới bước qua hàng hòa thượng đứng trước cửa và nhìn vào bên trong.
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện