[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ

Chương 7 : Ma quỷ hoành hành ở hung huyệt (Full)

Người đăng: Nhóm dịch thôn Độc Cô

.
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- Ung Bác Văn giơ kính Bát Quái lên, tay phải vẽ một lá bùa trên mặt kính rồi quát khẽ: "Truy tà đuổi quỷ, ta cùng thần kính. Trên hô Kim Thủy, trong sáng ngoài tối. Quỷ nào có thể nấp, hồn nào có thể trốn? Cấp cấp như luật lệnh!" Sau đó, Ung Bác Văn liền giơ tấm gương soi một vòng xung quanh sảnh nhỏ, đồng thời tư tưởng cũng tập trung để có thể quan sát những biểu hiện trong kính Bát Quái. Và ngay lập tức, hắn liền thấy ở trên cửa bên trái có một bóng mờ chợt lóe lên rồi biến mất. Lúc này, Ung Bác Văn không cần nghĩ ngợi nữa mà lập tức đi đến phía trước cánh cửa này và đẩy vào. Phía sau cửa là phòng ngủ. Cửa sổ có gắn nhiều song sắt nhỏ, ngoài ra còn treo tấm màn màu xanh nhạt. Lúc này, cửa sổ đang mở một nửa, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió nhẹ mang chút ẩm ướt kéo vào làm tấm màn bay múa không ngớt. Phía trước cửa sổ bày một cái bàn học màu đen, hai bên chất đầy những bức hoạ được cuộn tròn, giữa bàn là một trang giấy Tuyên Thành thật lớn. Bức họa được một cái chặn giấy đè lên, hiện đang mở. Trên giấy vẽ cảnh ngọn núi cùng thác nước bằng mực nước, nét mực vẫn chưa khô, ngòi bút trên giá ở bên cạnh cũng còn ẩm ướt. Đối diện với bàn học là một cái giường đơn, trên tường treo bảo kiếm để trang trí, nhưng ở dưới giường thì chỉ có một cái hộp đàn khá giống một cái quan tài cỡ nhỏ. Cả gian phòng thật dài mà chỉ có một cửa sổ nhỏ, hơn nữa nơi đây vốn nằm trong bóng râm của vách núi nên cả gian phòng cũng trở nên âm u và tràn ngập một loại áp lực làm con người hít thở không thông. Trong phòng không người, Ung Bác Văn cầm kính soi một lượt nhưng chẳng thu hoạch được gì. Chính lúc Ung Bác Văn cảm thấy khó hiểu thì đột nhiên hắn lại nghe thấy tiếng khóc lê thê vang lên! Kỳ lạ ở chỗ, nơi phát ra tiếng khóc chính là phía sau vách tường! Ung Bác Văn lại dùng kính Bát Quái chiếu lên vách tường, cũng không có một chút phản ứng nào. Sau khi ngây ngẩn một chút, hắn liền nghĩ đến sự việc mình nhìn thấy ở bậc thang lên lầu. Lúc này, Ung Bác Văn mới nhận ra lầu hai bị chia làm hai bộ phận độc lập. Rất hiển nhiên, hắn đã đi sai đường. "Thật phiền toái." Ung Bác Văn căm tức mắng chửi, đoạn quay người xuống lầu. Chứng kiến Ung Bác Văn đi xuống, Lưu Ý liền không thể chờ đợi được mà hỏi: "Bắt được chưa?" "Đi nhầm sang bên cạnh rồi." Ung Bác Văn không rảnh trả lời rõ ràng với gã, vội vàng lên lầu bằng bậc thang bên phải. Ngay khi vừa leo lên lầu hai, đột nhiên Ung Bác Văn có ảo giác rằng mình vẫn đang đi cầu thang bên trái. Cũng là lầu hai, cũng là sảnh nhỏ, cũng là hai cánh cửa đối diện nhau... Nếu nói, vì những thứ ở trên xuất phát từ những thiết kế đối xứng một cách bình thường thì sự giống nhau trong hai phòng khách được biểu diễn qua bàn trà, ghế sô pha, lẫn ti vi, thậm chí đến hoa quả lẫn chén nước còn lại một nửa trên bàn trà cũng không hề khác thì chỉ có thể dùng hai chữ quỷ quái để hình dung! Nếu như không phải gian phòng kia không chỗ nào không tồn tại âm khí bức người, cũng như nếu không phải góc tối ở gian phòng bên kia là bên phải, khác với góc tối ở nơi đây là bên trái thì Ung Bác Văn đã thật sự cho rằng mình đã chạy sang gian phòng bên trái rồi. Một ý nghĩ kỳ quái mà mơ hồ chợt lóe lên trong đầu Ung Bác Văn. "Nó" vẫn biến mất nhanh như vậy, căn bản không thể nào bắt được. Chính vì vậy, trong lòng hắn dần có một cảm giác bất an. Ung Bác Văn cố gắng cưỡng chế đủ loại cảm xúc không tốt trong lòng, đoạn lại cất bước đi đến trước cửa phòng ngủ, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa. Khí âm hàn mạnh mẽ đập vào mặt hắn. Cũng là phòng ngủ đó, vẫn là cửa sổ nhỏ đó, cho dù là bàn học hay giường đơn và bức họa cuộn tròn trên bàn cho đến bảo kiếm đang treo trên tường, còn có cái hộp đàn như quan tài cỡ nhỏ ở dưới giường... Tất cả, tất cả đều tồn tại hệt như gian phòng bên trái. Ngoại lệ duy nhất chỉ là ngay trong gian phòng này, ở giữa phòng ngủ có một bóng dáng yểu điệu. Tuy Ung Bác Văn mở cửa rất nhẹ nhàng nhưng hắn có cảm giác như bóng dáng kia cố ý quay đầu về phía cửa ra vào cùng lúc với âm thanh đẩy cửa của Ung Bác Văn vang lên để đối mặt với hắn. Đó là một cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tóc thật dài, hai mắt thật to, miệng mồm tròn xoe, làn da ánh lên màu hồng phấn, nàng đáng yêu hệt như một con búp bê, chỉ là trên khuôn mặt non nớt của cô bé này đang mang vẻ ưu sầu xen lẫn bi thương không tương xứng với độ tuổi của mình. Trong mắt nàng ngập tràn nước mắt, điều này lại càng khiến cho Ung Bác Văn nhịn không được mà sinh lòng đồng cảm. Thật giống hành động vô ý thức, hắn rất muốn há miệng để hỏi xem tại sao vị muội muội này ở đây thút thít nỉ non một mình. Nhưng hắn vừa mở miệng ra, lời nói còn chưa vang lên, trong lòng đã tỉnh táo như trước. "Hay cho thuật mê hoặc của loài quỷ!" Từ dưới đáy lòng, Ung Bác Văn cười lạnh một tiếng: "Rõ ràng dám dùng thủ đoạn này trên người một vị Thiên Sư đương đại như ta, thật sự là không biết trời cao đất rộng." Cô bé kia thấy kẻ xa lạ đang đứng trước cửa, liền vội vàng lau nước mắt trên khóe mi, hỏi một câu với vẻ mất hứng: "Ngươi là ai? Vì sao lại vào phòng của ta?" "Phòng của ngươi?" Ung Bác Văn lạnh lùng thốt: "Người và quỷ khác nhau, ngươi đã chết đi, vì cớ gì lại muốn ở lại nhân gian để quấy phá." Nói xong, hắn giơ Bát Quái Kính, vừa niệm động nhiếp quỷ chú vừa ấn một tấm bùa định quỷ lên trên kính, hét lớn một tiếng: "Gáy a lải nhải mà hống". Bùa định quỷ vang lên một tiếng "Ong ong" nho nhỏ rồi bắt đầu bốc cháy. Cùng ngọn lửa, mặt kính bắn ra một tấm màn ánh sáng màu vàng rồi cố định cô bé tại chỗ. Cô bé hét ầm lên. Lúc này, vì bị ánh sáng chiếu lên nên cả người nàng lập tức trở nên trong suốt như pho tượng thủy tinh. "Hà hà, trước mặt Thiên sư, mặc kệ ngươi có thủ đoạn ma quỷ gì thì cũng không thể chịu nổi một đòn." Ung Bác Văn vừa ra tay đã giành phần thắng, trong lòng rất ư là đắc ý. Đoạn, hắn giơ tấm gương lên rồi đi đến trước mặt cô bé vừa bị ánh sáng màu vàng giữ lại, cười lạnh nói: "Ta thấy lúc ngươi chết tuổi tác cũng không lớn, có lẽ không có oán niệm gì quá sâu, ở lại nhân gian hẳn là vì bị người nhốt lại. Nói, chủ nhân của ngươi là ai? Chỉ cần ngươi trung thực khai báo, thiên sư siêu độ cho ngươi ngay lập tức..." Cô bé tội nghiệp kia nhìn Ung Bác Văn, không đợi câu nói dông dài của hắn kết thúc thì đã khóc òa. Nước mắt trong suốt chảy song song. Dưới ánh sáng vàng, lệ rơi đầy phòng rồi hóa thành một vài tia sáng lóng lánh và biến mất. "Đối với ta, thứ thuật mê hoặc này không có tác dụng gì đâu." Ung Bác Văn chẳng thèm ngó tới mà hừ một tiếng: "Ta có Hạo Nhiên Chính Khí* trên người, lại có pháp chú hộ thể, loại người như ngươi..." (*Hạo Nhiên Chính Khí, hay còn gọi là Khí Hạo Nhiên: Đây chính là khí chất to lớn trong bầu trời. Khí Hạo Nhiên cũng có nghĩa là ý chí to lớn và quang minh chính đại. Chính Mạnh Tử đã từng nói: Ngã thiện dưỡng ngô hạo nhiên chi khí. Nghĩa là: Ta nuôi dưỡng thuần thục cái khí hạo nhiên của ta... Kẻ sĩ khi xưa cũng thường dùng từ này để thể hiện vẻ chính trực của mình hoặc người khác. Trong truyện, Ung Bác Văn muốn chỉ tâm tính của mình đã được rèn đúc kỹ càng, không sợ thuật mê hoặc tâm thần của ma quỷ) Cô bé càng khóc càng thương tâm, nước mắt càng chảy càng nhiều, ánh sáng lóng lánh bay ra nhanh chóng vây đầy thân thể của nàng, hệt như vô số đom đóm bay múa, nhìn qua thật sự rất đẹp mắt. "Ngươi, ngươi, ngươi đừng khóc nữa." Rốt cuộc Ung Bác Văn không kiên trì nổi rồi, giọng nói đã trở nên mềm nhũn: "Ngươi đã sợ chủ của ngươi đến như vậy, ta cũng không làm khó ngươi nữa. Trước tiên ta giữ ngươi lại, đợi sau này sẽ siêu độ cho ngươi." Tiếng khóc vẫn không dứt, càng khóc càng vang dội, thân hình càng ngày càng trong suốt. Con Bông vừa lắc đầu kêu meo meo vừa nhìn kẻ ức hiếp trẻ em bằng một ánh mắt tràn ngập ý khinh bỉ. Ung Bác Văn không biết làm sao: "Ngươi nên biết mình chính là quỷ, nếu như vẫn còn khóc, nguyên khí sẽ chảy ra bên ngoài theo nước mắt. Một lúc nữa, không cần ta siêu độ thì ngươi chết vì khóc mất rồi." Khóc, cô bé vẫn thút thít nỉ non... Chỉ là tiếng khóc bắt đầu suy yếu. Ung Bác Văn cảm thấy mình hệt như ác ma mặt dày ức hiếp tiểu loli, lại có cảm giác đạo pháp của mình cao thâm. Thoạt nhìn, cô bé này cũng không có pháp lực gì để có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của mình. Lúc này, hắn mới thu lại kính Bát Quái rồi nhẹ nhàng an ủi: "Được rồi, được rồi, ta không bắt ngươi, không nên..." Tiếng khóc vẫn không dừng lại nhưng đột nhiên cô bé bay lên trên không rồi xuyên cửa sổ. Trong phút chốc đã biến mất mà không để lại bất kỳ tung tích, chỉ nghe một câu nói kèm theo khóc sướt mướt: "Đại phôi đản (Đồ xấu xa/vô lại) thích ức hiếp trẻ con. Cầu cho ngươi đi ra đường bị máy bay rớt xuống đè chết!" "Con mẹ nó, tiểu loli chết tiệt! Còn dám chạy!" Ung Bác Văn rất giận, thấy nàng bay ra ngoài từ cửa sổ. Trong nháy mắt, lửa giận xông lên não, cũng không cần nghĩ ngợi mà phóng đến trước cửa sổ. Nhưng con Bông thì lại rời khỏi đầu vai của hắn mà không rên một câu. Một tiếng "Ầm" vang lên, đầu của đập vào song sắt trên cửa sổ, thân thể bị dội ngược lại mặt bàn rồi mới rớt xuống dưới mặt đất. Trong giây phút này, đầu óc của hắn vừa choáng váng mà lưng thì lại càng đau nhức. Sau khi rên rỉ vài tiếng hắn mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Một lần nữa, Ung Bác Văn vọt tới cửa sổ rồi vừa nắm lấy hai thanh sắt vừa dùng hết sức để lôi kéo. Chắc do vừa rồi bị hắn đụng trúng một cú rất mạnh, chỉ khoảng năm phút, song sắt gần như kiên cố đến cực hạn đã bị hắn bẽ gãy toàn bộ. Thậm chí vì dùng sức quá mạnh, Ung Bác Văn vừa nắm song sắt vừa ngã chổng tứ chi lên trời, đến sàn nhà cũng phải rung rinh một chút. Con Bông lắc đầu kêu "Meo meo", một bộ làm ra vẻ không nỡ nhìn chủ. "Tại sao lại xui xẻo đến như vậy? Chẳng lẽ hôm nay mọi việc đều bất lợi hay sao? Biết vậy trước khi đi ra ngoài, mình nên tra thêm hoàng lịch là được rồi." Ung Bác Văn nằm trên sàn nhà, trăm mối lo nghĩ vẫn không có cách giải đáp nào. Chỉ là lúc này cũng không phải là lúc nghĩ đến thời vận, hắn cắn răng cố nén đau để đứng lên lần nữa. Bấy giờ, Ung Bác Văn ném song sắt xuống sàn nhà rồi đi đến bên cạnh cửa sổ. Hắn vừa nhìn xuống liền thấy từ lầu hai đến mặt đất cũng không cao lắm nên quay đầu nói với con mèo đen: "Bông, ngươi ở chỗ đây chờ ta." Nói xong hắn vịn bệ bệ cửa sổ rồi nhảy xuống. Tuy vào trong lầu không được bao lâu nhưng khi Ung Bác Văn nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng trong nháy mắt, hắn còn cảm thấy rõ ràng ánh sang đã mờ đi rất nhiều so với lúc nãy. Ung Bác Văn vừa rơi xuống mặt đất liền đảo mắt nhìn quanh. Trước mắt hắn là đồng cỏ có sương trắng lượn lờ, ánh mắt cũng trở nên mông lung, nhưng bóng người hay bóng quỷ cũng không có. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên trên, trên trời mây đen quay cuồng, chẳng biết trời đã tối từ bao giờ. Xung quanh, khí lạnh bức người, âm trầm đáng sợ. Mặc dù Ung Bác Văn là Thiên Sư chuyên môn bắt quỷ trừ tà, nhưng đột nhiên rơi vào trong một nơi quỷ quái như thế này, hắn vẫn nhịn không được mà run rẩy, trong lòng chỉ cảm thấy hơi lạnh ngày một tăng, cả người đều trở nên lạnh buốt. Ung Bác Văn lấy lại bình tĩnh, đem kính Bát Quái giơ lên. Chỉ là khắp nơi thiếu ánh sáng nên pháp chú truy tung không có đất dụng võ. Nhưng điểm ấy cũng không thể làm khó Ung Bác Văn, lúc này, hắn mới lấy điện thoại di động ra, chiếu đèn pin ở trên đỉnh điện thoại vào trong kính, ngay lập tức, một dải ánh sáng lập tức lao ra khỏi tấm kính. Ung Bác Văn quơ tấm gương dẫn ánh sáng chiếu lên bệ cửa sổ, nơi hắn vừa mới nhảy xuống, Bấy giờ, hắn mới nhận ra có một bóng đen nhỏ yếu lập lòe trong ánh sáng. Ung Bác Văn móc ra lá bùa rồi đốt nó và quăng lên trên mặt kính, miệng quát: "Tứ cảnh khai sáng, bát giới lục phương, ánh sáng mang điềm lành làm dẫn, truy đuổi quỷ khí, không đâu có thể ẩn nấp, không hình bóng có thể trốn, nhanh!" Bóng đen bên trong ánh sáng liền bay về phía trước, cuối cùng mới ánh sang dẫn đến một căn nhà nhỏ ở cách đó không xa, cùng lúc đó, bóng đen cũng biến mất. "Hô hô, để xem ngươi có thể chạy đi đâu!" Ung Bác Văn cười gian. Với điện thoại di động trên tay, hắn chạy đến phía trước căn nhà trệt kia, chỉ thấy chính giữa căn nhà có một đường phân cách màu đen chia căn phòng thành hai nửa. Ở hai bên trái phải đều có một cửa ra vào, một cửa sổ. Kiểu dáng của cửa sổ giống nhau như đúc, xem ra khá đối xứng. Ung Bác Văn hơi do dự một chút, vừa định đẩy cửa thì lại nghe một giọng nói đột nhiên vang lên ở sau lưng: "Ngươi muốn tìm ai?" Nhìn lại, hắn không khỏi cảm thấy giật mình một phen. -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang