[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ

Chương 5 : Hoạt thi đột kích (Full)

Người đăng: no_dance2909

.
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o----- "A lô, có chuyện gì?" Cuối cùng Ung Bác Văn đã liên lạc được với người ở phía bên kia. Hiển nhiên, giọng nói quen thuộc từ trong điện thoại cũng truyền đến. Lòng của Ung Bác Văn thoáng buông lỏng. Hắn cố nuốt một ngụm nước miếng để làm dịu cổ họng đã đắng chát do sợ hãi lẫn khẩn trương. Đến khi Ung Bác Văn đã bình tĩnh lại, hắn mới hỏi: "Tiểu Vân tỷ, ngươi không gặp chuyện gì chứ?" Elle Vân thở hổn hển nói: "Ta có thể gặp chuyện gì đây? Bây giờ ta đang chờ ngươi ở phòng khám bệnh đây này. Êy, ngươi tới mau lên... Á!" Điện thoại di động vừa truyền đến đến một nửa câu nói thì đột nhiên biến thành một tiếng hét sợ hãi. Ngay sau đó, tất cả âm thanh ở đầu dây bên kia lập tức liền biến mất. Cơ bắp trên mặt Ung Bác Văn nhảy dựng lên. Trong chốc lát, trái tim của hắn thoáng ngừng đập. Tiên sư cha nó, chẳng lẽ người kia muốn tìm tiểu Vân để trả thù? Ung Bác Văn vừa chửi tục vừa nhanh chóng vọt lên xe. Ngay lập tức, chiếc Chery rẻ bèo liền trở thành một cơn lốc, tốc độ này thật giống như một chiếc xe thể thao. Để có thể từ văn phòng đến phòng mạch của Elle Vân, Ung Bác Văn phải đi qua ba con phố. Vào lúc bình thường, lộ trình này cần khoảng hai mươi phút nhưng Ung Bác Văn chỉ cần mười phút đã phá kỷ lục. Tuy nhiên, cái giá phải trả chính là phải xông pha qua ba cái đèn đỏ. Chiếc xe Chery bèo bọt thật đáng thương, giờ đây trên thân nó không còn chỗ nào lành lặn nữa rồi. Đến lúc chỉ còn cách phòng mạch hơn trăm mét, Ung Bác Văn mới nhìn thấy cảnh tượng lạnh lẽo trước cửa phòng mạch. Lúc bình thường, nơi này luôn luôn có người chờ đợi để được khám bệnh, vậy mà giờ đây sao tĩnh mịch. Chao ôi, đến một bóng ma cũng không có. Điều này lại càng làm cho lòng của Ung Bác Văn thêm đau nhói, nắm tay đang điều khiển xe cũng không nhịn được mà run rẩy. "Ngàn vạn lần không nên gặp chuyện gì." Ung Bác Văn thầm nguyện cầu tất cả thần Phật mà hắn biết tên. Chiếc Chery phanh gấp, tiếp theo sau chính là tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên lanh lảnh trước cửa ra vào của phòng mạch. Ung Bác Văn lao xuống xe, bước hai bước đến trước cửa. Lúc này, hắn đã nhìn thấy trên cửa phòng mạch có treo bảng "Tạm dừng buôn bán". Sau khi nghiêng tai nghe ngóng, Ung Bác Văn liền tung một cước lên cánh cửa, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của những người dân ở lân cận. Một tiếng "Bốp" giòn tan vang lên, sau một cước mang theo kình lực nội gia, cánh cửa trước mắt liền xuất hiện một dấu chân thật sâu rồi mạnh mẽ hướng đập ngược ra phía sau. Trong phòng là một đống bừa bộn, thật giống như vừa mới bị vòi rồng thổi qua. Lịch khám bệnh rơi khắp nơi, ghế dựa tựa vào bức tường để cho bệnh nhân chờ khám bệnh cũng ngã trái ngã phải, có cái thì xiêu xiêu vẹo vẹo. "Tiểu Vân tỷ!" Ung Bác Văn vừa kêu vừa tìm kiếm toàn bộ mọi nơi trong phòng khám nhưng đều không nhìn thấy một bóng người. Ngoại trừ cửa phòng Elle Vân thường khám cho bệnh nhân còn nguyên vẹn thì trong gian phòng cũng vẫn chỉnh tề như trước. Có lẽ Elle Vân đang ngồi trong phòng khám thì đột nhiên bị tập kích. Ung Bác Văn dạo một vòng quanh căn phòng này rồi trở lại phòng chờ, hắn tiện tay cầm một cái ghế rồi ngồi xuống. Ung Bác Văn ép mình phải tỉnh táo trở lại để có thể suy nghĩ. Được một lát, hắn liền thử liên lạc với Elle Vân một lần nữa nhưng đáp lại chỉ là những câu nhắc nhở "Số điện thoại này hiện không liên lạc được, quý khách vui lòng liên lạc lại sau". Hắn ngẫm nghĩ một lát nữa rồi thử liên lạc với mấy y tá trong phòng làm việc trong phòng mạch. Lần này liên lạc thành công, chỉ có điều ba cái y tá đều nói: Giữa trưa bác sĩ Elle cho các nàng về sớm, còn nói buổi chiều không làm việc. Ung Bác Văn thất vọng kết thúc cuộc gọi. Một lần nữa cẩn thận kiểm tra toàn bộ phòng mạch, hắn phát hiện tuy trong phòng mất trật tự một cách khác thường nhưng không hề có một chút hư hại. Điều này có thể cho thấy sự việc phát sinh rất đột ngột và nhất định chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn. "Thuở nhỏ, Tiểu Vân tỷ học hai cả môn y và võ, ba đến năm người vây quanh cũng không thể tiếp cận, tại sao lại có thể thất thủ trong tình huống một đối một? Chẳng lẽ là quỷ?" Hắn đứng vào một vị trí trong phòng khám rồi dùng tay vẽ thế bát quái, miệng hét một câu pháp chú. Bốn phía xung quanh gian phòng tứ giác bay lên bốn đường ánh sáng màu vàng. Mà bốn đường ánh sáng này lại tựa như rắn rết trèo dọc theo vách tường rồi nhanh chóng hướng về một điểm ở chính giữa trần nhà. Sau khi cuộn thành một đoàn trên đỉnh đầu của Ung Bác Văn chúng liền nổ tung, ánh sáng màu vàng nhanh chóng chảy xuôi xuống bốn phía vách tường. Chỉ trong nháy mắt, làn ánh sáng đã phủ kín bốn vách tường, đến cửa sổ cũng bị che lại, sau đó chậm rãi biến mất, không hề để lại chút dấu vết nào. Đây là pháp trận Ung Bác Văn bố trí khi Elle Vân vừa mới mở phòng khám. Pháp trận này có tác dụng trừ tà tránh quỷ, gia tăng số mệnh. "Tứ Tượng Khu Sát Tịch Tà trận vẫn còn đang hoạt động. Nhưng quỷ quái đã không có khả năng bước vào, vậy nhất định là con người..." Hắn suy nghĩ một chốc rồi mới tiếp tục tìm kiếm dấu vết lần thứ ba, lần này hắn muốn tìm dấu vết solo (Một đấu một). Tuy nhiên sau khi tìm kiếm, Ung Bác Văn lại không hề phát hiện bất cứ một dấu hiệu đánh nhau nào, phát hiện này phần nào làm sự hoảng loạn trong lòng hắn lặng xuống không ít. Hắn cũng không có phát hiện vết máu ở trong phòng. Đã không có dấu vết đánh nhau, không có vết máu, như vậy khả năng còn sống của Elle Vân rất lớn. Người tới rất có thể đã giả mạo người bệnh để vào phòng, sau đó thừa dịp Elle Vân đang gọi điện thoại nên không chú ý, hắn đột nhiên xuất chiêu đánh bại rồi bắt đi. "Làm sao bây giờ? Báo động sao? Hay là báo cho chú Ngải biết?" Ung Bác Văn lập tức phủ định hai suy nghĩ này. (Chú Ngải ở đây là cha của Elle Vân) Báo động nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói hắn vừa bắt một con quỷ, sau đó bị cương thi tập kích, cho nên lo lắng bạn gái của mình cũng bị trả thù? Nếu Ung Bác Văn nói như trên, cảnh sát có xử lí hay không hắn chưa biết, nhưng có thể khẳng định Ung Bác Văn sẽ được ân cần chuyển hộ khẩu vào bệnh viện tâm thần. Còn nếu báo cho cha mẹ của Elle Vân, ngoại trừ làm cho bọn họ càng cảm thấy lo lắng, hoảng sợ ra, Ung Bác Văn cũng chưa thấy họ có thể trợ giúp được gì. Thoạt nhìn, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi! Đầu mối duy nhất của Ung Bác Văn chính là ông lão Phí Mặc cõng quỷ hấp khí trên lưng. Chỉ có tìm được Phí Mặc, hắn mới có cơ hội tìm được chủ nhân của quỷ hấp khí. Nhưng lúc ấy Phí Mặc rời khỏi cực kỳ vội vàng, lão cũng không để lại phương thức liên lạc. Vậy thì chỉ có đi tìm vị Lưu đại sư kia rồi nghe ngóng một chút, nhưng Lưu đại sư đã cho là Ung Bác Văn tại đoạt chuyện làm ăn của gã, làm sao lại có thể cho hắn biết biện pháp liên hệ với Phí Mặc? Dùng phẩm tích trong truyền thuyết của Lưu đại sư, cho dù Ung Bác Văn có quỳ xuống, hắn cũng không thèm để ý. "Phí Mặc..." Ung Bác Văn cảm thấy việc trước mắt quá khó khăn. Trong lúc suy tính, miệng hắn lẩm bẩm cái tên này, được một lát Ung Bác Văn liền cảm thấy cái tên này quen tai. Hồi trưa, vì tinh thần của hắn đều bị quỷ hấp khí cùng quỷ cổ hấp dẫn cho nên cũng hề chú ý đến điểm này. Bây giờ cẩn thận hồi tưởng, Ung Bác Văn mới nhận ra rằng dường như hắn đã nghe cái tên "Phí Mặc" ở một nơi nào đó. "Thằng nhóc, chỉ bằng ngươi cũng dám bàn chuyện làm ăn với lão Phí sao? Ngươi cũng không xem lại coi mình có bao nhiêu cân lượng, lại hỏi thăm một chút xem lão Phí là người nào!" Những lời của Lưu Ý ở cửa thang máy đột nhiên vang lên làm Ung Bác Văn thoáng giật mình. Lúc ấy, hắn cũng không hề để ý nhưng giờ phút này hồi tưởng lại thì mới đoán ra Phí Mặc hẳn là một nhân vật có danh tiếng lẫn thế lực, nếu không chắc Lưu Ý cũng không nói như vậy, càng không dư hơi đưa tiễn "lão Phí". Nhất là khi đi ra cửa, biểu hiện của gã thật giống như chó xù đang cực lực lấy lòng chủ nhân. Nhưng mặc kệ Ung Bác Văn có vắt hết óc hồi tưởng cũng nhớ không nổi mình đã nghe qua cái tên này ở đâu. Rốt cuộc sau khi đi đi lại lại trong phòng mấy lần, hắn liền gấp gáp lao ra đường, chạy đến một sạp báo gần đó rồi lập tức đưa đầu vào cửa sổ hỏi: "Ông chủ, ông biết tờ báo nào có tin tức liên quan đến Phí Mặc không?" Ông chủ sạp báo đang ngồi một chỗ đọc tạp chí, nghe thấy có người hỏi, lão liền ngẩng đầu nhìn thử. Chỉ có điều, vừa nhìn thấy một đại ca đen sì mang theo mùi khét đang cố chui vào cửa sổ, lão kinh hãi hét "Con mẹ nó" rồi nhảy dựng lên, chạy ra khỏi tiệm bán báo. Nhưng vừa chạy vài bước, lão mới nhận ra ánh nắng tươi sáng chung quanh, không khỏi sờ đầu, lẩm bẩm: "Không đúng, làm gì có con quỷ nào có thể tung tăng giữa ban ngày ban mặt chứ?" Lập tức xoay người, lão nhìn lại phía tiệm bán báo thì mới thấy một đại ca đen sì từ đầu đến chân đang đứng ngơ ngác ở bên cạnh cửa sổ nhìn hành động kỳ quái của lão. "Tiên sư cha nó, làm ta sợ muốn chết." Ông chủ sạp báo lầm bầm một câu rồi mới đi trở về: "Thằng nhóc kia, sau này có đào than đá nhớ rõ tắm rửa kỹ rồi hãy ra đường, chứ nếu không chẳng may lại hù chết người đấy?" "Thực xin lỗi, ta việc gấp." Ung Bác Văn tự biết bây giờ hình tượng của mình rất đáng sợ, cũng không có tâm tình nào để so đo với chủ tiệm bán báo: "Ông chủ có tin tức về Phí Mặc hay không?" Ông chủ tiệm bán báo trả lời: "Đương nhiên là có rồi, ngươi muốn biết về phương diện nào?" Ung Bác Văn không nghĩ rằng lại có thể thăm dò được tin tức qua phương tiện này nên không khỏi cảm thấy vui mừng, cũng không cần nghĩ ngợi nói tiếp: "Tôi muốn biết tin tức về tất cả phương diện." "Thật à? Thế đợi ta một lát." Đôi mắt ông chủ tiệm bán báo tỏa sáng. Sau khi tìm kiếm một lát, lão liền đưa một đống báo lẫn tạp chí ra trước mặt Ung Bác Văn: "Đây đều là những tờ báo có mang tin tức liên quan đến Phí Mặc trong hai ngày nay gần đấy." "Nhiều như vậy?" Ung Bác Văn lắp bắp: "Bao... bao nhiêu tiền?" "Tổng cộng là..." Ông chủ tiệm bán báo cầm máy tính bấm cả buổi, rốt cuộc mới nói: "Hai trăm sáu mươi mốt đồng. Tuy nhiên do mua sỉ nên bỏ số lẻ, vị chi là hai trăm sáu mươi." Ông chủ trả lời rất sảng khoái, trên mặt vui vẻ như nở hoa, có lẽ từ lúc kinh doanh tiệm bán báo đến nay, lão chưa gặp người nào mua với số lượng lớn như vậy. Ung Bác Văn sờ lên túi, xấu hổ hỏi: "Ta chỉ có một trăm đồng, có thể bán rẻ một chút được không..." "Không được." Ông chủ tiệm bán báo từ chối: "Đã là giá gốc, ta đã không tính số lẻ rồi. Ngươi nghĩ xem, đây là tiệm buôn bán nhỏ, bán được một tạp chí có thể kiếm được mấy đồng chứ?" Ung Bác Văn do dự nhìn một đống báo chí thật lớn, rốt cuộc nhìn thấy một tờ tạp chí Tài chính và kinh tế, người trên bìa tạp chí đúng là Phí Mặc, bên cạnh còn có mấy tiêu đồ vừa to vừa bắt mắt: "Chuyên đề về gia đình nổi tiếng, Chủ tịch Phí Mặc của tập đoàn tỉnh Tây Dương". Hắn vội vàng cầm tờ tạp chí lên, thấy yết giá mười đồng, liền lấy tiền ra trả cho ông chủ: "Vậy ta cũng chỉ cần mua một cuốn này thôi." Nói xong xoay người bỏ đi. Ông chủ tiệm bán báo ngẩn ngơ một lúc thật lâu, chuyện làm ăn lớn cứ như vậy biến mất? Lúc này, lão không khỏi kêu to: "Êy, ngươi đừng đi chứ, không phải ngươi nói mua hết tất cả à? Giá tiền còn có thể thương lượng mà." Lại nói thầm: "Móa, biết vậy mình đã không chém giá rồi..." -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang